Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 285: Cô không nói lý, ngươi nói gì cô cũng không nói (4)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trẫm không muốn nói nhiều nữa, Vân ái khanh, vật kia được giấu ở nơi nào?” Lạc Tục Phong cắt ngang lời của ông, từ chối lắng nghe tất cả những lời có thể bào chữa cho Võ Tu Hoàng.
Vân thừa tướng cũng chỉ có thể thầm than thở một tiếng oan nghiệt, nhưng cũng thẩm đồng cảm với Lạc Tử Dạ.
Ông mở miệng nói: “Giấu ở trong hậu viện của thần, dưới một gốc cây đào, gốc cây đó...”
Ông đang định nói tỉ mỉ., Lạc Túc Phong cắt ngang ông ta: “Được rồi, ngươi hãy đi cùng Trẫm. Sợ rằng đây là lần đồng hành cuối cùng trong cuộc đời của quân thân chúng ta.”
“Lão thần lĩnh mệnh!” Vân thừa tướng dập đầu, tiếp2nhận mệnh lệnh này.
Mà lúc này, Vân Tiếu Nảo đang đến phủ Thái tử tìm Lạc Tử Dạ, nhưng dám hạ nhân lại nói nàng chưa quay về.
Việc này đã làm kinh động đến Doanh Tần, hắn đi ra tiếp đón Vân Tiêu Náo.
Lần đầu nhìn thấy khuôn mặt của hắn, Vân Tiêu Nạo cảm thấy hít thở không thông, nói không nên lời. Thế nhưng khi nghĩ đến việc cha mình còn đang ở trong ngục, nàng hiểu rất rõ đây không phải là lúc mình mê trai nên vội vàng chỉnh đốn tâm trạng, nói ra tiến trình của sự việc.
Doanh Tần nghe một hồi, cũng biết nguyên nhân hậu quả của chuyện này. Hắn trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói:8“Vậy thì, với tính cách của Lạc Tử Dạ, chắc hẳn lúc này sẽ không ở lại bên ngoài mà phải lập tức trở về xử lý việc này mới đúng, nhưng đến giờ y vẫn chưa trở lại...” Hắn nói vậy, khuôn mặt cũng lạnh đi mấy phần, nghiêng đầu nhìn Thanh Thành: “Đi kiểm tra!”
Thanh Thành nhíu mày, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài lại như nhớ ra điều gì đó, gã quay đầu lại, nói một câu: “Tuy không biết Thái tử làm gì nhưng vừa mới không lâu trước đó, thuộc hạ nhận được tình báo nói rằng hôm nay Võ Tu Hoàng đã đến đây, có khi nào hai người này đã gặp mặt nhau không? Đúng rồi, lúc9trước Thái tử từng làm nhục Võ Lưu Nguyệt trước mặt mọi người, sự việc còn rất ầm ĩ, chẳng lẽ...”
Chẳng lẽ Võ Tu Hoàng tới trả thù Lạc Tử Dạ?
Gã vừa nói ra lời này, Vân Tiêu Náo liền trợn to hai mắt. Trên toàn bộ đại lục, phàm là người có chút kiến thức, không người nào chưa từng nghe tới đại danh của Võ Tu Hoàng. Đó chính là Võ thần, nếu như Thái tử thật sự gặp phải Võ Tu Hoàng, vậy hậu quả...
Doanh Tần nghe thấy vậy, đôi mắt đào hoa tà mị cũng nheo lại, vô cùng tàn bạo.
Hắn cất bước định ra ngoài, ngón tay thon dài vén mái tóc đen trước ngực, gần như là nghiến răng2nói: “Đám ác ôn này, không có chuyện gì lại thích gây rắc rối cho Tiểu Dạ Nhi!”
Giọng nói tuyệt đẹp này, khiến cho xương cốt người ta tê dại!
Nhưng vào khoảnh khắc áo đỏ tung bay đi ra ngoài, lệ khí và sát khí kia lại khiến cho người ta kinh hãi, Vân Tiêu Náo và Thanh Thành cùng run rẩy rùng mình.
Nhưng khi Doanh Tần vừa ra cửa, lập tức có người chạy tới phía hắn: “Tìm được, tìm được Thái tử rồi, ở... ở...”
Tại phủ đệ Thừa tướng.
Trong rừng đào, hai người đi về phía trước, có không ít người âm thầm bảo vệ bọn họ. Sau khi vào rừng đào, Lạc Túc Phong và Vân Thừa tướng đều đều chỉ để2ý đến một cái hố dưới gốc cây đào ở giữa, ánh mắt bọn họ chững lại.
“Trẫm không muốn nói nhiều nữa, Vân ái khanh, vật kia được giấu ở nơi nào?” Lạc Tục Phong cắt ngang lời của ông, từ chối lắng nghe tất cả những lời có thể bào chữa cho Võ Tu Hoàng.
Vân thừa tướng cũng chỉ có thể thầm than thở một tiếng oan nghiệt, nhưng cũng thẩm đồng cảm với Lạc Tử Dạ.
Ông mở miệng nói: “Giấu ở trong hậu viện của thần, dưới một gốc cây đào, gốc cây đó...”
Ông đang định nói tỉ mỉ., Lạc Túc Phong cắt ngang ông ta: “Được rồi, ngươi hãy đi cùng Trẫm. Sợ rằng đây là lần đồng hành cuối cùng trong cuộc đời của quân thân chúng ta.”
“Lão thần lĩnh mệnh!” Vân thừa tướng dập đầu, tiếp2nhận mệnh lệnh này.
Mà lúc này, Vân Tiếu Nảo đang đến phủ Thái tử tìm Lạc Tử Dạ, nhưng dám hạ nhân lại nói nàng chưa quay về.
Việc này đã làm kinh động đến Doanh Tần, hắn đi ra tiếp đón Vân Tiêu Náo.
Lần đầu nhìn thấy khuôn mặt của hắn, Vân Tiêu Nạo cảm thấy hít thở không thông, nói không nên lời. Thế nhưng khi nghĩ đến việc cha mình còn đang ở trong ngục, nàng hiểu rất rõ đây không phải là lúc mình mê trai nên vội vàng chỉnh đốn tâm trạng, nói ra tiến trình của sự việc.
Doanh Tần nghe một hồi, cũng biết nguyên nhân hậu quả của chuyện này. Hắn trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói:8“Vậy thì, với tính cách của Lạc Tử Dạ, chắc hẳn lúc này sẽ không ở lại bên ngoài mà phải lập tức trở về xử lý việc này mới đúng, nhưng đến giờ y vẫn chưa trở lại...” Hắn nói vậy, khuôn mặt cũng lạnh đi mấy phần, nghiêng đầu nhìn Thanh Thành: “Đi kiểm tra!”
Thanh Thành nhíu mày, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài lại như nhớ ra điều gì đó, gã quay đầu lại, nói một câu: “Tuy không biết Thái tử làm gì nhưng vừa mới không lâu trước đó, thuộc hạ nhận được tình báo nói rằng hôm nay Võ Tu Hoàng đã đến đây, có khi nào hai người này đã gặp mặt nhau không? Đúng rồi, lúc9trước Thái tử từng làm nhục Võ Lưu Nguyệt trước mặt mọi người, sự việc còn rất ầm ĩ, chẳng lẽ...”
Chẳng lẽ Võ Tu Hoàng tới trả thù Lạc Tử Dạ?
Gã vừa nói ra lời này, Vân Tiêu Náo liền trợn to hai mắt. Trên toàn bộ đại lục, phàm là người có chút kiến thức, không người nào chưa từng nghe tới đại danh của Võ Tu Hoàng. Đó chính là Võ thần, nếu như Thái tử thật sự gặp phải Võ Tu Hoàng, vậy hậu quả...
Doanh Tần nghe thấy vậy, đôi mắt đào hoa tà mị cũng nheo lại, vô cùng tàn bạo.
Hắn cất bước định ra ngoài, ngón tay thon dài vén mái tóc đen trước ngực, gần như là nghiến răng2nói: “Đám ác ôn này, không có chuyện gì lại thích gây rắc rối cho Tiểu Dạ Nhi!”
Giọng nói tuyệt đẹp này, khiến cho xương cốt người ta tê dại!
Nhưng vào khoảnh khắc áo đỏ tung bay đi ra ngoài, lệ khí và sát khí kia lại khiến cho người ta kinh hãi, Vân Tiêu Náo và Thanh Thành cùng run rẩy rùng mình.
Nhưng khi Doanh Tần vừa ra cửa, lập tức có người chạy tới phía hắn: “Tìm được, tìm được Thái tử rồi, ở... ở...”
Tại phủ đệ Thừa tướng.
Trong rừng đào, hai người đi về phía trước, có không ít người âm thầm bảo vệ bọn họ. Sau khi vào rừng đào, Lạc Túc Phong và Vân Thừa tướng đều đều chỉ để2ý đến một cái hố dưới gốc cây đào ở giữa, ánh mắt bọn họ chững lại.
/1476
|