Cốc cốc cốc.
Tiếng đập cửa vang lên, Nguyên Dịch và cô gái trẻ trước mặt đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Nhan Khê, tươi cười trên mặt nguyên dịch làm thế nào cũng che dấu không được, giọng nói cũng cao hơn mấy dB: Tiểu Khê.
Dường như Nhan Khê chưa bao giờ đã tới công ty của anh, mấy ngày nay anh bận rộn đến đầu óc choáng váng, muốn sớm một chút làm xong mọi việc trong tay, bớt ra chút thời gian ở bên cạnh Nhan Khê, không ngờ vậy mà cô lại tự mình đến rồi.
Kinh hỉ trong mắt anh là thật, thậm chí lại vẫn ẩn ẩn mang theo vài phần khoe khoang việc bạn gái mình đến thăm anh, trừ cái đó ra, không có bối rối cũng không có chột dạ. Nhan Khê đứng ở cửa không vào: Em quấy rầy mọi người làm việc sao?
Nghe thấy Nhan Khê hỏi như vậy, Nguyên Dịch mới nhớ tới trong phòng còn có một người khác, hơn nữa còn là một cô gái. Nhìn dáng vẻ như cười như không của Nhan Khê, trong lòng anh hơi hồi hộp, nghe nói phụ nữ đặc biệt dễ đa nghi, lỡ như Nhan Tiểu Khê nghi ngờ mình và nữ nhân viên có cái gì mờ ám thì làm sao bây giờ?
Mặc dù gần đây năng lực nói lời ngon tiếng ngọt của anh tăng lên, nhưng dù sao cũng làm cẩu độc thân nhiều năm, đối mặt với loại tình huống hiện tại này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết giải quyết như thế nào. Giải thích, có khả năng sẽ bị cho là chột dạ, không giải thích có khả năng biến hiểu lầm càng lớn hơn. Nghĩ đến trong phim truyền hình những đôi nam nữ là vì hiểu lầm, sau cùng ngược tâm ngược phổi, Nguyên Dịch cũng có chút hốt hoảng.
Bạn gái tức giận, làm sao mới có thể dỗ cô ấy vui vẻ đây?
Hiện tại Nhan Khê cười, ở trong mắt Nguyên Dịch, đó chính là giận quá thành cười; thái độ nhẹ nhàng, đó là bữa cơm cuối cùng trước khi tử tù bị tử hình; ngay cả hộp cơm trong tay cô, Nguyên Dịch đã cảm thấy sau cùng nó có thể hội tụ đầy đủ đáp xuống đầu mình.
Nhưng Nguyên Dịch là ai, chuyện gì mà anh chưa từng trải qua, dù trong lòng sóng to gió lớn, trên mặt cũng không có lộ ra chút biểu hiện gì khác thường. Anh đưa văn kiện trong tay cho cô nhân viên, đi tới cửa lấy hộp cơm trong tay Nhan Khê, sau đó kéo cô cùng đi vào văn phòng: Ngồi nghỉ ngơi một chút trước, anh lập tức làm xong ngay.
Đàn ông thông minh, lúc này tuyệt đối không thể nói Sao em tới đây? Không ngờ em sẽ đến , bởi vì những lời này sẽ là mồi dẫn lửa giận của bạn gái bùng phát. Bạn gái tân tân khổ khổ mang theo hộp cơm tình yêu đến thăm anh, anh lại nghĩ làm sao cô lại tới đây, mặc kệ là thuận miệng hỏi hay là thật sự cảm thấy kinh ngạc, đều chung một loại cảm giác đối phương đến đây là hành động gây phiền phức cho mình.
Không sao, anh làm việc, em ở bên cạnh chơi điện thoại. Nhan Khê nghe Nguyên Dịch nói với cô nhân viên cái gì mà cảng, số liệu, server, cúi đầu mở phần mềm trò chuyện ra, cùng mọi người trên weibo có chút danh tiếng trò chuyện.
Cô thật không ngờ, trong nhóm có vài người là thật tình thích trò chơi do công ty Nguyên Dịch phát hành, không có việc gì thì khoe với trong nhóm là họ mới nhặt được bảo vật gì đó. vài ngày gần đây vội lo chuyện trong đài truyền hình, có cảm giác mình rời khỏi thời đại này đã lâu.
Nguyên Dịch nói nói mấy câu, quay đầu nhìn Nhan Khê một, đến lúc sau, nội dung trong văn kiện anh cũng chỉ sai hết. Cô nhân viên nhìn không được, ho khan hai tiếng, Boss, cái phần mỹ thuật tạo hình thiết kế vẫn chưa hoàn thành xong, nếu không chờ tổ thiết kế sửa lại, ngày mai lại lấy cho anh xem.
Được. Nguyên Dịch không chút do dự gật đầu, quay đầu nói với Nhan Khê, Tiểu Khê, em tới nhìn bản thiết kế trang phục này một chút không.
Nhan Khê đi qua vừa thấy, bên trong có rất nhiều trang phục cho nhân vật nữ, rất phù hợp thẩm mỹ của nữ giới, mà không phải vì lấy lòng người chơi nam, cố ý lộ tay lộ chân lộ ngực, cô xem mấy tấm phía sau mới phát hiện, những trang phục này không giống với trang phục trong trò chơi Hằng Thái mới phát hành, Đây là trò chơi mới?
Thích không? Nguyên Dịch hỏi.
Nhan Khê gật đầu: Nhân vật rất được, nhưng em là người ngoài, đối với việc phát triển trò chơi này không hiểu rõ lắm, độ khó của mô hình này có phải có chút cao không?
Đúng là có chút khó, nhưng ở phương diện thiết kế và cách chơi, đều đã tận lực khai phá. Nguyên Dịch chỉ chỉ nhân viên nữ trước mặt, Cô ấy là người đưa ra ý tưởng, Lưu Di.
Chào bà chủ, chị gọi tôi là Tiểu Lưu được rồi. Lưu Di có dung mạo diễm lệ, tóc ngắn làm cô trông rất lanh lợi hoạt bát, thậm chí đẹp đến mức có cảm giác công kích, đây là một kiểu làm người đối diện khó sinh hảo cảm.
Xin chào, gọi tôi Tiểu Nhan được rồi, bà chủ nghe có chút già. Nhan Khê bắt tay với Lưu Di, móng tay đối phương rất ngắn, có lẽ là thường xuyên dùng máy tính, nên cũng không có làm móng tay.
Hai người nhìn nhau cười, sau khi Lưu Di hàn huyên vài câu, rời khỏi văn phòng Nguyên Dịch, dẫm xuống giày cao gót bước chân có hơi nhanh, có lẽ là người có tính hấp tấp.
Nguyên Dịch đóng cửa, xoay người nhìn Nhan Khê: Mang đồ ăn ngon gì cho anh vậy?
Biết anh gần đây chắc chắn sẽ bận rộn đến không thể ăn cơm đúng giờ, nên em dặn nhà hàng làm chút đồ ăn tốt cho dạ dày. Nhan Khê mở hộp giữ nhiệt ra, Vừa hay cũng chưa ăn, ăn chung với anh.
Uống canh củ từ thơm ngào ngạt, Nguyên Dịch muốn nói lại thôi: Em không có gì muốn hỏi sao?
Nhan Khê biết anh muốn nói cái gì, dùng khăn tay lau miệng: Thực ra không nghĩ muốn hỏi gì, chỉ nghĩ muốn bước vào cửa. Nhưng nhớ lại anh là ông chủ công tư phân minh, muốn cho anh giữ lại chút mặt mũi.
Cảm ơn Nhan Tiểu Khê hiểu lòng người!
Thấy vẻ mặt Nguyên Dịch còn biểu tình sợ hãi, Nhan Khê nhịn không được nở nụ cười: Nhưng may mắn em không giận, bởi vì cô nhân
Tiếng đập cửa vang lên, Nguyên Dịch và cô gái trẻ trước mặt đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Nhan Khê, tươi cười trên mặt nguyên dịch làm thế nào cũng che dấu không được, giọng nói cũng cao hơn mấy dB: Tiểu Khê.
Dường như Nhan Khê chưa bao giờ đã tới công ty của anh, mấy ngày nay anh bận rộn đến đầu óc choáng váng, muốn sớm một chút làm xong mọi việc trong tay, bớt ra chút thời gian ở bên cạnh Nhan Khê, không ngờ vậy mà cô lại tự mình đến rồi.
Kinh hỉ trong mắt anh là thật, thậm chí lại vẫn ẩn ẩn mang theo vài phần khoe khoang việc bạn gái mình đến thăm anh, trừ cái đó ra, không có bối rối cũng không có chột dạ. Nhan Khê đứng ở cửa không vào: Em quấy rầy mọi người làm việc sao?
Nghe thấy Nhan Khê hỏi như vậy, Nguyên Dịch mới nhớ tới trong phòng còn có một người khác, hơn nữa còn là một cô gái. Nhìn dáng vẻ như cười như không của Nhan Khê, trong lòng anh hơi hồi hộp, nghe nói phụ nữ đặc biệt dễ đa nghi, lỡ như Nhan Tiểu Khê nghi ngờ mình và nữ nhân viên có cái gì mờ ám thì làm sao bây giờ?
Mặc dù gần đây năng lực nói lời ngon tiếng ngọt của anh tăng lên, nhưng dù sao cũng làm cẩu độc thân nhiều năm, đối mặt với loại tình huống hiện tại này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết giải quyết như thế nào. Giải thích, có khả năng sẽ bị cho là chột dạ, không giải thích có khả năng biến hiểu lầm càng lớn hơn. Nghĩ đến trong phim truyền hình những đôi nam nữ là vì hiểu lầm, sau cùng ngược tâm ngược phổi, Nguyên Dịch cũng có chút hốt hoảng.
Bạn gái tức giận, làm sao mới có thể dỗ cô ấy vui vẻ đây?
Hiện tại Nhan Khê cười, ở trong mắt Nguyên Dịch, đó chính là giận quá thành cười; thái độ nhẹ nhàng, đó là bữa cơm cuối cùng trước khi tử tù bị tử hình; ngay cả hộp cơm trong tay cô, Nguyên Dịch đã cảm thấy sau cùng nó có thể hội tụ đầy đủ đáp xuống đầu mình.
Nhưng Nguyên Dịch là ai, chuyện gì mà anh chưa từng trải qua, dù trong lòng sóng to gió lớn, trên mặt cũng không có lộ ra chút biểu hiện gì khác thường. Anh đưa văn kiện trong tay cho cô nhân viên, đi tới cửa lấy hộp cơm trong tay Nhan Khê, sau đó kéo cô cùng đi vào văn phòng: Ngồi nghỉ ngơi một chút trước, anh lập tức làm xong ngay.
Đàn ông thông minh, lúc này tuyệt đối không thể nói Sao em tới đây? Không ngờ em sẽ đến , bởi vì những lời này sẽ là mồi dẫn lửa giận của bạn gái bùng phát. Bạn gái tân tân khổ khổ mang theo hộp cơm tình yêu đến thăm anh, anh lại nghĩ làm sao cô lại tới đây, mặc kệ là thuận miệng hỏi hay là thật sự cảm thấy kinh ngạc, đều chung một loại cảm giác đối phương đến đây là hành động gây phiền phức cho mình.
Không sao, anh làm việc, em ở bên cạnh chơi điện thoại. Nhan Khê nghe Nguyên Dịch nói với cô nhân viên cái gì mà cảng, số liệu, server, cúi đầu mở phần mềm trò chuyện ra, cùng mọi người trên weibo có chút danh tiếng trò chuyện.
Cô thật không ngờ, trong nhóm có vài người là thật tình thích trò chơi do công ty Nguyên Dịch phát hành, không có việc gì thì khoe với trong nhóm là họ mới nhặt được bảo vật gì đó. vài ngày gần đây vội lo chuyện trong đài truyền hình, có cảm giác mình rời khỏi thời đại này đã lâu.
Nguyên Dịch nói nói mấy câu, quay đầu nhìn Nhan Khê một, đến lúc sau, nội dung trong văn kiện anh cũng chỉ sai hết. Cô nhân viên nhìn không được, ho khan hai tiếng, Boss, cái phần mỹ thuật tạo hình thiết kế vẫn chưa hoàn thành xong, nếu không chờ tổ thiết kế sửa lại, ngày mai lại lấy cho anh xem.
Được. Nguyên Dịch không chút do dự gật đầu, quay đầu nói với Nhan Khê, Tiểu Khê, em tới nhìn bản thiết kế trang phục này một chút không.
Nhan Khê đi qua vừa thấy, bên trong có rất nhiều trang phục cho nhân vật nữ, rất phù hợp thẩm mỹ của nữ giới, mà không phải vì lấy lòng người chơi nam, cố ý lộ tay lộ chân lộ ngực, cô xem mấy tấm phía sau mới phát hiện, những trang phục này không giống với trang phục trong trò chơi Hằng Thái mới phát hành, Đây là trò chơi mới?
Thích không? Nguyên Dịch hỏi.
Nhan Khê gật đầu: Nhân vật rất được, nhưng em là người ngoài, đối với việc phát triển trò chơi này không hiểu rõ lắm, độ khó của mô hình này có phải có chút cao không?
Đúng là có chút khó, nhưng ở phương diện thiết kế và cách chơi, đều đã tận lực khai phá. Nguyên Dịch chỉ chỉ nhân viên nữ trước mặt, Cô ấy là người đưa ra ý tưởng, Lưu Di.
Chào bà chủ, chị gọi tôi là Tiểu Lưu được rồi. Lưu Di có dung mạo diễm lệ, tóc ngắn làm cô trông rất lanh lợi hoạt bát, thậm chí đẹp đến mức có cảm giác công kích, đây là một kiểu làm người đối diện khó sinh hảo cảm.
Xin chào, gọi tôi Tiểu Nhan được rồi, bà chủ nghe có chút già. Nhan Khê bắt tay với Lưu Di, móng tay đối phương rất ngắn, có lẽ là thường xuyên dùng máy tính, nên cũng không có làm móng tay.
Hai người nhìn nhau cười, sau khi Lưu Di hàn huyên vài câu, rời khỏi văn phòng Nguyên Dịch, dẫm xuống giày cao gót bước chân có hơi nhanh, có lẽ là người có tính hấp tấp.
Nguyên Dịch đóng cửa, xoay người nhìn Nhan Khê: Mang đồ ăn ngon gì cho anh vậy?
Biết anh gần đây chắc chắn sẽ bận rộn đến không thể ăn cơm đúng giờ, nên em dặn nhà hàng làm chút đồ ăn tốt cho dạ dày. Nhan Khê mở hộp giữ nhiệt ra, Vừa hay cũng chưa ăn, ăn chung với anh.
Uống canh củ từ thơm ngào ngạt, Nguyên Dịch muốn nói lại thôi: Em không có gì muốn hỏi sao?
Nhan Khê biết anh muốn nói cái gì, dùng khăn tay lau miệng: Thực ra không nghĩ muốn hỏi gì, chỉ nghĩ muốn bước vào cửa. Nhưng nhớ lại anh là ông chủ công tư phân minh, muốn cho anh giữ lại chút mặt mũi.
Cảm ơn Nhan Tiểu Khê hiểu lòng người!
Thấy vẻ mặt Nguyên Dịch còn biểu tình sợ hãi, Nhan Khê nhịn không được nở nụ cười: Nhưng may mắn em không giận, bởi vì cô nhân
/101
|