Cô bé a hoàn tất tưởi chạy về nhà với một bên má sưng vù. Phu nhân của Trần Thừa thấy a hoàn của mình khóc lóc rất thương tâm, gặng hỏi mãi thì mới được cô bé kể lại những chuyện xảy ra trong cửa hàng vải. Đệ nhị phu nhân giận lắm, tới chiều khi Trần Thừa về nhà lại đem mọi chuyện mách lại. Đùng đùng nổi giận, Trần Thừa tập hợp cao thủ trong nhà, chuẩn bị sang Tô phủ hạch tội thì Trần Tự Khánh xuất hiện kịp thời ngăn lại.
Trần Tự Khánh vừa về đến nhà đã nghe báo lại chuyện xảy ra ban sáng. Hắn lập tức cho người điều tra mới biết ngọn ngành sự việc, hiểu rõ bản chất nghiêm trọng của vấn đề, hắn chạy ngay sang nhà ông anh cả, cho nên đúng lúc chặn lại ông anh tính tình nóng như lửa. Cả hai anh em cãi nhau inh ỏi, khi Trần Tự Khánh mang vai vế tộc trưởng ra lệnh, mới có thể khiến Trần Thừa gióng trống thu binh.
Không có bức tường nào chắn được hết gió, vụ việc này đã bị loan truyền đồn thổi lên. Chỉ sau vài canh giờ mà hầu như mọi người đều bàn tán xôn xao về chuyện người nhà của họ Trần bị người nhà của họ Tô ức hiếp. Thế mà họ Trần không dám làm gì, bị người ta khi nhục đến vậy mà vẫn không mảy may có hành động đáp trả nào.
Mặc dù toàn bộ kinh thành đều sôi nổi xì xào bàn tán, và Tô Trung Từ cũng nghe loáng thoáng nhưng bản tính tự cao tự đại nên hắn phớt lờ cho qua. Hắn coi đó chuyện vặt vãnh, không đáng nhắc tới. Bọn nô tỳ ganh mặt nhau mà hắn cũng phải đứng ra giải quyết sao? Quá sức buồn cười, hắn còn trăm công ngàn việc đang cần xử lý kia kìa, hơi đâu mà quan tâm tới ba cái chuyện tào lao ấy. Ngay cả việc điều tra xem con nô tỳ kiêu ngạo kia là ai, hắn cũng chẳng thèm điều tra nữa là. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Đồn mãi nói mãi cũng chán, người dân kinh thành dài cổ đón chờ vở tuồng hay để xem. Thế mà đợi hoài vẫn không thấy xuất hiện, sự việc cứ thế dần dần chìm xuồng. Tưởng chừng như sóng gió chỉ có thế là dừng lại, thì một tuần sau lại xảy ra chuyện kế tiếp.
Về chuyện này, có lẽ là thói quen của gia đinh nhà họ Tô, lúc đi đường lớn mắt cứ để trên trán, không nhìn tới ai, lúc va uỵch phải người khác thì kiếm cớ gây sự, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người ấy. Lần này đúng với câu ngạn ngữ, kẻ tám lạng người nửa cân. Hai bên va chạm xô xát lại là hai thế lực oan gia chốn kinh thành, gia đinh họ Tô và gia đinh họ Trần.
Ngứa mắt nhau đã lâu, vừa chạm mặt đã đôi co qua lại bằng những từ ngữ nặng nề. Dần dần hai bên lớn tiếng cãi cọ, đột nhiên có một phần tử quá khích ở bên gia tộc họ Tô lao lên đạp cho gã đứng đầu bên gia tộc họ Trần một phát giữa bụng. Nổi đóa trước hành vi đánh người không nói lý lẽ của đối phương, người họ Trần đồng loạt xông lên tay đấm chân đá kẻ vừa chơi cú song phi tuyệt cú mèo ấy.
Dù biết người bên mình đánh người ta trước là sai trước, nhưng thấy người bên mình bị ngược đãi quá thậm tệ, nên người họ Tô chạy lên trả đòn. Và thế là hai bên lao vào nhau bụp bụp rầm rầm như kẻ tử thù không đội trời chung.
Xui thay cho người họ Tô hôm nay ra đường không xem giờ, họ đem theo quá ít người, hầu như là thua thiệt hơn so với đối phương gần một nửa. Kết quả rất dễ đoán, đa số thằng thiểu số, người họ Tô bị người họ Trần đè cho bẹp dí.
Cực kỳ xảo hợp, lúc đó lại có một toán gia đinh nữa của Tô phủ lảng vảng ở gần đấy. Nghe tiếng người choảng nhau, họ chạy lại thì thấy phe mình đang bị đánh cho bầm dập. Chẳng nói chẳng rằng, họ lao vào giải cứu đồng đội, gia nhập chiến trường. Ưu thế đang nghiêng về người họ Trần, thì giờ đây đã bị đảo ngược. Hơn hẳn về mặt quân số, người họ Tô ra sức đánh cho bên người họ Trần chí tử.
Một gã bên họ Trần thấy tình hình không ổn bèn lẻn chạy về nhà, gọi thêm người tới. Bên họ Tô nhận ra bên kia kéo tới đông hơn, bên này cũng chạy về gọi thêm người bổ sung chiến lực. Tình hình càng lúc càng hỗn loạn, cả một góc phố nghẹt cứng người của hai bên gia tộc. Dân chúng hoảng loạn vô cùng, chạy dạt ra xa, nhà nào nhà nấy thu dọn đồ đạc, đóng cửa cài then. Có kẻ tò mò còn trèo lên nóc nhà hòng thu thập thông tin cuộc dã chiến, để lát nữa có vốn liếng mà ba hoa với hàng xóm.
“Tất cả dừng tay” Một tiếng gầm lớn tràn đầy nội lực hùng hậu vang lên, chấn nhiếp toàn bộ đám người đang say máu đánh nhau. Cả đám bất động ngơ ngác nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một người khoảng tam tuần đang cưỡi ngựa, cầm trường thương chỉ xéo xuống đất, đĩnh đạc tiến lại. Đi theo phía sau là một đội lính khoảng 50 người, tay cầm giáo dài để dọc.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy hả? Còn ra thể thống gì nữa? Quân đâu, bắt hết lại cho bổn tướng.” Người vừa lên tiếng chính là Trần Trí Giang, Hỏa đầu của một đội ngũ Thành vệ quân làm nhiệm vụ bảo vệ kinh thành và giữ gìn trật tự trị an.
Đám lính rầm rập tiến lên bao vây, chĩa giáo về phía đám gia đinh. Trần Trí Giang định tiếp tục ra lệnh cho áp giải những kẻ gây rối lên quan phủ, thì từ xa chợt tiếng vó ngựa lọc cọc hòa vào đó là tiếng bước chân dồn dập. Chăm chú nhìn kỹ lại, Trần Trí Giang thoáng nhếch mép, hô lớn: “Tô đại nhân đến thật đúng lúc, có một đám lưu manh côn đồ to gan làm loạn kinh thành. Bổn quan đang lo không đủ người trấn áp, thực may có Tô đại nhân dẫn quân tương trợ.”
“Ha ha ha, nào dám nào dám, chỉ là tiện đường đi qua mà thôi.” Người dẫn binh tới sau là Tô Sĩ Được, cũng là Hỏa đầu một đội ngũ Thành vệ quân, xem như ngang chức vị với Trần Trí Giang.
Hai vị Hỏa đầu Trần Trí Giang và Tô Sĩ Được một mặt cười cười nói nói với nhau, một mặt chỉ huy hai đội lính hội hợp lại một chỗ chia làm hai mặt vây quanh đám gia đinh. Không khí u ám căng thẳng bao phủ khắp góc phố. Thế nhưng, chịu để ý một chút sẽ thấy đám gia đinh hai bên rất bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, an nhàn đứng ở hai bên giới tuyến. Về phần đám lính của hai phe thì bề ngoài là hợp tác, trợ giúp nhau vây bắt đám người gây rối trị an, nhưng mũi giáo luôn đề phòng chĩa về phía binh lính đứng đối diện mình, còn ánh mắt thì không ngừng quan sát đám gia đinh tựa hồ muốn bảo vệ những kẻ làm loạn vậy.
Trần Tự Khánh vừa về đến nhà đã nghe báo lại chuyện xảy ra ban sáng. Hắn lập tức cho người điều tra mới biết ngọn ngành sự việc, hiểu rõ bản chất nghiêm trọng của vấn đề, hắn chạy ngay sang nhà ông anh cả, cho nên đúng lúc chặn lại ông anh tính tình nóng như lửa. Cả hai anh em cãi nhau inh ỏi, khi Trần Tự Khánh mang vai vế tộc trưởng ra lệnh, mới có thể khiến Trần Thừa gióng trống thu binh.
Không có bức tường nào chắn được hết gió, vụ việc này đã bị loan truyền đồn thổi lên. Chỉ sau vài canh giờ mà hầu như mọi người đều bàn tán xôn xao về chuyện người nhà của họ Trần bị người nhà của họ Tô ức hiếp. Thế mà họ Trần không dám làm gì, bị người ta khi nhục đến vậy mà vẫn không mảy may có hành động đáp trả nào.
Mặc dù toàn bộ kinh thành đều sôi nổi xì xào bàn tán, và Tô Trung Từ cũng nghe loáng thoáng nhưng bản tính tự cao tự đại nên hắn phớt lờ cho qua. Hắn coi đó chuyện vặt vãnh, không đáng nhắc tới. Bọn nô tỳ ganh mặt nhau mà hắn cũng phải đứng ra giải quyết sao? Quá sức buồn cười, hắn còn trăm công ngàn việc đang cần xử lý kia kìa, hơi đâu mà quan tâm tới ba cái chuyện tào lao ấy. Ngay cả việc điều tra xem con nô tỳ kiêu ngạo kia là ai, hắn cũng chẳng thèm điều tra nữa là. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Đồn mãi nói mãi cũng chán, người dân kinh thành dài cổ đón chờ vở tuồng hay để xem. Thế mà đợi hoài vẫn không thấy xuất hiện, sự việc cứ thế dần dần chìm xuồng. Tưởng chừng như sóng gió chỉ có thế là dừng lại, thì một tuần sau lại xảy ra chuyện kế tiếp.
Về chuyện này, có lẽ là thói quen của gia đinh nhà họ Tô, lúc đi đường lớn mắt cứ để trên trán, không nhìn tới ai, lúc va uỵch phải người khác thì kiếm cớ gây sự, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người ấy. Lần này đúng với câu ngạn ngữ, kẻ tám lạng người nửa cân. Hai bên va chạm xô xát lại là hai thế lực oan gia chốn kinh thành, gia đinh họ Tô và gia đinh họ Trần.
Ngứa mắt nhau đã lâu, vừa chạm mặt đã đôi co qua lại bằng những từ ngữ nặng nề. Dần dần hai bên lớn tiếng cãi cọ, đột nhiên có một phần tử quá khích ở bên gia tộc họ Tô lao lên đạp cho gã đứng đầu bên gia tộc họ Trần một phát giữa bụng. Nổi đóa trước hành vi đánh người không nói lý lẽ của đối phương, người họ Trần đồng loạt xông lên tay đấm chân đá kẻ vừa chơi cú song phi tuyệt cú mèo ấy.
Dù biết người bên mình đánh người ta trước là sai trước, nhưng thấy người bên mình bị ngược đãi quá thậm tệ, nên người họ Tô chạy lên trả đòn. Và thế là hai bên lao vào nhau bụp bụp rầm rầm như kẻ tử thù không đội trời chung.
Xui thay cho người họ Tô hôm nay ra đường không xem giờ, họ đem theo quá ít người, hầu như là thua thiệt hơn so với đối phương gần một nửa. Kết quả rất dễ đoán, đa số thằng thiểu số, người họ Tô bị người họ Trần đè cho bẹp dí.
Cực kỳ xảo hợp, lúc đó lại có một toán gia đinh nữa của Tô phủ lảng vảng ở gần đấy. Nghe tiếng người choảng nhau, họ chạy lại thì thấy phe mình đang bị đánh cho bầm dập. Chẳng nói chẳng rằng, họ lao vào giải cứu đồng đội, gia nhập chiến trường. Ưu thế đang nghiêng về người họ Trần, thì giờ đây đã bị đảo ngược. Hơn hẳn về mặt quân số, người họ Tô ra sức đánh cho bên người họ Trần chí tử.
Một gã bên họ Trần thấy tình hình không ổn bèn lẻn chạy về nhà, gọi thêm người tới. Bên họ Tô nhận ra bên kia kéo tới đông hơn, bên này cũng chạy về gọi thêm người bổ sung chiến lực. Tình hình càng lúc càng hỗn loạn, cả một góc phố nghẹt cứng người của hai bên gia tộc. Dân chúng hoảng loạn vô cùng, chạy dạt ra xa, nhà nào nhà nấy thu dọn đồ đạc, đóng cửa cài then. Có kẻ tò mò còn trèo lên nóc nhà hòng thu thập thông tin cuộc dã chiến, để lát nữa có vốn liếng mà ba hoa với hàng xóm.
“Tất cả dừng tay” Một tiếng gầm lớn tràn đầy nội lực hùng hậu vang lên, chấn nhiếp toàn bộ đám người đang say máu đánh nhau. Cả đám bất động ngơ ngác nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một người khoảng tam tuần đang cưỡi ngựa, cầm trường thương chỉ xéo xuống đất, đĩnh đạc tiến lại. Đi theo phía sau là một đội lính khoảng 50 người, tay cầm giáo dài để dọc.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy hả? Còn ra thể thống gì nữa? Quân đâu, bắt hết lại cho bổn tướng.” Người vừa lên tiếng chính là Trần Trí Giang, Hỏa đầu của một đội ngũ Thành vệ quân làm nhiệm vụ bảo vệ kinh thành và giữ gìn trật tự trị an.
Đám lính rầm rập tiến lên bao vây, chĩa giáo về phía đám gia đinh. Trần Trí Giang định tiếp tục ra lệnh cho áp giải những kẻ gây rối lên quan phủ, thì từ xa chợt tiếng vó ngựa lọc cọc hòa vào đó là tiếng bước chân dồn dập. Chăm chú nhìn kỹ lại, Trần Trí Giang thoáng nhếch mép, hô lớn: “Tô đại nhân đến thật đúng lúc, có một đám lưu manh côn đồ to gan làm loạn kinh thành. Bổn quan đang lo không đủ người trấn áp, thực may có Tô đại nhân dẫn quân tương trợ.”
“Ha ha ha, nào dám nào dám, chỉ là tiện đường đi qua mà thôi.” Người dẫn binh tới sau là Tô Sĩ Được, cũng là Hỏa đầu một đội ngũ Thành vệ quân, xem như ngang chức vị với Trần Trí Giang.
Hai vị Hỏa đầu Trần Trí Giang và Tô Sĩ Được một mặt cười cười nói nói với nhau, một mặt chỉ huy hai đội lính hội hợp lại một chỗ chia làm hai mặt vây quanh đám gia đinh. Không khí u ám căng thẳng bao phủ khắp góc phố. Thế nhưng, chịu để ý một chút sẽ thấy đám gia đinh hai bên rất bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, an nhàn đứng ở hai bên giới tuyến. Về phần đám lính của hai phe thì bề ngoài là hợp tác, trợ giúp nhau vây bắt đám người gây rối trị an, nhưng mũi giáo luôn đề phòng chĩa về phía binh lính đứng đối diện mình, còn ánh mắt thì không ngừng quan sát đám gia đinh tựa hồ muốn bảo vệ những kẻ làm loạn vậy.
/100
|