Làm việc trong kênh tám đã lâu, Kim đài trưởng không mong muốn nhất là lùi lại kỳ phát sóng, lúc lãnh đạo phía trên có ý này, ông đã khéo léo từ chối hai lần, sau cùng chỉ có thể lấy cớ tôn trọng lựa chọn của tổ chương trình, lại kéo dài thời gian thêm chút nữa.
Nhưng trong lòng ông biết, đối với tổ chương trình mà nói, nền tảng chương trình được phát lại rất quan trọng. Lấy dã tâm và tham vọng của Trần Bội, khẳng định sẽ đồng ý ý kiến của cấp trên.
Kim đài trưởng, tôi và tổ chương trình đã bàn bạc rồi. Trần Bội đi vào văn phòng Kim đài trưởng, thấy vẻ mặt Kim đài trưởng có chút ngưng trọng, nhịn không được nở nụ cười, Quyết định này của chúng tôi là không thay đổi thời gian phát sóng tiết mục chương trình trên kênh tám.
Kim đài trưởng có chút ngoài ý muốn, ông kinh ngạc nhìn Trần Bội: Biên tập Trần, hôm nay cô làm tôi có chút bất ngờ.
Kim đài trưởng, chúng ta làm chung nhiều năm như vậy, ông cũng biết phong cách làm việc của tôi rồi. Trần Bội thở dài một tiếng, lập tức cười nói, Muốn tôi theo thói quen cũ, có thể có cơ hội thăng tiến, thì tuyệt đối không buông tay.
Bị cái phân tích bản thân trắng trợn như vậy của cô đùa cười, Kim đài trưởng đứng dậy rót ly trà cho cô, cầm ấm trà của mình lên: Cô thành thực như vậy, ngược lại làm tôi không còn biết nói gì nữa rồi.
Cho nên lời đầu tiên tôi tự mình nhận lỗi. Trần Bội uống một ngụm trà Kim đài trưởng đưa, lá trà chính là trà Khổ Đinh ông uống đã nhiều năm, mười năm như một, Trên thực tế bản nhân tôi cũng rất động tâm, nhưng Tiểu Nhan lại không đồng ý.
Ngay từ đầu khi đứa nhỏ này làm nội dung chương trình, trong lòng tôi cũng không hài lòng lắm, nhớ tới cô đề cao con bé, trong nhà con bé cũng có điều kiện, người xem đài chúng ta không nhiều lắm, nên cũng tùy ý con bé lăn qua lăn lại, không ngờ chương trình này lại có sự chú ý lớn như vậy. Trần Bội thở dài, Hiện tại cô ấy không muốn chuyện kéo dài thời hạn phát sóng, lúc đầu tôi cũng bất mãn, tôi cũng không biết là thói quen cố định của những người xem lớn tuổi có bao nhiêu quan trọng, nhưng tôi tôn trọng lựa chọn của Tiểu Nhan, có lẽ lựa chọn của cô ấy sẽ lại giống như trước đây, mang đến cho tổ chương trình của chúng ta một đỉnh cao mới.
Chỉ đơn giản như vậy? Kim đài trưởng cười, Tôi không tin.
Coi như tôi vì người trẻ trong kênh chúng ta mà làm vậy? Trần Bội nở nụ cười, Dù sao cứ như vậy đi, lúc trước chương trình này mới vừa phát sóng, lúc không có bao nhiêu lượt xem, mọi người cùng làm chương trình thôi.
Không hối hận? Kim đài trưởng hỏi một câu.
Trần Bội cười cười, chậm rãi lắc đầu nói: Như vậy cũng đã tốt rồi.
Tốt lắm, tôi sẽ nói ý kiến của mọi người lên trên. Kim đài trưởng uống một ngụm trà, Cô luôn nói tôi nuông chiều người mới, tôi thấy chính cô cũng không khác gì lắm.
Trần Bội đứng lên, cười nói: Tôi cũng không phải là nuông chiều người nào, nhưng lại đắc tội không nổi thôi.
Cô cứ mạnh miệng đi. Kim đài trưởng cười nhạo một tiếng, Dù sao mạnh miệng cũng không mất tiền.
Trần Bội có chút xấu hổ, chỉ vào bàn trà nói: Đài trưởng, ông cũng nên thay đổi khẩu vị là vừa, trà Khổ Đinh này uống chát quá.
Bị cười nhạo cách thưởng thức trà, Kim đài trưởng trừng mắt: Trà Khổ Đinh có cái gì không hảo, thanh nhiệt trừ độc, lợi ích kinh tế thực tế.
Lãnh đạo bên trên thấy tổ chương trình vậy mà từ chối sự sắp xếp của bọn họ, quả thực có chút không dám tin, loại chuyện trăm lợi mà không có một hại này, sao mấy người làm chương trình này lại muốn từ chối?
Vừa vặn Trầm Tinh Nhan đang cùng ông bàn chuyện một số chương trình giải trí phát sóng, lãnh đạo nói việc này cho Trầm Tinh Nhan luôn.
Chủ nhiệm, tôi cảm thấy đại khái là bọn họ muốn giữ gìn một chút tình cảm của người xem. Trầm Tinh Nhan nghĩ nghĩ, Nghe nói khi chương trình này phát sóng không bao lâu, có một ông lão viết thư cho người dẫn chương trình. Mấy ngày trước Nhan Khê còn nói với tôi, có ông lão hơn bảy mươi tuổi, mỗi lúc tám giờ rưỡi tối, đều thủ trước TV xem chương trình của kênh tám. Không chỉ có vậy, người xem này mỗi tuần đều thư từ qua lại với Nhan Khê, nói bên cạnh mình có rất nhiều người lớn tuổi, đều thích xem giờ phát này của kênh tám.
Lãnh đạo có chút kinh ngạc: Còn có việc này?
Ông nhớ trong nhà Nhan Khê rất giàu, còn có người bạn trai hiển hách, vậy mà cô gái nhỏ này lại có kiên nhẫn đến vậy? Còn tưởng là người trẻ bây giờ, đã quen dùng máy tính và điện thoại di động, quên không biết dùng thư viết tay rồi chứ.
Đúng vậy. Trong lời nói của Trầm Tinh Nhan không có che dấu sự thưởng thức với Nhan Khê, Chủ nhiệm, tôi biết trong đài có quy củ cũ, rất nhiều khi chương trình có một chút danh tiếng, thì lại kéo dài thời gian phát sóng trên kênh địa phương, sau này lại muốn cắt luôn, tất cả nền tảng phát sóng đều phải đổi đến kênh vệ tinh. Đúng là lấy thời gian phát trên kênh vệ tinh, những người xem lớn tuổi này, chỉ sợ là không thể thức khuya đến vậy.
Nhưng mà kênh địa phương lại phát sớm hơn kênh vệ tinh đến hai ba tiếng, có đôi khi kênh vệ tinh còn chưa kịp phát, đã có người đăng video clip lên trên mạng, điều này chỉ sợ có ảnh hưởng đến lượt xem trên kênh vệ tinh. Chủ nhiệm nhíu mày, Lượt xem không tốt, thì sao lấy được tiền quảng cáo?
Đúng là... Chương trình này đã có lượt xem cao nhất của đài. Trầm Tinh Nhan cười khuyên nhủ, Huống chi trong đài tôn trọng ý kiến cả đội, mới có thể để cho bọn họ làm ra chương trình có nội dung tốt hơn, chủ nhiệm cảm thấy được không?
Tôi thấy cô là muốn che chở cho hậu bối thôi. Chủ nhiệm đã nhìn ra dụng ý của Trầm Tinh Nhan, ông bất đắc dĩ lắc đầu nói, Làm đi, chuyện này tạm thời kết thúc. Đài truyền hình của chúng ta là đài truyền hình của người dân, vốn là nên vì bọn họ phục vụ.
Vẫn là chủ nhiệm có tầm nhìn rộng, biết vì người xem lớn tuổi mà suy xét. Không giống tôi có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ nghĩ đến việc giữ gìn hậu bối thôi. Trầm Tinh Nhan thổi phồng chủ nhiệm vài câu, chuyện này trong lúc bàn luận, đã đè ép xuống.
kết thúc, Nhan Khê đi ra studio, thay đồ trên người do nhà tài trợ cung cấp, chuẩn bị cầm túi sách xuống lầu, kết quả vừa đi ra hai bước, đã bị nhân viên điều hành chương trình gọi lại.
Cô Nhan, có một ông lão nói
Nhưng trong lòng ông biết, đối với tổ chương trình mà nói, nền tảng chương trình được phát lại rất quan trọng. Lấy dã tâm và tham vọng của Trần Bội, khẳng định sẽ đồng ý ý kiến của cấp trên.
Kim đài trưởng, tôi và tổ chương trình đã bàn bạc rồi. Trần Bội đi vào văn phòng Kim đài trưởng, thấy vẻ mặt Kim đài trưởng có chút ngưng trọng, nhịn không được nở nụ cười, Quyết định này của chúng tôi là không thay đổi thời gian phát sóng tiết mục chương trình trên kênh tám.
Kim đài trưởng có chút ngoài ý muốn, ông kinh ngạc nhìn Trần Bội: Biên tập Trần, hôm nay cô làm tôi có chút bất ngờ.
Kim đài trưởng, chúng ta làm chung nhiều năm như vậy, ông cũng biết phong cách làm việc của tôi rồi. Trần Bội thở dài một tiếng, lập tức cười nói, Muốn tôi theo thói quen cũ, có thể có cơ hội thăng tiến, thì tuyệt đối không buông tay.
Bị cái phân tích bản thân trắng trợn như vậy của cô đùa cười, Kim đài trưởng đứng dậy rót ly trà cho cô, cầm ấm trà của mình lên: Cô thành thực như vậy, ngược lại làm tôi không còn biết nói gì nữa rồi.
Cho nên lời đầu tiên tôi tự mình nhận lỗi. Trần Bội uống một ngụm trà Kim đài trưởng đưa, lá trà chính là trà Khổ Đinh ông uống đã nhiều năm, mười năm như một, Trên thực tế bản nhân tôi cũng rất động tâm, nhưng Tiểu Nhan lại không đồng ý.
Ngay từ đầu khi đứa nhỏ này làm nội dung chương trình, trong lòng tôi cũng không hài lòng lắm, nhớ tới cô đề cao con bé, trong nhà con bé cũng có điều kiện, người xem đài chúng ta không nhiều lắm, nên cũng tùy ý con bé lăn qua lăn lại, không ngờ chương trình này lại có sự chú ý lớn như vậy. Trần Bội thở dài, Hiện tại cô ấy không muốn chuyện kéo dài thời hạn phát sóng, lúc đầu tôi cũng bất mãn, tôi cũng không biết là thói quen cố định của những người xem lớn tuổi có bao nhiêu quan trọng, nhưng tôi tôn trọng lựa chọn của Tiểu Nhan, có lẽ lựa chọn của cô ấy sẽ lại giống như trước đây, mang đến cho tổ chương trình của chúng ta một đỉnh cao mới.
Chỉ đơn giản như vậy? Kim đài trưởng cười, Tôi không tin.
Coi như tôi vì người trẻ trong kênh chúng ta mà làm vậy? Trần Bội nở nụ cười, Dù sao cứ như vậy đi, lúc trước chương trình này mới vừa phát sóng, lúc không có bao nhiêu lượt xem, mọi người cùng làm chương trình thôi.
Không hối hận? Kim đài trưởng hỏi một câu.
Trần Bội cười cười, chậm rãi lắc đầu nói: Như vậy cũng đã tốt rồi.
Tốt lắm, tôi sẽ nói ý kiến của mọi người lên trên. Kim đài trưởng uống một ngụm trà, Cô luôn nói tôi nuông chiều người mới, tôi thấy chính cô cũng không khác gì lắm.
Trần Bội đứng lên, cười nói: Tôi cũng không phải là nuông chiều người nào, nhưng lại đắc tội không nổi thôi.
Cô cứ mạnh miệng đi. Kim đài trưởng cười nhạo một tiếng, Dù sao mạnh miệng cũng không mất tiền.
Trần Bội có chút xấu hổ, chỉ vào bàn trà nói: Đài trưởng, ông cũng nên thay đổi khẩu vị là vừa, trà Khổ Đinh này uống chát quá.
Bị cười nhạo cách thưởng thức trà, Kim đài trưởng trừng mắt: Trà Khổ Đinh có cái gì không hảo, thanh nhiệt trừ độc, lợi ích kinh tế thực tế.
Lãnh đạo bên trên thấy tổ chương trình
Vừa vặn Trầm Tinh Nhan đang cùng ông bàn chuyện một số chương trình giải trí phát sóng, lãnh đạo nói việc này cho Trầm Tinh Nhan luôn.
Chủ nhiệm, tôi cảm thấy đại khái là bọn họ muốn giữ gìn một chút tình cảm của người xem. Trầm Tinh Nhan nghĩ nghĩ, Nghe nói khi chương trình này phát sóng không bao lâu, có một ông lão viết thư cho người dẫn chương trình. Mấy ngày trước Nhan Khê còn nói với tôi, có ông lão hơn bảy mươi tuổi, mỗi lúc tám giờ rưỡi tối, đều thủ trước TV xem chương trình của kênh tám. Không chỉ có vậy, người xem này mỗi tuần đều thư từ qua lại với Nhan Khê, nói bên cạnh mình có rất nhiều người lớn tuổi, đều thích xem giờ phát này của kênh tám.
Lãnh đạo có chút kinh ngạc: Còn có việc này?
Ông nhớ trong nhà Nhan Khê rất giàu, còn có người bạn trai hiển hách, vậy mà cô gái nhỏ này lại có kiên nhẫn đến vậy? Còn tưởng là người trẻ bây giờ, đã quen dùng máy tính và điện thoại di động, quên không biết dùng thư viết tay rồi chứ.
Đúng vậy. Trong lời nói của Trầm Tinh Nhan không có che dấu sự thưởng thức với Nhan Khê, Chủ nhiệm, tôi biết trong đài có quy củ cũ, rất nhiều khi chương trình có một chút danh tiếng, thì lại kéo dài thời gian phát sóng trên kênh địa phương, sau này lại muốn cắt luôn, tất cả nền tảng phát sóng đều phải đổi đến kênh vệ tinh. Đúng là lấy thời gian phát trên kênh vệ tinh, những người xem lớn tuổi này, chỉ sợ là không thể thức khuya đến vậy.
Nhưng mà kênh địa phương lại phát sớm hơn kênh vệ tinh đến hai ba tiếng, có đôi khi kênh vệ tinh còn chưa kịp phát, đã có người đăng video clip lên trên mạng, điều này chỉ sợ có ảnh hưởng đến lượt xem trên kênh vệ tinh. Chủ nhiệm nhíu mày, Lượt xem không tốt, thì sao lấy được tiền quảng cáo?
Đúng là... Chương trình này đã có lượt xem cao nhất của đài. Trầm Tinh Nhan cười khuyên nhủ, Huống chi trong đài tôn trọng ý kiến cả đội, mới có thể để cho bọn họ làm ra chương trình có nội dung tốt hơn, chủ nhiệm cảm thấy được không?
Tôi thấy cô là muốn che chở cho hậu bối thôi. Chủ nhiệm đã nhìn ra dụng ý của Trầm Tinh Nhan, ông bất đắc dĩ lắc đầu nói, Làm đi, chuyện này tạm thời kết thúc. Đài truyền hình của chúng ta là đài truyền hình của người dân, vốn là nên vì bọn họ phục vụ.
Vẫn là chủ nhiệm có tầm nhìn rộng, biết vì người xem lớn tuổi mà suy xét. Không giống tôi có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ nghĩ đến việc giữ gìn hậu bối thôi. Trầm Tinh Nhan thổi phồng chủ nhiệm vài câu, chuyện này trong lúc bàn luận, đã đè ép xuống.
kết thúc, Nhan Khê đi ra studio, thay đồ trên người do nhà tài trợ cung cấp, chuẩn bị cầm túi sách xuống lầu, kết quả vừa đi ra hai bước, đã bị nhân viên điều hành chương trình gọi lại.
Cô Nhan, có một ông lão nói
/101
|