*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2ắn nói xong cũng tự sửng sốt một lát, mình đang giải thích với y sao?
Nhưng mà bao nhiêu năm qua, Phượng Vô Trù hắn có khi nào làm việc mà phải giải thích với người khác đâu?
Lạc Tử Dạ nghe hắn nói xong, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Nàng dương nhiên biết Phượng Vô Trù đang giải thích, nhưng mà không có mấy người biết rõ tính cách điên cuồng của Phượng Vô Trù hơn nàng, tính nết hắn như thế mà lại chịu giải thích với nàng sao? Điều này làm cho nàng bớt giận một chút, nhưng khi nhớ tới lúc nãy Quả Quả đã cười nhạo nàng, nàng vẫn tức giận đến mức dựng cả lông!
Nàng ngẩng mắt, nhìn thấy tờ hôn thủ quen thuộc nằm trên bàn của hắn.
Nàng hỏi hắn: “Sao thứ2này lại ở trong tay ngươi?” Lẽ nào người trong Lễ bộ cũng là người của hắn?
Hắn nhìn nàng một lát rồi xoay người bước chậm tới trước bàn, Cẩm bào màu đen của hắn kéo dài ở trên mặt đất, nhìn vừa tôn quý vừa ngạo mạn, sau đó hắn cầm lấy tờ hôn thú đó ném về phía nàng!
Lạc Tử Dạ nhíu mi tiếp lấy thư, mở ra xem, sau đó nàng chỉ thấy được một mảnh đen thui trước mắt...
Trên giấy có ghi vài chữ, đại khái là không phê chuẩn hôn thú này. Nàng nghiêm túc đọc vài lần rồi mới nghi ngờ liếc Phượng Vô Trù một cái: “Đây là chữ của ngươi à?”
Ánh mắt nàng có chứa vẻ nghi ngờ.
Gương mặt anh tuấn như thần linh của Nhiếp chính vương điện hạ xuất8hiện chút xấu hổ và cứng ngắc, nhưng vẻ mặt hắn vẫn nghiêm nghị như thường, uy nghiêm lạnh lẽo có sẵn từ trong xương. Hắn chăm chú nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nếu là Cô viết thì sao?”
Hắn nói vô cùng thản nhiên, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bờ môi hắn mím chặt, rõ ràng là đang cảnh cáo nàng.
Lạc Tử Dạ nhìn thấy hắn như vậy, cố gắng không cười ra tiếng. Mọi người thường nói nét chữ nết người, chữ viết của Phượng Vô Trù cũng giống như hắn, vô cùng bá đạo, như là Tổng bay phượng múa, mỗi một chữ như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng mà khi những chữ này tập hợp lại với nhau lại rất khó coi!
Nếu chỉ nhìn từng chữ thì chữ của hắn vẫn đẹp, thế nhưng nhìn9tổng thể thì không khác gì gà bới! Nàng cắn răng nín cười nửa ngày, thật sự không thể tưởng tượng được Phượng Vô Trù ngông cuồng như thể lại viết ra mấy chữ như vậy. Nàng nghẹn nửa ngày trời, hắn cũng dùng đôi mắt ma quỷ này nhìn nàng nửa ngày, ánh mắt nghiêm nghị chửay cảnh cáo, không cho phép nàng cười nhạo mình!
Nàng nhịn lâu như thế, cuối cùng vẫn không dám cười ra tiếng, sợ mình sẽ bị hắn giết người diệt khẩu.
Nàng nhìn tờ hôn thú một lát mới rũ mắt nói: “Những gia đã đáp ứng Vân thừa tướng sẽ làm việc này. Hiện tại Vân thừa tướng đang gặp nạn, ngoại trừ gia, những quan viên dưới tam phẩm có một trăm lá gan cũng không dám cưới Vân Tiêu Náo.2Ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác nữa, hơn nữa nàng ấy cũng không có thù hằn gì với người, vì sao người phải làm khó dễ chuyện này chứ?”
Nàng cố gắng giải quyết chuyện này trong hòa bình, đồng thời còn cho rằng Phượng Vô Trù không cho cho phép chuyện này là do hắn không thích Vân Tiêu Nảo.
Nàng vừa mới nói xong...
2ắn nói xong cũng tự sửng sốt một lát, mình đang giải thích với y sao?
Nhưng mà bao nhiêu năm qua, Phượng Vô Trù hắn có khi nào làm việc mà phải giải thích với người khác đâu?
Lạc Tử Dạ nghe hắn nói xong, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Nàng dương nhiên biết Phượng Vô Trù đang giải thích, nhưng mà không có mấy người biết rõ tính cách điên cuồng của Phượng Vô Trù hơn nàng, tính nết hắn như thế mà lại chịu giải thích với nàng sao? Điều này làm cho nàng bớt giận một chút, nhưng khi nhớ tới lúc nãy Quả Quả đã cười nhạo nàng, nàng vẫn tức giận đến mức dựng cả lông!
Nàng ngẩng mắt, nhìn thấy tờ hôn thủ quen thuộc nằm trên bàn của hắn.
Nàng hỏi hắn: “Sao thứ2này lại ở trong tay ngươi?” Lẽ nào người trong Lễ bộ cũng là người của hắn?
Hắn nhìn nàng một lát rồi xoay người bước chậm tới trước bàn, Cẩm bào màu đen của hắn kéo dài ở trên mặt đất, nhìn vừa tôn quý vừa ngạo mạn, sau đó hắn cầm lấy tờ hôn thú đó ném về phía nàng!
Lạc Tử Dạ nhíu mi tiếp lấy thư, mở ra xem, sau đó nàng chỉ thấy được một mảnh đen thui trước mắt...
Trên giấy có ghi vài chữ, đại khái là không phê chuẩn hôn thú này. Nàng nghiêm túc đọc vài lần rồi mới nghi ngờ liếc Phượng Vô Trù một cái: “Đây là chữ của ngươi à?”
Ánh mắt nàng có chứa vẻ nghi ngờ.
Gương mặt anh tuấn như thần linh của Nhiếp chính vương điện hạ xuất8hiện chút xấu hổ và cứng ngắc, nhưng vẻ mặt hắn vẫn nghiêm nghị như thường, uy nghiêm lạnh lẽo có sẵn từ trong xương. Hắn chăm chú nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nếu là Cô viết thì sao?”
Hắn nói vô cùng thản nhiên, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bờ môi hắn mím chặt, rõ ràng là đang cảnh cáo nàng.
Lạc Tử Dạ nhìn thấy hắn như vậy, cố gắng không cười ra tiếng. Mọi người thường nói nét chữ nết người, chữ viết của Phượng Vô Trù cũng giống như hắn, vô cùng bá đạo, như là Tổng bay phượng múa, mỗi một chữ như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng mà khi những chữ này tập hợp lại với nhau lại rất khó coi!
Nếu chỉ nhìn từng chữ thì chữ của hắn vẫn đẹp, thế nhưng nhìn9tổng thể thì không khác gì gà bới! Nàng cắn răng nín cười nửa ngày, thật sự không thể tưởng tượng được Phượng Vô Trù ngông cuồng như thể lại viết ra mấy chữ như vậy. Nàng nghẹn nửa ngày trời, hắn cũng dùng đôi mắt ma quỷ này nhìn nàng nửa ngày, ánh mắt nghiêm nghị chửay cảnh cáo, không cho phép nàng cười nhạo mình!
Nàng nhịn lâu như thế, cuối cùng vẫn không dám cười ra tiếng, sợ mình sẽ bị hắn giết người diệt khẩu.
Nàng nhìn tờ hôn thú một lát mới rũ mắt nói: “Những gia đã đáp ứng Vân thừa tướng sẽ làm việc này. Hiện tại Vân thừa tướng đang gặp nạn, ngoại trừ gia, những quan viên dưới tam phẩm có một trăm lá gan cũng không dám cưới Vân Tiêu Náo.2Ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác nữa, hơn nữa nàng ấy cũng không có thù hằn gì với người, vì sao người phải làm khó dễ chuyện này chứ?”
Nàng cố gắng giải quyết chuyện này trong hòa bình, đồng thời còn cho rằng Phượng Vô Trù không cho cho phép chuyện này là do hắn không thích Vân Tiêu Nảo.
Nàng vừa mới nói xong...
/1476
|