Trường ngựa ở khu biệt uyển, Nhan Khê thay đồ cưỡi ngựa, có vài người đến đây cưỡi ngựa, cách quá xa cô không thấy rõ mặt mấy người này, với sự quen biết của cô ở thủ đô này mà nói, có thấy rõ gương mặt những người này, thì cô cũng không biết.
Nhan Tiểu Khê. Nguyên Dịch ngồi trên lưng ngựa, không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, Đi lên.
Lần này Nhan Khê không khiêu chiến với mấy động tác khó nữa, thành thành thật thật dẫm lên ghế bò lên lưng ngựa, sau đó cô phát hiện vẫn là con ngựa lúc trước, nhưng giống như là yên ngựa đã đổi rồi, hôm nay ngồi thoải mái hơn lần trước.
Không ngờ Nguyên Tiểu Nhị lại còn rất cẩn thận, chắc yên ngựa này là cố ý đổi vì cô?
Chúng ta đi chậm tản bộ hai vòng trước. Nguyên Dịch không hiểu sao cảm thấy có chút không được tự nhiên khi Nhan Khê ngồi phía sau ôm lưng mình, anh nên để Nhan Khê ngồi phía trước, anh muốn để Nhan Khê đổi vị trí, nhưng sợ Nhan Khê nhìn ra anh có toan tính khác, nên nuốt những lời này trở về, Trường ngựa có hơi nhỏ chút, nhưng vì để giữ nguyên trạng ban đầu của khu biệt uyển này, cho nên không thể dỡ bỏ kiến trúc bên cạnh.
Hơi nhỏ? Nhan Khê nhìn khu đất vô cùng rộng này, sau một lúc lâu nói không ra lời, từ nơi này mà nhìn thấy nhỏ sao?
Nguyên Tiểu Nhị, trước mặt người ngoài nói những lời này, sẽ bị đánh đó.
Tôi không nói với người ngoài, nói với cô thì không sao. Tai Nguyên Dịch lại bắt đầu đỏ, Cô không giống với những người đó.
Chỗ nào không giống? Nhan Khê cười tít mắt hỏi, Là vì tôi đẹp?
Nguyên Dịch: ...
Có đôi khi anh cũng nhịn không được mà hoài nghi, tim gan phổi ánh mắt đầu ốc của anh có bị làm sao không, mà sao lại để ý tới cô gái như vậy? Lời nói mập mờ như thế, sao mà cô nghe không hiểu vậy chứ?
Đang nghĩ ngợi, thắt lưng của anh bị Nhan Khê nhéo nhẹ một: Nguyên Tiểu Nhị, bọn họ nói người không biết cưỡi ngựa, ngồi ở phía sau có vẻ nguy hiểm, nếu không anh đổi vị trí với tôi đi?
Nguyên Dịch dừng ngựa lại, xoay người xuống ngựa, nói với Nhan Khê: Cô ngồi nhích lên trước một chút.
Tôi không dám di chuyển. Nhan Khê mở to mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn Nguyên Dịch, Anh, anh đỡ tôi đi.
Lúc Nhan Khê nói không dám di chuyển, Nguyên Dịch đã cầm một bàn tay cô, sau đó đỡ eo cô, giúp cô nhích về phía trước một chút. Eo Nhan Khê giống như trong tưởng tượng của anh rất nhỏ và mềm mại, leo lên ngồi phía sau làm anh có kích thích muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng có câu nói rất hay, yêu là tôn trọng, nếu yêu một người mà lại bị dục vọng chi phối, cũng không có tư cách nói yêu hay không yêu.
Anh thuần thục leo lên lưng ngựa, theo phía sau Nhan Khê đưa hai tay ra, kéo dây cương, tư thế này giống như là ôm cô vào trong lòng vậy. Ngay trong lúc này, bỗng nhiên anh hiểu rõ vì sao có người nói Có được em như có được toàn bộ thế giới , trước kia anh cảm thấy những lời này chỉ là mấy lời giả dối và buồn nôn, hiện tại lại cảm thấy, không có bất luận lời nào, có thể giống những lời này, hoàn hảo nói rõ tâm tình của mình.
Con ngựa sẽ chạy nhanh hơn một chút. Nguyên Dịch thật cẩn thận kéo hai tay một chút, Nếu thấy nhanh, nhớ nói cho tôi biết.
Ừm. Nhan Khê cúi đầu nhìn hai cánh tay vòng quanh mình, cười tít mắt gật đầu.
Con ngựa đi rất chậm rãi thoải mái, thường có người ở phía sau bọn họ chạy vượt qua, nhưng không biết có phải Nhan Khê nhìn nhầm không, cô phát hiện giống như mấy cái người vượt qua này, chạy lên phía trước một chút thì nhìn lại, đều đã vụng trộm nhìn về phía sau vài lần rồi, giống như cô và Nguyên Dịch là động vật quý hiếm vậy.
Nguyên Tiểu Nhị, anh cảm thấy bây giờ hai chúng ta giống cái gì?
Giống cái gì? Nguyên Dịch có chút tâm viên ý mãn, trong đầu anh tất cả đều là suy nghĩ, tóc Nhan Tiểu Khê thơm quá, cổ rất trắng, anh nghĩ, muốn chạm vào mặt cô một, nhưng mà anh không dám.
Giống hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích. Nhan Khê tự mình cười lên trước, Nhưng dáng vẻ của anh không giống hoàng tử.
Nguyên Dịch: ...
Thôi, thôi, anh không so đo với con gái.
Dù sao đoạn kết trong chuyện cổ tích, hoàng tử và công chúa sẽ có cuộc sống hạnh phúc với nhau, anh không ngại bị cô trêu chọc mấy câu. Nhìn Nhan Khê tựa vào ngực mình, Nguyên Dịch có ảo giác như hai người bọn họ đã là người yêu của nhau rồi.
Nhan Tiểu Khê, tôi...
Nguyên Tiểu Nhị. Chu Hàn cưỡi ngựa chạy tới, vui tươi hớn hở nói, Tôi đã nói nhìn giống hai người, không ngờ là thật...
Nguyên Dịch liếc mắt nhìn anh, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ bạn bè giống như heo,
Nhan Tiểu Khê. Nguyên Dịch ngồi trên lưng ngựa, không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, Đi lên.
Lần này Nhan Khê không khiêu chiến với mấy động tác khó nữa, thành thành thật thật dẫm lên ghế bò lên lưng ngựa, sau đó cô phát hiện vẫn là con ngựa lúc trước, nhưng giống như là yên ngựa đã đổi rồi, hôm nay ngồi thoải mái hơn lần trước.
Không ngờ Nguyên Tiểu Nhị lại còn rất cẩn thận, chắc yên ngựa này là cố ý đổi vì cô?
Chúng ta đi chậm tản bộ hai vòng trước. Nguyên Dịch không hiểu sao cảm thấy có chút không được tự nhiên khi Nhan Khê ngồi phía sau ôm lưng mình, anh nên để Nhan Khê ngồi phía trước, anh muốn để Nhan Khê đổi vị trí, nhưng sợ Nhan Khê nhìn ra anh có toan tính khác, nên nuốt những lời này trở về, Trường ngựa có hơi nhỏ chút, nhưng vì để giữ nguyên trạng ban đầu của khu biệt uyển này, cho nên không thể dỡ bỏ kiến trúc bên cạnh.
Hơi nhỏ? Nhan Khê nhìn khu đất vô cùng rộng này, sau một lúc lâu nói không ra lời, từ nơi này mà nhìn thấy nhỏ sao?
Nguyên Tiểu Nhị, trước mặt người ngoài nói những lời này, sẽ bị đánh đó.
Tôi không nói với người ngoài, nói với cô thì không sao. Tai Nguyên Dịch lại bắt đầu đỏ, Cô không giống với những người đó.
Chỗ nào không giống? Nhan Khê cười tít mắt hỏi, Là vì tôi đẹp?
Nguyên Dịch: ...
Có đôi khi anh cũng nhịn không được mà hoài nghi, tim gan phổi ánh mắt đầu ốc của anh có bị làm sao không, mà sao lại để ý tới cô gái như vậy? Lời nói mập mờ như thế, sao mà cô nghe không hiểu vậy chứ?
Đang nghĩ ngợi, thắt lưng của anh bị Nhan Khê nhéo nhẹ một: Nguyên Tiểu Nhị, bọn họ nói người không biết cưỡi ngựa, ngồi ở phía sau có vẻ nguy hiểm, nếu không anh đổi vị trí với tôi đi?
Nguyên Dịch dừng ngựa lại, xoay người xuống ngựa, nói với Nhan Khê: Cô ngồi nhích lên trước một chút.
Tôi không dám di chuyển. Nhan Khê mở to mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn Nguyên Dịch, Anh, anh đỡ tôi đi.
Lúc Nhan Khê nói không dám di chuyển, Nguyên Dịch đã cầm một bàn tay cô, sau đó đỡ eo cô, giúp cô nhích về phía trước một chút. Eo Nhan Khê giống như trong tưởng tượng của anh rất nhỏ và mềm mại, leo lên ngồi phía sau làm anh có kích thích muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng có câu nói rất hay, yêu là tôn trọng, nếu yêu một người mà lại bị dục vọng chi phối, cũng không có tư cách nói yêu hay không yêu.
Anh thuần thục leo lên lưng ngựa, theo phía sau Nhan Khê đưa hai tay ra, kéo dây cương, tư thế này giống như là ôm cô vào trong lòng vậy. Ngay trong lúc này, bỗng nhiên anh hiểu rõ vì sao có người nói Có được em như có được toàn bộ thế giới , trước kia anh cảm thấy những lời này chỉ là mấy lời giả dối và buồn nôn, hiện tại lại cảm thấy, không có bất luận lời nào, có thể giống những lời này, hoàn hảo nói rõ tâm tình của mình.
Con ngựa sẽ chạy nhanh hơn một chút. Nguyên Dịch thật cẩn thận kéo hai tay một chút, Nếu thấy nhanh, nhớ nói cho tôi biết.
Ừm. Nhan Khê cúi đầu nhìn hai cánh tay vòng quanh mình, cười tít mắt gật đầu.
Con ngựa đi rất chậm rãi thoải mái, thường có người ở phía sau bọn họ chạy vượt qua, nhưng không biết có phải Nhan Khê nhìn nhầm không, cô phát hiện giống như mấy cái người vượt qua này, chạy lên phía trước một chút thì nhìn lại, đều đã vụng trộm nhìn về phía sau vài lần rồi, giống như cô và Nguyên Dịch là động vật quý hiếm vậy.
Nguyên Tiểu Nhị, anh cảm thấy bây giờ hai chúng ta giống cái gì?
Giống cái gì? Nguyên Dịch có chút tâm viên ý mãn, trong đầu anh tất cả đều là suy nghĩ, tóc Nhan Tiểu Khê thơm quá, cổ rất trắng, anh nghĩ, muốn chạm vào mặt cô một, nhưng mà anh không dám.
Giống hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích. Nhan Khê tự mình cười lên trước, Nhưng dáng vẻ của anh không giống hoàng tử.
Nguyên Dịch: ...
Thôi, thôi, anh không so đo với con gái.
Dù sao đoạn kết trong chuyện cổ tích, hoàng tử và công chúa sẽ có cuộc sống hạnh phúc với nhau, anh không ngại bị cô trêu chọc mấy câu. Nhìn Nhan Khê tựa vào ngực mình, Nguyên Dịch có ảo giác như hai người bọn họ đã là người yêu của nhau rồi.
Nhan Tiểu Khê, tôi...
Nguyên Tiểu Nhị. Chu Hàn cưỡi ngựa chạy tới, vui tươi hớn hở nói, Tôi đã nói nhìn giống hai người, không ngờ là thật...
Nguyên Dịch liếc mắt nhìn anh, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ bạn bè giống như heo,
/101
|