*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3�ôi mắt ma quỷ của hắn dán chặt vào bóng hình Lạc Tử Dạ trên vách đá, trên người hắn tỏa ra khí thể uy phong khiến lòng người run sợ. Khí thể uy nghiêm ma quỷ ấy như có hình có dạng, lướt qua tất cả những người ở đây, làm cho bọn họ phải cúi đầu, không dám giương mắt nhìn. Ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh thay Lạc Tử Dạ!
Mà lúc này, trên gương mặt đẹp trai khiến cả thần lẫn ma đều rung động kia lộ ra sự hung ác.
Hai hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại, tạo thành vết nhăn cực sâu. Khi nghe thấy hai chữ “cục cưng” này, hắn nhìn Lạc Tử Dạ ở trên cao, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Hắn chỉ sợ nàng lại phát chứng bệnh “si ngốc như trẻ con”,3sau đó sẽ thật sự làm ra chuyện điên rồ gì đó. Giọng nói ma mị lạnh lùng vang lên, trong giọng nói đó lộ ra vẻ cứng rắn nồng đậm: “Xuống đây!” Giọng nói này còn mang tính bắt buộc hơn cả thánh chỉ!
Mọi người xung quanh nghe hắn nói vậy đều bất giác run lên, có người lén ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tử Dạ.
Thật ra khi Lạc Tử Dạ nhìn thấy dáng vẻ u ám kinh khủng này của hắn, nghe thấy giọng điệu cực kỳ không tốt này của hắn, trong lòng nàng cũng hơi sợ hãi. Thế nhưng nàng gióng trống khua chiêng tự sát như thế, mà lúc này vẫn chưa lấy được thuyền, lại còn bị hắn quát tháo phải ngoan ngoãn đi xuống, như vậy chẳng phải là mất công giằng co một trận hay1sao? Thế thì thể diện của nàng còn đâu? Nàng nhấc chân làm như định nhảy xuống.
Sau đó nàng quay đầu nhìn hắn rồi gào lên: “Một tay giao thuyền một tay giao cục cưng! Ta sẽ đếm từ một đến ba. Sau khi ta đếm đến ba, nếu ngươi không cho người chở thuyền đến, bản cục cưng sẽ nhảy xuống! Rốt cuộc là người muốn thuyền hay là muốn bản cục cưng?”
Mọi người: “...”
Thân Đồ Diệm là người đầu tiên sửng sốt. Hắn quên mất là lúc này Phượng Vô Trù vẫn chưa lên tiếng cho bọn họ đứng dậy. Hắn chỉ tay vào Lạc Tử Dạ trên vách đá, khóe miệng run rẩy: “Cục cưng là y hả?”
Sau ót Hiên Thương Mặc Trần cũng chảy đầy vạch đen. Hắn nhìn Lạc Tử Dạ chằm chằm. Lúc này, chính bản thân hắn6cũng không biết mình đang cạn lời vì sự tùy hứng của Lạc Tử Dạ hay là đang vui mừng vì hắn đã hiểu sai ý nàng. Nàng không mang thai, trong bụng nàng không có con của nàng và Phượng Vô Trù.
Câu hỏi của Thần Đồ Diệm đã nói lên tiếng lòng của mọi người.
Lúc này, ai ai cũng ngẩng đầu. Giống như Thân Đồ Diệm, trên mặt bọn họ gần như chỉ có một biểu cảm. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào “cục cưng” với vẻ mặt đờ đẫn, chờ Lạc Tử Dạ lên tiếng. Lạc Tử Dạ bất ngờ bị người ta ngắt lời, lại thêm đám người bên dưới đều nhìn nàng bằng ánh mắt không dám tin như gặp ma giữa ban ngày. Điều này khiến nàng cảm thấy cực kỳ mất mặt, vì vậy nàng nhìn Thân4Đồ Diệm mà gào lên: “Ngươi có ý kiến gì với bản cục cưng à?”
3�ôi mắt ma quỷ của hắn dán chặt vào bóng hình Lạc Tử Dạ trên vách đá, trên người hắn tỏa ra khí thể uy phong khiến lòng người run sợ. Khí thể uy nghiêm ma quỷ ấy như có hình có dạng, lướt qua tất cả những người ở đây, làm cho bọn họ phải cúi đầu, không dám giương mắt nhìn. Ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh thay Lạc Tử Dạ!
Mà lúc này, trên gương mặt đẹp trai khiến cả thần lẫn ma đều rung động kia lộ ra sự hung ác.
Hai hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại, tạo thành vết nhăn cực sâu. Khi nghe thấy hai chữ “cục cưng” này, hắn nhìn Lạc Tử Dạ ở trên cao, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Hắn chỉ sợ nàng lại phát chứng bệnh “si ngốc như trẻ con”,3sau đó sẽ thật sự làm ra chuyện điên rồ gì đó. Giọng nói ma mị lạnh lùng vang lên, trong giọng nói đó lộ ra vẻ cứng rắn nồng đậm: “Xuống đây!” Giọng nói này còn mang tính bắt buộc hơn cả thánh chỉ!
Mọi người xung quanh nghe hắn nói vậy đều bất giác run lên, có người lén ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tử Dạ.
Thật ra khi Lạc Tử Dạ nhìn thấy dáng vẻ u ám kinh khủng này của hắn, nghe thấy giọng điệu cực kỳ không tốt này của hắn, trong lòng nàng cũng hơi sợ hãi. Thế nhưng nàng gióng trống khua chiêng tự sát như thế, mà lúc này vẫn chưa lấy được thuyền, lại còn bị hắn quát tháo phải ngoan ngoãn đi xuống, như vậy chẳng phải là mất công giằng co một trận hay1sao? Thế thì thể diện của nàng còn đâu? Nàng nhấc chân làm như định nhảy xuống.
Sau đó nàng quay đầu nhìn hắn rồi gào lên: “Một tay giao thuyền một tay giao cục cưng! Ta sẽ đếm từ một đến ba. Sau khi ta đếm đến ba, nếu ngươi không cho người chở thuyền đến, bản cục cưng sẽ nhảy xuống! Rốt cuộc là người muốn thuyền hay là muốn bản cục cưng?”
Mọi người: “...”
Thân Đồ Diệm là người đầu tiên sửng sốt. Hắn quên mất là lúc này Phượng Vô Trù vẫn chưa lên tiếng cho bọn họ đứng dậy. Hắn chỉ tay vào Lạc Tử Dạ trên vách đá, khóe miệng run rẩy: “Cục cưng là y hả?”
Sau ót Hiên Thương Mặc Trần cũng chảy đầy vạch đen. Hắn nhìn Lạc Tử Dạ chằm chằm. Lúc này, chính bản thân hắn6cũng không biết mình đang cạn lời vì sự tùy hứng của Lạc Tử Dạ hay là đang vui mừng vì hắn đã hiểu sai ý nàng. Nàng không mang thai, trong bụng nàng không có con của nàng và Phượng Vô Trù.
Câu hỏi của Thần Đồ Diệm đã nói lên tiếng lòng của mọi người.
Lúc này, ai ai cũng ngẩng đầu. Giống như Thân Đồ Diệm, trên mặt bọn họ gần như chỉ có một biểu cảm. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào “cục cưng” với vẻ mặt đờ đẫn, chờ Lạc Tử Dạ lên tiếng. Lạc Tử Dạ bất ngờ bị người ta ngắt lời, lại thêm đám người bên dưới đều nhìn nàng bằng ánh mắt không dám tin như gặp ma giữa ban ngày. Điều này khiến nàng cảm thấy cực kỳ mất mặt, vì vậy nàng nhìn Thân4Đồ Diệm mà gào lên: “Ngươi có ý kiến gì với bản cục cưng à?”
/1476
|