*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3�ng già kia đang ngồi trên ghế chủ nhà vểnh râu trợn mắt, giọng điệu khó chịu: “Bản vương đã đợi các ngươi nửa ngày rồi đó! Các ngươi bắt trưởng bối đợi lâu như thế, giáo dưỡng của các ngươi đâu hết cả rồi?”
“Nuôi mà không dạy là lỗi của cha!” Lạc Tử Dạ nhanh nhảu đáp lời, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Hàn sáng long lanh.
Khóe miệng Phượng Thiên Hàn run bần bật. Hiện tại mình là cha của Phượng Vô Trù, Lạc Túc Phong là cha của Lạc Tử Dạ. Được lắm, nàng rất biết trả lời đấy!
Nhiếp chính vương điện hạ nghe thấy câu trả lời của nàng, trong đôi mắt ma quỷ lóe lên ý cười nhưng rốt cuộc3vẫn không nói gì, chỉ nhanh chóng kéo nàng ngồi xuống. Nhưng nàng vừa mới đặt mông ngồi xuống thì Phượng Thiên Hàn lại đột nhiên quát ầm lên: “Phượng Vô Trù, con đứng lên cho ta!”
Lời lẽ chứa đựng sự uy nghiêm và nặng nề mang nét đặc trưng của người làm cha, giọng điệu cũng cực kỳ u ám.
Câu nói này làm cho Nhiếp chính vương điện hạ thoáng sửng sốt nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy.
Hắn đứng giữa lều, trong tay cầm cây sáo ngọc đen, thái độ tạm coi như là cung kính. Sau đó, Phượng Thiên Hàn nhìn sang Lạc Tử Dạ. Lúc bọn họ mới đi vào trong lều, mặc dù ông bày ra dáng vẻ phùng mang1trợn mắt nhưng ánh mắt khá hiền hòa. Thế nhưng lúc này, ánh mắt ông khác hoàn toàn khi nãy, đó là ánh mắt ngùn ngụt lửa giận: “Có phải ngươi xúi nó đi núi tuyết không?”
“Hả?” Lạc Tử Dạ ngẩn ra, quay đầu nhìn Phượng Vô Trù.
Nàng còn chưa đáp lời mà giọng nói ma mị của Nhiếp chính vương điện hạ đã vang lên: “Phụ vương, việc này không phải do nàng, đều là ý của Cô. Nàng không biết hành tung của Cô! Nếu phụ vương tức giận vì việc này thì trừng phạt một mình Cô là được, đừng giận lây sang nàng!”
Giọng điệu có đủ sự kính trọng trưởng bối nhưng hoàn toàn không có vẻ sợ hãi.
Hắn biết9tính phụ vương, bình thường phụ vương có bực hắn cỡ nào cũng không dạy dỗ hắn trước bàn dân thiên hạ, muốn nói gì thì đóng cửa dạy bảo trong phòng. Vì thế cho nên lúc trước, ở bên ngoài phụ vương vẫn giữ bình tĩnh, không đề cập đến chuyện này. Thế nhưng hiện tại...
Phượng Thiên Hàn nghe hắn nói vậy thì càng giận hơn. Ông chỉ tay vào Lạc Tử Dạ: “Vì tìm chồn băng cho nó mà con suýt chết trên núi tuyết, vậy mà bây giờ con lại nói với bản vương là việc này không liên quan gì đến Lạc Tử Dạ? Nực cười thật đấy! Con xem phụ vương con là kẻ ngu mà lừa gạt đấy3à?”
Lời nói hơi quá khích, thậm chí ngón tay ông còn chỉ thẳng vào chóp mũi Lạc Tử Dạ.
Hàng lông mày rậm của Nhiếp chính vương điện hạ nhíu chặt. Hắn tiến lên vài bước, kéo Lạc Tử Dạ đứng lên, giọng nói lạnh lùng cuốn hút vang lên trong nháy mắt: “Phụ vương, nếu ngài tìm Lạc Tử Dạ đến đây để chất vấn nàng thì Cô đành phải để nàng ra ngoài trước!”
Hắn nói xong, cặp mắt ma mị nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Hàn bằng ánh mắt lạnh lùng mà cố chấp. Hắn bày ra dáng vẻ “ngài có gì bất mãn thì cứ nhằm vào con chứ đừng có nhằm vào vợ con”.
3�ng già kia đang ngồi trên ghế chủ nhà vểnh râu trợn mắt, giọng điệu khó chịu: “Bản vương đã đợi các ngươi nửa ngày rồi đó! Các ngươi bắt trưởng bối đợi lâu như thế, giáo dưỡng của các ngươi đâu hết cả rồi?”
“Nuôi mà không dạy là lỗi của cha!” Lạc Tử Dạ nhanh nhảu đáp lời, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Hàn sáng long lanh.
Khóe miệng Phượng Thiên Hàn run bần bật. Hiện tại mình là cha của Phượng Vô Trù, Lạc Túc Phong là cha của Lạc Tử Dạ. Được lắm, nàng rất biết trả lời đấy!
Nhiếp chính vương điện hạ nghe thấy câu trả lời của nàng, trong đôi mắt ma quỷ lóe lên ý cười nhưng rốt cuộc3vẫn không nói gì, chỉ nhanh chóng kéo nàng ngồi xuống. Nhưng nàng vừa mới đặt mông ngồi xuống thì Phượng Thiên Hàn lại đột nhiên quát ầm lên: “Phượng Vô Trù, con đứng lên cho ta!”
Lời lẽ chứa đựng sự uy nghiêm và nặng nề mang nét đặc trưng của người làm cha, giọng điệu cũng cực kỳ u ám.
Câu nói này làm cho Nhiếp chính vương điện hạ thoáng sửng sốt nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy.
Hắn đứng giữa lều, trong tay cầm cây sáo ngọc đen, thái độ tạm coi như là cung kính. Sau đó, Phượng Thiên Hàn nhìn sang Lạc Tử Dạ. Lúc bọn họ mới đi vào trong lều, mặc dù ông bày ra dáng vẻ phùng mang1trợn mắt nhưng ánh mắt khá hiền hòa. Thế nhưng lúc này, ánh mắt ông khác hoàn toàn khi nãy, đó là ánh mắt ngùn ngụt lửa giận: “Có phải ngươi xúi nó đi núi tuyết không?”
“Hả?” Lạc Tử Dạ ngẩn ra, quay đầu nhìn Phượng Vô Trù.
Nàng còn chưa đáp lời mà giọng nói ma mị của Nhiếp chính vương điện hạ đã vang lên: “Phụ vương, việc này không phải do nàng, đều là ý của Cô. Nàng không biết hành tung của Cô! Nếu phụ vương tức giận vì việc này thì trừng phạt một mình Cô là được, đừng giận lây sang nàng!”
Giọng điệu có đủ sự kính trọng trưởng bối nhưng hoàn toàn không có vẻ sợ hãi.
Hắn biết9tính phụ vương, bình thường phụ vương có bực hắn cỡ nào cũng không dạy dỗ hắn trước bàn dân thiên hạ, muốn nói gì thì đóng cửa dạy bảo trong phòng. Vì thế cho nên lúc trước, ở bên ngoài phụ vương vẫn giữ bình tĩnh, không đề cập đến chuyện này. Thế nhưng hiện tại...
Phượng Thiên Hàn nghe hắn nói vậy thì càng giận hơn. Ông chỉ tay vào Lạc Tử Dạ: “Vì tìm chồn băng cho nó mà con suýt chết trên núi tuyết, vậy mà bây giờ con lại nói với bản vương là việc này không liên quan gì đến Lạc Tử Dạ? Nực cười thật đấy! Con xem phụ vương con là kẻ ngu mà lừa gạt đấy3à?”
Lời nói hơi quá khích, thậm chí ngón tay ông còn chỉ thẳng vào chóp mũi Lạc Tử Dạ.
Hàng lông mày rậm của Nhiếp chính vương điện hạ nhíu chặt. Hắn tiến lên vài bước, kéo Lạc Tử Dạ đứng lên, giọng nói lạnh lùng cuốn hút vang lên trong nháy mắt: “Phụ vương, nếu ngài tìm Lạc Tử Dạ đến đây để chất vấn nàng thì Cô đành phải để nàng ra ngoài trước!”
Hắn nói xong, cặp mắt ma mị nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Hàn bằng ánh mắt lạnh lùng mà cố chấp. Hắn bày ra dáng vẻ “ngài có gì bất mãn thì cứ nhằm vào con chứ đừng có nhằm vào vợ con”.
/1476
|