*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngươi ra ngoài trước đi!” Có vẻ như Nhiếp chính vương điện hạ không định trả lời vấn đề này. Hắn dứt khoát bảo nàng đi ra ngoài, giọng điệu vẫn ngạo mạn, lạnh lùng, trong trẻo, cương quyết không cho phép nàng nói “không” như mọi khi.
Bấy giờ Phượng Thiên Hàn tức giận hét lên: “Bản vương đã nói không được đi thì không ai được phép rời khỏi đây! Phượng Vô Trù, trừ khi con không muốn nhận người phụ vương này nữa!”
Nhiếp chính vương điện hạ nhíu chặt hai hàng lông mày rậm, dường như hắn cũng tức giận rồi. Hắn đang định lên tiếng thì Lạc Tử Dạ đã mở miệng chặn lời hắn.
Thật ra lúc này nàng không định đi đâu hết. Nàng nhìn3Phượng Thiên Hàn: “Có câu ‘mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh’, câu này không sai. Cho nên trước khi gia đến gặp ngài đã nghĩ đến trường hợp có khả năng là cuộc gặp mặt này sẽ không tốt đẹp như những gì gia mong đợi. Tuy nhiên, gia nghĩ rằng suy cho cùng thì giữa hai chúng ta cũng không có thù sâu oán nặng gì cả, ngài xuất hiện ở chỗ này vì đứa con trai yêu quý của mình, còn gia là bởi vì... thích hắn nên mới có mặt ở đây. Dù sao, chúng ta đều vì cùng một người nên mới gặp nhau thế này, có vấn đề gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng chứ? Cần gì phải giương cung1bạt kiếm như vậy?”
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt Nhiếp chính vương điện hạ trở nên sâu thẳm. Ngược lại, Phượng Thiên Hàn bình tĩnh trở lại, hết nhìn Lạc Tử Dạ rồi lại nhìn sang Phượng Vô Trù.
Ba người đứng trong lều giằng co bao lâu, bầu không khí căng thẳng bấy lâu. Cuối cùng, Phượng Thiên Hàn nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Dạ, mở lời: “Ngươi nói không sai! Đúng là chúng ta chẳng phải kẻ thù. Ngồi đi!”
Ông đột nhiên cho phép bọn họ ngồi xuống, điều này khiến Nhiếp chính vương điện hạ khá ngạc nhiên. Dĩ nhiên trên đời này không có ai hiểu phụ vương hơn hắn, thoạt nhìn thì phụ vương có vẻ hơi điên khùng nhưng bản chất lại ngang9ngược khó tả, một khi đã nhận định cái gì thì dù có chín con trâu cũng không kéo lại được. Phụ vương đã muốn kiếm chuyện với Lạc Tử Dạ thì chắc chắn sẽ không đổi ý, lại càng không từ bỏ ý định chỉ vì ai đó nói giúp.
Nhưng lúc này, thật sự là phụ vương chỉ vì mấy câu nói của Lạc Tử Dạ mà thái độ mềm mỏng hơn, cho phép bọn họ ngồi xuống?
Phượng Thiên Hàn thấy Nhiếp chính vương điện hạ đang nhìn mình, trên gương mặt đẹp trai kia lộ ra vẻ nghiền ngẫm, thế là khóe miệng ông khẽ run rẩy, quát ầm lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Con cho rằng phụ vương con không phải là người biết lý3lẽ đấy à? Bình thường phụ vương nói cái gì thì chính là cái đó, không cho các con cò kè mặc cả là bởi vì phụ vương cho rằng mình đúng, các con không đưa ra được lý do có thể thuyết phục phụ vương nhượng bộ. Hôm nay Lạc Tử Dạ nói có lý nên phụ vương tạm đồng ý thôi. Con nhìn cái gì mà nhìn?”
Ông vừa nói ra lời này, gò má Nhiếp chính vương điện hạ hơi run lên.
Trong ấn tượng của hắn, hình như từ trước đến giờ đều là bọn hắn có nghe theo những gì phụ vương nói hay không chứ ông không có thói quen nói lý với ai bao giờ. Vì vậy hắn chưa bao giờ tranh cãi với3phụ vương, cũng không biết phụ vương là người nói lý như thế cơ đấy.
Hắn nghĩ vậy bèn ngồi xuống.
Lạc Tử Dạ nhìn cha con bọn họ thì cảm thấy hơi buồn cười. Bởi vì nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ Phượng Vô Trù tỏ ra nghiêm túc đứng đắn nói lý với người ta. Sau khi Phượng Vô Trù ngồi xuống, Phượng Thiên Hàn lập tức nhìn sang Lạc Tử Dạ: “Từ khi thằng ranh này còn bé tí đã là một con lừa trong đầu chỉ có đúng hoặc sai, thích hoặc không thích, muốn làm hoặc không muốn làm chứ trước giờ không có khái niệm ‘đạo lý’. Xưa nay nó luôn hành động ngông cuồng, thường ngày còn phải vuốt lông nữa. Chắc là ngươi cũng biết điều này nhỉ?”
Ông vừa dứt lời, sắc mặt Nhiếp chính vương điện hạ lập tức tối sầm.
Lạc Tử Dạ thốt ra một tiếng “ồ”. Nàng liếc nhìn Phượng Vô Trù, chợt nhớ lại tính cách ngạo mạn và cả cái tính thích ăn mềm không ăn cứng của hắn. Hình như đúng là thế thật! Vì vậy nàng nhìn Phượng Thiên Hàn và nói: “Đúng vậy, hắn chính là một chú gà lông xù, lông trên người lúc nào cũng dựng ngược lên. Hắn nói cái gì thì chính là cái đó, mọi người phải làm theo ý hắn, chỉ cần hắn hơi không vui chút xíu thôi là sẽ phát cáu ngay!”
“Ngươi ra ngoài trước đi!” Có vẻ như Nhiếp chính vương điện hạ không định trả lời vấn đề này. Hắn dứt khoát bảo nàng đi ra ngoài, giọng điệu vẫn ngạo mạn, lạnh lùng, trong trẻo, cương quyết không cho phép nàng nói “không” như mọi khi.
Bấy giờ Phượng Thiên Hàn tức giận hét lên: “Bản vương đã nói không được đi thì không ai được phép rời khỏi đây! Phượng Vô Trù, trừ khi con không muốn nhận người phụ vương này nữa!”
Nhiếp chính vương điện hạ nhíu chặt hai hàng lông mày rậm, dường như hắn cũng tức giận rồi. Hắn đang định lên tiếng thì Lạc Tử Dạ đã mở miệng chặn lời hắn.
Thật ra lúc này nàng không định đi đâu hết. Nàng nhìn3Phượng Thiên Hàn: “Có câu ‘mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh’, câu này không sai. Cho nên trước khi gia đến gặp ngài đã nghĩ đến trường hợp có khả năng là cuộc gặp mặt này sẽ không tốt đẹp như những gì gia mong đợi. Tuy nhiên, gia nghĩ rằng suy cho cùng thì giữa hai chúng ta cũng không có thù sâu oán nặng gì cả, ngài xuất hiện ở chỗ này vì đứa con trai yêu quý của mình, còn gia là bởi vì... thích hắn nên mới có mặt ở đây. Dù sao, chúng ta đều vì cùng một người nên mới gặp nhau thế này, có vấn đề gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng chứ? Cần gì phải giương cung1bạt kiếm như vậy?”
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt Nhiếp chính vương điện hạ trở nên sâu thẳm. Ngược lại, Phượng Thiên Hàn bình tĩnh trở lại, hết nhìn Lạc Tử Dạ rồi lại nhìn sang Phượng Vô Trù.
Ba người đứng trong lều giằng co bao lâu, bầu không khí căng thẳng bấy lâu. Cuối cùng, Phượng Thiên Hàn nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Dạ, mở lời: “Ngươi nói không sai! Đúng là chúng ta chẳng phải kẻ thù. Ngồi đi!”
Ông đột nhiên cho phép bọn họ ngồi xuống, điều này khiến Nhiếp chính vương điện hạ khá ngạc nhiên. Dĩ nhiên trên đời này không có ai hiểu phụ vương hơn hắn, thoạt nhìn thì phụ vương có vẻ hơi điên khùng nhưng bản chất lại ngang9ngược khó tả, một khi đã nhận định cái gì thì dù có chín con trâu cũng không kéo lại được. Phụ vương đã muốn kiếm chuyện với Lạc Tử Dạ thì chắc chắn sẽ không đổi ý, lại càng không từ bỏ ý định chỉ vì ai đó nói giúp.
Nhưng lúc này, thật sự là phụ vương chỉ vì mấy câu nói của Lạc Tử Dạ mà thái độ mềm mỏng hơn, cho phép bọn họ ngồi xuống?
Phượng Thiên Hàn thấy Nhiếp chính vương điện hạ đang nhìn mình, trên gương mặt đẹp trai kia lộ ra vẻ nghiền ngẫm, thế là khóe miệng ông khẽ run rẩy, quát ầm lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Con cho rằng phụ vương con không phải là người biết lý3lẽ đấy à? Bình thường phụ vương nói cái gì thì chính là cái đó, không cho các con cò kè mặc cả là bởi vì phụ vương cho rằng mình đúng, các con không đưa ra được lý do có thể thuyết phục phụ vương nhượng bộ. Hôm nay Lạc Tử Dạ nói có lý nên phụ vương tạm đồng ý thôi. Con nhìn cái gì mà nhìn?”
Ông vừa nói ra lời này, gò má Nhiếp chính vương điện hạ hơi run lên.
Trong ấn tượng của hắn, hình như từ trước đến giờ đều là bọn hắn có nghe theo những gì phụ vương nói hay không chứ ông không có thói quen nói lý với ai bao giờ. Vì vậy hắn chưa bao giờ tranh cãi với3phụ vương, cũng không biết phụ vương là người nói lý như thế cơ đấy.
Hắn nghĩ vậy bèn ngồi xuống.
Lạc Tử Dạ nhìn cha con bọn họ thì cảm thấy hơi buồn cười. Bởi vì nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ Phượng Vô Trù tỏ ra nghiêm túc đứng đắn nói lý với người ta. Sau khi Phượng Vô Trù ngồi xuống, Phượng Thiên Hàn lập tức nhìn sang Lạc Tử Dạ: “Từ khi thằng ranh này còn bé tí đã là một con lừa trong đầu chỉ có đúng hoặc sai, thích hoặc không thích, muốn làm hoặc không muốn làm chứ trước giờ không có khái niệm ‘đạo lý’. Xưa nay nó luôn hành động ngông cuồng, thường ngày còn phải vuốt lông nữa. Chắc là ngươi cũng biết điều này nhỉ?”
Ông vừa dứt lời, sắc mặt Nhiếp chính vương điện hạ lập tức tối sầm.
Lạc Tử Dạ thốt ra một tiếng “ồ”. Nàng liếc nhìn Phượng Vô Trù, chợt nhớ lại tính cách ngạo mạn và cả cái tính thích ăn mềm không ăn cứng của hắn. Hình như đúng là thế thật! Vì vậy nàng nhìn Phượng Thiên Hàn và nói: “Đúng vậy, hắn chính là một chú gà lông xù, lông trên người lúc nào cũng dựng ngược lên. Hắn nói cái gì thì chính là cái đó, mọi người phải làm theo ý hắn, chỉ cần hắn hơi không vui chút xíu thôi là sẽ phát cáu ngay!”
/1476
|