Đàm Thái hậu nở nụ cười sáng lạn: “Hoàng thượng quả là đấng hiền vương! Người lo lắng cho dân cho nước như thế, thì Đại Việt chắc chắn sẽ có những tháng ngày ấm no, sung túc.”
“Mẫu hậu quá khen hoàng nhi, khiến hoàng nhi cảm thấy hổ thẹn vô ngần.” Lý Hạo tỏ vẻ xấu hổ đáp.
“Tối nay không bàn chuyện triều chính nữa. Mọi người ngự thiện đi thôi, kẻo món ăn nguội hết sẽ không ngon.” Đàm Thái hậu dang tay, bảo.
“Hay lắm, trên bàn tiệc toàn những món ngon. Hoàng nhi nhìn mà hoa hết cả mắt.” Lý Hạo cười nói.
Trần Thị Dung trêu: “Hoàng thượng cứ làm như mới lần đầu nhìn thấy những món ăn này vậy. Chẳng lẽ đội ngũ Nội trù cung đình chưa từng làm cho Hoàng thượng ăn những món này hay sao?”
Lý Hạo dốc lời tâm sự chất chứa trong lòng: “Ăn thì có ăn rồi, nhưng trẫm chưa bao giờ được ăn cùng mẫu hậu và Nguyên phi. Đời trẫm, mẫu hậu là người phụ nữ mà trẫm tôn kính nhất. Còn Nguyên phi, nàng là người phụ nữ mà trẫm yêu thương. Nguồn hạnh phúc mà trẫm tìm được trên thế gian này chính là nàng. Nay được thấy hai người hòa hợp với nhau, trẫm vui mừng lắm. Đây chính là bữa ngự thiện ngon nhất trong cuộc đời trẫm, vì được ngồi chung bàn với hai mỹ nhân tuyệt đẹp nhất Đại Việt.”
Nhướn người lên, Lý Hạo gắp một món ăn cho Đàm Thái hậu nói: “Hoàng nhi kính mời mẫu hậu dùng món thấu thỏ, rất ngon đấy.”
Hắn lại với tay qua cái dĩa hải sâm đặt sát Trần Nguyên phi, gắp cho nàng, xong rồi gắp thêm hải sâm bỏ vào bát của hắn, nói tiếp: “Trẫm mời Nguyên phi dùng món hải sâm, món hải sâm sẽ giúp vẻ đẹp của nàng càng thêm quyến rũ.”
Vừa gắp thức ăn, Lý Hạo vừa quan sát thái độ của Đàm Thái hậu. Hắn thấy bà vẫn hờ hững như không có chuyện gì xảy ra, ngầm đắn đo: “Như vậy là chất độc không bỏ trong món ăn, vậy chất độc được bỏ vào đâu?”
“Ăn đi, mọi người ăn đi chứ. Cứ nhìn trẫm làm gì?” Lý Hạo gắp thức ăn bỏ vào miệng vừa nhai vừa hỏi.
“Hoàng thượng, biểu hiện của người trong tối nay kỳ lạ quá.” Trần Thị Dung che miệng cười khúc khích.
“Lời nói của hoàng nhi càng lúc càng lợi hại, mẫu hậu đã già rồi, đâu thể nào sánh bằng Nguyên phi của hoàng nhi cơ chứ. Hầy, hoàng nhi à, thực là thiếu lễ nghi, ai lại vừa nhai vừa nói thế kia. Bao nhiêu công sức dạy dỗ của mẫu hậu đã đổ sông đổ biển cả hết rồi hay chăng?” Đàm Thái hậu cười cười, buông lời trách.
Lý Hạo cười trừ: “À, hoàng nhi biết lỗi, hoàng nhi sẽ ngày đêm tâm niệm những lời dạy bảo của mẫu hậu mà.”
Ba người trò chuyện với nhau vui vẻ một hồi Đàm Thái hậu truyền lệnh: “Cung nữ đâu? Rót rượu cho ta.”
Từ trong cung, ba cung nữ xuất hiện với ba khay đựng bình rượu và ly. Ba người chia ra đặt ba khay lên bàn, rót rượu cho Đàm Thái hậu, Lý Hạo và Trần Thị Dung.
Lý Hạo nhíu mày quan sát ba ly rượu, rượu của hắn và Đàm Thái hậu có màu trắng trong, còn rượu của Trần Thị Dung lại có màu đỏ thắm. Hắn lo lắng quan sát xung quanh để tìm cách giải quyết tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Nhìn thấy con chó cảnh lông xù màu trắng của Đàm Thái hậu đang quanh quẩn dưới chân bà, đây là con chó cưng của Đàm Thái hậu nuôi do nước Trảo Oa triều cống, hắn nghĩ ra một kế, liền hỏi: “Thưa mẫu hậu, tại sao lại là ba bình rượu khác nhau, chứ không phải một bình theo tửu lễ. Với lại, màu của rượu cũng khác nhau nữa.”
Đàm Thái hậu mỉm cười: “Hoàng nhi không biết sao? Đây là mẫu hậu vì Trần Nguyên phi của hoàng nhi đó. Mẫu hậu đã cất công tìm hiểu sở thích của Nguyên phi, mới biết được Nguyên phi không ham uống rượu, mà lại rất thích uống nước nho ép.”
Lý Hạo gõ gõ trán: “Hoàng nhi đãng trí thực, sở thích của ái phi mà quên mất.”
Trần Thị Dung thấy Lý Hạo thất thố như vậy, liền chữa thẹn cho vua: “Cảm ơn Thái hậu, cảm ơn người quan tâm đến nhi thần. Có lẽ Hoàng thượng giờ đây có lòng, chú tâm nhiều vào việc triều chính, cho nên không nhớ tới sở thích của nhi thần mà thôi. Vua có như thế, mới là điều đáng quý, đáng phục ạ.”
“Ha ha, trẫm có lỗi, là trẫm sai rồi. Để trẫm cụng ly với nàng, bày tỏ lòng hối hận. Mời nàng!” Lý Hạo bước đến bên cạnh Trần Thị Dung, mời Trần Thị Dung đưa ly cụng với hắn.
“Hoàng thượng quả là... Đêm nay hoàng thượng cứ khác khác thế nào ấy.” Trần Thị Dung nhoẻn miệng cười, đứng dậy, nâng ly lên cao cụng vào ly của Lý Hạo.
Lý Hạo vờ đẩy mạnh tay, bàn tay theo đà giật ly rượu trên tay Trần Nguyên phi, vứt lại cạnh bên con chó trắng đang vơ vẩn ngồi. Con chó thấy có mùi thơm ngọt bốc lên, hăm hở liếm sạch vũng nước nho dưới đất.
Đàm Thái hậu giơ tay, hoảng hốt la lớn: “Chó cưng, đừng...”
Con chó trắng nào để ý tới lời Đàm Thái hậu, làm một hơi cạn sạch vũng nước nho, còn chúi mõm vào chiếc ly rượu mà liếm. Chỉ qua vài nhịp thở, con chó bỗng lăn kềnh ra đất, kêu ăng ẳng mấy tiếng, chống bốn vỏ lên trời, mắt trợn ngước, giãy thêm mấy lượt thì chết hẳn.
Đàm Thái hậu đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ rít: “Thế là hỏng hết cả rồi.”
Lý Hạo chỉ tay vào con chó, lắp bắp: “Mẫu hậu, mẫu hậu, người, người... chuyện này là sao?”
Trần Thị Dung cúi đầu, gương mặt lạnh lùng, nghiến răng: “Thái hậu muốn giết nhi thần sao?”
“Tất cả là tại ngươi, con hồ ly tinh, tại sao ngươi lại sống dai như vậy hả? Tại sao ngươi không chết quách đi cho rảnh nợ?” Đàm Thái hậu chỉ Trần Thị Dung mà mắng.
“Người đàn bà độc ác kia. Tôi đã làm gì nên tội mà bà đay nghiến tôi bằng những lời độc ác ấy. Tôi biết mà, tôi biết mà, tôi biết bà sẽ không bỏ qua cho tôi đơn giản như vậy mà.” Trần Thị Dung trừng mắt, quát lại.
“Con ranh tráo trở, đừng có bày đặt giở giọng đáng thương trước mặt ta. Không có tội hả, ngươi hãy nhìn mà xem, ngươi đã làm cho hoàng nhi của ta trở thành thế nào. Ngươi quyến rũ nó, ngươi lừa gạt nó, chỉ để vun vén lợi ích cho cái gia tộc khốn nạn của ngươi.” Đàm Thái hậu lồng lộn chửi bới.
“Bà là kẻ ngậm máu phun người. Chính bà mới là kẻ lợi dụng Hoàng thượng để mang hết lợi lộc cho cái gia tộc giãy chết họ Đàm của bà. Bà cứ chờ đó, chống mắt lên mà xem ngày tàn của gia tộc Đàm. Nó sắp tới rồi đó, bà già.” Trần Thị Dung uất hận mắng lại.
“Mẫu hậu quá khen hoàng nhi, khiến hoàng nhi cảm thấy hổ thẹn vô ngần.” Lý Hạo tỏ vẻ xấu hổ đáp.
“Tối nay không bàn chuyện triều chính nữa. Mọi người ngự thiện đi thôi, kẻo món ăn nguội hết sẽ không ngon.” Đàm Thái hậu dang tay, bảo.
“Hay lắm, trên bàn tiệc toàn những món ngon. Hoàng nhi nhìn mà hoa hết cả mắt.” Lý Hạo cười nói.
Trần Thị Dung trêu: “Hoàng thượng cứ làm như mới lần đầu nhìn thấy những món ăn này vậy. Chẳng lẽ đội ngũ Nội trù cung đình chưa từng làm cho Hoàng thượng ăn những món này hay sao?”
Lý Hạo dốc lời tâm sự chất chứa trong lòng: “Ăn thì có ăn rồi, nhưng trẫm chưa bao giờ được ăn cùng mẫu hậu và Nguyên phi. Đời trẫm, mẫu hậu là người phụ nữ mà trẫm tôn kính nhất. Còn Nguyên phi, nàng là người phụ nữ mà trẫm yêu thương. Nguồn hạnh phúc mà trẫm tìm được trên thế gian này chính là nàng. Nay được thấy hai người hòa hợp với nhau, trẫm vui mừng lắm. Đây chính là bữa ngự thiện ngon nhất trong cuộc đời trẫm, vì được ngồi chung bàn với hai mỹ nhân tuyệt đẹp nhất Đại Việt.”
Nhướn người lên, Lý Hạo gắp một món ăn cho Đàm Thái hậu nói: “Hoàng nhi kính mời mẫu hậu dùng món thấu thỏ, rất ngon đấy.”
Hắn lại với tay qua cái dĩa hải sâm đặt sát Trần Nguyên phi, gắp cho nàng, xong rồi gắp thêm hải sâm bỏ vào bát của hắn, nói tiếp: “Trẫm mời Nguyên phi dùng món hải sâm, món hải sâm sẽ giúp vẻ đẹp của nàng càng thêm quyến rũ.”
Vừa gắp thức ăn, Lý Hạo vừa quan sát thái độ của Đàm Thái hậu. Hắn thấy bà vẫn hờ hững như không có chuyện gì xảy ra, ngầm đắn đo: “Như vậy là chất độc không bỏ trong món ăn, vậy chất độc được bỏ vào đâu?”
“Ăn đi, mọi người ăn đi chứ. Cứ nhìn trẫm làm gì?” Lý Hạo gắp thức ăn bỏ vào miệng vừa nhai vừa hỏi.
“Hoàng thượng, biểu hiện của người trong tối nay kỳ lạ quá.” Trần Thị Dung che miệng cười khúc khích.
“Lời nói của hoàng nhi càng lúc càng lợi hại, mẫu hậu đã già rồi, đâu thể nào sánh bằng Nguyên phi của hoàng nhi cơ chứ. Hầy, hoàng nhi à, thực là thiếu lễ nghi, ai lại vừa nhai vừa nói thế kia. Bao nhiêu công sức dạy dỗ của mẫu hậu đã đổ sông đổ biển cả hết rồi hay chăng?” Đàm Thái hậu cười cười, buông lời trách.
Lý Hạo cười trừ: “À, hoàng nhi biết lỗi, hoàng nhi sẽ ngày đêm tâm niệm những lời dạy bảo của mẫu hậu mà.”
Ba người trò chuyện với nhau vui vẻ một hồi Đàm Thái hậu truyền lệnh: “Cung nữ đâu? Rót rượu cho ta.”
Từ trong cung, ba cung nữ xuất hiện với ba khay đựng bình rượu và ly. Ba người chia ra đặt ba khay lên bàn, rót rượu cho Đàm Thái hậu, Lý Hạo và Trần Thị Dung.
Lý Hạo nhíu mày quan sát ba ly rượu, rượu của hắn và Đàm Thái hậu có màu trắng trong, còn rượu của Trần Thị Dung lại có màu đỏ thắm. Hắn lo lắng quan sát xung quanh để tìm cách giải quyết tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Nhìn thấy con chó cảnh lông xù màu trắng của Đàm Thái hậu đang quanh quẩn dưới chân bà, đây là con chó cưng của Đàm Thái hậu nuôi do nước Trảo Oa triều cống, hắn nghĩ ra một kế, liền hỏi: “Thưa mẫu hậu, tại sao lại là ba bình rượu khác nhau, chứ không phải một bình theo tửu lễ. Với lại, màu của rượu cũng khác nhau nữa.”
Đàm Thái hậu mỉm cười: “Hoàng nhi không biết sao? Đây là mẫu hậu vì Trần Nguyên phi của hoàng nhi đó. Mẫu hậu đã cất công tìm hiểu sở thích của Nguyên phi, mới biết được Nguyên phi không ham uống rượu, mà lại rất thích uống nước nho ép.”
Lý Hạo gõ gõ trán: “Hoàng nhi đãng trí thực, sở thích của ái phi mà quên mất.”
Trần Thị Dung thấy Lý Hạo thất thố như vậy, liền chữa thẹn cho vua: “Cảm ơn Thái hậu, cảm ơn người quan tâm đến nhi thần. Có lẽ Hoàng thượng giờ đây có lòng, chú tâm nhiều vào việc triều chính, cho nên không nhớ tới sở thích của nhi thần mà thôi. Vua có như thế, mới là điều đáng quý, đáng phục ạ.”
“Ha ha, trẫm có lỗi, là trẫm sai rồi. Để trẫm cụng ly với nàng, bày tỏ lòng hối hận. Mời nàng!” Lý Hạo bước đến bên cạnh Trần Thị Dung, mời Trần Thị Dung đưa ly cụng với hắn.
“Hoàng thượng quả là... Đêm nay hoàng thượng cứ khác khác thế nào ấy.” Trần Thị Dung nhoẻn miệng cười, đứng dậy, nâng ly lên cao cụng vào ly của Lý Hạo.
Lý Hạo vờ đẩy mạnh tay, bàn tay theo đà giật ly rượu trên tay Trần Nguyên phi, vứt lại cạnh bên con chó trắng đang vơ vẩn ngồi. Con chó thấy có mùi thơm ngọt bốc lên, hăm hở liếm sạch vũng nước nho dưới đất.
Đàm Thái hậu giơ tay, hoảng hốt la lớn: “Chó cưng, đừng...”
Con chó trắng nào để ý tới lời Đàm Thái hậu, làm một hơi cạn sạch vũng nước nho, còn chúi mõm vào chiếc ly rượu mà liếm. Chỉ qua vài nhịp thở, con chó bỗng lăn kềnh ra đất, kêu ăng ẳng mấy tiếng, chống bốn vỏ lên trời, mắt trợn ngước, giãy thêm mấy lượt thì chết hẳn.
Đàm Thái hậu đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ rít: “Thế là hỏng hết cả rồi.”
Lý Hạo chỉ tay vào con chó, lắp bắp: “Mẫu hậu, mẫu hậu, người, người... chuyện này là sao?”
Trần Thị Dung cúi đầu, gương mặt lạnh lùng, nghiến răng: “Thái hậu muốn giết nhi thần sao?”
“Tất cả là tại ngươi, con hồ ly tinh, tại sao ngươi lại sống dai như vậy hả? Tại sao ngươi không chết quách đi cho rảnh nợ?” Đàm Thái hậu chỉ Trần Thị Dung mà mắng.
“Người đàn bà độc ác kia. Tôi đã làm gì nên tội mà bà đay nghiến tôi bằng những lời độc ác ấy. Tôi biết mà, tôi biết mà, tôi biết bà sẽ không bỏ qua cho tôi đơn giản như vậy mà.” Trần Thị Dung trừng mắt, quát lại.
“Con ranh tráo trở, đừng có bày đặt giở giọng đáng thương trước mặt ta. Không có tội hả, ngươi hãy nhìn mà xem, ngươi đã làm cho hoàng nhi của ta trở thành thế nào. Ngươi quyến rũ nó, ngươi lừa gạt nó, chỉ để vun vén lợi ích cho cái gia tộc khốn nạn của ngươi.” Đàm Thái hậu lồng lộn chửi bới.
“Bà là kẻ ngậm máu phun người. Chính bà mới là kẻ lợi dụng Hoàng thượng để mang hết lợi lộc cho cái gia tộc giãy chết họ Đàm của bà. Bà cứ chờ đó, chống mắt lên mà xem ngày tàn của gia tộc Đàm. Nó sắp tới rồi đó, bà già.” Trần Thị Dung uất hận mắng lại.
/100
|