Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 611: Gia có người chống lưng (4)

/1476


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù hiện tại hắn có suy nghĩ thế nào với Lạc Tử Dạ thì cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua, lùi khỏi vị trí mà mình không thể mơ ước

Nếu không thì không chỉ hắn tựrước lấy họa mà còn mang tới tai họa ngập đầu cho Hiến Thương.

Hắn nói như vậy, Phượng Vô Trù cũng chỉ cười lạnh rồi không nhìn hắn nữa.

Lạc Tử Dạ nhìn hai người này, cũng không nghe thấy được bọn họ đang chơi trò bí mật gì

Nàng cho rằng bọn họ đang đấu đá chuyện trong triều nên cũng chỉ nhìn thoáng qua chứ không nói nhiều

Nàng nói với những người khác: “Không biết tiếp theo, các vị vương gia đình đưa bản Thái tử dạo chơi ở đâu?”

Nàng vừa hỏi câu này,3Gia Trác Phong là người mở miệng đầu tiên: “Thái tử Thiên Diệu, tiểu vương đột nhiên nhớ ra trong quân có vài chuyện quan trọng cần xử lý, tiểu vương muốn trở về ngay! Xin thứ lỗi cho tiểu vương vì không thể tiếp hai vị được, cũng xin Nhiếp chính vương điện hạ và Thái tử Thiên Diệu tha tội!”

Hắn vừa nói xong, mấy vị vương gia của các bộ tộc khác cũng lập tức lần lượt mở miệng, tỏ rõ bản thân có chuyện quan trọng phải xử lý, phải trở về ngay

Dù sao bọn họ cũng đã nghe rõ lời của Phượng Vô Trù và hiểu rõ ý cảnh cáo của hắn!

Cái câu cảnh cáo “đừng làm chuyện gì ngu xuẩn” kia đâu phải chỉ nói cho0một mình Kha Mục Thanh đâu chứ! Phượng Vô Trù đang cảnh cáo người của cả ba mươi hai bộ tộc đại mạc bọn họ, thế nên bây giờ bọn họ nào dám có ý đồ gì với Lạc Tử Dạ!

Tốt nhất là bọn họ nên nhanh chóng trở về, rút hết toàn bộ quân đã cử đi ám sát Lạc Tử Dạ

Bọn tự thấy bản thân không có lá gan lớn đến mức sau khi nghe được lời cảnh cáo của Phượng Vô Trù còn dám đi ám sát Lạc Tử Dạ

Sau khi bọn họ nói xong, Phượng Vô Trù chỉ liếc bọn họ chứ không nói gì.

Lạc Tử Dạ nhìn dáng vẻ phải đi ngay của bọn họ thì cũng đã nhận ra bọn họ đang suy nghĩ gì,5thế nên nàng vội mở miệng: “Vậy mọi người trở về đi thôi! Bản Thái tử cũng muốn khuyên mọi người một câu, sau này khi làm việc gì cũng hãy suy tính rõ ràng

Mọi người phải biết là gia có người chống lưng đó.” Đúng vậy, Phượng Vô Trù chính là người chống lưng cho nàng.

Dù rằng nếu không có hắn, nàng cũng không phải lo lắng cho bản thân mình

Nhưng thỉnh thoảng cáo mượn oai hùm một chút cũng không tồi mà?

Nàng vừa nói xong, khóe miệng những người khác khẽ giật, ai về nhà nấy.

Những người ở lại chỉ còn Hiến Thương Mặc Trần, Long Ngạo Địch, Võ Hạng Dương, Minh Dận Thanh, Doanh Tẩn và Phượng Vô trù

Khi nghe thấy câu “người chống lưng” của Lạc Tử4Dạ, ngoài Nhiếp chính vương có tâm trạng tốt hẳn lên thì tâm trạng những người còn lại đều rất phức tạp, hoặc vô cùng buồn bực.

Ví dụ như Doanh Tần.

Tên yêu nghiệt này còn chưa kịp nói gì, Lạc Tử Dạ đã liếc Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh rồi nhìn thoáng qua Long Ngạo Địch: “Sao vậy? Ba vị còn không định về sao? Không đụng phải tường thì lòng không dứt đúng không, muốn gia phải dồn các ngươi và đường cùng sao?”

Ba người kia vừa nghe nàng nói vậy, Võ Hạng Dương cười trừ: “Bản điện hạ không hiểu Thái tử Thiên Diệu có ý gì?” “Bản vương cũng không hiểu!” Minh Dận Thanh cũng nói theo.

Long Ngạo Địch thì lạnh lùng nói: “Mạt tướng là9thần tử, sao dám có suy nghĩ bất kính với Thái tử điện hạ? Xin điện hạ đừng nghĩ nhiều!”

Cho nên bọn họ đều không định rời đi

Lạc Tử Dạ nhún vai, vẻ mặt như cười như không: “Vậy được thôi!” Nàng chỉ nói ba chữ, không nói thêm gì khác mà đã lập tức xoay người đi lang thang trên phố

Bọn họ cứ như vậy không phải là muốn chống đối với nàng sao, nàng nói nhiều cũng bằng thừa.

Nhưng mà Phượng Vô Trù lại khẽ liếc bọn họ.

Hắn khẽ cười lạnh, không nói gì

Nhưng một tiếng hừ lạnh đó của hắn cũng đủ khiển lưng của Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh thấm ướt mồ hôi lạnh

Thậm chí bọn họ còn nghi ngờ bản thân cứ cố chấp như vậy có đúng không! Lạc Tử Dạ bước về phía trước.

Người đi đầu phía sau nàng đương nhiên là Phượng Vô Trù, tiếp đó là Doanh Tẩn

Hiện tại Nhiếp chính vương điện hạ tức giận nhưng dù sao tình địch Doanh Tần cũng ở đây, nếu hắn cứ tính sổ chuyện “Phượng Vô Trù và chó” với Lạc Tử Dạ thì chỉ khiến tình địch vui mừng mà thôi.

Vì thế, món nợ này sẽ tính sau.

Lúc này, Lạc Tử Dạ cũng dường như đã quên mất bản thân đã đắc tội với Phượng Vô Trù

Nàng đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó khiến đôi mắt nàng lạnh hẳn đi, quay đầu lại hỏi một câu: “Gia có thể hỏi các ngươi một vấn đề không, các ngươi còn nhớ dáng vẻ mười năm trước của bản thân không?”

Nàng vừa nói câu này, ban đầu, Nhiếp chính vương điện hạ hơi dừng lại, trong lòng cũng hiểu nàng hỏi chuyện này là có ẩn ý

Nhưng hắn chỉ trầm giọng nói: “Cô chưa từng để ý đến dáng vẻ bề ngoài!” Hắn vốn chưa từng dựa vào vẻ ngoài của mình để chiếm lợi với người khác, cũng không có lòng hư vinh thỏa mãn gì đó nên đương nhiên không để ý chuyện này, vì vậy hắn không nhớ gì cả.

Doanh Tần trầm ngâm rồi cười thản nhiên: “Rất khó nhớ...” Nhất định là có ấn tượng, nhưng nếu nhớ kỹ thì chắc chắn không thể.

Mà cũng đúng lúc này, trong đám người đang tám chuyện bên đường có một người kinh ngạc nói: “Gì cơ? Đây là con trai ngươi? Ba năm rồi không thấy, lúc nãy đi trên đường, ta cũng không nhận ra!” Lạc Tử Dạ dừng lại

Nàng quay đầu nhìn sang...

Đúng rồi, bình thường thì nếu không phải người thân quen thì ba năm không gặp đã khó nhận ra, nói gì là mười năm? Những kẻ tự xưng là binh lính Thiên Diệu đó lại vừa nhìn đã nhận ra nàng

Lúc nãy nàng cũng không để ý chuyện này...

Nhưng một đứa bé bảy tuổi và một thiếu niên mười bảy tuổi quả thật khác nhau một trời một vực

Hơn nữa thân phận của nàng lại đặc biệt như vậy, thế mà đối phương có thể nhận người một cách rất tự nhiên? Càng nghĩ, đôi mắt của nàng càng lạnh hơn.

Xem ra...

/1476

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status