Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 286: Cô không nói lý, ngươi nói gì cô cũng không nói (5)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2�ương nhiên ông biết đã có chuyện gì xảy ra, vào lúc nhìn thấy cây trâm ngọc của Vân Tiêu Náo là đã biết rồi.
Nhưng ông hiểu rất rõ, nếu như lúc này mình nói Vân Tiêu Náo lấy đi thứ kia, vậy thì nhất định sẽ mang đến họa sát thân cho đứa con gái duy nhất mà mình không thể bỏ được lúc còn sống.
Sự việc đã đến tình cảnh này, vậy hãy để ông ích kỷ một lần vì con gái mình đi.
Nhất là, lần này là Lạc Tử Dạ đồng ý với mình sẽ bảo vệ cho Náo Nhi, Náo Nhi cầm vật kia, thể nào cũng sẽ giao đến tay Lạc Tử Dạ. Mặc dù không biết cuối cùng câu đố này2có giải được hay không, nhưng tóm lại là để mình trả ân huệ kia cho Lạc Tử Dạ... Đây đều là ý trời.
Ông nghĩ như vậy, còn sắc mặt của Lạc Tác Phong đã sa sâm.
Trong đầu ông ta cũng bắt đầu nghi ngờ Võ Tu Hoàng, tại sao hôm nay hắn vừa tới Thiên Diệu, thì vật này liền bị người ta đào mất? Nếu như thật sự rơi vào tay của Võ Tu Hoàng, vậy thì...
Ông ta vừa nghĩ như vậy, vẻ mặt càng khó coi hơn.
Vẫn thừa tướng nhìn sắc mặt của ông ta, mở miệng khuyên can: “Bệ hạ, người cũng không cần quá lo lắng, suy cho cùng lúc ấy người đã thấm nước Vô Ngân lên cuốn ghi chú đó,8bên trên không có một chữ nào. Từ thời thượng cổ tới nay chưa từng nghe nói có ai có thể giải được nước Vô Ngân, cho dù bản ghi chép có rơi vào tay của Võ Tu Hoàng, e rằng ông ta cũng không nhìn thấy chữ ở trên đó, ngài cũng không cần lo lắng quá!”
Thế nhưng sau khi Lạc Túc Phong nghe xong lời này, cả người vẫn giống như đã già thêm mấy tuổi. Ông ta phất tay, mở miệng nói: “Mong là như vậy...”
“Ầm!” Gần nóc nhà của phủ Nhiếp chính vương, một trận nội lực lại nổ vang. Hiện tại hai người này đã đánh được hơn nửa canh giờ, cảnh đêm lại được nội lực thắp sáng rực rỡ, lần9này nội lực nổ vang khiến cho hai người đều lui về phía sau mấy bước, cũng bị nội thương không nặng không nhé! Mà lúc này, Lạc Tử Dạ đã vận công xong một vòng, có lẽ cơ thể này của nàng trời sinh đã thích hợp để luyện võ, người ta cần vận công mười mấy canh giờ mới có thể xong, còn nàng chỉ nửa canh giờ là được. Tốc độ như vậy, khiển cho Diêm Liệt ở bên cạnh nhìn mà kinh hãi!
Dù Lạc Tử Dạ vận công xong thì cũng không có thêm bản lĩnh để chống chọi với hai người này ngay lập tức. Nhưng vết thương lúc trước nàng bị Võ Tu Hoàng đánh, đến lúc này về cơ bản2đã không việc gì, hơn nữa nàng cảm thấy dưới chân mình nhẹ hẫng, đây chắc là dấu hiệu của việc có thể sử dụng khinh công rồi.
Mà lúc này, hai người trên nóc nhà kia cũng dừng lại.
Các căn nhà ở xung quanh đã bị phá hủy một số chỗ. Nóc nhà bị lật ngược mấy gian, các cây đại thụ vô tội ở ven đường cũng bị vạ lây, đổ ngổn ngang. Ngay cả cá ở trong hồ nước cách đó không xa cũng bị ảnh hưởng của nội lực mà nổ văng lên trên mặt đất! Lúc này chúng vẫn đang giãy đành đạch trên mặt đất, không có cách nào trở lại trong nước.
2�ương nhiên ông biết đã có chuyện gì xảy ra, vào lúc nhìn thấy cây trâm ngọc của Vân Tiêu Náo là đã biết rồi.
Nhưng ông hiểu rất rõ, nếu như lúc này mình nói Vân Tiêu Náo lấy đi thứ kia, vậy thì nhất định sẽ mang đến họa sát thân cho đứa con gái duy nhất mà mình không thể bỏ được lúc còn sống.
Sự việc đã đến tình cảnh này, vậy hãy để ông ích kỷ một lần vì con gái mình đi.
Nhất là, lần này là Lạc Tử Dạ đồng ý với mình sẽ bảo vệ cho Náo Nhi, Náo Nhi cầm vật kia, thể nào cũng sẽ giao đến tay Lạc Tử Dạ. Mặc dù không biết cuối cùng câu đố này2có giải được hay không, nhưng tóm lại là để mình trả ân huệ kia cho Lạc Tử Dạ... Đây đều là ý trời.
Ông nghĩ như vậy, còn sắc mặt của Lạc Tác Phong đã sa sâm.
Trong đầu ông ta cũng bắt đầu nghi ngờ Võ Tu Hoàng, tại sao hôm nay hắn vừa tới Thiên Diệu, thì vật này liền bị người ta đào mất? Nếu như thật sự rơi vào tay của Võ Tu Hoàng, vậy thì...
Ông ta vừa nghĩ như vậy, vẻ mặt càng khó coi hơn.
Vẫn thừa tướng nhìn sắc mặt của ông ta, mở miệng khuyên can: “Bệ hạ, người cũng không cần quá lo lắng, suy cho cùng lúc ấy người đã thấm nước Vô Ngân lên cuốn ghi chú đó,8bên trên không có một chữ nào. Từ thời thượng cổ tới nay chưa từng nghe nói có ai có thể giải được nước Vô Ngân, cho dù bản ghi chép có rơi vào tay của Võ Tu Hoàng, e rằng ông ta cũng không nhìn thấy chữ ở trên đó, ngài cũng không cần lo lắng quá!”
Thế nhưng sau khi Lạc Túc Phong nghe xong lời này, cả người vẫn giống như đã già thêm mấy tuổi. Ông ta phất tay, mở miệng nói: “Mong là như vậy...”
“Ầm!” Gần nóc nhà của phủ Nhiếp chính vương, một trận nội lực lại nổ vang. Hiện tại hai người này đã đánh được hơn nửa canh giờ, cảnh đêm lại được nội lực thắp sáng rực rỡ, lần9này nội lực nổ vang khiến cho hai người đều lui về phía sau mấy bước, cũng bị nội thương không nặng không nhé! Mà lúc này, Lạc Tử Dạ đã vận công xong một vòng, có lẽ cơ thể này của nàng trời sinh đã thích hợp để luyện võ, người ta cần vận công mười mấy canh giờ mới có thể xong, còn nàng chỉ nửa canh giờ là được. Tốc độ như vậy, khiển cho Diêm Liệt ở bên cạnh nhìn mà kinh hãi!
Dù Lạc Tử Dạ vận công xong thì cũng không có thêm bản lĩnh để chống chọi với hai người này ngay lập tức. Nhưng vết thương lúc trước nàng bị Võ Tu Hoàng đánh, đến lúc này về cơ bản2đã không việc gì, hơn nữa nàng cảm thấy dưới chân mình nhẹ hẫng, đây chắc là dấu hiệu của việc có thể sử dụng khinh công rồi.
Mà lúc này, hai người trên nóc nhà kia cũng dừng lại.
Các căn nhà ở xung quanh đã bị phá hủy một số chỗ. Nóc nhà bị lật ngược mấy gian, các cây đại thụ vô tội ở ven đường cũng bị vạ lây, đổ ngổn ngang. Ngay cả cá ở trong hồ nước cách đó không xa cũng bị ảnh hưởng của nội lực mà nổ văng lên trên mặt đất! Lúc này chúng vẫn đang giãy đành đạch trên mặt đất, không có cách nào trở lại trong nước.
/1476
|