Người quỳ gối nhìn thẳng vào mắt tên béo, quan sát kỹ khuôn mặt người đó trạc hai lăm, hai sáu tuổi, gã nhấn mạnh từng lời: “Thưa công tử, đây là bảo vật gia truyền của nhà tôi. Do mẹ già ốm nặng, cần phải có tiền gấp để mua thuốc thang, kẻ hèn này mới cắn răng đem bán với giá rẻ mạt như thế. Mong công tử rộng lòng thương tình.”
Tên béo khinh khỉnh: “Ngươi còn dám to mồm bán với giá rẻ mạt? Ta xem cái nỏ kia bán 10 đồng không biết có ai mua chưa? Nhìn điệu bộ của ngươi quỳ ở đây có vẻ lâu lắm rồi, bán đắt quá mà, ai dám mua chứ hả? Thôi, coi như bổn công tử làm việc nghĩa tích đức cho con cho cháu, mua của ngươi 50 đồng. Thế nào?”
“Công tử, mẹ của tôi ốm rất nặng, 50 đồng không đủ tiền để chữa khỏi cho mẹ. Kẻ hèn xin công tử trả thêm cho.” Người bán nỏ cúi gằm sát đất, tuy vậy giọng nói vẫn rất cương quyết.
“Nhiều lời vô ích, làm tốn thời gian của ta, 50 đồng của ngươi đây. Phan Toàn, lấy cái nỏ đi.” Tên béo kiêu ngạo nạt với gã đinh đứng cạnh bên hắn, thò tay vào túi, móc tiền ra, ném lên đầu người bán nỏ, những đồng tiền rớt xuống đầu hắn, rơi lên nền đất loẻng xoẻng.
Gã gia đinh tên Phan Toàn đi lại gần, cúi xuống lượm cái nỏ, lui về đưa cái nỏ cho cậu chủ của hắn. Khi hắn vừa quay lưng lại, một bàn tay chụp lên vai của hắn.
“Đưa lại cho tôi.” Bàn tay người bán nỏ nắm vai gã gia đinh, giọng nói hàm chứa nội lực hùng hậu. Khi người bán nỏ đứng lên mới thấy người này dong dỏng cao, lưng to bè, bàn tay cứng cáp bóp lên vai khiến cho gã gia đinh nhăn mặt vì đau đớn.
Bên kia đường, Lý Hạo liếc nhìn Lý Thông, nhếch mép khẽ cười. Lý Thông gật nhẹ đầu định bước tới. Lý Hạo lắc đầu, xua tay ngăn cản, tiếp tục đứng nhìn.
“Tôi nhắc lại, trả gia bảo cho tôi.” Người bán nỏ gằn giọng.
“Cậu... cậu chủ...” Gã gia đinh khổ sở lắp bắp, mồ hôi túa đầy mặt, bàn tay cầm nỏ nửa nhấc lên nửa để xuống.
“Thằng ăn mày kia, có buông người của ta ra không thì bảo.” Tên béo hằm hằm nói. Một thằng cù bơ cù bất mà cũng dám giỡn mặt với hắn, quả thật không biết trời cao đất dày. Hắn là ai chứ? Nếu mà hắn nói ra thân phận của mình, chắc phải dọa chết thằng dân đen này mất.
“Thưa công tử, mong công tử đại nhân đại lượng, trả đủ số tiền, kẻ hèn sẽ dập đầu lạy tạ công tử.” Người bán nỏ cứng cỏi đáp.
“Láo toét, đòi mặc cả với ta? Giờ thì một đồng cũng đừng mong có. Phan Toàn, đưa cái nỏ đây.” Tên béo bật cười hềnh hệch, vươn tay chụp lấy cái nỏ mà gã gia đinh kia ném tới.
Người bán nỏ vặn vai gã gia đinh đánh rắc, đẩy gã dúi sang một bên, nhíu mày nói: “Công tử, kẻ hèn không muốn làm to chuyện. Chỉ có 500 đồng thôi, kẻ hèn thiết nghĩ công tử thừa sức trả đủ.”
Sắc mặt tên béo chuyển lạnh, gằn giọng: “Dám đánh người của ta. Mặt mũi của Phan Định này dễ vuốt vậy sao? Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi thì làm gì còn chỗ đứng ở kinh thành nữa? Chúng bây, tẩn cho nó một trận nên thân.”
Gã gia đinh đứng gần người bán nỏ nhất, nhảy tới nhằm mặt mà đấm. Người bán nỏ nghiêng người sang một bên né cú đấm, gã đó bực bội đánh tiếp, người bán nỏ nhẹ nhàng lui về sau. Một tên khác nhảy vào giúp đồng bọn, nhưng người bán nỏ vẫn thoải mái tránh đòn. Người bán nỏ nhìn tên béo nói: “Công tử, tôi đã nhường nhịn người. Tôi không muốn gây chuyện thị phi, nếu công tử không trả tiền thì trả chiếc nỏ lại cho tôi. Đã trễ rồi, tôi phải về chăm sóc mẹ của tôi.”
“Con mẹ nhà mày, lải nhải rát cả tai. Cho con mẹ già của mày chết dấp luôn đi. Cái thằng nhãi con mày có đứng yên cho người của tao đánh không hả?” Tên béo thấy người của mình không làm gì được kẻ xấc láo kia, hắn điên tiết buông tiếng nhục mạ.
Người bán nỏ sa sầm mặt, ánh mắt chuyển thành sắc lạnh, quắc mắt nhìn tên béo. Hắn nắm chặt nắm đấm, thoi một quyền vào cằm gã gia đinh bên trái, xoay người nện một đá vào lưng gã gia đinh bên phải. Chỉ hai đòn, hai gã gia đinh đã gục tại đương trường.
Tên béo bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của người bán nỏ chợt cứng họng, không dám chửi nữa. Hắn lùi lại ra đứng sau lưng đám gia đinh, quơ tay quát tháo: “Bọn mày đứng trơ ra đấy làm gì, đánh nó cho tao. Con mẹ nó chứ, nó dám trừng mắt với tao kìa.”
Đám gia đinh ùa lên vây xung quanh người bán nỏ, đồng loạt ra đòn đánh vào người bán nỏ. Chỉ thấy nét mặt người bán nỏ không chút biểu cảm, ánh mắt găm vào tên béo như nhìn kẻ sắp chết. Mỗi một lần người bán nỏ xuất quyền là một gã gia đinh trúng đòn. Mấy kẻ này chỉ học vài ba đường quyền võ vẽ, dựa hơi cậu chủ tác oai tác quái đã quen, chỉ biết hiếp đáp kẻ yếu, giờ gặp đụng phải cao thủ làm sao mà đỡ nổi.
Tiếng kêu la oai oái liên tục vang lên ở góc phố, đến khi không còn gã nào có thể gượng dậy nổi nữa, người bán nỏ chầm chậm tiến về phía tên béo, nói: “Trả nỏ. Mọi chuyện chấm dứt tại đây.”
“Cứu. Cứu với. Đánh người. Có kẻ đánh người. Cứu tôi với.” Tràng chiến đấu kết thúc chóng vánh trước sự ngỡ ngàng của tên béo. Không thèm nghe tên bán nỏ nói gì, tên béo thấy hắn hùng hổ tiến về phía mình, cứ tưởng hắn sẽ ra tay đánh mình, hốt hoảng xoay người chạy, vừa chạy vừa gào thét cứu mạng.
Tên béo chạy được vài bước thì thấy ở trước mặt có toán lính đang đi tới. Hắn nhận ra người đi đầu, ngoác miệng hô lớn: “Trưởng giáp Huỳnh Vẹn, mau cứu ta. Ở đây có kẻ đánh người.”
Người dẫn đầu nghển cổ nhìn cái cục thịt đang lăn về phía mình, cố đoán xem là ai, nhìn rõ rồi mới cười vang bảo: “Tưởng ai, hóa ra là công tử Phan Định. Kẻ nào có mắt không tròng dám đánh công tử?”
Tên béo khinh khỉnh: “Ngươi còn dám to mồm bán với giá rẻ mạt? Ta xem cái nỏ kia bán 10 đồng không biết có ai mua chưa? Nhìn điệu bộ của ngươi quỳ ở đây có vẻ lâu lắm rồi, bán đắt quá mà, ai dám mua chứ hả? Thôi, coi như bổn công tử làm việc nghĩa tích đức cho con cho cháu, mua của ngươi 50 đồng. Thế nào?”
“Công tử, mẹ của tôi ốm rất nặng, 50 đồng không đủ tiền để chữa khỏi cho mẹ. Kẻ hèn xin công tử trả thêm cho.” Người bán nỏ cúi gằm sát đất, tuy vậy giọng nói vẫn rất cương quyết.
“Nhiều lời vô ích, làm tốn thời gian của ta, 50 đồng của ngươi đây. Phan Toàn, lấy cái nỏ đi.” Tên béo kiêu ngạo nạt với gã đinh đứng cạnh bên hắn, thò tay vào túi, móc tiền ra, ném lên đầu người bán nỏ, những đồng tiền rớt xuống đầu hắn, rơi lên nền đất loẻng xoẻng.
Gã gia đinh tên Phan Toàn đi lại gần, cúi xuống lượm cái nỏ, lui về đưa cái nỏ cho cậu chủ của hắn. Khi hắn vừa quay lưng lại, một bàn tay chụp lên vai của hắn.
“Đưa lại cho tôi.” Bàn tay người bán nỏ nắm vai gã gia đinh, giọng nói hàm chứa nội lực hùng hậu. Khi người bán nỏ đứng lên mới thấy người này dong dỏng cao, lưng to bè, bàn tay cứng cáp bóp lên vai khiến cho gã gia đinh nhăn mặt vì đau đớn.
Bên kia đường, Lý Hạo liếc nhìn Lý Thông, nhếch mép khẽ cười. Lý Thông gật nhẹ đầu định bước tới. Lý Hạo lắc đầu, xua tay ngăn cản, tiếp tục đứng nhìn.
“Tôi nhắc lại, trả gia bảo cho tôi.” Người bán nỏ gằn giọng.
“Cậu... cậu chủ...” Gã gia đinh khổ sở lắp bắp, mồ hôi túa đầy mặt, bàn tay cầm nỏ nửa nhấc lên nửa để xuống.
“Thằng ăn mày kia, có buông người của ta ra không thì bảo.” Tên béo hằm hằm nói. Một thằng cù bơ cù bất mà cũng dám giỡn mặt với hắn, quả thật không biết trời cao đất dày. Hắn là ai chứ? Nếu mà hắn nói ra thân phận của mình, chắc phải dọa chết thằng dân đen này mất.
“Thưa công tử, mong công tử đại nhân đại lượng, trả đủ số tiền, kẻ hèn sẽ dập đầu lạy tạ công tử.” Người bán nỏ cứng cỏi đáp.
“Láo toét, đòi mặc cả với ta? Giờ thì một đồng cũng đừng mong có. Phan Toàn, đưa cái nỏ đây.” Tên béo bật cười hềnh hệch, vươn tay chụp lấy cái nỏ mà gã gia đinh kia ném tới.
Người bán nỏ vặn vai gã gia đinh đánh rắc, đẩy gã dúi sang một bên, nhíu mày nói: “Công tử, kẻ hèn không muốn làm to chuyện. Chỉ có 500 đồng thôi, kẻ hèn thiết nghĩ công tử thừa sức trả đủ.”
Sắc mặt tên béo chuyển lạnh, gằn giọng: “Dám đánh người của ta. Mặt mũi của Phan Định này dễ vuốt vậy sao? Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi thì làm gì còn chỗ đứng ở kinh thành nữa? Chúng bây, tẩn cho nó một trận nên thân.”
Gã gia đinh đứng gần người bán nỏ nhất, nhảy tới nhằm mặt mà đấm. Người bán nỏ nghiêng người sang một bên né cú đấm, gã đó bực bội đánh tiếp, người bán nỏ nhẹ nhàng lui về sau. Một tên khác nhảy vào giúp đồng bọn, nhưng người bán nỏ vẫn thoải mái tránh đòn. Người bán nỏ nhìn tên béo nói: “Công tử, tôi đã nhường nhịn người. Tôi không muốn gây chuyện thị phi, nếu công tử không trả tiền thì trả chiếc nỏ lại cho tôi. Đã trễ rồi, tôi phải về chăm sóc mẹ của tôi.”
“Con mẹ nhà mày, lải nhải rát cả tai. Cho con mẹ già của mày chết dấp luôn đi. Cái thằng nhãi con mày có đứng yên cho người của tao đánh không hả?” Tên béo thấy người của mình không làm gì được kẻ xấc láo kia, hắn điên tiết buông tiếng nhục mạ.
Người bán nỏ sa sầm mặt, ánh mắt chuyển thành sắc lạnh, quắc mắt nhìn tên béo. Hắn nắm chặt nắm đấm, thoi một quyền vào cằm gã gia đinh bên trái, xoay người nện một đá vào lưng gã gia đinh bên phải. Chỉ hai đòn, hai gã gia đinh đã gục tại đương trường.
Tên béo bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của người bán nỏ chợt cứng họng, không dám chửi nữa. Hắn lùi lại ra đứng sau lưng đám gia đinh, quơ tay quát tháo: “Bọn mày đứng trơ ra đấy làm gì, đánh nó cho tao. Con mẹ nó chứ, nó dám trừng mắt với tao kìa.”
Đám gia đinh ùa lên vây xung quanh người bán nỏ, đồng loạt ra đòn đánh vào người bán nỏ. Chỉ thấy nét mặt người bán nỏ không chút biểu cảm, ánh mắt găm vào tên béo như nhìn kẻ sắp chết. Mỗi một lần người bán nỏ xuất quyền là một gã gia đinh trúng đòn. Mấy kẻ này chỉ học vài ba đường quyền võ vẽ, dựa hơi cậu chủ tác oai tác quái đã quen, chỉ biết hiếp đáp kẻ yếu, giờ gặp đụng phải cao thủ làm sao mà đỡ nổi.
Tiếng kêu la oai oái liên tục vang lên ở góc phố, đến khi không còn gã nào có thể gượng dậy nổi nữa, người bán nỏ chầm chậm tiến về phía tên béo, nói: “Trả nỏ. Mọi chuyện chấm dứt tại đây.”
“Cứu. Cứu với. Đánh người. Có kẻ đánh người. Cứu tôi với.” Tràng chiến đấu kết thúc chóng vánh trước sự ngỡ ngàng của tên béo. Không thèm nghe tên bán nỏ nói gì, tên béo thấy hắn hùng hổ tiến về phía mình, cứ tưởng hắn sẽ ra tay đánh mình, hốt hoảng xoay người chạy, vừa chạy vừa gào thét cứu mạng.
Tên béo chạy được vài bước thì thấy ở trước mặt có toán lính đang đi tới. Hắn nhận ra người đi đầu, ngoác miệng hô lớn: “Trưởng giáp Huỳnh Vẹn, mau cứu ta. Ở đây có kẻ đánh người.”
Người dẫn đầu nghển cổ nhìn cái cục thịt đang lăn về phía mình, cố đoán xem là ai, nhìn rõ rồi mới cười vang bảo: “Tưởng ai, hóa ra là công tử Phan Định. Kẻ nào có mắt không tròng dám đánh công tử?”
/100
|