Sáng sớm hôm sau, phong ba lại nổi lên trên điện Thiên An. Buổi chầu bắt đầu, Tư đồ Trần Đình Vị liền đứng ra chỉ trích năng lực quản lý yếu kém của phủ doãn kinh thành Phan An. Trần Tư đồ hặc tội Phan An lơ là trọng trách dẫn đến trật tự kinh thành càng ngày càng hỗn loạn. Nghiêm trọng nhất là trong tối qua đã xảy ra hơn mười vụ trộm cắp, cướp bóc lớn nhất từ xưa tới nay. Có những nhà phú hộ giàu có, thường xuyên có những đóng góp to lớn cho triều đình bị đạo chích khoắng sạch tiền tài, châu báu. Đáng nói hơn nữa, những vùng phụ cận kinh thành cũng xảy ra nạn cướp bóc, có vùng dân cư còn bị mã tặc đốt phá thảm thương, tiếng ai oán dậy trời.
Trần Đình Vị nhấn mạnh, Thăng Long chưa bao giờ rơi vào tình cảnh tồi tệ như thế này. Phủ doãn kinh thành Phan An đã không còn khả năng đảm đương chức vụ của mình, cần phải thẳng tay giáng chức, thay thế người đủ đức đủ tài hơn.
Ngạc nhiên thay, phe cánh Tô Trung Từ không hề phản đối mà hoàn toàn ủng hộ lời kiến nghị của Trần Đình Vị. Số phận của Phan An đã được định đoạt, hắn đã bị Thái úy phụ chính Tô Trung Từ vứt bỏ không thương tiếc. Phủ doãn kinh thành Phan An bị giáng chức, đưa vào làm chức quan trông coi sổ sách bên Hàn Lâm viện.
Phần gay cấn nhất trong buổi chầu chính là phần tranh giành đưa người của phe mình vào vị trí chức quan phủ doãn kinh thành. Hai phe phái đưa ra ai cũng đều bị phe kia phản bác, moi móc đủ thói hư tật xấu, lỗi lầm vi phạm trước đây của người được đề đạt. Các vị quan đáng kính cãi nhau inh ỏi không ngừng, tiếng tranh biện của họ váng hết cả tòa điện, có vị quan quá khích còn nhảy xổ vào đối phương vì bị đối phương tuôn lời chế giễu.
Buổi điện chầu tiếp diễn trong bầu không khí căng thẳng tột cùng, hai phe đồng loạt cử người xuất đầu tranh miệng lưỡi, trổ tài hùng biện, không ai nhường ai nửa bước, mà giả sử đang trên võ đài dám chắc hai bên đã xông thẳng vào nhau thử tài võ nghệ.
Đến kết cuộc phần thắng đã thuộc về phe Tô Trung Từ, nhưng người nắm giữ chức vụ lại là người của gia tộc họ Đỗ, Đỗ Quảng. Thú vị ở chỗ, người đề bạt Đỗ Quảng chính là Tô Trung Từ. Người trong gia tộc họ Đỗ đều cảm thấy ngạc nhiên, tuy vậy không ai dám lên tiếng vặn hỏi. Quyền uy của tộc trưởng Tô Trung Từ không thể khinh nhờn, cái giá phải trả rất lớn.
Tô Trung Từ cười ngạo nghễ, bởi chỉ có hắn mới biết, hắn đã moi được lợi ích từ gia tộc họ Đỗ không hề nhỏ ở cái vị trí phủ doãn cỏn con. Gia tộc họ Đỗ đã phụng hiến cho hắn mười mỹ nữ đến từ các vùng miền trên cả nước, đặc biệt trong đó có mỹ nữ xứ Phù Tang đã làm cho hắn điên đảo thần hồn từ tối qua, đến giờ vẫn còn cảm giác bay bổng lâng lâng. Họ Đỗ còn rứt ruột chi thêm mười lăm cửa hàng buôn vải vóc, muối, sắt, vũ khí... ở kinh thành và các lộ Hoàng Giang, lộ Trường Yên, lộ Diễn Châu, châu Lộng Thạch, châu Định Biên, châu Vị Long. Những châu lộ đó là những nơi mà lái thương của gia tộc họ Tô chưa với tay tới, nay có người họ Đỗ kinh doanh nhiều năm trong nghề nhường lại cho, Tô Trung Từ mừng như bắt được vàng, ngay lập tức đồng ý vụ đổi chác mười phần có lợi này.
* * * * * * * * * *
Một tuần trôi qua, kinh thành Thăng Long xảy ra nhiều sự kiện, những chuyện đó chỉ có người thuộc cao tầng mới biết rõ, tầng lớp bình dân thì vẫn thế, vẫn sinh hoạt như thường nhật, vẫn bươn chải kiếm sống qua ngày. Những vụ trộm cắp, cướp giật, đánh người vẫn xảy ra, nhưng chỉ còn lẻ tẻ, lác đác vài vụ, không còn vụ trộm cướp lớn nào xuất hiện nữa.
Công đầu thuộc về phủ doãn kinh thành Đỗ Quảng, người mới thay chức cho vị quan trước đây là Phan An. Vừa nhậm chức, ông đã huy động lính tráng truy tìm tội phạm, sau vài ngày theo dõi hành vi, thói quen bọn trộm cướp, ông đã phá được các vụ án, ra tay bắt gọn lũ trộm cướp, đem trả lại tài sản cho những người bị hại. Xem ra, vị quan mới được dân chúng đón nhận hơn vị quan tiền nhiệm rất nhiều. Người dân kháo nhau vị quan ấy cực kỳ thanh liêm, chính trực. Ông đã xử vài vụ kiện đều đúng người đúng tội, ông không nhận quà hối lộ, không thiên vị cho kẻ nào.
Chỉ có mấy ngày, tiếng tăm của Đỗ Quảng đã lan truyền như mặt trời giữa Ngọ, được bá tính tung hô, được triều đình khen thưởng giữa buổi chầu. Hoàng đế còn không quên ngợi ca công tích của Tô thái úy đã giúp nước tìm ra hiền tài dẹp yên loạn tặc, luôn miệng mong muốn Tô Thái úy xuất lực hơn để phò tá vua trị quốc.
Về phần tên béo Phan Định, sau hôm chịu cảnh nhục nhã bị một thằng dân đen dọa khiếp, lại bị một đám du côn ở đâu lòi ra đánh ngã, để cho một con bé chết tiệt tát vào mặt, hắn như nổi cơn điên, phá tung đồ đạc trong nhà, lôi mấy ả thiếp ra quần hùng hục như trâu suốt đêm. Vì lao động cật lực, làm việc quá sức mà hắn lăn ra ngáy khò khó cả ngày hôm sau. Đến chập choạng tối, hắn mới tỉnh dậy, quyết chí trả thù, lập tức kéo gần bảy mươi gia đinh trong nhà lần mò tới tận ổ của thằng ăn mày kia thì mới phát hiện trong nhà không còn ai cả.
Phan Định hỏi khắp hàng xóm xung quanh của gã bán nỏ đó, có người cho hay buổi sáng sớm hai mẹ con Cao Ngạo mang theo vật dụng tùy thân, rời đi cùng với một người đàn ông to cao, đi đâu không rõ. Phan Định giận điên người, đánh luôn người vừa trả lời hắn một trận, hắn buộc tội người đó bao che không khai ra nơi mà Cao Ngạo tới. Chưa hả giận, hắn ra lệnh đập nát toàn bộ vật dụng trong nhà Cao Ngạo, đập tới không còn đồ đạc nào nguyên vẹn. Phan Định đập phá chán chê, tiếp tục sai người đốt rụi mái nhà tranh.
Phá hoại thỏa chí, hắn vỗ bụng đi lầu xanh tìm vui, giải sầu. Tới lầu Chiều Tím, gặp mặt đám bạn bè công tử con quan hàng ngày, chợt thấy ánh mắt là lạ, khinh thường của đám cẩu bằng hữu. Hắn hỏi chuyện thì lúc đó mới biết cha già của hắn đã xuống chó, bị giáng chức làm một vị quan hữu danh vô thực, đời này con đường quan lộ của cha hắn coi như chấm hết.
Phan Định không tin, nổi cơn tam bành, quát tháo, sỉ nhục đám công tử kia. Thế là chọc giận cả đám công tử, chúng lao vào đánh hội đồng Phan Định không chút kiêng nể. Một gã công tử hăng máu, đạp bay tên béo từ tầng một lầu xanh rơi trên cầu thang lăn cù mèo xuống dưới. Đầu Phan Định đập mạnh vào bậc thang, hắn không chết, nhưng bị thương nặng. Thời gian sau, có người gặp hắn ngây ngây dại dại đi ngoài đường, miệng lảm nhảm những câu vô nghĩa
Trần Đình Vị nhấn mạnh, Thăng Long chưa bao giờ rơi vào tình cảnh tồi tệ như thế này. Phủ doãn kinh thành Phan An đã không còn khả năng đảm đương chức vụ của mình, cần phải thẳng tay giáng chức, thay thế người đủ đức đủ tài hơn.
Ngạc nhiên thay, phe cánh Tô Trung Từ không hề phản đối mà hoàn toàn ủng hộ lời kiến nghị của Trần Đình Vị. Số phận của Phan An đã được định đoạt, hắn đã bị Thái úy phụ chính Tô Trung Từ vứt bỏ không thương tiếc. Phủ doãn kinh thành Phan An bị giáng chức, đưa vào làm chức quan trông coi sổ sách bên Hàn Lâm viện.
Phần gay cấn nhất trong buổi chầu chính là phần tranh giành đưa người của phe mình vào vị trí chức quan phủ doãn kinh thành. Hai phe phái đưa ra ai cũng đều bị phe kia phản bác, moi móc đủ thói hư tật xấu, lỗi lầm vi phạm trước đây của người được đề đạt. Các vị quan đáng kính cãi nhau inh ỏi không ngừng, tiếng tranh biện của họ váng hết cả tòa điện, có vị quan quá khích còn nhảy xổ vào đối phương vì bị đối phương tuôn lời chế giễu.
Buổi điện chầu tiếp diễn trong bầu không khí căng thẳng tột cùng, hai phe đồng loạt cử người xuất đầu tranh miệng lưỡi, trổ tài hùng biện, không ai nhường ai nửa bước, mà giả sử đang trên võ đài dám chắc hai bên đã xông thẳng vào nhau thử tài võ nghệ.
Đến kết cuộc phần thắng đã thuộc về phe Tô Trung Từ, nhưng người nắm giữ chức vụ lại là người của gia tộc họ Đỗ, Đỗ Quảng. Thú vị ở chỗ, người đề bạt Đỗ Quảng chính là Tô Trung Từ. Người trong gia tộc họ Đỗ đều cảm thấy ngạc nhiên, tuy vậy không ai dám lên tiếng vặn hỏi. Quyền uy của tộc trưởng Tô Trung Từ không thể khinh nhờn, cái giá phải trả rất lớn.
Tô Trung Từ cười ngạo nghễ, bởi chỉ có hắn mới biết, hắn đã moi được lợi ích từ gia tộc họ Đỗ không hề nhỏ ở cái vị trí phủ doãn cỏn con. Gia tộc họ Đỗ đã phụng hiến cho hắn mười mỹ nữ đến từ các vùng miền trên cả nước, đặc biệt trong đó có mỹ nữ xứ Phù Tang đã làm cho hắn điên đảo thần hồn từ tối qua, đến giờ vẫn còn cảm giác bay bổng lâng lâng. Họ Đỗ còn rứt ruột chi thêm mười lăm cửa hàng buôn vải vóc, muối, sắt, vũ khí... ở kinh thành và các lộ Hoàng Giang, lộ Trường Yên, lộ Diễn Châu, châu Lộng Thạch, châu Định Biên, châu Vị Long. Những châu lộ đó là những nơi mà lái thương của gia tộc họ Tô chưa với tay tới, nay có người họ Đỗ kinh doanh nhiều năm trong nghề nhường lại cho, Tô Trung Từ mừng như bắt được vàng, ngay lập tức đồng ý vụ đổi chác mười phần có lợi này.
* * * * * * * * * *
Một tuần trôi qua, kinh thành Thăng Long xảy ra nhiều sự kiện, những chuyện đó chỉ có người thuộc cao tầng mới biết rõ, tầng lớp bình dân thì vẫn thế, vẫn sinh hoạt như thường nhật, vẫn bươn chải kiếm sống qua ngày. Những vụ trộm cắp, cướp giật, đánh người vẫn xảy ra, nhưng chỉ còn lẻ tẻ, lác đác vài vụ, không còn vụ trộm cướp lớn nào xuất hiện nữa.
Công đầu thuộc về phủ doãn kinh thành Đỗ Quảng, người mới thay chức cho vị quan trước đây là Phan An. Vừa nhậm chức, ông đã huy động lính tráng truy tìm tội phạm, sau vài ngày theo dõi hành vi, thói quen bọn trộm cướp, ông đã phá được các vụ án, ra tay bắt gọn lũ trộm cướp, đem trả lại tài sản cho những người bị hại. Xem ra, vị quan mới được dân chúng đón nhận hơn vị quan tiền nhiệm rất nhiều. Người dân kháo nhau vị quan ấy cực kỳ thanh liêm, chính trực. Ông đã xử vài vụ kiện đều đúng người đúng tội, ông không nhận quà hối lộ, không thiên vị cho kẻ nào.
Chỉ có mấy ngày, tiếng tăm của Đỗ Quảng đã lan truyền như mặt trời giữa Ngọ, được bá tính tung hô, được triều đình khen thưởng giữa buổi chầu. Hoàng đế còn không quên ngợi ca công tích của Tô thái úy đã giúp nước tìm ra hiền tài dẹp yên loạn tặc, luôn miệng mong muốn Tô Thái úy xuất lực hơn để phò tá vua trị quốc.
Về phần tên béo Phan Định, sau hôm chịu cảnh nhục nhã bị một thằng dân đen dọa khiếp, lại bị một đám du côn ở đâu lòi ra đánh ngã, để cho một con bé chết tiệt tát vào mặt, hắn như nổi cơn điên, phá tung đồ đạc trong nhà, lôi mấy ả thiếp ra quần hùng hục như trâu suốt đêm. Vì lao động cật lực, làm việc quá sức mà hắn lăn ra ngáy khò khó cả ngày hôm sau. Đến chập choạng tối, hắn mới tỉnh dậy, quyết chí trả thù, lập tức kéo gần bảy mươi gia đinh trong nhà lần mò tới tận ổ của thằng ăn mày kia thì mới phát hiện trong nhà không còn ai cả.
Phan Định hỏi khắp hàng xóm xung quanh của gã bán nỏ đó, có người cho hay buổi sáng sớm hai mẹ con Cao Ngạo mang theo vật dụng tùy thân, rời đi cùng với một người đàn ông to cao, đi đâu không rõ. Phan Định giận điên người, đánh luôn người vừa trả lời hắn một trận, hắn buộc tội người đó bao che không khai ra nơi mà Cao Ngạo tới. Chưa hả giận, hắn ra lệnh đập nát toàn bộ vật dụng trong nhà Cao Ngạo, đập tới không còn đồ đạc nào nguyên vẹn. Phan Định đập phá chán chê, tiếp tục sai người đốt rụi mái nhà tranh.
Phá hoại thỏa chí, hắn vỗ bụng đi lầu xanh tìm vui, giải sầu. Tới lầu Chiều Tím, gặp mặt đám bạn bè công tử con quan hàng ngày, chợt thấy ánh mắt là lạ, khinh thường của đám cẩu bằng hữu. Hắn hỏi chuyện thì lúc đó mới biết cha già của hắn đã xuống chó, bị giáng chức làm một vị quan hữu danh vô thực, đời này con đường quan lộ của cha hắn coi như chấm hết.
Phan Định không tin, nổi cơn tam bành, quát tháo, sỉ nhục đám công tử kia. Thế là chọc giận cả đám công tử, chúng lao vào đánh hội đồng Phan Định không chút kiêng nể. Một gã công tử hăng máu, đạp bay tên béo từ tầng một lầu xanh rơi trên cầu thang lăn cù mèo xuống dưới. Đầu Phan Định đập mạnh vào bậc thang, hắn không chết, nhưng bị thương nặng. Thời gian sau, có người gặp hắn ngây ngây dại dại đi ngoài đường, miệng lảm nhảm những câu vô nghĩa
/100
|