*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn cứ nhẫn nhịn như vậy, không nói một lời mà chỉ ngước mắt nhìn về phía Phượng Vô Trù...
Dường như ánh mắt của Nhiếp chính vương điện hạ cũng đang nhìn hắn.
Đôi mắt cao cao tại thượng kia không nhìn thẳng vào hắn mà chỉ trầm giọng cảnh cáo: “Sự kiên nhẫn của Cô có hạn
Các ngươi cũng đừng làm những chuyện ngu ngốc khiêu khích sự nhẫn nại của Cô
Đừng mạo hiểm mạng sống của các ngươi!”
Hắn vừa nói xong câu này thì các vương gia của mấy bộ tộc lớn trên đại mạc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay mình định phải người ám sát Lạc Tử Dạ là đúng hay sai,3có phải đang tự tìm chết không
Hiển nhiên Phượng Vô Trù đang cảnh cáo họ
Đừng làm chuyện ngu ngốc, đừng mạo hiểm tính mạng của bọn họ.
Nếu trong tình hình này, bọn họ...
Hiến Thương Mặc Trần cũng hơi nhếch môi, cúi đầu khẽ cười
Hắn cũng khá hiểu tính cách của Phương Vô Trù, nhưng mà cũng may, hôm nay hắn đã đồng ý với Lạc Tử Dạ là sẽ không so đo với nàng, nên lúc này cũng chẳng cần làm khó nàng thêm nữa.
Nên hắn khẽ cười, phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại: “Nói mới nhớ, hôm nay mọi người ra ngoài cũng vì muốn thưởng thức cảnh đẹp
Sao các vị phải làm to chuyện làm gì chứ? Hiện tại0cũng đã không còn sớm, chúng ta nên thưởng thức cảnh đẹp tránh bỏ lỡ một ngày trời đẹp như hôm nay, thế nào?” Hắn vừa nói xong, vốn cho rằng sẽ làm dịu lại không khí, làm cho tình hình không ổn hiện tại biến mất
Nhưng không ngờ rằng đôi mắt đào hoa của Doanh Tần lại nhìn về phía hắn với vẻ không tốt lắm
Phượng Vô Trù cũng vậy
Hơn nữa, so với sự không tốt trong đôi mắt Doanh Tẩn thì đôi mắt của Phượng Vô Trù lại tỏa ra khí tức hung ác
Cằm hắn hơi giương lên, hắn đi về phía Hiến Thương Mặc Trần với khí tức mạnh mẽ, nói: “Đúng vậy, quả thật phong cảnh hôm nay rất5đẹp, có lẽ các hạ đã thưởng thức đến quên đi chuyện của Hà Tịch tối nay, quên mất đi thân phận của mình, quên luôn cả tính tình của Cô!” Giọng nói uy nghiêm phách lối này vừa vang lên, người đứng ở đây đều sửng sốt
Không nghi ngờ gì, Phượng Vô Trù đang tức giận
Hơn nữa, mỗi một từ một câu trong lời của hắn đều mang vẻ mỉa mai và chèn ép Hiến Thương Mặc Trần, sự cảnh cáo trong lời nói cũng vô cùng rõ ràng
Nhưng mọi người hoàn toàn không hiểu rốt cuộc hắn tức giận vì điều gì?
Hiên Thương Mặc Trần hơi khựng lại
Hai tay hắn lại thu lại vào trong áo bào, vẻ mặt vẫn hờ4hững, nụ cười ôn hòa vẫn hiện trên môi
Người ngoài không hiểu ý Phượng Vô Trù, nhưng hắn cũng được xem như người trong cuộc, đương nhiên hiểu được là vì chuyện hôm nay đi dạo với Lạc Tử Dạ.
Hoặc nếu vận may của hắn không tốt thì chắc là thuộc hạ của đối phương đã điều tra được chuyện vừa rồi mình kéo tay Lạc Tử Dạ không nỡ buông ra khi có một chiếc xe ngựa chạy qua rồi
Có lẽ là địch ý của Phượng Vô Trù xuất phát từ điều này
Phượng Vô Trù nói lời này trước mặt mọi người cũng khiến Hiến Thương Mặc Trần cảm thấy hơi mất mặt.
Bàn tay trong áo bào của hắn siết chặt nhưng9trên mặt vẫn mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói: “Tính cách của Nhiếp chính vương điện hạ, tại hạ chưa từng dám quên! Tại hạ cũng không dám quên thân phận của mình hay chuyện của Hà Tịch tối nay
Vì vậy, xin Nhiếp chính vương điện hạ yên tâm!”
Hắn cứ nhẫn nhịn như vậy, không nói một lời mà chỉ ngước mắt nhìn về phía Phượng Vô Trù...
Dường như ánh mắt của Nhiếp chính vương điện hạ cũng đang nhìn hắn.
Đôi mắt cao cao tại thượng kia không nhìn thẳng vào hắn mà chỉ trầm giọng cảnh cáo: “Sự kiên nhẫn của Cô có hạn
Các ngươi cũng đừng làm những chuyện ngu ngốc khiêu khích sự nhẫn nại của Cô
Đừng mạo hiểm mạng sống của các ngươi!”
Hắn vừa nói xong câu này thì các vương gia của mấy bộ tộc lớn trên đại mạc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay mình định phải người ám sát Lạc Tử Dạ là đúng hay sai,3có phải đang tự tìm chết không
Hiển nhiên Phượng Vô Trù đang cảnh cáo họ
Đừng làm chuyện ngu ngốc, đừng mạo hiểm tính mạng của bọn họ.
Nếu trong tình hình này, bọn họ...
Hiến Thương Mặc Trần cũng hơi nhếch môi, cúi đầu khẽ cười
Hắn cũng khá hiểu tính cách của Phương Vô Trù, nhưng mà cũng may, hôm nay hắn đã đồng ý với Lạc Tử Dạ là sẽ không so đo với nàng, nên lúc này cũng chẳng cần làm khó nàng thêm nữa.
Nên hắn khẽ cười, phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại: “Nói mới nhớ, hôm nay mọi người ra ngoài cũng vì muốn thưởng thức cảnh đẹp
Sao các vị phải làm to chuyện làm gì chứ? Hiện tại0cũng đã không còn sớm, chúng ta nên thưởng thức cảnh đẹp tránh bỏ lỡ một ngày trời đẹp như hôm nay, thế nào?” Hắn vừa nói xong, vốn cho rằng sẽ làm dịu lại không khí, làm cho tình hình không ổn hiện tại biến mất
Nhưng không ngờ rằng đôi mắt đào hoa của Doanh Tần lại nhìn về phía hắn với vẻ không tốt lắm
Phượng Vô Trù cũng vậy
Hơn nữa, so với sự không tốt trong đôi mắt Doanh Tẩn thì đôi mắt của Phượng Vô Trù lại tỏa ra khí tức hung ác
Cằm hắn hơi giương lên, hắn đi về phía Hiến Thương Mặc Trần với khí tức mạnh mẽ, nói: “Đúng vậy, quả thật phong cảnh hôm nay rất5đẹp, có lẽ các hạ đã thưởng thức đến quên đi chuyện của Hà Tịch tối nay, quên mất đi thân phận của mình, quên luôn cả tính tình của Cô!” Giọng nói uy nghiêm phách lối này vừa vang lên, người đứng ở đây đều sửng sốt
Không nghi ngờ gì, Phượng Vô Trù đang tức giận
Hơn nữa, mỗi một từ một câu trong lời của hắn đều mang vẻ mỉa mai và chèn ép Hiến Thương Mặc Trần, sự cảnh cáo trong lời nói cũng vô cùng rõ ràng
Nhưng mọi người hoàn toàn không hiểu rốt cuộc hắn tức giận vì điều gì?
Hiên Thương Mặc Trần hơi khựng lại
Hai tay hắn lại thu lại vào trong áo bào, vẻ mặt vẫn hờ4hững, nụ cười ôn hòa vẫn hiện trên môi
Người ngoài không hiểu ý Phượng Vô Trù, nhưng hắn cũng được xem như người trong cuộc, đương nhiên hiểu được là vì chuyện hôm nay đi dạo với Lạc Tử Dạ.
Hoặc nếu vận may của hắn không tốt thì chắc là thuộc hạ của đối phương đã điều tra được chuyện vừa rồi mình kéo tay Lạc Tử Dạ không nỡ buông ra khi có một chiếc xe ngựa chạy qua rồi
Có lẽ là địch ý của Phượng Vô Trù xuất phát từ điều này
Phượng Vô Trù nói lời này trước mặt mọi người cũng khiến Hiến Thương Mặc Trần cảm thấy hơi mất mặt.
Bàn tay trong áo bào của hắn siết chặt nhưng9trên mặt vẫn mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói: “Tính cách của Nhiếp chính vương điện hạ, tại hạ chưa từng dám quên! Tại hạ cũng không dám quên thân phận của mình hay chuyện của Hà Tịch tối nay
Vì vậy, xin Nhiếp chính vương điện hạ yên tâm!”
/1476
|