*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếp theo đó, người dẫn đội đứng ở hàng trước nhất
Hắn đứng bên cạnh đội ngũ hình vuông, giơ một ngón tay chỉ về bên kia, cánh tay và cơ thể hắn tạo thành một góc chín mươi độ, lên giọng hô: “Bắn!”
“Pång!”
“Pång!” “Pång!”
Tiếng súng ầm vang bên tai không dứt, thế nhưng tiếng súng lại đều nhau như là đã được mọi người bàn bạc trước rồi vậy, bọn họ đồng loạt nổ súng dựa theo lệnh của chỉ huy dẫn đầu.
Lúc nổ súng, bọn họ không hề dừng lại dù chỉ là một giây đồng hồ
Bọn họ đổi đạn thật nhanh, cuối cùng trong cùng một thời gian, cùng một động tác lại tiếp tục tiến hành đợt nổ súng3thứ hai! Sau đó bọn họ lại đổi đạn tiếp..
Trải qua ba đợt nổ súng như thế, động tác, hành vi, bước đi, tốc độ đổi đạn, tần suất nổ súng và tiếng súng vang khi bắn của bọn họ gần như giống hệt nhau!
Cực kỳ đều đặn! Sau đó, những người ở bên ngoài lại nhìn sang những con sói hoang, ban nãy chúng vẫn còn hung hăng dữ tợn
Thậm chí còn không hề cho chúng có cơ hội đến gần để đọ sức và bộc lộ tính điên cuồng của mình
Sau mấy trận tiếng súng này, toàn bộ sói hoang ngã xuống vũng máu, có con hấp hối, có con chết ngay tức khắc.
Tất cả mọi người đều sững sờ,0đặc biệt là những người đàn ông đại mạc vốn biết rõ sự lợi hại của những con sói hoang này, bây giờ bọn họ đều nhìn chằm chằm những thanh súng kia và lộ ra vẻ mặt sợ hãi! Thứ đó rốt cuộc là gì?
Chỉ cần vài phát thôi là đã dễ dàng giết chết được lũ sói hoang ma quỷ trong lòng đa số người đại mạc!
Đây...
Nếu như thứ này bắn về phía mình, nếu như nó nhắm ngay đầu hay trái tim của mình thì..
Nghĩ đến đây, sắc mặt của đa số binh sĩ đại mạc đều trở nên trắng bệch!
Trong khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi này, mùi máu tươi tanh nồng xộc vào miệng mũi của mọi5người
Có người kinh hoàng, có người sợ hãi, có người nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ và đội súng ống kia
Lúc này, đột nhiên có một tiếng vỗ tay vang lên!
Là Phượng Vô Trù.
Nàng lập tức quay đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy đôi mắt ma quỷ luôn luôn ngạo mạn của hắn nhìn về phía mình, trong ánh mắt ấy có chứa vài phần khen ngợi
Nàng bỗng nhiên cảm thấy đắc ý trong lòng, không phải do nàng kiêu ngạo tự mãn mà là do từ lúc nàng quen hắn đến nay, nàng luôn là người bị ức hiếp.
Nàng không hề quên lời thề bản thân đã tự lập ra khi ấy.
Đồng thời, nàng cũng không quên rằng bản thân4đã từng thành tâm thành ý suy nghĩ một điều, nếu có một ngày cặp mắt ma quỷ đó mang theo ý khen ngợi nhìn về phía nàng thì vào đúng ngày đó, thời khắc đó, nàng nhất định sẽ có cảm giác vô cùng thành tựu
Bởi vì tính tình của Phượng Vô Trù rất kiêu ngạo, thế nên tất nhiên là hắn sẽ không dễ dàng tán dương người khác! Từ tiếng vỗ tay của hắn, những mỹ nam mang những ý nghĩ khác nhau cũng lần lượt vỗ tay theo! Thật ra trong lòng bọn họ đều biết rõ Phượng Vô Trù đang suy nghĩ cái gì, tại sao lại khen ngợi Lạc Tử Dạ, bởi vì trong lòng bọn9họ đều mang suy nghĩ tương tự như thế.
Điều này không chỉ vì vũ khí mà Lạc Tử Dạ nghiên cứu ra được
Mà còn vì binh sĩ mà y đã huấn luyện ra nữa
Dù lúc sói hoang xông tới trước mặt thì những binh sĩ này vẫn ở trong trạng thái gặp nguy hiểm nhưng không rối loạn, không sợ hãi, hai mắt bọn họ không hề nao núng mà lại nhìn chằm chằm phía trước, chờ đợi chỉ thị kể tiếp.
Điều này đã thể hiện sự tin tưởng của bọn họ đối với cấp trên, tất nhiên là cũng thể hiện lòng trung thành tuyệt đối của mình với Lạc Tử Dạ!
Tiếp theo đó, người dẫn đội đứng ở hàng trước nhất
Hắn đứng bên cạnh đội ngũ hình vuông, giơ một ngón tay chỉ về bên kia, cánh tay và cơ thể hắn tạo thành một góc chín mươi độ, lên giọng hô: “Bắn!”
“Pång!”
“Pång!” “Pång!”
Tiếng súng ầm vang bên tai không dứt, thế nhưng tiếng súng lại đều nhau như là đã được mọi người bàn bạc trước rồi vậy, bọn họ đồng loạt nổ súng dựa theo lệnh của chỉ huy dẫn đầu.
Lúc nổ súng, bọn họ không hề dừng lại dù chỉ là một giây đồng hồ
Bọn họ đổi đạn thật nhanh, cuối cùng trong cùng một thời gian, cùng một động tác lại tiếp tục tiến hành đợt nổ súng3thứ hai! Sau đó bọn họ lại đổi đạn tiếp..
Trải qua ba đợt nổ súng như thế, động tác, hành vi, bước đi, tốc độ đổi đạn, tần suất nổ súng và tiếng súng vang khi bắn của bọn họ gần như giống hệt nhau!
Cực kỳ đều đặn! Sau đó, những người ở bên ngoài lại nhìn sang những con sói hoang, ban nãy chúng vẫn còn hung hăng dữ tợn
Thậm chí còn không hề cho chúng có cơ hội đến gần để đọ sức và bộc lộ tính điên cuồng của mình
Sau mấy trận tiếng súng này, toàn bộ sói hoang ngã xuống vũng máu, có con hấp hối, có con chết ngay tức khắc.
Tất cả mọi người đều sững sờ,0đặc biệt là những người đàn ông đại mạc vốn biết rõ sự lợi hại của những con sói hoang này, bây giờ bọn họ đều nhìn chằm chằm những thanh súng kia và lộ ra vẻ mặt sợ hãi! Thứ đó rốt cuộc là gì?
Chỉ cần vài phát thôi là đã dễ dàng giết chết được lũ sói hoang ma quỷ trong lòng đa số người đại mạc!
Đây...
Nếu như thứ này bắn về phía mình, nếu như nó nhắm ngay đầu hay trái tim của mình thì..
Nghĩ đến đây, sắc mặt của đa số binh sĩ đại mạc đều trở nên trắng bệch!
Trong khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi này, mùi máu tươi tanh nồng xộc vào miệng mũi của mọi5người
Có người kinh hoàng, có người sợ hãi, có người nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ và đội súng ống kia
Lúc này, đột nhiên có một tiếng vỗ tay vang lên!
Là Phượng Vô Trù.
Nàng lập tức quay đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy đôi mắt ma quỷ luôn luôn ngạo mạn của hắn nhìn về phía mình, trong ánh mắt ấy có chứa vài phần khen ngợi
Nàng bỗng nhiên cảm thấy đắc ý trong lòng, không phải do nàng kiêu ngạo tự mãn mà là do từ lúc nàng quen hắn đến nay, nàng luôn là người bị ức hiếp.
Nàng không hề quên lời thề bản thân đã tự lập ra khi ấy.
Đồng thời, nàng cũng không quên rằng bản thân4đã từng thành tâm thành ý suy nghĩ một điều, nếu có một ngày cặp mắt ma quỷ đó mang theo ý khen ngợi nhìn về phía nàng thì vào đúng ngày đó, thời khắc đó, nàng nhất định sẽ có cảm giác vô cùng thành tựu
Bởi vì tính tình của Phượng Vô Trù rất kiêu ngạo, thế nên tất nhiên là hắn sẽ không dễ dàng tán dương người khác! Từ tiếng vỗ tay của hắn, những mỹ nam mang những ý nghĩ khác nhau cũng lần lượt vỗ tay theo! Thật ra trong lòng bọn họ đều biết rõ Phượng Vô Trù đang suy nghĩ cái gì, tại sao lại khen ngợi Lạc Tử Dạ, bởi vì trong lòng bọn9họ đều mang suy nghĩ tương tự như thế.
Điều này không chỉ vì vũ khí mà Lạc Tử Dạ nghiên cứu ra được
Mà còn vì binh sĩ mà y đã huấn luyện ra nữa
Dù lúc sói hoang xông tới trước mặt thì những binh sĩ này vẫn ở trong trạng thái gặp nguy hiểm nhưng không rối loạn, không sợ hãi, hai mắt bọn họ không hề nao núng mà lại nhìn chằm chằm phía trước, chờ đợi chỉ thị kể tiếp.
Điều này đã thể hiện sự tin tưởng của bọn họ đối với cấp trên, tất nhiên là cũng thể hiện lòng trung thành tuyệt đối của mình với Lạc Tử Dạ!
/1476
|