Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 612: Dù sao gia cũng phải đá cho người vài cái (1)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu kẻ đó là do một trong những kẻ sau lưng nàng sắp xếp thì nàng nói ra sẽ rút dây đồng rừng! Vì vậy nàng chỉ cười trừ rồi lắc đầu: “Không có gì!” Tuy nàng nói vậy, nhưng Nhiếp chính vương điện hạ và Doanh Tần là người thế nào?
Chỉ cần nhìn vẻ mặt và dáng vẻ của nàng thì họ đã biết có chuyện, nhưng có lẽ nàng nói vậy là muốn xem xét tình hình trước đã
Vì vậy, hai người họ cũng không hỏi nữa để tránh phá hỏng kế hoạch của nàng, khiến nàng không vui.
Lúc này trên đường chính đã xuất hiện một đám trai đẹp, cộng thêm cả Lạc Tử Dạ cũng đang cải trang thành nam đi dạo phố thu3hút không ít ánh mắt mọi người
Những người đi qua đều liếc nhìn bọn họ nhưng không dám nhìn lâu, bước trên đường nhưng trong lòng đều chỉ nghĩ tới bọn họ.
Dù sao thì bình thường gặp được một chàng trai đẹp đã là chuyện vô cùng khó khăn
Hôm nay lại có cơ hội gặp được rất nhiều người
Nhiếp chính vương điện hạ cao tới một mét chín sáu, khí tức vô cùng đáng sợ nên không ai dám mạo hiểm ngẩng đầu nhìn xem
Dù Doanh Tẩn đeo mặt nạ nhưng người ta cũng có thể đoán ra đó là một người đàn ông đẹp
Nhưng dù sao gương mặt đó cũng bị che đi một nửa
Chỉ còn lại mấy người đàn ông kia, gồm cả Lạc Tử Dạ0thì đều đẹp như tượng tạc
Trong đám người này, Lạc Tử Dạ lại là người không chịu an phận nhất, nàng cứ bước đi là lại đưa đẩy ánh mắt đầy quyến rũ khiến những người qua đường khiến đám đông rối loạn
Dù là nhìn thấy đàn ông đẹp trai hay chỉ là nhìn thấy một người xinh đẹp, nàng cũng sẽ ném cho họ một ánh mắt quyến rũ,
Nên đương nhiên nàng là người được chú ý nhất trong đám người này
Những ánh mắt chú ý đó đương nhiên khiến một kẻ ham hư vinh như Lạc Tử Dạ vô cùng thỏa mãn
Nàng hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt đen thui của Nhiếp chính vương điện hạ và Doanh Tần khi nàng liên tục nháy mắt5với người ta.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán phấn, đột nhiên Lạc Tử Dạ cảm nhận được một luồng sát khí
Nàng tùy ý liếc nhìn thì thấy một ánh mắt kỳ lạ trong gian hàng rong
Với sự cảnh giác khi làm sát thủ của nàng thì chỉ vừa nhìn thôi nàng cũng đã nhận ra kẻ này làm nghề gì và đang muốn làm gì.
Nàng có thể nhận ra thì đương nhiên Nhiếp chính vương điện hạ và Doanh Tần cũng nhận ra
Nhưng đúng lúc này, nàng lại nhẹ nhàng nói: “Gia có thể tự giải quyết chuyện này, hai người không cần ra tay!” Nàng vừa nói xong, hai người kia đều dừng ngay lại, không nói gì.
Trước khi bọn họ bước tới cửa hàng4phấn đó, kẻ nấp trong cửa hàng kia đã ra tay! Hắn nắm trong tay một cây đao, thấy bọn họ vừa đi tới thì hắn vội ném ra, cây đao kia lập tức bay đến chỗ của Lạc Tử Dạ.
Sát khí tấn công vô cùng lạnh lẽo
Dù là Hiến Phương Mặc Trần ở phía sau bọn họ nhìn thấy tốc độ tấn công này cũng kinh hãi, thầm khâm phục kẻ tìm được người lợi hại như vậy tới hành thích Lạc Tử Dạ
Người có thể đánh ra chiều như vậy, chắc chắn là một sát thủ vô cùng lợi hại!
Nhưng tốc độ mà Hiến Thương Mặc Trần thầm thán phục đó lại chẳng đáng nhắc đến trong mắt Lạc Tử Dạ
Nàng hoàn toàn không cần xoay9người mà chỉ lơ đãng cầm cây quạt trong tay, khẽ xoay rồi ném mạnh nó sang bên cạnh!
Một tiếng “âm” vang lên, nó đã đánh thẳng vào cổ tay người kia.
Nếu kẻ đó là do một trong những kẻ sau lưng nàng sắp xếp thì nàng nói ra sẽ rút dây đồng rừng! Vì vậy nàng chỉ cười trừ rồi lắc đầu: “Không có gì!” Tuy nàng nói vậy, nhưng Nhiếp chính vương điện hạ và Doanh Tần là người thế nào?
Chỉ cần nhìn vẻ mặt và dáng vẻ của nàng thì họ đã biết có chuyện, nhưng có lẽ nàng nói vậy là muốn xem xét tình hình trước đã
Vì vậy, hai người họ cũng không hỏi nữa để tránh phá hỏng kế hoạch của nàng, khiến nàng không vui.
Lúc này trên đường chính đã xuất hiện một đám trai đẹp, cộng thêm cả Lạc Tử Dạ cũng đang cải trang thành nam đi dạo phố thu3hút không ít ánh mắt mọi người
Những người đi qua đều liếc nhìn bọn họ nhưng không dám nhìn lâu, bước trên đường nhưng trong lòng đều chỉ nghĩ tới bọn họ.
Dù sao thì bình thường gặp được một chàng trai đẹp đã là chuyện vô cùng khó khăn
Hôm nay lại có cơ hội gặp được rất nhiều người
Nhiếp chính vương điện hạ cao tới một mét chín sáu, khí tức vô cùng đáng sợ nên không ai dám mạo hiểm ngẩng đầu nhìn xem
Dù Doanh Tẩn đeo mặt nạ nhưng người ta cũng có thể đoán ra đó là một người đàn ông đẹp
Nhưng dù sao gương mặt đó cũng bị che đi một nửa
Chỉ còn lại mấy người đàn ông kia, gồm cả Lạc Tử Dạ0thì đều đẹp như tượng tạc
Trong đám người này, Lạc Tử Dạ lại là người không chịu an phận nhất, nàng cứ bước đi là lại đưa đẩy ánh mắt đầy quyến rũ khiến những người qua đường khiến đám đông rối loạn
Dù là nhìn thấy đàn ông đẹp trai hay chỉ là nhìn thấy một người xinh đẹp, nàng cũng sẽ ném cho họ một ánh mắt quyến rũ,
Nên đương nhiên nàng là người được chú ý nhất trong đám người này
Những ánh mắt chú ý đó đương nhiên khiến một kẻ ham hư vinh như Lạc Tử Dạ vô cùng thỏa mãn
Nàng hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt đen thui của Nhiếp chính vương điện hạ và Doanh Tần khi nàng liên tục nháy mắt5với người ta.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán phấn, đột nhiên Lạc Tử Dạ cảm nhận được một luồng sát khí
Nàng tùy ý liếc nhìn thì thấy một ánh mắt kỳ lạ trong gian hàng rong
Với sự cảnh giác khi làm sát thủ của nàng thì chỉ vừa nhìn thôi nàng cũng đã nhận ra kẻ này làm nghề gì và đang muốn làm gì.
Nàng có thể nhận ra thì đương nhiên Nhiếp chính vương điện hạ và Doanh Tần cũng nhận ra
Nhưng đúng lúc này, nàng lại nhẹ nhàng nói: “Gia có thể tự giải quyết chuyện này, hai người không cần ra tay!” Nàng vừa nói xong, hai người kia đều dừng ngay lại, không nói gì.
Trước khi bọn họ bước tới cửa hàng4phấn đó, kẻ nấp trong cửa hàng kia đã ra tay! Hắn nắm trong tay một cây đao, thấy bọn họ vừa đi tới thì hắn vội ném ra, cây đao kia lập tức bay đến chỗ của Lạc Tử Dạ.
Sát khí tấn công vô cùng lạnh lẽo
Dù là Hiến Phương Mặc Trần ở phía sau bọn họ nhìn thấy tốc độ tấn công này cũng kinh hãi, thầm khâm phục kẻ tìm được người lợi hại như vậy tới hành thích Lạc Tử Dạ
Người có thể đánh ra chiều như vậy, chắc chắn là một sát thủ vô cùng lợi hại!
Nhưng tốc độ mà Hiến Thương Mặc Trần thầm thán phục đó lại chẳng đáng nhắc đến trong mắt Lạc Tử Dạ
Nàng hoàn toàn không cần xoay9người mà chỉ lơ đãng cầm cây quạt trong tay, khẽ xoay rồi ném mạnh nó sang bên cạnh!
Một tiếng “âm” vang lên, nó đã đánh thẳng vào cổ tay người kia.
/1476
|