Múa tít thanh kiếm quanh người tạo thành rất nhiều bóng kiếm, tựa như một chiếc lồng kiếm bảo vệ xung quanh thân thể của mình, gã sát thủ đạp bước liên tục thối lui, thế nhưng ánh mắt hoảng sợ của gã đã chứng tỏ thời khắc tử thần đòi mạng hắn có lẽ đến rất gần.
Thanh kiếm trên tay Quốc Cường uốn lượn như đầu ngọn sóng dập dờn giữa biển khơi, chọc vào mọi kẽ hở, xuyên qua mọi ngóc ngách trước những chiêu kiếm phòng thủ kín kẽ của gã sát thủ, mũi kiếm ấy luôn đâm thẳng vào vị trí trái tim của hắn.
Không hề có dấu hiệu báo trước, không có tiếng leng keng của kim loại va chạm vào nhau, chỉ có tiếng rú thảm thiết vang lên, gã sát thủ ôm thanh kiếm đang đâm chọc thủng ngực gã bằng cả hai tay, hai dòng máu đỏ trào ra ở hai bên khóe miệng, gã chết trong tức tưởi.
Quốc Cường rút xoạt thanh kiếm ra, gã sát thủ ật ngửa người ra sau, hai bàn tay bị hai lưỡi kiếm cắt ra đứt lìa bay loạn giữa không trung. Quay ngoắt người lại, Quốc Cường quạt kiếm chéo từ dưới lên trên, những giọt máu bám trên thanh kiếm bắn ra như những bông hoa đỏ thẫm lấp lánh giữa làn mưa. Quốc Cường lao về phía Trần An Đông nhanh thoăn thoắt, hắn thi triển bộ pháp Hải Triều tới cực hạn, giờ đây trong tâm trí hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, cứu chủ.
Cuộc chiến giữa tên sát thủ đầu lĩnh và Văn Mạnh ngày càng khốc liệt, cả hai như hai con dã thú quên sạch đau đớn lao vào nhau cắn xé bằng những phương thức tàn nhẫn nhất. Tên sát thủ đầu lĩnh thoáng ngó qua trận chiến của Quốc Cường và hai tên thuộc hạ thì hắn đã đoán ra kết quả, vì thế hắn toàn lực công kích Văn Mạnh, không màng tới những cú ra đòn liều lĩnh của Văn Mạnh nữa, cả hai bây giờ đã rơi vào tình thế lưỡng bại câu thương, đấu sức chịu đựng của nhau.
Do những vết thương lúc trước ảnh hưởng cộng thêm những vết thương hiện tại càng lúc càng nhiều thêm một cách nhanh chóng, Văn Mạnh không thể trụ được lâu hơn nữa, hắn lãnh thêm một nhát chém lên cổ tay đồng thời đâm được một kiếm vào đùi đối phương. Nhưng đó cũng là chiêu kiếm cuối cùng của hắn, tên sát thủ dấn người tới tung cú đấm thôi sơn vào giữa bụng Văn Mạnh.
Hứng trọn cú đấm cực mạnh ấy, Văn Mạnh bị hất tung người ra cả thước, bất tỉnh nhân sự. Tên sát thủ lạnh lùng chuyển thân, đuổi theo Trần An Đông, bàn tay hoa lên đã thấy hắn nắm chuôi con dao găm, cánh tay hắn vung lên, ánh sáng le lói chớp chớp trong màn mưa lờ mờ.
Bởi vì Trần An Đông bị tên sát thủ đá trúng cằm lúc nãy, làm cho hắn bị xây xẩm hết cả mặt mày, đến giờ hắn vẫn còn thấy sao bay đầy trời. Khi Văn Mạnh tử chiến với tên sát thủ thì Trần An Đông ngồi bệt một chỗ, loay hoay xé vạt áo mà băng bó bàn tay bị con dao găm đâm thủng lại. Thoáng thấy Văn Mạnh bị hạ gục, Trần An Đông lảo đảo đứng dậy toan bỏ chạy. Đi được vài bước, hắn cảm thấy bắp chân nhói đau, hắn cảm thấy hụt hẫng, chân không thể nhấc lên để chạy nữa, hắn khuỵ đầu gối xuống. Hắn muốn sống hơn bao giờ hết, hắn cố cào tay xuống nền đất bò lết thân người.
Tiếng bước chạy, Trần An Đông nghe thấy tiếng bước chạy dưới mưa càng lúc càng gần, hắn chống mạnh cả hai tay, một chân còn lành lặn cố đạp mạnh hơn, nhoài người tiến về phía trước. Chợt hắn nghe thấy tiếng kiếm ngân xé gió lướt qua những giọt nước mưa, ngay trên đỉnh đầu, hắn nhắm mắt tuyệt vọng.
Keng.
Keng.
Keng.
Âm thanh kim loại chém vào nhau liên tục vang lên, Trần An Đông ngửa đầu lên nhìn, thì ra Quốc Cường đã kịp thời quay lại cứu chủ trong đường tơ kẽ tóc. Ngay lúc tên sát thủ bổ kiếm xuống đỉnh đầu Trần An Đông, cũng là lúc Quốc Cường giơ kiếm ra đỡ lấy, gạt thanh kiếm lên.
Quốc Cường lật ngang thanh kiếm, hắn rung rung cổ tay khiến thanh kiếm cong lên cong xuống theo quỹ tích vô cùng quỷ dị, thanh kiếm uốn lượn như từng cơn sóng nước vỗ tới liên hồi. Tên sát thủ bất ngờ trước kiếm chiêu lạ kỳ ấy, chỉ kịp đỡ được ba kiếm, đến kiếm thứ tư thì mũi kiếm đã rạch trên má trái hắn một vệt dài đến tận mang tai.
Như con sói bị thương, thú tính sôi trào, tên sát thủ lăn xả vào Quốc Cường tung ra những đòn kiếm cực kỳ sắc bén. Quốc Cường vận dụng bộ pháp Hải Triều tới mức cực hạn, hắn tránh rơi vào sự áp sát của tên sát thủ, di chuyển liên tục, hắn chờ, chờ cứu binh và chờ cơ hội ra đòn quyết định.
Tên sát thủ cũng là tay chiến chinh lão luyện, thấy Quốc Cường không ứng chiến, hắn đã đoán ra phần nào ý đồ của Quốc Cường. Những tên sát thủ tầm cỡ như hắn đều sống trên đầu đao lưỡi kiếm, vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần, vì thế khả năng quan sát xung quanh rất tốt. Quốc Cường đã giết chết hai tên thủ hạ của hắn nhanh chóng như vậy, chứng tỏ võ công của Quốc Cường phải thuộc hạng thượng thừa, vậy mà lại không dám tiếp chiêu với hắn, chỉ trốn tránh vờn quanh, tất phải có âm mưu trong đó.
Nghĩ đến đây tên sát thủ quyết định chuyển đổi đấu pháp. Ỷ vào lực đá mạnh mẽ ở chân, tên sát thủ kết hợp kiếm pháp và cước pháp tấn công Quốc Cường liên tiếp. Trước những thế đánh rát rạt của tên sát thủ, Quốc Cường không dám mạo hiểm đối đòn, chỉ tận dụng bộ pháp ảo diệu mà xoay người tránh thoát, đôi lúc lại thọc sâu vài kiếm.
Cả hai quần thảo nhau một lúc lâu, tên sát thủ vận dụng hết khả năng của mình vẫn không làm gì được Quốc Cường, hắn toát mồ hôi hột, hơi thở hỗn loạn, bước chân dường như loạng choạng, những nhát kiếm đã không còn sắc bén. Hắn sửng sốt nhận ra kẻ địch vẫn an nhàn lướt quanh người hắn như bóng ma. Có lẽ Quốc Cường đã tìm ra cách đối phó với đấu pháp của tên sát thủ, bước chân của Quốc Cường đạp trên nền đất bùn nhão dần lún sâu hơn, thân ảnh biến đổi vị trí liên tục, lúc ở phía trước, lúc ở phía sau lưng tên sát thủ.
Cơ hội cuối cùng đã tới, Quốc Cường ập vào như cơn sóng biển bất ngờ tràn lên bãi cát, xoay vòng thân người tránh nhát kiếm đâm vào bả vai phải, đạp lên cẳng chân của gã sát thủ đang tung cú đá hiểm hóc, Quốc Cường lên gối thẳng vào ngực gã sát thủ đánh huỵch một phát. Bóng người màu xám văng ngược về phía sau một khoảng xa, co người giật giật mấy cái rồi nằm ngay đơ.
Lọc cọc. Lọc cọc.
Rầm rập. Rầm rập.
Đội lính tuần tra kinh thành ngẫu nhiên xuất hiện vô cùng đúng lúc, đúng thời điểm. Người cưỡi trên lưng ngựa có dung mạo vẫn còn trẻ, cằm nhọn, khuôn mặt tuấn tú, kiếm dắt ngang hông, đầu ngẩng cao, dẫn đầu đội quân phi ngựa như bay về phía này, hô lớn: “Cuồng đồ to gan, dám làm loạn kinh thành, bắt lại hết cho bổn quan.
Thanh kiếm trên tay Quốc Cường uốn lượn như đầu ngọn sóng dập dờn giữa biển khơi, chọc vào mọi kẽ hở, xuyên qua mọi ngóc ngách trước những chiêu kiếm phòng thủ kín kẽ của gã sát thủ, mũi kiếm ấy luôn đâm thẳng vào vị trí trái tim của hắn.
Không hề có dấu hiệu báo trước, không có tiếng leng keng của kim loại va chạm vào nhau, chỉ có tiếng rú thảm thiết vang lên, gã sát thủ ôm thanh kiếm đang đâm chọc thủng ngực gã bằng cả hai tay, hai dòng máu đỏ trào ra ở hai bên khóe miệng, gã chết trong tức tưởi.
Quốc Cường rút xoạt thanh kiếm ra, gã sát thủ ật ngửa người ra sau, hai bàn tay bị hai lưỡi kiếm cắt ra đứt lìa bay loạn giữa không trung. Quay ngoắt người lại, Quốc Cường quạt kiếm chéo từ dưới lên trên, những giọt máu bám trên thanh kiếm bắn ra như những bông hoa đỏ thẫm lấp lánh giữa làn mưa. Quốc Cường lao về phía Trần An Đông nhanh thoăn thoắt, hắn thi triển bộ pháp Hải Triều tới cực hạn, giờ đây trong tâm trí hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, cứu chủ.
Cuộc chiến giữa tên sát thủ đầu lĩnh và Văn Mạnh ngày càng khốc liệt, cả hai như hai con dã thú quên sạch đau đớn lao vào nhau cắn xé bằng những phương thức tàn nhẫn nhất. Tên sát thủ đầu lĩnh thoáng ngó qua trận chiến của Quốc Cường và hai tên thuộc hạ thì hắn đã đoán ra kết quả, vì thế hắn toàn lực công kích Văn Mạnh, không màng tới những cú ra đòn liều lĩnh của Văn Mạnh nữa, cả hai bây giờ đã rơi vào tình thế lưỡng bại câu thương, đấu sức chịu đựng của nhau.
Do những vết thương lúc trước ảnh hưởng cộng thêm những vết thương hiện tại càng lúc càng nhiều thêm một cách nhanh chóng, Văn Mạnh không thể trụ được lâu hơn nữa, hắn lãnh thêm một nhát chém lên cổ tay đồng thời đâm được một kiếm vào đùi đối phương. Nhưng đó cũng là chiêu kiếm cuối cùng của hắn, tên sát thủ dấn người tới tung cú đấm thôi sơn vào giữa bụng Văn Mạnh.
Hứng trọn cú đấm cực mạnh ấy, Văn Mạnh bị hất tung người ra cả thước, bất tỉnh nhân sự. Tên sát thủ lạnh lùng chuyển thân, đuổi theo Trần An Đông, bàn tay hoa lên đã thấy hắn nắm chuôi con dao găm, cánh tay hắn vung lên, ánh sáng le lói chớp chớp trong màn mưa lờ mờ.
Bởi vì Trần An Đông bị tên sát thủ đá trúng cằm lúc nãy, làm cho hắn bị xây xẩm hết cả mặt mày, đến giờ hắn vẫn còn thấy sao bay đầy trời. Khi Văn Mạnh tử chiến với tên sát thủ thì Trần An Đông ngồi bệt một chỗ, loay hoay xé vạt áo mà băng bó bàn tay bị con dao găm đâm thủng lại. Thoáng thấy Văn Mạnh bị hạ gục, Trần An Đông lảo đảo đứng dậy toan bỏ chạy. Đi được vài bước, hắn cảm thấy bắp chân nhói đau, hắn cảm thấy hụt hẫng, chân không thể nhấc lên để chạy nữa, hắn khuỵ đầu gối xuống. Hắn muốn sống hơn bao giờ hết, hắn cố cào tay xuống nền đất bò lết thân người.
Tiếng bước chạy, Trần An Đông nghe thấy tiếng bước chạy dưới mưa càng lúc càng gần, hắn chống mạnh cả hai tay, một chân còn lành lặn cố đạp mạnh hơn, nhoài người tiến về phía trước. Chợt hắn nghe thấy tiếng kiếm ngân xé gió lướt qua những giọt nước mưa, ngay trên đỉnh đầu, hắn nhắm mắt tuyệt vọng.
Keng.
Keng.
Keng.
Âm thanh kim loại chém vào nhau liên tục vang lên, Trần An Đông ngửa đầu lên nhìn, thì ra Quốc Cường đã kịp thời quay lại cứu chủ trong đường tơ kẽ tóc. Ngay lúc tên sát thủ bổ kiếm xuống đỉnh đầu Trần An Đông, cũng là lúc Quốc Cường giơ kiếm ra đỡ lấy, gạt thanh kiếm lên.
Quốc Cường lật ngang thanh kiếm, hắn rung rung cổ tay khiến thanh kiếm cong lên cong xuống theo quỹ tích vô cùng quỷ dị, thanh kiếm uốn lượn như từng cơn sóng nước vỗ tới liên hồi. Tên sát thủ bất ngờ trước kiếm chiêu lạ kỳ ấy, chỉ kịp đỡ được ba kiếm, đến kiếm thứ tư thì mũi kiếm đã rạch trên má trái hắn một vệt dài đến tận mang tai.
Như con sói bị thương, thú tính sôi trào, tên sát thủ lăn xả vào Quốc Cường tung ra những đòn kiếm cực kỳ sắc bén. Quốc Cường vận dụng bộ pháp Hải Triều tới mức cực hạn, hắn tránh rơi vào sự áp sát của tên sát thủ, di chuyển liên tục, hắn chờ, chờ cứu binh và chờ cơ hội ra đòn quyết định.
Tên sát thủ cũng là tay chiến chinh lão luyện, thấy Quốc Cường không ứng chiến, hắn đã đoán ra phần nào ý đồ của Quốc Cường. Những tên sát thủ tầm cỡ như hắn đều sống trên đầu đao lưỡi kiếm, vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần, vì thế khả năng quan sát xung quanh rất tốt. Quốc Cường đã giết chết hai tên thủ hạ của hắn nhanh chóng như vậy, chứng tỏ võ công của Quốc Cường phải thuộc hạng thượng thừa, vậy mà lại không dám tiếp chiêu với hắn, chỉ trốn tránh vờn quanh, tất phải có âm mưu trong đó.
Nghĩ đến đây tên sát thủ quyết định chuyển đổi đấu pháp. Ỷ vào lực đá mạnh mẽ ở chân, tên sát thủ kết hợp kiếm pháp và cước pháp tấn công Quốc Cường liên tiếp. Trước những thế đánh rát rạt của tên sát thủ, Quốc Cường không dám mạo hiểm đối đòn, chỉ tận dụng bộ pháp ảo diệu mà xoay người tránh thoát, đôi lúc lại thọc sâu vài kiếm.
Cả hai quần thảo nhau một lúc lâu, tên sát thủ vận dụng hết khả năng của mình vẫn không làm gì được Quốc Cường, hắn toát mồ hôi hột, hơi thở hỗn loạn, bước chân dường như loạng choạng, những nhát kiếm đã không còn sắc bén. Hắn sửng sốt nhận ra kẻ địch vẫn an nhàn lướt quanh người hắn như bóng ma. Có lẽ Quốc Cường đã tìm ra cách đối phó với đấu pháp của tên sát thủ, bước chân của Quốc Cường đạp trên nền đất bùn nhão dần lún sâu hơn, thân ảnh biến đổi vị trí liên tục, lúc ở phía trước, lúc ở phía sau lưng tên sát thủ.
Cơ hội cuối cùng đã tới, Quốc Cường ập vào như cơn sóng biển bất ngờ tràn lên bãi cát, xoay vòng thân người tránh nhát kiếm đâm vào bả vai phải, đạp lên cẳng chân của gã sát thủ đang tung cú đá hiểm hóc, Quốc Cường lên gối thẳng vào ngực gã sát thủ đánh huỵch một phát. Bóng người màu xám văng ngược về phía sau một khoảng xa, co người giật giật mấy cái rồi nằm ngay đơ.
Lọc cọc. Lọc cọc.
Rầm rập. Rầm rập.
Đội lính tuần tra kinh thành ngẫu nhiên xuất hiện vô cùng đúng lúc, đúng thời điểm. Người cưỡi trên lưng ngựa có dung mạo vẫn còn trẻ, cằm nhọn, khuôn mặt tuấn tú, kiếm dắt ngang hông, đầu ngẩng cao, dẫn đầu đội quân phi ngựa như bay về phía này, hô lớn: “Cuồng đồ to gan, dám làm loạn kinh thành, bắt lại hết cho bổn quan.
/100
|