Nhan Khê và Nguyên Dịch thay đồ cưỡi ngựa ra, cùng vào ngồi trong đình nghỉ với Nguyên Bác.
Hai anh em cũng không phải là người thích nói chuyện nhiều, bây giờ lại có thêm Nhan Khê ở đây, không khí trong lúc đó gần như là có chút xấu hổ và ngượng ngập. Nhan Khê bưng tách trà, trái nhìn Nguyên Dịch, phải nhìn Nguyên Bác, cúi đầu làm bộ như dáng vẻ đang thưởng trà.
Địch không động ta không động, có thể không mở miệng thì tuyệt không nói lời nào.
Cô Nhan so với trong TV càng xinh đẹp hơn. Nguyên Bác là người rất nghiêm túc, tuy nhiên anh rất muốn làm cho thái độ của mình ôn hòa một chút, nhưng với con người bấy lâu nay của anh, cái gọi là ôn hòa cũng thật sự có hạn, nếu là cô gái hơi nhút nhát mà gặp được nhà trai kiểu này, khẳng định sẽ cho rằng Nguyên Bác rất bất mãn với mình.
Anh hai khách sao rồi. Nhan Khê cười cố gắng tiếp nhận câu khích lệ này, Quay trên TV dễ làm người ta béo hơn, cho nên người trên TV so với bên ngoài sẽ lớn hơn một chút.
Nguyên Dịch vụng trộm nhìn Nhan Khê, cô cũng gọi là anh hai giống anh sao?
Thì ra là như vậy. Nguyên Bác gật gật đầu, hơi dừng một chút, Anh có xem chương trình của em, nội dung rất đặc sắc, so với mấy tiết mục giải trí thì có ý nghĩa hơn.
Không ngờ anh hai cũng xem chương trình của em. Nhan Khê có chút ngoài ý muốn, Đều là công lao của cả ekip chương trình, chỉ là do em may mắn, làm người dẫn chương trình, được công lao lớn hơn thôi.
Tiểu Nhị lúc ở nhà, mỗi ngày đều xem chương trình của em. Nguyên Bác trước kia không rõ Nguyên Tiểu Nhị vì sao mà mỗi ngày đều xem chương trình của đài địa phương, hiện tại anh mới hiểu được, thứ Nguyên Tiểu Nhị xem không phải là mấy chương trình này, mà là người dẫn mấy chương trình này, Trong nhà có người mỗi ngày đến giờ sẽ thủ trước TV, tính anh không thích xem tivi, nhưng cũng biết trên TV phát cái gì.
Nguyên Bác nói những lời này, là muốn cho Nhan Khê biết người em này của anh thích cô bao nhiêu, để ý cô bao nhiêu, ngay cả chương trình của cô đều không muốn bỏ qua. Nhưng mà anh lại không biết, người em này của anh lại rất sĩ diện, cho tới bây giờ cũng không thừa nhận chuyện này.
Tay bưng tách trà của Nguyên Dịch run lẩy bẩy, hận không thể lấy tách trà này ngăn chặn miệng anh mình lại, người nào, người nào mỗi ngày canh giữ trước TV, anh không nhàm chán như vậy.
À…. Nhan Khê cười tít mắt liếc nhìn Nguyên Dịch một, Anh ấy cũng chưa từng nói với em việc này.
Từ nhỏ thằng nhóc này đã có tính vậy rồi, làm cái gì cũng không nói cho người khác biết, nghĩ muốn cái gì cũng lắc lắc chứ không mở miệng. Nguyên Bác còn đang cố gắng kéo lại chút hảo cảm cho em trai mình, Nếu là nó có chỗ nào không tốt, em đừng giấu ở trong lòng, cứ việc trừng phạt nó là được.”
Nhan Khê: ...
Theo như bình thường, không phải là anh hai nhà giàu hiển hách đối với cô thì khách khí bên ngoài, bên trong thì trào phúng một lần, sau đó lại nói chút lời bao dung, rồi nói các loại quy củ ghê gớm sao? Như thế nào lại thành để cho cô cứ việc trừng trị là được rồi vậy.
Nguyên tiểu nhị là phí điện thoại cho người ta nói chuyện miễn phí à, hơn nữa nếu nạp năm mươi rồi còn khuyến mãi thêm sao.
Anh ấy rất tốt. Nhan Khê nở nụ cười, Tâm địa thiện lương lại biết săn sóc, tính tình chính trực lại có trách nhiệm, những người đàn ông xung quanh em, ngoại trừ ba em, thì anh ấy là tốt nhất.
Nguyên Dịch ngồi ở bên cạnh hắt ra hơn phân nửa nước trà trong tay, lấy khăn tay cúi đầu chà lau nước trà trên ống quần, mặt đỏ như mông khỉ. Thì ra anh ở trong lòng Nhan Tiểu Khê, lại được đánh giá cao như vậy?
Nguyên Bác nhìn đứa em không tiền đồ của mình, nhịn không được nở nụ cười. Thân là anh trai, nghe được người khác khen em mình, sao có thể tức giận được? Nhìn em mình có dáng vẻ si mê lưu luyến với Nhan Khê, anh vẫn lo lắng quan hệ giữa hai người không cân bằng, hiện tại nhìn Nhan Khê có dáng vẻ bảo vệ cho em mình, anh thật sự là tìm không ra nửa điểm tật xấu nữa.
Nhưng dáng vẻ hai người này...
Đi ra ngoài giống như là em trai anh bắt buộc ép uổng con gái người ta vậy.
Hôm nay khó có được gặp mặt, buổi tối anh mời khách, hai người các em thích ăn cái gì? Nguyên Bác nhìn mặt Nguyên Dịch vẫn còn đỏ, để tránh anh dọa sợ bạn gái trước mặt, không thể không bày ra thái độ người lớn bên nhà trai, mời Nhan Khê ăn cơm.
Cái gì cũng được ạ. Nhan Khê cười mỉm, dịu dàng nhìn Nguyên Dịch, Nguyên Tiểu Nhị, anh ăn cái gì?
Nguyên Dịch không hiểu sao cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô nàng này đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, cả người anh cũng không được tự nhiên, thậm chí phía sau lưng có chút cảm giác hơi lạnh.
Đến chỗ ăn cơm chiều, tuy chỉ có ba người bọn họ, nhưng Nguyên Bác vẫn gọi đầy một bàn đồ ăn, Không biết khẩu vị của cô Nhan, cho nên mỗi loại đều gọi hai phần.
Cảm ơn anh hai, anh gọi em là Đại Hà hoặc là Tiểu Nhan được rồi, không cần khách sáo như vậy đâu ạ. Nhan Khê nói cảm ơn với Nguyên Bác, Gọi cô Nhan thì quá khách sáo rồi.
Đại Hà? Nguyên Bác cười, Tên này nghe rất có hay.
Là biệt hiệu bạn bè đặt cho ạ. Nhan Khê đổi vị trí món ăn Hoài Nam trước mặt mình với món Tứ Xuyên trước mặt Nguyên Dịch, Người một nhà gọi Đại Hà nghe thân thiết hơn chút.
Nguyên Bác chú ý tới động tác của cô, cười gật đầu nói: Vậy về sau anh sẽ gọi em là Đại Hà.
Vợ tương lai của em trai, đương nhiên là người một nhà rồi.
Trong bữa ăn, hai người lại nói tới đề tài văn học, thời sự, tán gẫu đến rất thoải mái, thừa dịp Nhan Khê đi toilet, Nguyên Bác nói với Nguyên Dịch: Cô Nhan là cô gái rất tốt, tính cách của em như vậy, sao mà theo đuổi
Hai anh em cũng không phải là người thích nói chuyện nhiều, bây giờ lại có thêm Nhan Khê ở đây, không khí trong lúc đó gần như là có chút xấu hổ và ngượng ngập. Nhan Khê bưng tách trà, trái nhìn Nguyên Dịch, phải nhìn Nguyên Bác, cúi đầu làm bộ như dáng vẻ đang thưởng trà.
Địch không động ta không động, có thể không mở miệng thì tuyệt không nói lời nào.
Cô Nhan so với trong TV càng xinh đẹp hơn. Nguyên Bác là người rất nghiêm túc, tuy nhiên anh rất muốn làm cho thái độ của mình ôn hòa một chút, nhưng với con người bấy lâu nay của anh, cái gọi là ôn hòa cũng thật sự có hạn, nếu là cô gái hơi nhút nhát mà gặp được nhà trai kiểu này, khẳng định sẽ cho rằng Nguyên Bác rất bất mãn với mình.
Anh hai khách sao rồi. Nhan Khê cười cố gắng tiếp nhận câu khích lệ này, Quay trên TV dễ làm người ta béo hơn, cho nên người trên TV so với bên ngoài sẽ lớn hơn một chút.
Nguyên Dịch vụng trộm nhìn Nhan Khê, cô cũng gọi là anh hai giống anh sao?
Thì ra là như vậy. Nguyên Bác gật gật đầu, hơi dừng một chút, Anh có xem chương trình của em, nội dung rất đặc sắc, so với mấy tiết mục giải trí thì có ý nghĩa hơn.
Không ngờ anh hai cũng xem chương trình của em. Nhan Khê có chút ngoài ý muốn, Đều là công lao của cả ekip chương trình, chỉ là do em may mắn, làm người dẫn chương trình, được công lao lớn hơn thôi.
Tiểu Nhị lúc ở nhà, mỗi ngày đều xem chương trình của em. Nguyên Bác trước kia không rõ Nguyên Tiểu Nhị vì sao mà mỗi ngày đều xem chương trình của đài địa phương, hiện tại anh mới hiểu được, thứ Nguyên Tiểu Nhị xem không phải là mấy chương trình này, mà là người dẫn mấy chương trình này, Trong nhà có người mỗi ngày đến giờ sẽ thủ trước TV, tính anh không thích xem tivi, nhưng cũng biết trên TV phát cái gì.
Nguyên Bác nói những lời này, là muốn cho Nhan Khê biết người em này của anh thích cô bao nhiêu, để ý cô bao nhiêu, ngay cả chương trình của cô đều không muốn bỏ qua. Nhưng mà anh lại không biết, người em này của anh lại rất sĩ diện, cho tới bây giờ cũng không thừa nhận chuyện này.
Tay bưng tách trà của Nguyên Dịch run lẩy bẩy, hận không thể lấy tách trà này ngăn chặn miệng anh mình lại, người nào, người nào mỗi ngày canh giữ trước TV, anh không nhàm chán như vậy.
À…. Nhan Khê cười tít mắt liếc nhìn Nguyên Dịch một, Anh ấy cũng chưa từng nói với em việc này.
Từ nhỏ thằng nhóc này đã có tính vậy rồi, làm cái gì cũng không nói cho người khác biết, nghĩ muốn cái gì cũng lắc lắc chứ không mở miệng. Nguyên Bác còn đang cố gắng kéo lại chút hảo cảm cho em trai mình, Nếu là nó có chỗ nào không tốt, em đừng giấu ở trong lòng, cứ việc trừng phạt nó là được.”
Nhan Khê: ...
Theo như bình thường, không phải là anh hai nhà giàu hiển hách đối với cô thì khách khí bên ngoài, bên trong thì trào phúng một lần, sau đó lại nói chút lời bao dung, rồi nói các loại quy củ ghê gớm sao? Như thế nào lại thành để cho cô cứ việc trừng trị là được rồi vậy.
Nguyên tiểu nhị là phí điện thoại cho người ta nói chuyện miễn phí à, hơn nữa nếu nạp năm mươi rồi còn khuyến mãi thêm sao.
Anh ấy rất tốt. Nhan Khê nở nụ cười, Tâm địa thiện lương lại biết săn sóc, tính tình chính trực lại có trách nhiệm, những người đàn ông xung quanh em, ngoại trừ ba em, thì anh ấy là tốt nhất.
Nguyên Dịch ngồi ở bên cạnh hắt ra hơn phân nửa nước trà trong tay, lấy khăn tay cúi đầu chà lau nước trà trên ống quần, mặt đỏ như mông khỉ. Thì ra anh ở trong lòng Nhan Tiểu Khê, lại được đánh giá cao như vậy?
Nguyên Bác nhìn đứa em không tiền đồ của mình, nhịn không được nở nụ cười. Thân là anh trai, nghe được người khác khen em mình, sao có thể tức giận được? Nhìn em mình có dáng vẻ si mê lưu luyến với Nhan Khê, anh vẫn lo lắng quan hệ giữa hai người không cân bằng, hiện tại nhìn Nhan Khê có dáng vẻ bảo vệ cho em mình, anh thật sự là tìm không ra nửa điểm tật xấu nữa.
Nhưng dáng vẻ hai người này...
Đi ra ngoài giống như là em trai anh bắt buộc ép uổng con gái người ta vậy.
Hôm nay khó có được gặp mặt, buổi tối anh mời khách, hai người các em thích ăn cái gì? Nguyên Bác nhìn mặt Nguyên Dịch vẫn còn đỏ, để tránh anh dọa sợ bạn gái trước mặt, không thể không bày ra thái độ người lớn bên nhà trai, mời Nhan Khê ăn cơm.
Cái gì cũng được ạ. Nhan Khê cười mỉm, dịu dàng nhìn Nguyên Dịch, Nguyên Tiểu Nhị, anh ăn cái gì?
Nguyên Dịch không hiểu sao cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô nàng này đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, cả người anh cũng không được tự nhiên, thậm chí phía sau lưng có chút cảm giác hơi lạnh.
Đến chỗ ăn cơm chiều, tuy chỉ có ba người bọn họ, nhưng Nguyên Bác vẫn gọi đầy một bàn đồ ăn, Không biết khẩu vị của cô Nhan, cho nên mỗi loại đều gọi hai phần.
Cảm ơn anh hai, anh gọi em là Đại Hà hoặc là Tiểu Nhan được rồi, không cần khách sáo như vậy đâu ạ. Nhan Khê nói cảm ơn với Nguyên Bác, Gọi cô Nhan thì quá khách sáo rồi.
Đại Hà? Nguyên Bác cười, Tên này nghe rất có hay.
Là biệt hiệu bạn bè đặt cho ạ. Nhan Khê đổi vị trí món ăn Hoài Nam trước mặt mình với món Tứ Xuyên trước mặt Nguyên Dịch, Người một nhà gọi Đại Hà nghe thân thiết hơn chút.
Nguyên Bác chú ý tới động tác của cô, cười gật đầu nói: Vậy về sau anh sẽ gọi em là Đại Hà.
Vợ tương lai của em trai, đương nhiên là người một nhà rồi.
Trong bữa ăn, hai người lại nói tới đề tài văn học, thời sự, tán gẫu đến rất thoải mái, thừa dịp Nhan Khê đi toilet, Nguyên Bác nói với Nguyên Dịch: Cô Nhan là cô gái rất tốt, tính cách của em như vậy, sao mà theo đuổi
/101
|