Con người là loại động vật bậc cao kỳ quái. Đời sống giao tiếp của con người rất đa dạng và phong phú. Có đôi khi, hai người nói chuyện với nhau rất tâm đầu ý hợp, cả hai có thể trò chuyện suốt cả nửa ngày. Thế nhưng khi quay lưng đi, lại tìm mọi thủ đoạn để triệt hạ nhau. Có đôi lúc, hai người chỉ nói với nhau những câu cực kỳ ngắn gọn, tuy nhiên cả hai đều thấu hiểu được cảm xúc, nỗi lòng đối phương.
Lý Hạo nhìn lên ngọc tỷ trên bàn tay, giọng không nhanh không chậm, tự giễu: “Trưởng thành!? Từ ngày phụ hoàng băng hà, trẫm đã trưởng thành. Từ ngày đó, trẫm đã hiểu sự tàn khốc của hoàng quyền. Bất đắc dĩ trẫm phải thu mình. Trẫm sợ rằng, ngày trẫm bộc lộ tài năng, thì ngày đó chính là ngày chết của trẫm.”
Hắn quay sang hỏi Lê Việt Tiến với giọng nửa đùa nửa thật: “Lê ái khanh, khanh có biết vì sao trẫm phê duyệt văn thư loạn lên như vậy không?”
Lão thái giám ngẩn người, suy nghĩ một chút, lắc đầu hồi đáp: “Lão nô ngu muội, không thể hiểu được.”
Khuôn mặt Lý Hạo chợt chuyển thành dữ tợn, ánh mắt như hố băng có thể nhấn chìm vạn vật, hắn vỗ mạnh lên bàn, đứng phắt dậy, vung mạnh tay chỉ về phía trước, tựa như núi lửa bộc phát, hắn gầm lên: “Bởi vì bọn chúng, nếu trẫm không làm vậy, ngày tàn của trẫm sẽ còn đến nhanh hơn nữa. Người trong gia tộc bọn chúng đã rải khắp triều đình. Có tấu chương, văn thư nào mà chúng chưa từng xem qua. Tô Trung Từ, thái úy phụ chính, hắn giỏi lắm. Hắn xem trẫm là một thằng trẻ ranh vắt mũi chưa sạch. Hắn chỉ còn nước chưa leo lên ngai vàng của trẫm, đạp trẫm xuống. Tên cẩu nô tài, hắn dám cho người chỉnh sửa lại những tấu chương này trước khi đưa cho trẫm xem. Hắn nghĩ trẫm bị mù mắt sao. Nhưng trẫm chưa mù, trẫm còn nhìn được. Một vài chỗ đã bị chỉnh sửa rất tinh vi. Trò khôn vặt này mà đem ra đùa trước mặt trẫm, ha ha ha ha.”
Hắn phất tay hất đổ những tấu chương bay tứ tán khắp phòng, hừ lạnh: “Đống phế thải này chính là phương pháp thử của chúng. Ha ha ha ... tát nước theo mưa, ha hả, tát nước theo mưa ... cũng là biện pháp đối phó rất tốt.”
Gào lớn là một trong những cách giải tỏa bức xúc hiệu quả của con người. Sau khi nguôi bớt phần nào cơn giận dữ, Lý Hạo ngồi phịch xuống. Nhìn sang lão thái giám vẫn kính cẩn khom mình, bất động, không hề lộ ra chút sợ hãi. Hắn không ngờ lão thái giám lại có được sự bình tĩnh cao như vậy. Tiếc thay, lão chỉ là một thái giám. Một thái giám, không thể giúp hắn lật đổ được thế lực hùng hậu kia.
Lý Hạo chăm chú quan sát Lê Việt Tiến, nhíu mày, cất tiếng: “Lê ái khanh, hãy nói cho trẫm nghe về thế cục hiện tại của triều đình.”
Lê Việt Tiến thoáng run người, đáp: “Bẩm hoàng thượng, nô tài chỉ là phận tôi tớ, hầu hạ bên cạnh hoàng thượng là phúc phận của nô tài, nô tài không dám lạm bàn chuyện quốc gia đại sự.”
Lý Hạo nở nụ cười tán thưởng: “Tốt lắm! Triều quy nghiêm khắc. Không cho phép thái giám dèm pha, sàm tấu. Lê ái khanh biết đạo giữ mình. Trẫm quả không nhìn lầm khanh.”
Hắn dừng lại một lát, quắc mắt nói: “Cho trẫm một cái tên.”
Lê Việt Tiến không chút do dự trả lời: “Bẩm hoàng thượng, thái úy Đỗ Kính Tu.”
Lý Hạo chau mày, trầm tư: “Người này, hình như không ổn, biểu hiện của lão trên triều không thỏa đáng.”
Lão thái giám chầm chậm tiếp lời: “Bởi vì, Đỗ đại nhân cùng một suy nghĩ với hoàng thượng. Vì mạng sống, vì gia tộc. Nếu Đỗ đại nhân biểu lộ lòng trung với hoàng thất, hắn sẽ chết rất nhanh. Còn một lý do nữa, bởi vì hắn thất vọng. Thất vọng về tiên hoàng, và thất vọng về hoàng thượng.”
Khuôn mặt Lý Hạo giãn ra, hắn lắc đầu ngao ngán: “Cơ nghiệp hai trăm năm nhà Lý, lại bị hủy trong tay phụ hoàng. Trẫm đã hiểu. Nhớ, cuộc trò chuyện hôm nay của trẫm và khanh coi như chưa từng tồn tại. Khanh dọn dẹp lại căn phòng rồi về cung.”
Lê Việt Tiến đi nhặt lên những tấu chương nằm loạn xạ khắp nơi, đặt ngay ngắn lên long án. Lý Hạo suy nghĩ một lát, cũng đi sắp xếp lại văn thư. Lão thái giám van nài hắn không cần động long thể, tự lão đi dọn là được. Nhưng Lý Hạo một mực không nghe, nhất quyết phụ giúp lão. Lê Việt Tiến không thể làm gì khác hơn, đành phải nhanh tay nhanh chân làm cho xong.
Khi sắp xếp mọi thứ đâu ra đó. Hai người chuẩn bị rời phòng, Lý Hạo chợt cất tiếng: “Chậm đã, trẫm còn một chuyện cần nói. Triều đình, trẫm đã không thể quản, nhưng trẫm vẫn còn là chủ nhân của hoàng cung. Không cần biết khanh sử dụng thủ đoạn hay phương pháp gì. Hãy biến những thái giám, cung nữ trong cung thành tai, mắt của trẫm. Mọi chi tiết sinh hoạt của toàn bộ hoàng hậu, phi tần trong cung phải được ghi lại. Đặc biệt, phải lưu ý Trần nguyên phi. Gian tế của gia tộc họ Trần, tạm thời không động đến. Cứ để bọn chúng oai phong một thời gian. Phải thực hiện bí mật, cẩn thận. Không cần nhiều người, chỉ cần trung thành là được. Lê ái khanh, làm được không?”
Lê Việt Tiến quỳ xuống, giọng kiên định, hồi đáp: “Bẩm hoàng thượng, nô tài làm được.”
Lý Hạo đưa hai tay nâng lão thái giám đứng dậy, nói: “Tốt, rất tốt, trẫm trông cậy cả vào khanh. Bắt đầu từ ngày mai, khanh sẽ là quản vụ thái giám. Trẫm sẽ đi soạn ngay một đạo thánh chỉ.”
Tiếp theo, hắn lật ra cuộn thánh chỉ, cầm bút nghiên lên viết như rồng bay phượng múa. Lý Sảm được học viết từ những danh sư cung đình, nên khả năng viết chữ thư pháp đẹp tuyệt vời. Văn học thời Tống rất phát triển, là thời kỳ cực thịnh của văn từ, thơ phú. Cho nên cũng ảnh hưởng phần nào đó sang Đại Việt lúc bấy giờ. Lý Sảm đam mê học thơ, vẽ tranh hơn là học binh thư, đạo trị quốc. Bởi vậy, có thể biết chí của Lý Sảm không phải ở ngôi vua. Mười mấy năm sau, khi Lý Sảm bị bức phải thoái vị, hắn liền vào chùa Chân Giáo tu hành, một lòng hướng phật. Nhưng vẫn không thoát khỏi kết quả, chết trong oan ức.
Lý Hạo nhìn lên ngọc tỷ trên bàn tay, giọng không nhanh không chậm, tự giễu: “Trưởng thành!? Từ ngày phụ hoàng băng hà, trẫm đã trưởng thành. Từ ngày đó, trẫm đã hiểu sự tàn khốc của hoàng quyền. Bất đắc dĩ trẫm phải thu mình. Trẫm sợ rằng, ngày trẫm bộc lộ tài năng, thì ngày đó chính là ngày chết của trẫm.”
Hắn quay sang hỏi Lê Việt Tiến với giọng nửa đùa nửa thật: “Lê ái khanh, khanh có biết vì sao trẫm phê duyệt văn thư loạn lên như vậy không?”
Lão thái giám ngẩn người, suy nghĩ một chút, lắc đầu hồi đáp: “Lão nô ngu muội, không thể hiểu được.”
Khuôn mặt Lý Hạo chợt chuyển thành dữ tợn, ánh mắt như hố băng có thể nhấn chìm vạn vật, hắn vỗ mạnh lên bàn, đứng phắt dậy, vung mạnh tay chỉ về phía trước, tựa như núi lửa bộc phát, hắn gầm lên: “Bởi vì bọn chúng, nếu trẫm không làm vậy, ngày tàn của trẫm sẽ còn đến nhanh hơn nữa. Người trong gia tộc bọn chúng đã rải khắp triều đình. Có tấu chương, văn thư nào mà chúng chưa từng xem qua. Tô Trung Từ, thái úy phụ chính, hắn giỏi lắm. Hắn xem trẫm là một thằng trẻ ranh vắt mũi chưa sạch. Hắn chỉ còn nước chưa leo lên ngai vàng của trẫm, đạp trẫm xuống. Tên cẩu nô tài, hắn dám cho người chỉnh sửa lại những tấu chương này trước khi đưa cho trẫm xem. Hắn nghĩ trẫm bị mù mắt sao. Nhưng trẫm chưa mù, trẫm còn nhìn được. Một vài chỗ đã bị chỉnh sửa rất tinh vi. Trò khôn vặt này mà đem ra đùa trước mặt trẫm, ha ha ha ha.”
Hắn phất tay hất đổ những tấu chương bay tứ tán khắp phòng, hừ lạnh: “Đống phế thải này chính là phương pháp thử của chúng. Ha ha ha ... tát nước theo mưa, ha hả, tát nước theo mưa ... cũng là biện pháp đối phó rất tốt.”
Gào lớn là một trong những cách giải tỏa bức xúc hiệu quả của con người. Sau khi nguôi bớt phần nào cơn giận dữ, Lý Hạo ngồi phịch xuống. Nhìn sang lão thái giám vẫn kính cẩn khom mình, bất động, không hề lộ ra chút sợ hãi. Hắn không ngờ lão thái giám lại có được sự bình tĩnh cao như vậy. Tiếc thay, lão chỉ là một thái giám. Một thái giám, không thể giúp hắn lật đổ được thế lực hùng hậu kia.
Lý Hạo chăm chú quan sát Lê Việt Tiến, nhíu mày, cất tiếng: “Lê ái khanh, hãy nói cho trẫm nghe về thế cục hiện tại của triều đình.”
Lê Việt Tiến thoáng run người, đáp: “Bẩm hoàng thượng, nô tài chỉ là phận tôi tớ, hầu hạ bên cạnh hoàng thượng là phúc phận của nô tài, nô tài không dám lạm bàn chuyện quốc gia đại sự.”
Lý Hạo nở nụ cười tán thưởng: “Tốt lắm! Triều quy nghiêm khắc. Không cho phép thái giám dèm pha, sàm tấu. Lê ái khanh biết đạo giữ mình. Trẫm quả không nhìn lầm khanh.”
Hắn dừng lại một lát, quắc mắt nói: “Cho trẫm một cái tên.”
Lê Việt Tiến không chút do dự trả lời: “Bẩm hoàng thượng, thái úy Đỗ Kính Tu.”
Lý Hạo chau mày, trầm tư: “Người này, hình như không ổn, biểu hiện của lão trên triều không thỏa đáng.”
Lão thái giám chầm chậm tiếp lời: “Bởi vì, Đỗ đại nhân cùng một suy nghĩ với hoàng thượng. Vì mạng sống, vì gia tộc. Nếu Đỗ đại nhân biểu lộ lòng trung với hoàng thất, hắn sẽ chết rất nhanh. Còn một lý do nữa, bởi vì hắn thất vọng. Thất vọng về tiên hoàng, và thất vọng về hoàng thượng.”
Khuôn mặt Lý Hạo giãn ra, hắn lắc đầu ngao ngán: “Cơ nghiệp hai trăm năm nhà Lý, lại bị hủy trong tay phụ hoàng. Trẫm đã hiểu. Nhớ, cuộc trò chuyện hôm nay của trẫm và khanh coi như chưa từng tồn tại. Khanh dọn dẹp lại căn phòng rồi về cung.”
Lê Việt Tiến đi nhặt lên những tấu chương nằm loạn xạ khắp nơi, đặt ngay ngắn lên long án. Lý Hạo suy nghĩ một lát, cũng đi sắp xếp lại văn thư. Lão thái giám van nài hắn không cần động long thể, tự lão đi dọn là được. Nhưng Lý Hạo một mực không nghe, nhất quyết phụ giúp lão. Lê Việt Tiến không thể làm gì khác hơn, đành phải nhanh tay nhanh chân làm cho xong.
Khi sắp xếp mọi thứ đâu ra đó. Hai người chuẩn bị rời phòng, Lý Hạo chợt cất tiếng: “Chậm đã, trẫm còn một chuyện cần nói. Triều đình, trẫm đã không thể quản, nhưng trẫm vẫn còn là chủ nhân của hoàng cung. Không cần biết khanh sử dụng thủ đoạn hay phương pháp gì. Hãy biến những thái giám, cung nữ trong cung thành tai, mắt của trẫm. Mọi chi tiết sinh hoạt của toàn bộ hoàng hậu, phi tần trong cung phải được ghi lại. Đặc biệt, phải lưu ý Trần nguyên phi. Gian tế của gia tộc họ Trần, tạm thời không động đến. Cứ để bọn chúng oai phong một thời gian. Phải thực hiện bí mật, cẩn thận. Không cần nhiều người, chỉ cần trung thành là được. Lê ái khanh, làm được không?”
Lê Việt Tiến quỳ xuống, giọng kiên định, hồi đáp: “Bẩm hoàng thượng, nô tài làm được.”
Lý Hạo đưa hai tay nâng lão thái giám đứng dậy, nói: “Tốt, rất tốt, trẫm trông cậy cả vào khanh. Bắt đầu từ ngày mai, khanh sẽ là quản vụ thái giám. Trẫm sẽ đi soạn ngay một đạo thánh chỉ.”
Tiếp theo, hắn lật ra cuộn thánh chỉ, cầm bút nghiên lên viết như rồng bay phượng múa. Lý Sảm được học viết từ những danh sư cung đình, nên khả năng viết chữ thư pháp đẹp tuyệt vời. Văn học thời Tống rất phát triển, là thời kỳ cực thịnh của văn từ, thơ phú. Cho nên cũng ảnh hưởng phần nào đó sang Đại Việt lúc bấy giờ. Lý Sảm đam mê học thơ, vẽ tranh hơn là học binh thư, đạo trị quốc. Bởi vậy, có thể biết chí của Lý Sảm không phải ở ngôi vua. Mười mấy năm sau, khi Lý Sảm bị bức phải thoái vị, hắn liền vào chùa Chân Giáo tu hành, một lòng hướng phật. Nhưng vẫn không thoát khỏi kết quả, chết trong oan ức.
/100
|