Nhan Khê ôm cổ Nguyên Dịch, nằm trong lòng anh, ngăn cách bởi áo khoác thật dày, nghe được tiếng tim đập thình thịch của anh.
Nè. Nguyên Dịch vỗ vỗ mông cô, Còn muốn anh ôm như vậy sao?
Vào lúc nguy cấp như thế này, không phải anh nên nói, em yêu không phải sợ, có anh ở đây sao? Nhan Khê đứng xuống đất, bị gió lạnh bên ngoài thổi đến rung mình một, mới vừa rồi khi bị hai người vệ sĩ kéo đi, khăn quàng cổ của cô giống như bị rơi mất.
Sớm nói với em, đừng xem mấy bộ phim truyền hình không đáng tin kia nữa rồi. Nguyên Dịch cởi áo bành tô trên người, quấn cả người Nhan Khê lai, Sẽ làm đầu ốc em ngu muội hết.
Nhan Khê muốn cởi áo bành tô ra trả lại cho Nguyên Dịch, bị Nguyên Dịch đè lại: Khoác vào, đàn ông khỏe mạnh hơn, loại thời tiết này anh không thấy lạnh.
Tống Từ được vệ sĩ đỡ lên đỡ thắt lưng nho nhỏ nói thầm: Lửa giận quả thật rất mạnh.
Nguyên Dịch nghe được hắn oán giận, quay đầu liếc mắt nhìn chăm chú hắn. Bị dáng vẻ hung thần ác sát của Nguyên Dịch hù sợ, Tống Từ phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, động đến vết thương sau lưng, đau đến hít hao ngụm khí, Tôi, tôi cái gì cũng chưa nói.
Không để ý đến hắn, Nguyên Dịch cúi đầu nói với Nhan Khê: Hắn có làm gì em không?
Cái gì tôi cũng chưa kịp làm! Bị nguyên dịch đánh đến xuất hiện bóng ma tâm lý, Tống Từ vội vàng nói, Cô Nhan, cô làm chứng cho tôi đi.
Nhan Khê có chút không biết nói gì, lần đầu tiên nhìn thấy kẻ bắt cóc để cho người bị hại đứng ra rửa sạch hiềm nghi cho hắn, Tống Từ này hẳn không phải là người đần độn nhỉ?
Ngươi là không kịp, hay là không muốn làm? Nguyên Dịch che Nhan Khê ra phía sau mình, không cho Tống Từ nói chuyện với cô, Tống Từ, hai người chúng ta cũng coi là nước giếng không phạm nước sông, làm chuyện gì đều phải nói quy củ, nói luật. Mày cho vệ sĩ kéo bạn gái tao đi, là có bất mãn gì với tao?
Nguyên Nhị thiếu, bên trong này có chút hiểu lầm, tôi thực không muốn làm ra chuyện trái pháp luật với cô Nhan. Trong lòng Tống Từ rất rõ, hắn ở Tống gia là lớn nhất trong số con cháu, nhưng những anh em họ trong nhà cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt. Không giống hai anh em Nguyên gia thân thiết với nhau, Nguyên Dịch làm chuyện gì, Nguyên Bác không chỉ không gây hại cho Nguyên Dịch, ngược lại sẽ giúp Nguyên Dịch làm chỗ dựa, hắn không hề dám thật sự trở thành cừu nhân với anh em Nguyên gia.
Hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Nhan Khê đứng sau lưng Nguyên Dịch, hi vọng đối phương có thể đứng ra nói giúp hắn.
Đối mặt hai mắt tràn ngập khẩn cầu của Tống Từ, Nhan Khê cảm thấy không đành lòng, cho nên cô dứt khoát cúi đầu, lấy điện thoại di động ra chơi trò do công ty Nguyên Dịch phát hành.
Tống Từ: Dáng vẻ dịu dàng lương thiện, tâm địa lại cứng rắn như vậy?
Tôi biết những việc trên mạng là do Tống Triều làm, cho nên muốn đến đề nói cho cô Nhan biết. Tôi là lo lắng cô Nhan không biết tôi, không muốn nói chuyện với tôi thôi, nên dùng đến cách không tốt này. Tống Từ cười khổ, Không ngờ vậy mà lại làm cho hiểu lầm lớn như vậy.
Thật không nghĩ tới trên đời lại có chuyện khéo như vậy, hắn mới vừa dẫn người đi không lâu, đã bị Nguyên Dịch đuổi theo, lại còn bị đánh một trận không ngừng.
Tống đại thiếu đã vậy còn rất hảo tâm, chẳng lẽ tôi hiểu lầm người tốt? Nguyên Dịch hừ lạnh, Anh chị em Tống gia các người có chuyện gì, người ngoài không có hứng thú, nhưng đừng duỗi tay đến trước mặt tôi.
Không, người không biết không có tội mà. Tống Từ cười, từng bước một lui về sau, thấy Nguyên Dịch không có ý đuổi theo, đẩy ra hai vệ sĩ đang đỡ mình, giống như bay lên xa, lại còn chưa kịp đóng cửa xe, cửa xe đã bị bạn của Nguyên Dịch kéo lại.
Hắn biết người này, độc đinh của Chu gia, Chu Hàn.
Tống đại thiếu. Chu Hàn ngồi vào xe, một tay khoát lên vai Tống Từ, Anh có biết tính tình Nguyên Nhị, có vài thứ cậu ấy có thể không để ở trong lòng, nhưng có một số người không nên động, động đến cậu ấy sẽ liều mạng với anh.
Tống Từ rùng mình một, Nguyên Nhị thời niên thiếu tính tình không tốt, là có danh tính cách nóng nảy, mấy năm nay tuy trầm ổn không ít, nhưng rất nhiều người cùng tuổi vẫn không dám trêu chọc anh.
Lần này thật sự là hiểu lầm, mọi người yên tâm, sau này tôi tuyệt đối không tìm đến cô Nhan gây phiền toái, tuyệt đối sẽ không. Tống Từ đã hối hận chuyện mình hôm nay tìm đến Nhan Khê rồi. Sớm biết Nguyên Dịch bảo hộ bạn gái đến từng gốc rễ như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không đi trêu chọc cô gái này.
Là hiểu lầm thì tốt. Chu Hàn ở trong xe nhìn quét một hồi, xác định bên trong xe không có phát sinh dấu vết hành động kích liệt gì, đi xuống xe, Tống đại thiếu đi thong thả.
Nội tâm Tống Từ: Không, tôi muốn đi nhanh một chút.
Nhìn xe Tống Từ hận không thể dùng tốc độ máy bay chạy đi, Nhan Khê hỏi Nguyên Dịch: Sao các anh biết mà tới?
Anh vốn chuẩn bị tới Đài truyền hình chờ em, mới vừa xuống xe nhìn thấy một cô gái hốt ha hốt hoảng chạy tới nói, em bị người bắt cóc, cô ấy còn dùng di động chụp ảnh chiếc xe kia. Trên mặt Nguyên Dịch lộ ra vài phần may mắn, May mà chỉ mới vừa đi không xa, đoạn đường này lối rẽ lại không nhiều lắm, bọn anh mới có thể đuổi theo.
Nhan Khê có chút kinh ngạc, là ai phát hiện cô bị người ta mang đi, lại còn chụp được ảnh? cô quay đầu nhìn hai người Trương Vọng
Nè. Nguyên Dịch vỗ vỗ mông cô, Còn muốn anh ôm như vậy sao?
Vào lúc nguy cấp như thế này, không phải anh nên nói, em yêu không phải sợ, có anh ở đây sao? Nhan Khê đứng xuống đất, bị gió lạnh bên ngoài thổi đến rung mình một, mới vừa rồi khi bị hai người vệ sĩ kéo đi, khăn quàng cổ của cô giống như bị rơi mất.
Sớm nói với em, đừng xem mấy bộ phim truyền hình không đáng tin kia nữa rồi. Nguyên Dịch cởi áo bành tô trên người, quấn cả người Nhan Khê lai, Sẽ làm đầu ốc em ngu muội hết.
Nhan Khê muốn cởi áo bành tô ra trả lại cho Nguyên Dịch, bị Nguyên Dịch đè lại: Khoác vào, đàn ông khỏe mạnh hơn, loại thời tiết này anh không thấy lạnh.
Tống Từ được vệ sĩ đỡ lên đỡ thắt lưng nho nhỏ nói thầm: Lửa giận quả thật rất mạnh.
Nguyên Dịch nghe được hắn oán giận, quay đầu liếc mắt nhìn chăm chú hắn. Bị dáng vẻ hung thần ác sát của Nguyên Dịch hù sợ, Tống Từ phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, động đến vết thương sau lưng, đau đến hít hao ngụm khí, Tôi, tôi cái gì cũng chưa nói.
Không để ý đến hắn, Nguyên Dịch cúi đầu nói với Nhan Khê: Hắn có làm gì em không?
Cái gì tôi cũng chưa kịp làm! Bị nguyên dịch đánh đến xuất hiện bóng ma tâm lý, Tống Từ vội vàng nói, Cô Nhan, cô làm chứng cho tôi đi.
Nhan Khê có chút không biết nói gì, lần đầu tiên nhìn thấy kẻ bắt cóc để cho người bị hại đứng ra rửa sạch hiềm nghi cho hắn, Tống Từ này hẳn không phải là người đần độn nhỉ?
Ngươi là không kịp, hay là không muốn làm? Nguyên Dịch che Nhan Khê ra phía sau mình, không cho Tống Từ nói chuyện với cô, Tống Từ, hai người chúng ta cũng coi là nước giếng không phạm nước sông, làm chuyện gì đều phải nói quy củ, nói luật. Mày cho vệ sĩ kéo bạn gái tao đi, là có bất mãn gì với tao?
Nguyên Nhị thiếu, bên trong này có chút hiểu lầm, tôi thực không muốn làm ra chuyện trái pháp luật với cô Nhan. Trong lòng Tống Từ rất rõ, hắn ở Tống gia là lớn nhất trong số con cháu, nhưng những anh em họ trong nhà cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt. Không giống hai anh em Nguyên gia thân thiết với nhau, Nguyên Dịch làm chuyện gì, Nguyên Bác không chỉ không gây hại cho Nguyên Dịch, ngược lại sẽ giúp Nguyên Dịch làm chỗ dựa, hắn không hề dám thật sự trở thành cừu nhân với anh em Nguyên gia.
Hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Nhan Khê đứng sau lưng Nguyên Dịch, hi vọng đối phương có thể đứng ra nói giúp hắn.
Đối mặt hai mắt tràn ngập khẩn cầu của Tống Từ, Nhan Khê cảm thấy không đành lòng, cho nên cô dứt khoát cúi đầu, lấy điện thoại di động ra chơi trò do công ty Nguyên Dịch phát hành.
Tống Từ: Dáng vẻ dịu dàng lương thiện, tâm địa lại cứng rắn như vậy?
Tôi biết những việc trên mạng là do Tống Triều làm, cho nên muốn đến đề nói cho cô Nhan biết. Tôi là lo lắng cô Nhan không biết tôi, không muốn nói chuyện với tôi thôi, nên dùng đến cách không tốt này. Tống Từ cười khổ, Không ngờ vậy mà lại làm cho hiểu lầm lớn như vậy.
Thật không nghĩ tới trên đời lại có chuyện khéo như vậy, hắn mới vừa dẫn người đi không lâu, đã bị Nguyên Dịch đuổi theo, lại còn bị đánh một trận không ngừng.
Tống đại thiếu đã vậy còn rất hảo tâm, chẳng lẽ tôi hiểu lầm người tốt? Nguyên Dịch hừ lạnh, Anh chị em Tống gia các người có chuyện gì, người ngoài không có hứng thú, nhưng đừng duỗi tay đến trước mặt tôi.
Không, người không biết không có tội mà. Tống Từ cười, từng bước một lui về sau, thấy Nguyên Dịch không có ý đuổi theo, đẩy ra hai vệ sĩ đang đỡ mình, giống như bay lên xa, lại còn chưa kịp đóng cửa xe, cửa xe đã bị bạn của Nguyên Dịch kéo lại.
Hắn biết người này, độc đinh của Chu gia, Chu Hàn.
Tống đại thiếu. Chu Hàn ngồi vào xe, một tay khoát lên vai Tống Từ, Anh có biết tính tình Nguyên Nhị, có vài thứ cậu ấy có thể không để ở trong lòng, nhưng có một số người không nên động, động đến cậu ấy sẽ liều mạng với anh.
Tống Từ rùng mình một, Nguyên Nhị thời niên thiếu tính tình không tốt, là có danh tính cách nóng nảy, mấy năm nay tuy trầm ổn không ít, nhưng rất nhiều người cùng tuổi vẫn không dám trêu chọc anh.
Lần này thật sự là hiểu lầm, mọi người yên tâm, sau này tôi tuyệt đối không tìm đến cô Nhan gây phiền toái, tuyệt đối sẽ không. Tống Từ đã hối hận chuyện mình hôm nay tìm đến Nhan Khê rồi. Sớm biết Nguyên Dịch bảo hộ bạn gái đến từng gốc rễ như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không đi trêu chọc cô gái này.
Là hiểu lầm thì tốt. Chu Hàn ở trong xe nhìn quét một hồi, xác định bên trong xe không có phát sinh dấu vết hành động kích liệt gì, đi xuống xe, Tống đại thiếu đi thong thả.
Nội tâm Tống Từ: Không, tôi muốn đi nhanh một chút.
Nhìn xe Tống Từ hận không thể dùng tốc độ máy bay chạy đi, Nhan Khê hỏi Nguyên Dịch: Sao các anh biết mà tới?
Anh vốn chuẩn bị tới Đài truyền hình chờ em, mới vừa xuống xe nhìn thấy một cô gái hốt ha hốt hoảng chạy tới nói, em bị người bắt cóc, cô ấy còn dùng di động chụp ảnh chiếc xe kia. Trên mặt Nguyên Dịch lộ ra vài phần may mắn, May mà chỉ mới vừa đi không xa, đoạn đường này lối rẽ lại không nhiều lắm, bọn anh mới có thể đuổi theo.
Nhan Khê có chút kinh ngạc, là ai phát hiện cô bị người ta mang đi, lại còn chụp được ảnh? cô quay đầu nhìn hai người Trương Vọng
/101
|