*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1ãi đến ngày hôm nay hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác đau đớn khi toàn bộ kinh mạch và xương cốt đều bị đứt gãy!
Những vũ cơ đồng loạt ra tay với Hách Đề Na còn chưa đến gần Phượng Vô Trù thì Lạc Tử Dạ đã đứng dậy! Nàng tung cây quạt trong tay, cây quạt vạch ra nửa vòng tròn trên không trung, xẹt qua cổ họng những vũ cơ này phát ra tiếng lẹt xẹt!
“Rầm!” Những vũ cơ kia trợn to mắt không dám tin, tất cả đều ngã xuống! Sau khi cây quạt xoay một vòng trên không trung thì quay lại nằm trong tay Lạc Tử Dạ. Gương mặt nàng lạnh lùng, nụ cười mang theo vẻ mỉa mai,3song lửa giận trong đôi mắt đào hoa kia lại khiến người ta sợ hãi!
Đừng nói là người khác, ngay cả Nhiếp chính vương điện hạ cũng không khỏi sững người, đôi mắt ma quỷ quét về phía Lạc Tử Dạ.
Hắn hiểu nàng, con người nàng trước giờ rộng rãi, nếu có thể hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không thì nàng luôn sẵn lòng làm. Chẳng mấy khi nàng không hỏi phải trái đúng sai, cũng không hỏi những người này tại sao lại ám sát hắn mà trực tiếp ra tay, hơn nữa còn một đòn đoạt mạng, không hề cho đối phương cơ hội phản kích!
Đám đại thần bị dọa sợ ngây người, cho dù ở buổi diễn tập2quân sự lần trước bọn họ đã biết Thái tử không vô dụng như tưởng tượng, nhưng thân thủ như vậy... Sau khi cây quạt được tung ra, xoay một vòng trên không trung đã giết một mạch tám người! Võ công này, thực lực này, những thứ này...
Mọi người đều ngỡ ngàng, hầu như không dám tin vào hai mắt của mình!
Sau khi Doanh Tần và Hiên Thương Mặc Trần nhìn thấy lửa giận trong mắt Lạc Tử Dạ thì ánh mắt trở nên buồn bã, hiển nhiên là bọn hắn biết cơn giận này là từ những kẻ định ám sát Phượng Vô Trù mà ra!
Cây quạt quay lại tay nàng rồi thì Lạc Tử Dạ mới bình tĩnh lại một chút. Nhưng1tim nàng vẫn đập nhanh như trước, nàng biết rõ đây là biểu hiện của bản thân khi quá xúc động, nhưng nhớ tới dự cảm chẳng lành cứ đeo bám nàng mấy ngày gần đây khiến nàng hầu như không khống chế nổi bản thân, không hề suy nghĩ, cứ phóng quạt trước!
Lúc cây quạt cắt vào cổ những vũ cơ đó, trong lòng Lạc Tử Dạ chỉ có một ý nghĩ - muốn bọn họ chết hết!
Cảm giác gần như phát điên khiến đầu nàng hơi đau! Mà giờ phút này, Hách Đề Na bị đánh ngã trên mặt đất cũng tỉnh táo lại sau cơn sợ hãi, khóe miệng nàng đã sớm chảy ra máu tươi, nàng ta nằm trên mặt đất,1bên cạnh đều là máu. Trên người bị gãy mấy khúc xương nàng ta cũng không biết, nhưng ánh mắt xinh đẹp của nàng ta lại toàn là hận thù, Hách Đề Na nhìn về phía Phượng Vô Trù: “Làm sao ngươi biết ta định ám sát ngươi?
1ãi đến ngày hôm nay hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác đau đớn khi toàn bộ kinh mạch và xương cốt đều bị đứt gãy!
Những vũ cơ đồng loạt ra tay với Hách Đề Na còn chưa đến gần Phượng Vô Trù thì Lạc Tử Dạ đã đứng dậy! Nàng tung cây quạt trong tay, cây quạt vạch ra nửa vòng tròn trên không trung, xẹt qua cổ họng những vũ cơ này phát ra tiếng lẹt xẹt!
“Rầm!” Những vũ cơ kia trợn to mắt không dám tin, tất cả đều ngã xuống! Sau khi cây quạt xoay một vòng trên không trung thì quay lại nằm trong tay Lạc Tử Dạ. Gương mặt nàng lạnh lùng, nụ cười mang theo vẻ mỉa mai,3song lửa giận trong đôi mắt đào hoa kia lại khiến người ta sợ hãi!
Đừng nói là người khác, ngay cả Nhiếp chính vương điện hạ cũng không khỏi sững người, đôi mắt ma quỷ quét về phía Lạc Tử Dạ.
Hắn hiểu nàng, con người nàng trước giờ rộng rãi, nếu có thể hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không thì nàng luôn sẵn lòng làm. Chẳng mấy khi nàng không hỏi phải trái đúng sai, cũng không hỏi những người này tại sao lại ám sát hắn mà trực tiếp ra tay, hơn nữa còn một đòn đoạt mạng, không hề cho đối phương cơ hội phản kích!
Đám đại thần bị dọa sợ ngây người, cho dù ở buổi diễn tập2quân sự lần trước bọn họ đã biết Thái tử không vô dụng như tưởng tượng, nhưng thân thủ như vậy... Sau khi cây quạt được tung ra, xoay một vòng trên không trung đã giết một mạch tám người! Võ công này, thực lực này, những thứ này...
Mọi người đều ngỡ ngàng, hầu như không dám tin vào hai mắt của mình!
Sau khi Doanh Tần và Hiên Thương Mặc Trần nhìn thấy lửa giận trong mắt Lạc Tử Dạ thì ánh mắt trở nên buồn bã, hiển nhiên là bọn hắn biết cơn giận này là từ những kẻ định ám sát Phượng Vô Trù mà ra!
Cây quạt quay lại tay nàng rồi thì Lạc Tử Dạ mới bình tĩnh lại một chút. Nhưng1tim nàng vẫn đập nhanh như trước, nàng biết rõ đây là biểu hiện của bản thân khi quá xúc động, nhưng nhớ tới dự cảm chẳng lành cứ đeo bám nàng mấy ngày gần đây khiến nàng hầu như không khống chế nổi bản thân, không hề suy nghĩ, cứ phóng quạt trước!
Lúc cây quạt cắt vào cổ những vũ cơ đó, trong lòng Lạc Tử Dạ chỉ có một ý nghĩ - muốn bọn họ chết hết!
Cảm giác gần như phát điên khiến đầu nàng hơi đau! Mà giờ phút này, Hách Đề Na bị đánh ngã trên mặt đất cũng tỉnh táo lại sau cơn sợ hãi, khóe miệng nàng đã sớm chảy ra máu tươi, nàng ta nằm trên mặt đất,1bên cạnh đều là máu. Trên người bị gãy mấy khúc xương nàng ta cũng không biết, nhưng ánh mắt xinh đẹp của nàng ta lại toàn là hận thù, Hách Đề Na nhìn về phía Phượng Vô Trù: “Làm sao ngươi biết ta định ám sát ngươi?
/1476
|