*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm An đi phía sau ông, ông lo lắng thở dài: “Sau khi Thủy Y chết, Trẫm không có nổi một người để có thể giãi bày tâm trạng. Hôm nay mất đi Vân thừa tướng, Trẫm như cắt đứt cánh tay đắc lực!”
Lâm An nhìn thoáng qua bóng lưng ông, đánh bạo hỏi: “Bệ hạ, ngài đang hối hận sao?”
“Đúng vậy!” Lạc Tục Phong nói rồi lại thở dài. Ông ta chậm rãi nói, “Vốn tưởng rằng với bản lĩnh của Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương, chắc chắn sẽ kéo được Lạc Tử Dạ xuống nước. Như vậy thì Trẫm có thể một lần loại bỏ được hai phiền toái, nhưng đúng lúc này, Phượng Vô Trù lại nhúng tay vào. Trẫm2không thể từ bỏ Thiên Tử lệnh, Trẫm cũng không thể coi như không thấy nhược điểm của Phượng Vô Trù. Vậy nên đành phải để Vân thừa tướng chịu oan vậy!”
Lâm An thở dài: “Bệ hạ, ngài đã không thích Thái tử, tại sao trước đây còn chọny làm Trữ quân, bây giờ biển thành phiền phức!” “Trẫm không thích nó, chỉ hy vọng nó chết trước, Làm Thái tử là đứng ở đầu sóng gió, nhưng ai biết nó lại sống được nhiều năm như vậy. Lần trước nó vô lễ với Long Ngạo Địch, Trẫm đã có ám lệnh đánh chết nó nhưng vì sao các ngươi cứ để nó sống lại?” Khi nói những câu này, giọng điệu Lạc Túc Phong8rất lạnh lùng. Lâm An lập tức quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng, chuyện này là do nổ tài làm việc không tốt. Nhưng người hành hình hôm đó đều nói Thái tử đã chết, mới phát trượng xong xuôi, ai ngờ y lại bỗng nhiên sống lại!” Nghe hắn nói như vậy, Lạc Tục Phong xua tay: “Thôi! Chỉ trách Trẫm, sợ Lạc Tử Dục thực sự mưu phản, một khi có hành động sẽ làm thiệt binh mã hoàng triều Thiên Diệu của ta. Tiếc binh mã lại tham cơ hội loại trừ Lạc Tử Dạ, cuối cùng trở thành cục diện không thể cứu vãn, nhưng một Vân thừa tướng đối với Trẫm mà nói còn hơn cả thiên quân vạn mã! Chuyện9này... chỉ trách Trẫm...”
Lâm An im lặng không nói gì.
Lạc Túc Phong lại đột nhiên hỏi: “Trẫm vừa nói gì sao?”
Lâm An khựng lại, lập tức trả lời: “Thưa bệ hạ, ngài không nói gì cả.” “Ừ!” Lạc Tục Phong gật đầu, sau đó nói, “Nghĩ biện pháp tìm ra chứng cứ phạm tội còn lưu lại hồi Lạc Tử Dục còn sống. Dù lớn hay bé thì cũng đưa hết tới Đại Lý Tự, Vân thừa tưởng vì Trẫm mà gánh cải tội này, ít nhất Trẫm cũng phải nghĩ cách lưu lại huyết mạch cho Vân gia!” Lâm An nhận mệnh: “Nô tài đã hiểu, nô tài sẽ bảo người khác sắp xếp!” Sau khi Lâm An lui xuống, trước cung điện này2chỉ còn lại một mình Lạc Túc Phong. Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua tẩm cung, trong lúc ngẩn ngơ lại dường như có thể thấy giọng nói và bóng dáng của người phụ nữ kia khi đi ngang qua rừng đào cùng với cảnh nàng chết trong ngực ông ta.
Để vương xưa nay tàn nhẫn vô tình, giờ bỗng nhiên đỏ cả vành mắt. Trong lòng ống ta cũng mâu thuẫn, vừa muốn Lạc Tử Dạ chết lại vừa không muốn. Hận Lạc Tử Dạ, lại sợ Thủy Y sẽ trách mình. Muốn dùng Lạc Tử Dạ để uy hiếp Võ Tu Hoàng, nhưng lại sợ Thủy Y dưới suối vàng biết sẽ nhận mình. Bỗng nhiên ông ta không biết nên làm2gì bây giờ, cứ mâu thuẫn như vậy nhiều năm, Lạc Tử Dạ cũng mấp mé ở giữa bờ vực sinh tử nhiều năm rồi...
Chỉ là, hai mắt ông ta đột nhiên cứng lại, trước khi Vân thừa tướng chết, mình phải tự tay lấy về một vật,
Lâm An đi phía sau ông, ông lo lắng thở dài: “Sau khi Thủy Y chết, Trẫm không có nổi một người để có thể giãi bày tâm trạng. Hôm nay mất đi Vân thừa tướng, Trẫm như cắt đứt cánh tay đắc lực!”
Lâm An nhìn thoáng qua bóng lưng ông, đánh bạo hỏi: “Bệ hạ, ngài đang hối hận sao?”
“Đúng vậy!” Lạc Tục Phong nói rồi lại thở dài. Ông ta chậm rãi nói, “Vốn tưởng rằng với bản lĩnh của Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương, chắc chắn sẽ kéo được Lạc Tử Dạ xuống nước. Như vậy thì Trẫm có thể một lần loại bỏ được hai phiền toái, nhưng đúng lúc này, Phượng Vô Trù lại nhúng tay vào. Trẫm2không thể từ bỏ Thiên Tử lệnh, Trẫm cũng không thể coi như không thấy nhược điểm của Phượng Vô Trù. Vậy nên đành phải để Vân thừa tướng chịu oan vậy!”
Lâm An thở dài: “Bệ hạ, ngài đã không thích Thái tử, tại sao trước đây còn chọny làm Trữ quân, bây giờ biển thành phiền phức!” “Trẫm không thích nó, chỉ hy vọng nó chết trước, Làm Thái tử là đứng ở đầu sóng gió, nhưng ai biết nó lại sống được nhiều năm như vậy. Lần trước nó vô lễ với Long Ngạo Địch, Trẫm đã có ám lệnh đánh chết nó nhưng vì sao các ngươi cứ để nó sống lại?” Khi nói những câu này, giọng điệu Lạc Túc Phong8rất lạnh lùng. Lâm An lập tức quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng, chuyện này là do nổ tài làm việc không tốt. Nhưng người hành hình hôm đó đều nói Thái tử đã chết, mới phát trượng xong xuôi, ai ngờ y lại bỗng nhiên sống lại!” Nghe hắn nói như vậy, Lạc Tục Phong xua tay: “Thôi! Chỉ trách Trẫm, sợ Lạc Tử Dục thực sự mưu phản, một khi có hành động sẽ làm thiệt binh mã hoàng triều Thiên Diệu của ta. Tiếc binh mã lại tham cơ hội loại trừ Lạc Tử Dạ, cuối cùng trở thành cục diện không thể cứu vãn, nhưng một Vân thừa tướng đối với Trẫm mà nói còn hơn cả thiên quân vạn mã! Chuyện9này... chỉ trách Trẫm...”
Lâm An im lặng không nói gì.
Lạc Túc Phong lại đột nhiên hỏi: “Trẫm vừa nói gì sao?”
Lâm An khựng lại, lập tức trả lời: “Thưa bệ hạ, ngài không nói gì cả.” “Ừ!” Lạc Tục Phong gật đầu, sau đó nói, “Nghĩ biện pháp tìm ra chứng cứ phạm tội còn lưu lại hồi Lạc Tử Dục còn sống. Dù lớn hay bé thì cũng đưa hết tới Đại Lý Tự, Vân thừa tưởng vì Trẫm mà gánh cải tội này, ít nhất Trẫm cũng phải nghĩ cách lưu lại huyết mạch cho Vân gia!” Lâm An nhận mệnh: “Nô tài đã hiểu, nô tài sẽ bảo người khác sắp xếp!” Sau khi Lâm An lui xuống, trước cung điện này2chỉ còn lại một mình Lạc Túc Phong. Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua tẩm cung, trong lúc ngẩn ngơ lại dường như có thể thấy giọng nói và bóng dáng của người phụ nữ kia khi đi ngang qua rừng đào cùng với cảnh nàng chết trong ngực ông ta.
Để vương xưa nay tàn nhẫn vô tình, giờ bỗng nhiên đỏ cả vành mắt. Trong lòng ống ta cũng mâu thuẫn, vừa muốn Lạc Tử Dạ chết lại vừa không muốn. Hận Lạc Tử Dạ, lại sợ Thủy Y sẽ trách mình. Muốn dùng Lạc Tử Dạ để uy hiếp Võ Tu Hoàng, nhưng lại sợ Thủy Y dưới suối vàng biết sẽ nhận mình. Bỗng nhiên ông ta không biết nên làm2gì bây giờ, cứ mâu thuẫn như vậy nhiều năm, Lạc Tử Dạ cũng mấp mé ở giữa bờ vực sinh tử nhiều năm rồi...
Chỉ là, hai mắt ông ta đột nhiên cứng lại, trước khi Vân thừa tướng chết, mình phải tự tay lấy về một vật,
/1476
|