Em đang nhìn cái gì?
Nhan Khê đột nhiên ngẩng đầu, cười hì hì nhìn anh.
Nguyên Dịch sải bước tiến lên, liên tiếp hôn lên môi Nhan Khê, sau một lúc lâu mới lưu luyến rời khỏi đôi môi mềm mại này, dùng lòng ngón tay khẽ vuốt nhẹ khóe môi trơn bóng của cô: Tiểu Khê, chúng ta kết hôn đi.
Nhan Khê nhìn dáng vẻ chân thành của Nguyên Dịch, rũ mắt xuống nói không ra lời. Bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên, cô nhẹ nhàng thở ra trong lòng, cười lấy tay Nguyên Dịch ra, từ trong túi xách lấy điện thoại ra.
Ba?
Nhan Khê quay đầu nhìn Nguyên Dịch ở phía sau, Bên ngoài tuyết lớn quá, cho nên đêm nay không về ạ.
Dạ. Nhan Khê cúp điện thoại, quay đầu nói với Nguyên Dịch, Đã khuya rồi, đi ngủ thôi.
Nguyên Dịch hơi trầm mặc, dường như không có việc gì đứng lên: Được.
Hai người yên lặng rất lâu, lúc Nhan Khê vào phòng cho khách, quay đầu nhìn phía hành lang, Nguyên Dịch đứng trên hành lang không hề động, gương mặt anh ẩn dưới ánh đèn mờ, cô thấy không rõ biểu tình trên mặt anh.
Giờ khắc này, Nhan Khê bỗng nhiên có chút không đành lòng để đóng cửa lại.
Làm sao vậy? Nguyên Dịch từ trong ánh đèn mờ đi qua, trên mặt mang theo vài phần ý cười, cũng không có khổ sở hay mất mác như trong tưởng tượng của Nhan Khê. Cô lắc lắc đầu, Không có gì, ngủ ngon.
Nguyên Dịch đi đến trước mặt cô, môi hôn lên trán cô: Ừm, ngủ ngon.
Khi cửa đóng lại, chút tươi cười trên mặt Nguyên Dịch tiêu tan, anh về phòng mình, đóng cửa lại nhưng không mở đèn, trực tiếp ngã lên giường. Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, anh nghe được tiếng tuyết rơi trên cây cối.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nguyên Dịch không hề buồn ngủ, đi xuống lầu mở TV.
Vừa lúc đài vệ tinh thủ đô phát, mở đầu là hình ảnh nhứng gương mặt tươi cười xán lạn, còn có tiếng nói của những đứa trẻ.
Là những đứa trẻ rất hạnh phúc.
Nhưng rất nhanh những hình ảnh vui sướng này, đổi thành những đứa trẻ múa võ làm xiếc ở đầu đường, ở trên đường cái vứt đầy rác, những đứa trẻ nghịch ngợm gây sự; những đứa trẻ vị thành niên ở trong tiệm net chơi game mắng lời thô tục; ăn mặc sạch sẽ, nhưng lại là học sinh tiểu học mang cặp sách thật to.
Mặt của chúng được che mờ, người xem không thể thấy mặt, nhưng cái này cũng không thể để cho người xem cảm thấy tốt hơn.
Mỗi một cảnh, đều cùng so sánh với hình ảnh tươi sáng vui sướng chiếu đầu chương trình, giống như là không cùng thế giới, nhưng lại tồn tại trong cùng một thời không.
Trong màn hình, đôi nam nữ trung niên dẫn những đứa nhỏ đi làm xiếc múa võ đang chửi ầm lên trước máy quay, thậm chí một người phụ nữ có chút mập mạp còn muốn hung hăng qua đánh người dẫn chương trình, sau khi màn hình lắc lư vài cái, hình ảnh người phụ nữ đó biến mất.
Tuy Nguyên Dịch không phải người của tổ chương trình, nhưng anh biết tổ chương trình vì sao muốn giữ lại cảnh này.
Bởi vì những hình ảnh này để cho những người chăn dắt những đứa trẻ này chột dạ, để bọn họ biết đây là sai, bọn họ cũng không phải không hiểu pháp luật, chỉ là bọn họ không muốn buông tha để cho mấy đứa nhỏ làm việc kiếm tiền, cho nên mới thẹn quá thành giận như vậy, muốn ngăn cản Đài truyền hình quay hình.
Nguyên Dịch không biết Nhan Khê ứng đối thế nào với những tình huống đột phát này, nhưng khi quay xong chương trình này, anh biết Nhan Khê và tổ chương trình có nguyện vọng tốt đẹp muốn thay đổi điều đó.
Khi xem tới phần nội dung bạo lực gia đình, chân mày Nguyên Dịch hơi giật giật, nhưng vẫn kiên trì xem như cũ.
Sau khi tổng kết nội dung hết chương trình và kết thúc, Nguyên Dịch ngồi yên trên sofa, thật lâu không nhúc nhích.
Buổi sáng lúc Nhan Khê rời giường, tuyết vẫn rơi không ngừng, Nguyên Dịch để tài xế lấy chiếc xe jeep ở trong garage thật lâu chưa dùng. Tuy tuyết đọng trên đường đã được dọn, nhưng trên mặt đường vẫn có một tầng tuyết trắng, mấy chiếc xe phổ thông bình thường chạy trên đường như thế này, không được tốt lắm.
Hai người không ai nhắc đến chuyện tối hôm qua, giống như toàn bộ đều không có phát sinh chuyện gì.
Mà lúc này đường dây nóng của đài truyền hình bị khán giả gọi đến như muốn nổ tung, rất nhiều người hỏi Đài truyền hình có mục quyên góp không, bọn họ muốn làm chút gì đó cho những đứa trẻ đáng thương này.
Trên mạng video clip về chương trình kỳ này, sớm đã phát lên, vô số người đàm luận vấn đề giáo dục, vấn đề quan hệ gia đình, tất cả những chuyện không muốn, vào hôm nay giống như rốt cục có một nơi để phát tiết, ngăn cách bởi internet, làm cho bọn họ có dũng khí thổ lộ phiền não.
Đây là lần đầu tiên Nhan Khê chân chân chính chính dựa vào chương trình được rất nhiều cộng đồng mạng khích lệ, có người nói lá gan cô lớn, dám đi quay những người làm xiếc múa võ đầu đường, cũng có người lo lắng cô bị những người này trả thù, chạy đến weibo của cô nhắn nhủ, để cô gần đây nhất định phải chú ý an toàn hơn.
Nhưng mọi người đều có điểm giống nhau, đó chính là cảm ơn cô có thể đứng ra, có gan đứng ra.
Bạn trên mạng 1: Lúc xem đến đoạn bà mập kia xông đến, tôi toát cả mồ hôi dầm dề thay cho người dẫn, nhìn cánh tay cẳng chân ốm yếu của cô ấy, một tát cũng có thể làm cô ấy ngất đi rồi.
Bạn trên mạng 2: Tôi thì hiếu kỳ, người phụ nữ đó sau khi nhào qua sẽ như thế nào?
Bạn trên mạng 3: Bạn ở trên thật sự là quá khờ dại, làm fan của Nhan Khê, tôi muốn nói cho các người mấy từ, King Kong Barbie. (San: không hiểu là ý gì luôn)
Bạn trên mạng 4: Tôi nhớ tới mấy người bỏ mặc những đứa trẻ kia, ở bên ngoài ăn nhậu gái gú cờ bạc, lúc ấy hình như bọn họ là bị người dẫn chương trình dùng giày cao gót nện trúng, sau đó quay lại...
Bạn trên mạng 5: Không ngờ... Tổng giám đốc Hằng Thái vậy mà thích khẩu vị này, sau này anh ta và Nhan Khê kết hôn, nếu dám ở bên ngoài làm loạn, sẽ bị Nhan Khê đánh chết.
Cái bình luận này, được rất nhiều người qua đường nhấn thích.
Bạn trên mạng 187: Nói thật, từ đầu tôi không quá thích cô gái này, cảm thấy cô ấy như một đóa bạch liên hoa, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi sẽ lập tức nghĩ tới mấy cô gái hay khóc sướt mướt như oán phụ trong phim, nhưng sau khi tôi một lần lại một lần bị chương trình của cô ấy làm cảm động, tôi đã biết cái gì gọi là đừng trông mặt mà bắt hình dông, tôi thấy mình trước kia thật nông cạn.
Bạn trên mạng 269: Chương trình được cắt nối biên tập rất khá, không có cố gắng làm quá sướt mướt hay phô trương, nhưng kì lạ là phong cách nhạt nhẽo này, làm cho khán giả sau khi xem chương trình, trong lòng càng thêm không thở nổi. Gia
Nhan Khê đột nhiên ngẩng đầu, cười hì hì nhìn anh.
Nguyên Dịch sải bước tiến lên, liên tiếp hôn lên môi Nhan Khê, sau một lúc lâu mới lưu luyến rời khỏi đôi môi mềm mại này, dùng lòng ngón tay khẽ vuốt nhẹ khóe môi trơn bóng của cô: Tiểu Khê, chúng ta kết hôn đi.
Nhan Khê nhìn dáng vẻ chân thành của Nguyên Dịch, rũ mắt xuống nói không ra lời. Bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên, cô nhẹ nhàng thở ra trong lòng, cười lấy tay Nguyên Dịch ra, từ trong túi xách lấy điện thoại ra.
Ba?
Nhan Khê quay đầu nhìn Nguyên Dịch ở phía sau, Bên ngoài tuyết lớn quá, cho nên đêm nay không về ạ.
Dạ. Nhan Khê cúp điện thoại, quay đầu nói với Nguyên Dịch, Đã khuya rồi, đi ngủ thôi.
Nguyên Dịch hơi trầm mặc, dường như không có việc gì đứng lên: Được.
Hai người yên lặng rất lâu, lúc Nhan Khê vào phòng cho khách, quay đầu nhìn phía hành lang, Nguyên Dịch đứng trên hành lang không hề động, gương mặt anh ẩn dưới ánh đèn mờ, cô thấy không rõ biểu tình trên mặt anh.
Giờ khắc này, Nhan Khê bỗng nhiên có chút không đành lòng để đóng cửa lại.
Làm sao vậy? Nguyên Dịch từ trong ánh đèn mờ đi qua, trên mặt mang theo vài phần ý cười, cũng không có khổ sở hay mất mác như trong tưởng tượng của Nhan Khê. Cô lắc lắc đầu, Không có gì, ngủ ngon.
Nguyên Dịch đi đến trước mặt cô, môi hôn lên trán cô: Ừm, ngủ ngon.
Khi cửa đóng lại, chút tươi cười trên mặt Nguyên Dịch tiêu tan, anh về phòng mình, đóng cửa lại nhưng không mở đèn, trực tiếp ngã lên giường. Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, anh nghe được tiếng tuyết rơi trên cây cối.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nguyên Dịch không hề buồn ngủ, đi xuống lầu mở TV.
Vừa lúc đài vệ tinh thủ đô phát
Là những đứa trẻ rất hạnh phúc.
Nhưng rất nhanh những hình ảnh vui sướng này, đổi thành những đứa trẻ múa võ làm xiếc ở đầu đường, ở trên đường cái vứt đầy rác, những đứa trẻ nghịch ngợm gây sự; những đứa trẻ vị thành niên ở trong tiệm net chơi game mắng lời thô tục; ăn mặc sạch sẽ, nhưng lại là học sinh tiểu học mang cặp sách thật to.
Mặt của chúng được che mờ, người xem không thể thấy mặt, nhưng cái này cũng không thể để cho người xem cảm thấy tốt hơn.
Mỗi một cảnh, đều cùng so sánh với hình ảnh tươi sáng vui sướng chiếu đầu chương trình, giống như là không cùng thế giới, nhưng lại tồn tại trong cùng một thời không.
Trong màn hình, đôi nam nữ trung niên dẫn những đứa nhỏ đi làm xiếc múa võ đang chửi ầm lên trước máy quay, thậm chí một người phụ nữ có chút mập mạp còn muốn hung hăng qua đánh người dẫn chương trình, sau khi màn hình lắc lư vài cái, hình ảnh người phụ nữ đó biến mất.
Tuy Nguyên Dịch không phải người của tổ chương trình, nhưng anh biết tổ chương trình vì sao muốn giữ lại cảnh này.
Bởi vì những hình ảnh này để cho những người chăn dắt những đứa trẻ này chột dạ, để bọn họ biết đây là sai, bọn họ cũng không phải không hiểu pháp luật, chỉ là bọn họ không muốn buông tha để cho mấy đứa nhỏ làm việc kiếm tiền, cho nên mới thẹn quá thành giận như vậy, muốn ngăn cản Đài truyền hình quay hình.
Nguyên Dịch không biết Nhan Khê ứng đối thế nào với những tình huống đột phát này, nhưng khi quay xong chương trình này, anh biết Nhan Khê và tổ chương trình có nguyện vọng tốt đẹp muốn thay đổi điều đó.
Khi xem tới phần nội dung bạo lực gia đình, chân mày Nguyên Dịch hơi giật giật, nhưng vẫn kiên trì xem như cũ.
Sau khi tổng kết nội dung hết chương trình và kết thúc, Nguyên Dịch ngồi yên trên sofa, thật lâu không nhúc nhích.
Buổi sáng lúc Nhan Khê rời giường, tuyết vẫn rơi không ngừng, Nguyên Dịch để tài xế lấy chiếc xe jeep ở trong garage thật lâu chưa dùng. Tuy tuyết đọng trên đường đã được dọn, nhưng trên mặt đường vẫn có một tầng tuyết trắng, mấy chiếc xe phổ thông bình thường chạy trên đường như thế này, không được tốt lắm.
Hai người không ai nhắc đến chuyện tối hôm qua, giống như toàn bộ đều không có phát sinh chuyện gì.
Mà lúc này đường dây nóng của đài truyền hình bị khán giả gọi đến như muốn nổ tung, rất nhiều người hỏi Đài truyền hình có mục quyên góp không, bọn họ muốn làm chút gì đó cho những đứa trẻ đáng thương này.
Trên mạng video clip về chương trình kỳ này, sớm đã phát lên, vô số người đàm luận vấn đề giáo dục, vấn đề quan hệ gia đình, tất cả những chuyện không muốn, vào hôm nay giống như rốt cục có một nơi để phát tiết, ngăn cách bởi internet, làm cho bọn họ có dũng khí thổ lộ phiền não.
Đây là lần đầu tiên Nhan Khê chân chân chính chính dựa vào chương trình được rất nhiều cộng đồng mạng khích lệ, có người nói lá gan cô lớn, dám đi quay những người làm xiếc múa võ đầu đường, cũng có người lo lắng cô bị những người này trả thù, chạy đến weibo của cô nhắn nhủ, để cô gần đây nhất định phải chú ý an toàn hơn.
Nhưng mọi người đều có điểm giống nhau, đó chính là cảm ơn cô có thể đứng ra, có gan đứng ra.
Bạn trên mạng 1: Lúc xem đến đoạn bà mập kia xông đến, tôi toát cả mồ hôi dầm dề thay cho người dẫn, nhìn cánh tay cẳng chân ốm yếu của cô ấy, một tát cũng có thể làm cô ấy ngất đi rồi.
Bạn trên mạng 2: Tôi thì hiếu kỳ, người phụ nữ đó sau khi nhào qua sẽ như thế nào?
Bạn trên mạng 3: Bạn ở trên thật sự là quá khờ dại, làm fan của Nhan Khê, tôi muốn nói cho các người mấy từ, King Kong Barbie. (San: không hiểu là ý gì luôn)
Bạn trên mạng 4: Tôi nhớ tới mấy người bỏ mặc những đứa trẻ kia, ở bên ngoài ăn nhậu gái gú cờ bạc, lúc ấy hình như bọn họ là bị người dẫn chương trình dùng giày cao gót nện trúng, sau đó quay lại...
Bạn trên mạng 5: Không ngờ... Tổng giám đốc Hằng Thái vậy mà thích khẩu vị này, sau này anh ta và Nhan Khê kết hôn, nếu dám ở bên ngoài làm loạn, sẽ bị Nhan Khê đánh chết.
Cái bình luận này, được rất nhiều người qua đường nhấn thích.
Bạn trên mạng 187: Nói thật, từ đầu tôi không quá thích cô gái này, cảm thấy cô ấy như một đóa bạch liên hoa, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi sẽ lập tức nghĩ tới mấy cô gái hay khóc sướt mướt như oán phụ trong phim, nhưng sau khi tôi một lần lại một lần bị chương trình của cô ấy làm cảm động, tôi đã biết cái gì gọi là đừng trông mặt mà bắt hình dông, tôi thấy mình trước kia thật nông cạn.
Bạn trên mạng 269: Chương trình được cắt nối biên tập rất khá, không có cố gắng làm quá sướt mướt hay phô trương, nhưng kì lạ là phong cách nhạt nhẽo này, làm cho khán giả sau khi xem chương trình, trong lòng càng thêm không thở nổi. Gia
/101
|