Một chiếc thuyền lá?
Mọi người Từ gia đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía ông cụ Từ người có vẻ mặt kích động, hai mắt tỏa sáng, sắc mặt hồng nhuận, cái tên trẻ trâu gì thế này?
A, Nhan chủ trì còn nhớ ta sao? Ông cụ Từ nhiệt tình gọi Nhan Khê, đuổi Từ Kiều Sinh đứng bên cạnh đi, Ngồi đây ngồi đây.
Sao có thể không nhớ rõ ông chứ, không phải giữa trưa chúng ta mới nói điện thoại sao? Nhan Khê ngồi xuống bên cạnh ông cụ Từ, trong nháy mắt đã bị ông cụ nhét đầy đồ ăn vặt vào tay.
Ông ngoại, ông nhét nhiều đồ như vậy cho Tiểu Khê, cô ấy cũng không có cách nào để ăn đâu. Nguyên Dịch đi qua lấy đồ ăn vặt trong tay Nhan Khê đi, vừa định lách đến giữa ông cụ Từ và Nhan Khê ngồi xuống, đã bị ông cụ Từ giữ chặt vai, Con chụp cho ta và Nhan chủ trì hai tấm hình đã.
Nguyên Dịch nhận mệnh lấy điện thoại ra, thấy ông cụ đưa lên hai ngón tay, như hình cái kéo.
Chụp ta đẹp trai một chút.
Yên lặng mở phần mềm làm đẹp ra, chụp cho ông cụ và bạn gái nhà mình liên tục chín tấm.
Chụp xong, Nguyên Dịch đưa cho ông cụ chọn ảnh chụp: Ông ngoại, sao ông biết Tiểu Khê?
Ông cụ Từ chẳng quan tâm mà chọn ảnh chụp, ngược lại hỏi: Con và Nhan chủ trì là có quan hệ gì? Vừa rồi trong điện thoại Nhan chủ trì nói muốn đi gặp bạn trai, ông vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, hiện tại thấy cháu ngoại mình dẫn Nhan chủ trì tới trước mặt mình, ông cụ Từ vẫn có chút không dám tin, đứa cháu ngoại không hiểu phong tình này, vậy mà chính là bạn trai Nhan chủ trì?
Chẳng lẽ là đứa nhỏ này lợi dụng tiền tài địa vị ép buộc Nhan chủ trì?
Nhận thấy ánh mắt ông ngoại không nhìn mình, nguyên dịch lập tức nói: Ông ngoại, Tiểu Khê từng nói với con, gần đây có vị bạn qua thư bảy mươi tuổi gần nửa tháng không hồi thư cho cô ấy, chẳng lẽ ông là người bạn qua thư kia?
Ta rất sớm đã cùng Nhan chủ trì làm bạn qua thư rồi, thì sao? Ông cụ Từ dựng thẳng lông mi hoa râm lên, Con có ý kiến?
Ông ngoại, con nào dám có ý kiến gì với ông. Nguyên Dịch lột một trái nhãn đưa đến miệng Nhan Khê, Nhưng mà con nhớ năm nay ông đã tám mươi chín tuổi, so vơi bảy mươi có sai lệch rất lớn.
A... Vẻ mặt Từ Kiều Sinh chấn kinh, Ông nội, ông vậy mà nói dối tuổi tác lừa gạt cô gái người ta.
Sao con lại nói chuyện với ông nội như vậy. Cậu Từ trừng mắt con trai của mình một, quay đầu dở khóc dở cười nhìn ông cụ Từ, Ba, mấy tháng vừa rồi ba thần thần bí bí, là cùng... Ông nhìn nhan Khê, không biết nên xưng hô thế nào cho thích hợp, gọi là cô Nhan thì quá khách sáo, gọi thẳng tên lại sợ đối phương cảm thấy mạo phạm.
Chú gọi con là Tiểu Nhan được rồi ạ.
Cậu Từ nhẹ nhàng thở ra: Ba là cùng Tiểu Nhan thư từ qua lại sao?
Ông cụ Từ gật đầu: Đều tại con không cho ta ra cửa, may mắn Nhan chủ trì còn nhớ ta, nếu không thì ta không để yên cho con.
Ba, bác sĩ đã nói, mắt và đầu của ba không có thể quá mức mệt nhọc, con cũng là vì ba... Cậu Từ thấy ông cụ không vui, biết có nói tiếp chỉ chọc ông cụ thêm không vui, chỉ có thể như dỗ một đứa nhỏ, Ba và Tiểu Nhan thư từ qua lại cũng không sao, nhưng sao ba có thể gạt người tám mươi chín lại nói bảy mươi, đã nhỏ hơn tới hai mươi tuổi rồi.
Người nào, người nào nói ta gạt người hả?! Ông cụ Từ có chút chột dạ, thật không dám nhìn Nhan Khê, Lòng ta còn rất trẻ, hiểu không?
Ông Từ đã gần chín mươi sao? Nhan Khê kinh ngạc, Con còn tưởng rằng ông chỉ có sáu bảy mươi tuổi thôi.
Mặt vẫn còn trẻ. Ông cụ Từ thấy Nhan Khê cũng không thèm để ý chuyện này, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Bình thường ra ngoài, ta nói mình chín mươi tuổi, không ai tin hết.
Con cũng không dám tin. Nhan Khê nói dối làm ông cụ vui vẻ, không biết như thế nào, hai người đã nói đến chuyện ông cụ định giới thiệu bạn trai cho Nhan Khê, làm Nguyên Dịch liên tiếp ghé mắt nhìn qua.
Nhan Khê vẫn cảm thấy, dáng vẻ Nguyên Dịch không hề giống ba mẹ anh, hiện tại thấy ông cụ Từ, mới phát hiện lông mi, mũi rất giống ông cụ Từ, nhất là dáng vẻ chột dạ cố cãi lại, quả thực là giống nhau như đúc. Nhìn đến ông cụ Từ, có thể nghĩ đến hình dáng sau này Nguyên Dịch già đi, nghĩ vậy, Nhan Khê nhịn không được nở nụ cười.
Còn ngồi làm gì, đã hai giờ chiều rồi, vừa ăn vừa nói. Từ Tương để người làm bắt đầu mang thức ăn lên, cười khanh khách gọi mọi người ngồi xuống. Thái độ
Mọi người Từ gia đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía ông cụ Từ người có vẻ mặt kích động, hai mắt tỏa sáng, sắc mặt hồng nhuận, cái tên trẻ trâu gì thế này?
A, Nhan chủ trì còn nhớ ta sao? Ông cụ Từ nhiệt tình gọi Nhan Khê, đuổi Từ Kiều Sinh đứng bên cạnh đi, Ngồi đây ngồi đây.
Sao có thể không nhớ rõ ông chứ, không phải giữa trưa chúng ta mới nói điện thoại sao? Nhan Khê ngồi xuống bên cạnh ông cụ Từ, trong nháy mắt đã bị ông cụ nhét đầy đồ ăn vặt vào tay.
Ông ngoại, ông nhét nhiều đồ như vậy cho Tiểu Khê, cô ấy cũng không có cách nào để ăn đâu. Nguyên Dịch đi qua lấy đồ ăn vặt trong tay Nhan Khê đi, vừa định lách đến giữa ông cụ Từ và Nhan Khê ngồi xuống, đã bị ông cụ Từ giữ chặt vai, Con chụp cho ta và Nhan chủ trì hai tấm hình đã.
Nguyên Dịch nhận mệnh lấy điện thoại ra, thấy ông cụ đưa lên hai ngón tay, như hình cái kéo.
Chụp ta đẹp trai một chút.
Yên lặng mở phần mềm làm đẹp ra, chụp cho ông cụ và bạn gái nhà mình liên tục chín tấm.
Chụp xong, Nguyên Dịch đưa cho ông cụ chọn ảnh chụp: Ông ngoại, sao ông biết Tiểu Khê?
Ông cụ Từ chẳng quan tâm mà chọn ảnh chụp, ngược lại hỏi: Con và Nhan chủ trì là có quan hệ gì? Vừa rồi trong điện thoại Nhan chủ trì nói muốn đi gặp bạn trai, ông vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, hiện tại thấy cháu ngoại mình dẫn Nhan chủ trì tới trước mặt mình, ông cụ Từ vẫn có chút không dám tin, đứa cháu ngoại không hiểu phong tình này, vậy mà chính là bạn trai Nhan chủ trì?
Chẳng lẽ là đứa nhỏ này lợi dụng tiền tài địa vị ép buộc Nhan chủ trì?
Nhận thấy ánh mắt ông ngoại không nhìn mình, nguyên dịch lập tức nói: Ông ngoại, Tiểu Khê từng nói với con, gần đây có vị bạn qua thư bảy mươi tuổi gần nửa tháng không hồi thư cho cô ấy, chẳng lẽ ông là người bạn qua thư kia?
Ta rất sớm đã cùng Nhan chủ trì làm bạn qua thư rồi, thì sao? Ông cụ Từ dựng thẳng lông mi hoa râm lên, Con có ý kiến?
Ông ngoại, con nào dám có ý kiến gì với ông. Nguyên Dịch lột một trái nhãn đưa đến miệng Nhan Khê, Nhưng mà con nhớ năm nay ông đã tám mươi chín tuổi, so vơi bảy mươi có sai lệch rất lớn.
A... Vẻ mặt Từ Kiều Sinh chấn kinh, Ông nội, ông vậy mà nói dối tuổi tác lừa gạt cô gái người ta.
Sao con lại nói chuyện với ông nội như vậy. Cậu Từ trừng mắt con trai của mình một, quay đầu dở khóc dở cười nhìn ông cụ Từ, Ba, mấy tháng vừa rồi ba thần thần bí bí, là cùng... Ông nhìn nhan Khê, không biết nên xưng hô thế nào cho thích hợp, gọi là cô Nhan thì quá khách sáo, gọi thẳng tên lại sợ đối phương cảm thấy mạo phạm.
Chú gọi con là Tiểu Nhan được rồi ạ.
Cậu Từ nhẹ nhàng thở ra: Ba là cùng Tiểu Nhan thư từ qua lại sao?
Ông cụ Từ gật đầu: Đều tại con không cho ta ra cửa, may mắn Nhan chủ trì còn nhớ ta, nếu không thì ta không để yên cho con.
Ba, bác sĩ đã nói, mắt và đầu của ba không có thể quá mức mệt nhọc, con cũng là vì ba... Cậu Từ thấy ông cụ không vui, biết có nói tiếp chỉ chọc ông cụ thêm không vui, chỉ có thể như dỗ một đứa nhỏ, Ba và Tiểu Nhan thư từ qua lại cũng không sao, nhưng sao ba có thể gạt người tám mươi chín lại nói bảy mươi, đã nhỏ hơn tới hai mươi tuổi rồi.
Người nào, người nào nói ta gạt người hả?! Ông cụ Từ có chút chột dạ, thật không dám nhìn Nhan Khê, Lòng ta còn rất trẻ, hiểu không?
Ông Từ đã gần chín mươi sao? Nhan Khê kinh ngạc, Con còn tưởng rằng ông chỉ có sáu bảy mươi tuổi thôi.
Mặt vẫn còn trẻ. Ông cụ Từ thấy Nhan Khê cũng không thèm để ý chuyện này, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Bình thường ra ngoài, ta nói mình chín mươi tuổi, không ai tin hết.
Con cũng không dám tin. Nhan Khê nói dối làm ông cụ vui vẻ, không biết như thế nào, hai người đã nói đến chuyện ông cụ định giới thiệu bạn trai cho Nhan Khê, làm Nguyên Dịch liên tiếp ghé mắt nhìn qua.
Nhan Khê vẫn cảm thấy, dáng vẻ Nguyên Dịch không hề giống ba mẹ anh, hiện tại thấy ông cụ Từ, mới phát hiện lông mi, mũi rất giống ông cụ Từ, nhất là dáng vẻ chột dạ cố cãi lại, quả thực là giống nhau như đúc. Nhìn đến ông cụ Từ, có thể nghĩ đến hình dáng sau này Nguyên Dịch già đi, nghĩ vậy, Nhan Khê nhịn không được nở nụ cười.
Còn ngồi làm gì, đã hai giờ chiều rồi, vừa ăn vừa nói. Từ Tương để người làm bắt đầu mang thức ăn lên, cười khanh khách gọi mọi người ngồi xuống. Thái độ
/101
|