Ngay khi hai kẻ bịt mặt có hành động kỳ quái là Quốc Cường đã nhận ra, cố gắng tăng nhanh tốc độ để kịp thời cứu người. Nhưng tốc độ xuất chiêu của chúng quá nhanh, nên Quốc Cường chỉ còn cách hét lớn, hy vọng hai gã công tử có thể an toàn thoát thân.
Á... Á...
Hai tên công tử rú lên bi thảm, ngã lăn ra đất, thân mình co quắp, rên rỉ như lợn bị thọc tiết, âm thanh kêu cứu inh ỏi khắp cả quãng đường.
Hai tên giơ kiếm cao quá đầu phóng tới phía hai gã công tử. Quốc Cường thấy vậy, nhún người hai cái đã chắn trước mặt hai gã công tử, hoành kiếm ngang ngực, rồi bạt ngang lưỡi kiếm, đánh dạt hai tên sát thủ lùi lại mấy bước.
Bất ngờ trước uy lực của Quốc Cường, hai tên sát thủ thoáng ngỡ ngàng, đoạn gật đầu với nhau, tách ra hai hướng, chuyển sang chiến thuật du đấu, đâm trái chém phải ở cả hai phía.
Khi bị giáp công, cả hai mặt đều có địch, Quốc Cường thi triển khinh công lợi hại trong bộ pháp Hải Triều gia truyền của dòng tộc họ Trần. Hắn nhấp nhô lên xuống, di chuyển linh hoạt giữa vòng vây, đón đỡ đánh trả cực kỳ hiệu quả.
Trần An Đông vội vã chạy lại chỗ hai người bạn, hắn nâng người bọn họ dậy thì thấy hai con dao nhỏ đâm ngập lưng, may mà không đúng vị trí tim, nếu không hai gã hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Con nhà giàu dẫm gai mùng tơi đã kêu la thảm thiết rồi, mà ở đây hai vị công tử bột này lại bị đâm như thế, đủ hiểu tiếng rên siết của họ có thể thấu đến tận trời xanh. Ở phía xa xa, đã xuất hiện lác đác vài kẻ hiếu kỳ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía trận chiến đang diễn ra nảy lửa.
Nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ được giao, tên sát thủ đầu lĩnh đang chiến đấu với Văn Mạnh liền xuất hết những chiêu sát thủ. Hắn sấn tới trước mặt Văn Mạnh, rung kiếm liên hồi tạo thành ba điểm ảnh đâm vào ba vị trí nằm ở hai mắt và yết hầu.
Văn Mạnh lắc vòng cổ tay, thanh kiếm xoáy vòng theo chiều lắc của hắn, như dòng nước xoáy cuốn vào thanh kiếm của tên sát thủ. Chắc mẩm tên sát thủ sẽ không thể nào thoát khỏi kỳ chiêu này, Văn Mạnh nhếch mép mỉm cười gia tăng lực đạo ở cánh tay, hòng khống chế thanh kiếm, và tung hậu chiêu kết thúc cuộc chiến.
Tên sát thủ cười lạnh một tiếng, vờ giảm lực ở cánh tay để thanh kiếm cuốn tự do theo chiều xoáy của thanh kiếm trên tay Văn Mạnh. Bất ngờ hắn dùng hết sức bình sinh xọc thẳng thanh kiếm về phía trước, rồi buông luôn thanh kiếm ra.
Văn Mạnh không kịp khống chế thanh kiếm do sức mạnh của tên sát thủ vượt trội hắn, nên bị mũi kiếm cứa vào mu bàn tay. Văn Mạnh nhảy sang phải né tránh thanh kiếm đang đâm tới theo quán tính quạt mấy vòng mới rơi xuống đất.
Hự.
Vừa thoát khỏi thanh kiếm, Văn Mạnh đã rên lên đau đớn, ôm bụng té ngã. Tên sát thủ nhân cơ hội Văn Mạnh vất vả tránh đòn, hắn bật người tung chân đá trúng bụng Văn Mạnh. Nhanh như cắt, hắn lộn ngược người lại, thọc tay vào túi áo móc ra con dao găm, tiến về hướng Trần An Đông. Văn Mạnh thấy thế, nhịn đau đuổi theo phía sau tên sát thủ, đồng thời gào lớn cảnh báo Trần An Đông.
Bởi dồn hết tâm trí vào việc cầm máu cho hai người bạn, Trần An Đông không để ý tới diễn biến của trận đấu. Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng hét của Văn Mạnh mới ngẩng đầu nhìn lên thì tên sát thủ đã đứng sờ sờ phía trước mặt hắn.
Tên sát thủ lạnh lùng cắm con dao xuống dưới, Trần An Đông đang lom khom ngồi xổm, không kịp trở tay giơ bàn tay lên đỡ, con dao cắm xuyên qua lòng bàn tay, máu phun ra tung tóe. Tên sát thủ bồi thêm cú quét chân đá móc lên cao, Trần An Đông lãnh trọn cú đá ngay cằm bay ra sau mấy thước.
Rượt theo đà rơi của Trần An Đông, tên sát thủ giơ con dao găm lên một lần nữa quyết chí đâm chết Trần An Đông. Nhìn mũi dao đỏ lừ đang nhỏ tong tong từng giọt máu hòa lẫn với những giọt nước mưa như tử thần đòi mạng đâm thẳng vào đỉnh đầu của mình, Trần An Đông hoảng sợ vô cùng, hắn ngỡ rằng cuộc đời hắn có lẽ đến đây là hết.
Vừa lúc tên sát thủ đâm con dao xuống, một bóng đen ào vào chắn trước người Trần An Đông, chỉ nghe bóng đen rên lên đau đớn, cắn răng hô lớn: “Cậu chủ, chạy nhanh đi.” Dứt lời, Văn Mạnh quay ngoắt người lại, bạt kiếm tấn công tên sát thủ đầu lĩnh. Lần này Văn Mạnh đã thụ trọng thương, nhưng hắn luôn lăn xả vào đối thủ và tung ra những kiếm chiêu đổi mạng, cho nên gã sát thủ không thể đánh bại Văn Mạnh trong thời gian ngắn được.
Phía bên kia, Quốc Cường đang chiến đấu với hai tên sát thủ đến hồi kịch liệt. Nhận ra Trần An Đông đang gặp nguy hiểm, Quốc Cường gầm lớn, giở hết những chiêu thức mạnh nhất để đối phó kẻ địch. Quốc Cường chuyển người chống đỡ nhát kiếm của gã bên trái, trong nháy mắt đã thọc mũi kiếm vào sườn đối thủ. Tên sát thủ sợ hãi lùi lại, nhưng vẫn bị mũi kiếm rạch ngang giữa ngực.
Thừa thế xông lên, Quốc Cường vận lực nhảy lên giữa khoảng không, cầm kiếm bằng cả hai tay, dồn hết sức mạnh chém xuống đầu tên còn lại. Tiếng sắt chạm vào nhau đánh choang một tiếng, tên sát thủ không trụ nổi, ngã quỵ xuống nền đất.
Quốc Cường không chút chần chờ, chân vừa chạm đất, chuyển kiếm sang tay phải quét từ dưới quét lên, hất văng thanh kiếm của tên sát thủ đang quỳ gối, sau đó phạt ngang chém bay đầu gã.
Hạ xong một tên sát thủ, Quốc Cường lật cổ tay chỉ thẳng thanh kiếm ra trước mặt như mũi tên rời dây cung lao vun vút về tên sát thủ đang đánh lén sau lưng hắn. Đây là chiêu thức Truy Ngư Quá Hải, ảo diệu vô cùng, để học được chiêu kiếm này Quốc Cường đã phải khổ luyện suốt bao nhiêu năm ròng rã. Thanh kiếm cầm trên tay xé gió bay đi nhờ lực cổ tay nắm giữ, toàn bộ sức mạnh đều dồn vào cổ tay, chứ không nằm ở cánh tay. Đây chính là một trong những tuyệt kỹ của gia tộc họ Trần mà rất ít người của gia tộc có thể luyện thành công.
Á... Á...
Hai tên công tử rú lên bi thảm, ngã lăn ra đất, thân mình co quắp, rên rỉ như lợn bị thọc tiết, âm thanh kêu cứu inh ỏi khắp cả quãng đường.
Hai tên giơ kiếm cao quá đầu phóng tới phía hai gã công tử. Quốc Cường thấy vậy, nhún người hai cái đã chắn trước mặt hai gã công tử, hoành kiếm ngang ngực, rồi bạt ngang lưỡi kiếm, đánh dạt hai tên sát thủ lùi lại mấy bước.
Bất ngờ trước uy lực của Quốc Cường, hai tên sát thủ thoáng ngỡ ngàng, đoạn gật đầu với nhau, tách ra hai hướng, chuyển sang chiến thuật du đấu, đâm trái chém phải ở cả hai phía.
Khi bị giáp công, cả hai mặt đều có địch, Quốc Cường thi triển khinh công lợi hại trong bộ pháp Hải Triều gia truyền của dòng tộc họ Trần. Hắn nhấp nhô lên xuống, di chuyển linh hoạt giữa vòng vây, đón đỡ đánh trả cực kỳ hiệu quả.
Trần An Đông vội vã chạy lại chỗ hai người bạn, hắn nâng người bọn họ dậy thì thấy hai con dao nhỏ đâm ngập lưng, may mà không đúng vị trí tim, nếu không hai gã hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Con nhà giàu dẫm gai mùng tơi đã kêu la thảm thiết rồi, mà ở đây hai vị công tử bột này lại bị đâm như thế, đủ hiểu tiếng rên siết của họ có thể thấu đến tận trời xanh. Ở phía xa xa, đã xuất hiện lác đác vài kẻ hiếu kỳ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía trận chiến đang diễn ra nảy lửa.
Nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ được giao, tên sát thủ đầu lĩnh đang chiến đấu với Văn Mạnh liền xuất hết những chiêu sát thủ. Hắn sấn tới trước mặt Văn Mạnh, rung kiếm liên hồi tạo thành ba điểm ảnh đâm vào ba vị trí nằm ở hai mắt và yết hầu.
Văn Mạnh lắc vòng cổ tay, thanh kiếm xoáy vòng theo chiều lắc của hắn, như dòng nước xoáy cuốn vào thanh kiếm của tên sát thủ. Chắc mẩm tên sát thủ sẽ không thể nào thoát khỏi kỳ chiêu này, Văn Mạnh nhếch mép mỉm cười gia tăng lực đạo ở cánh tay, hòng khống chế thanh kiếm, và tung hậu chiêu kết thúc cuộc chiến.
Tên sát thủ cười lạnh một tiếng, vờ giảm lực ở cánh tay để thanh kiếm cuốn tự do theo chiều xoáy của thanh kiếm trên tay Văn Mạnh. Bất ngờ hắn dùng hết sức bình sinh xọc thẳng thanh kiếm về phía trước, rồi buông luôn thanh kiếm ra.
Văn Mạnh không kịp khống chế thanh kiếm do sức mạnh của tên sát thủ vượt trội hắn, nên bị mũi kiếm cứa vào mu bàn tay. Văn Mạnh nhảy sang phải né tránh thanh kiếm đang đâm tới theo quán tính quạt mấy vòng mới rơi xuống đất.
Hự.
Vừa thoát khỏi thanh kiếm, Văn Mạnh đã rên lên đau đớn, ôm bụng té ngã. Tên sát thủ nhân cơ hội Văn Mạnh vất vả tránh đòn, hắn bật người tung chân đá trúng bụng Văn Mạnh. Nhanh như cắt, hắn lộn ngược người lại, thọc tay vào túi áo móc ra con dao găm, tiến về hướng Trần An Đông. Văn Mạnh thấy thế, nhịn đau đuổi theo phía sau tên sát thủ, đồng thời gào lớn cảnh báo Trần An Đông.
Bởi dồn hết tâm trí vào việc cầm máu cho hai người bạn, Trần An Đông không để ý tới diễn biến của trận đấu. Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng hét của Văn Mạnh mới ngẩng đầu nhìn lên thì tên sát thủ đã đứng sờ sờ phía trước mặt hắn.
Tên sát thủ lạnh lùng cắm con dao xuống dưới, Trần An Đông đang lom khom ngồi xổm, không kịp trở tay giơ bàn tay lên đỡ, con dao cắm xuyên qua lòng bàn tay, máu phun ra tung tóe. Tên sát thủ bồi thêm cú quét chân đá móc lên cao, Trần An Đông lãnh trọn cú đá ngay cằm bay ra sau mấy thước.
Rượt theo đà rơi của Trần An Đông, tên sát thủ giơ con dao găm lên một lần nữa quyết chí đâm chết Trần An Đông. Nhìn mũi dao đỏ lừ đang nhỏ tong tong từng giọt máu hòa lẫn với những giọt nước mưa như tử thần đòi mạng đâm thẳng vào đỉnh đầu của mình, Trần An Đông hoảng sợ vô cùng, hắn ngỡ rằng cuộc đời hắn có lẽ đến đây là hết.
Vừa lúc tên sát thủ đâm con dao xuống, một bóng đen ào vào chắn trước người Trần An Đông, chỉ nghe bóng đen rên lên đau đớn, cắn răng hô lớn: “Cậu chủ, chạy nhanh đi.” Dứt lời, Văn Mạnh quay ngoắt người lại, bạt kiếm tấn công tên sát thủ đầu lĩnh. Lần này Văn Mạnh đã thụ trọng thương, nhưng hắn luôn lăn xả vào đối thủ và tung ra những kiếm chiêu đổi mạng, cho nên gã sát thủ không thể đánh bại Văn Mạnh trong thời gian ngắn được.
Phía bên kia, Quốc Cường đang chiến đấu với hai tên sát thủ đến hồi kịch liệt. Nhận ra Trần An Đông đang gặp nguy hiểm, Quốc Cường gầm lớn, giở hết những chiêu thức mạnh nhất để đối phó kẻ địch. Quốc Cường chuyển người chống đỡ nhát kiếm của gã bên trái, trong nháy mắt đã thọc mũi kiếm vào sườn đối thủ. Tên sát thủ sợ hãi lùi lại, nhưng vẫn bị mũi kiếm rạch ngang giữa ngực.
Thừa thế xông lên, Quốc Cường vận lực nhảy lên giữa khoảng không, cầm kiếm bằng cả hai tay, dồn hết sức mạnh chém xuống đầu tên còn lại. Tiếng sắt chạm vào nhau đánh choang một tiếng, tên sát thủ không trụ nổi, ngã quỵ xuống nền đất.
Quốc Cường không chút chần chờ, chân vừa chạm đất, chuyển kiếm sang tay phải quét từ dưới quét lên, hất văng thanh kiếm của tên sát thủ đang quỳ gối, sau đó phạt ngang chém bay đầu gã.
Hạ xong một tên sát thủ, Quốc Cường lật cổ tay chỉ thẳng thanh kiếm ra trước mặt như mũi tên rời dây cung lao vun vút về tên sát thủ đang đánh lén sau lưng hắn. Đây là chiêu thức Truy Ngư Quá Hải, ảo diệu vô cùng, để học được chiêu kiếm này Quốc Cường đã phải khổ luyện suốt bao nhiêu năm ròng rã. Thanh kiếm cầm trên tay xé gió bay đi nhờ lực cổ tay nắm giữ, toàn bộ sức mạnh đều dồn vào cổ tay, chứ không nằm ở cánh tay. Đây chính là một trong những tuyệt kỹ của gia tộc họ Trần mà rất ít người của gia tộc có thể luyện thành công.
/100
|