Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 287: Cô không nói lý, ngươi nói gì cô cũng không nói (6)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Võ Tu Hoàng cũng dừng lại, cười nhìn Phượng Vô Trù, mở miệng bình phẩm: “Nhóc con giỏi đấy, nếu như ông đây không đoán sai thì lúc trước ngươi còn bị thương rất nặng, nguyên khí vẫn chưa điều tức xong, đúng chứ?” Nhiều nhất cũng chỉ khôi phục được bảy tám phần. Việc này cũng khiến cho Võ Tu Hoàng cảm thấy kính nể, nếu như đối mặt với Phượng Vô Trù đủ mười phần nội lực, liệu mình có còn là đối thủ của hắn hay không? Chẳng lẽ thật sự như lời của Lạc Tử Dạ, lớp sóng trước chết trên bờ cát sao? Nghĩ như vậy, khóe miệng của Võ thần đại nhân đột nhiên giật2giật một cái.
Mà ông ta vừa nói ra lời này, đôi mắt ma quỷ của Phượng Vô Trù hơi nheo lại, hiện ra vẻ coi thường, nhưng đó cũng không phải xem thường Võ Tu Hoàng mà chỉ là từ nhỏ hắn đã có tính cách cường thế và kiêu ngạo. Ánh sáng rực rỡ màu vàng xẹt qua đáy mắt, hắn trầm giọng nói: “Cho dù nguyên khí của Cô bị thương nặng, ngài cũng không được hại từ trong tay Cô, không phải sao?”
Khi hắn nói ra lời này, còn có vẻ rất ngầu. Đừng nói là Võ Tu Hoàng, ngay cả Lạc Tử Dạ nhìn ở phía dưới cũng cảm thấy chân của mình ngứa ngáy, rất muốn đá. Tên8này... Võ Tu Hoàng nhìn dáng vẻ này của hắn, quả thực tâm trạng cũng không tốt hơn Lạc Tử Dạ được bao nhiêu, sau khi nhìn chằm chằm Phượng Vô Trù một lúc... Ông ta nở nụ cười lạnh: “Vậy nếu như ta dùng Kỳ Lân Quyết, phần thắng của ngươi sẽ còn bao nhiêu?” Ông ta vừa hỏi như vậy, Phượng Vô Trù lập tức nhướng mày, hỏi ngược lại: “Nếu như Cô dùng Dữ Long Đồng Quy thì sao?” Lần này, khung cảnh liền trở nên lạnh lẽo. Sắc mặt của Võ Tu Hoàng cũng lập tức tái mét! Ngự Long Quy, Kỳ Lân Quyết đều là võ công thượng cổ, có rất ít người có thể luyện thành, mấy9trăm năm rất khó mà xuất hiện được mấy người... Mà ông ta khi còn trẻ chỉ mới mười ba tuổi đã điều khiển Kỳ Lân Quyết.
Chỉ có điều sau khi điều khiển, ông ta mới biết còn có hai loại võ công Dữ Long Đồng Quy và Ngự Long Thương, nhưng mà không có ai biết bí tịch ở đâu cả, hơn nữa người luyện thành hai loại võ công này lại càng ít hơn. Loại trước cần thực lực tuyệt đối để điều khiển, loại sau là phương pháp cấp tiển, dưới tình huống bình thường chỉ có người từ nhỏ không luyện võ, nhưng thiên phú cực cao để hoàn thành việc luyện tập trong thời gian ngắn mới học2Ngự Long Thương. Suy cho cùng, loại võ công này có sức phản phệ lại cơ thể rất mạnh!
Mà hai loại này, đều mơ hồ áp đảo Kỳ Lân Quyết và Ngự Long Quy.
Bốn loại võ công này vẫn luôn tương sinh tương khắc, chỉ cần biết một loại trong đó thì không thể học tiếp ba loại khác. Điều này vẫn luôn là sự nuối tiếc trong nhiều năm của ông ta, lúc này nghe Phượng Vô Trì nói như vậy, sắc mặt ông ta lại càng khó coi hơn. Sau khi im lặng một hồi lâu, ông ta sa sầm mặt mày: “Nếu như ngươi thật sự biết, trong tình huống ngươi có mười phần nội lực, ngươi thắng!” Nhưng mà2lúc trước, Phượng Vô Trù đã bị thương, chỉ còn lại bảy tám phần, ai thắng ai thua cũng chưa biết được. Nghĩ như vậy, trong lòng ông ta bắt đầu kỳ vọng đổ tốn Bách Lý Cẩn Thần của mình sẽ đến đây, Lãnh Tử Hàn nói Bách Lý Cẩn Thần đã sớm “trò giỏi hơn thầy”, nói không chừng... Nghĩ như vậy, Võ thần đại nhân khẽ sở mũi, cảm thấy mình thật sự phải chấp nhận bản thân là lớp sóng trước. Phượng Vô Trù đang định nói chuyện, đột nhiên ở phía chân trời có đạn tín hiệu sáng lên. Võ Tu Hoàng lập tức quay đầu lại nhìn. Đó là đạn báo có chuyện quan trọng. Ông ta nhìn Phượng Vô Trù rồi lại nhìn Lạc Tử Dạ, lập tức nói: “Món nợ này lần sau tính tiếp!” Sau khi nói xong, ông ta quay người nhảy vào trong bóng đêm. Lạc Tử Dạ lập tức cười nói: “Ta đã nói lớp sóng trước phải chết trên bờ cát mà, nhìn xem, chạy trối chết rồi kìa!” Khóe miệng Võ Tu Hoàng khẽ giật một cái, nếu như không phải có chuyện thì ông ta thật sự muốn trở lại đánh thằng nhóc Lạc Tử Dạ. Nhưng cuối cùng ông ta cũng chỉ đành phải rời đi. Phương Vô Trù cũng nghiêng đầu, liếc nhìn Lạc Tử Da, sắc mặt đó rất khó coi, khiến cho Lạc Tử Dạ cũng không biết mình đã đắc tội gì với hắn. Nàng đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói kiềm chế cơn giận dữ của người nọ truyền đến: “Lạc Tử Dạ, người giỏi lắm, lại còn muốn nạp phi cơ đấy!” “Hả?” Lạc Tử Dạ nhìn dáng vẻ của hắn, trông vô cùng đáng sợ, nàng vội vàng lắc đầu, “Phượng Vô Trù, ngươi cũng biết ta không phải thật sự muốn cưới nàng ấy mà, đây chỉ là biện pháp tạm thời, người phải nói lý chứ?” Nàng nói xong, đôi mắt ma quỷ của hắn nhìn chằm chằm vào nàng, màu mắt uy nghiêm bá đạo khiến cho người ta run rẩy. Hắn nhảy từ trên nóc nhà xuống, nhìn nàng một hồi lâu rồi thốt ra một chữ: “Không!”
Một chữ này rất kiên định. Đám người Diêm Liệt câm nín, không còn gì để nói... Sau khi nói xong một chữ này, Nhiếp chính vượng điện hạ tiến lên mấy bước, đến trước mặt Lạc Tử Dạ, hắn nghiến răng bổ sung thêm một câu: “Cô sẽ không nói lý, ngươi nói gì Cô cũng không nói!”
Lúc này Võ Tu Hoàng cũng dừng lại, cười nhìn Phượng Vô Trù, mở miệng bình phẩm: “Nhóc con giỏi đấy, nếu như ông đây không đoán sai thì lúc trước ngươi còn bị thương rất nặng, nguyên khí vẫn chưa điều tức xong, đúng chứ?” Nhiều nhất cũng chỉ khôi phục được bảy tám phần. Việc này cũng khiến cho Võ Tu Hoàng cảm thấy kính nể, nếu như đối mặt với Phượng Vô Trù đủ mười phần nội lực, liệu mình có còn là đối thủ của hắn hay không? Chẳng lẽ thật sự như lời của Lạc Tử Dạ, lớp sóng trước chết trên bờ cát sao? Nghĩ như vậy, khóe miệng của Võ thần đại nhân đột nhiên giật2giật một cái.
Mà ông ta vừa nói ra lời này, đôi mắt ma quỷ của Phượng Vô Trù hơi nheo lại, hiện ra vẻ coi thường, nhưng đó cũng không phải xem thường Võ Tu Hoàng mà chỉ là từ nhỏ hắn đã có tính cách cường thế và kiêu ngạo. Ánh sáng rực rỡ màu vàng xẹt qua đáy mắt, hắn trầm giọng nói: “Cho dù nguyên khí của Cô bị thương nặng, ngài cũng không được hại từ trong tay Cô, không phải sao?”
Khi hắn nói ra lời này, còn có vẻ rất ngầu. Đừng nói là Võ Tu Hoàng, ngay cả Lạc Tử Dạ nhìn ở phía dưới cũng cảm thấy chân của mình ngứa ngáy, rất muốn đá. Tên8này... Võ Tu Hoàng nhìn dáng vẻ này của hắn, quả thực tâm trạng cũng không tốt hơn Lạc Tử Dạ được bao nhiêu, sau khi nhìn chằm chằm Phượng Vô Trù một lúc... Ông ta nở nụ cười lạnh: “Vậy nếu như ta dùng Kỳ Lân Quyết, phần thắng của ngươi sẽ còn bao nhiêu?” Ông ta vừa hỏi như vậy, Phượng Vô Trù lập tức nhướng mày, hỏi ngược lại: “Nếu như Cô dùng Dữ Long Đồng Quy thì sao?” Lần này, khung cảnh liền trở nên lạnh lẽo. Sắc mặt của Võ Tu Hoàng cũng lập tức tái mét! Ngự Long Quy, Kỳ Lân Quyết đều là võ công thượng cổ, có rất ít người có thể luyện thành, mấy9trăm năm rất khó mà xuất hiện được mấy người... Mà ông ta khi còn trẻ chỉ mới mười ba tuổi đã điều khiển Kỳ Lân Quyết.
Chỉ có điều sau khi điều khiển, ông ta mới biết còn có hai loại võ công Dữ Long Đồng Quy và Ngự Long Thương, nhưng mà không có ai biết bí tịch ở đâu cả, hơn nữa người luyện thành hai loại võ công này lại càng ít hơn. Loại trước cần thực lực tuyệt đối để điều khiển, loại sau là phương pháp cấp tiển, dưới tình huống bình thường chỉ có người từ nhỏ không luyện võ, nhưng thiên phú cực cao để hoàn thành việc luyện tập trong thời gian ngắn mới học2Ngự Long Thương. Suy cho cùng, loại võ công này có sức phản phệ lại cơ thể rất mạnh!
Mà hai loại này, đều mơ hồ áp đảo Kỳ Lân Quyết và Ngự Long Quy.
Bốn loại võ công này vẫn luôn tương sinh tương khắc, chỉ cần biết một loại trong đó thì không thể học tiếp ba loại khác. Điều này vẫn luôn là sự nuối tiếc trong nhiều năm của ông ta, lúc này nghe Phượng Vô Trì nói như vậy, sắc mặt ông ta lại càng khó coi hơn. Sau khi im lặng một hồi lâu, ông ta sa sầm mặt mày: “Nếu như ngươi thật sự biết, trong tình huống ngươi có mười phần nội lực, ngươi thắng!” Nhưng mà2lúc trước, Phượng Vô Trù đã bị thương, chỉ còn lại bảy tám phần, ai thắng ai thua cũng chưa biết được. Nghĩ như vậy, trong lòng ông ta bắt đầu kỳ vọng đổ tốn Bách Lý Cẩn Thần của mình sẽ đến đây, Lãnh Tử Hàn nói Bách Lý Cẩn Thần đã sớm “trò giỏi hơn thầy”, nói không chừng... Nghĩ như vậy, Võ thần đại nhân khẽ sở mũi, cảm thấy mình thật sự phải chấp nhận bản thân là lớp sóng trước. Phượng Vô Trù đang định nói chuyện, đột nhiên ở phía chân trời có đạn tín hiệu sáng lên. Võ Tu Hoàng lập tức quay đầu lại nhìn. Đó là đạn báo có chuyện quan trọng. Ông ta nhìn Phượng Vô Trù rồi lại nhìn Lạc Tử Dạ, lập tức nói: “Món nợ này lần sau tính tiếp!” Sau khi nói xong, ông ta quay người nhảy vào trong bóng đêm. Lạc Tử Dạ lập tức cười nói: “Ta đã nói lớp sóng trước phải chết trên bờ cát mà, nhìn xem, chạy trối chết rồi kìa!” Khóe miệng Võ Tu Hoàng khẽ giật một cái, nếu như không phải có chuyện thì ông ta thật sự muốn trở lại đánh thằng nhóc Lạc Tử Dạ. Nhưng cuối cùng ông ta cũng chỉ đành phải rời đi. Phương Vô Trù cũng nghiêng đầu, liếc nhìn Lạc Tử Da, sắc mặt đó rất khó coi, khiến cho Lạc Tử Dạ cũng không biết mình đã đắc tội gì với hắn. Nàng đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói kiềm chế cơn giận dữ của người nọ truyền đến: “Lạc Tử Dạ, người giỏi lắm, lại còn muốn nạp phi cơ đấy!” “Hả?” Lạc Tử Dạ nhìn dáng vẻ của hắn, trông vô cùng đáng sợ, nàng vội vàng lắc đầu, “Phượng Vô Trù, ngươi cũng biết ta không phải thật sự muốn cưới nàng ấy mà, đây chỉ là biện pháp tạm thời, người phải nói lý chứ?” Nàng nói xong, đôi mắt ma quỷ của hắn nhìn chằm chằm vào nàng, màu mắt uy nghiêm bá đạo khiến cho người ta run rẩy. Hắn nhảy từ trên nóc nhà xuống, nhìn nàng một hồi lâu rồi thốt ra một chữ: “Không!”
Một chữ này rất kiên định. Đám người Diêm Liệt câm nín, không còn gì để nói... Sau khi nói xong một chữ này, Nhiếp chính vượng điện hạ tiến lên mấy bước, đến trước mặt Lạc Tử Dạ, hắn nghiến răng bổ sung thêm một câu: “Cô sẽ không nói lý, ngươi nói gì Cô cũng không nói!”
/1476
|