Chuyện này vốn không liên quan đến Nhan Khê, đúng là vị biên đạo kia cực lực che dấu nhưng ánh mắt ẩn vẻ bát quái vẫn hiện lên, làm Nhan Khê nhớ tới, tuy Tống Triều không có bao nhiêu tình cảm với cô, trong lòng cô và Tống Triều đều biết rõ, nhưng mà người bên ngoài nhìn thấy, Tống Triều đối với cô là sự cuồng dại, nói không chừng trong mắt những người thích mơ mộng về mấy tình tiết lãng mạn, Tống Triều hy sinh toàn bộ, đều có khả năng là vì cô.
Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, lại có thể gánh phải cái danh một hồng nhan họa thủy, Nhan Khê cảm thấy đã biết được, tình trường và sự nghiệp cùng đắc ý, phương diện khác lại không được đắc ý.
May mà biên đạo cực kỳ có chừng mực, biết có một số việc cho dù trong lòng tò mò, cũng không có thể hỏi ra miệng.
Khách mời lần này, có quan hệ thân thích với Tống gia. biên đạo giải thích với hai người, Vất vả cho hai cô rồi, chờ chúng tôi liên lạc với khách mời mới, sẽ lại ghi hình tiếp.
Không sao, tôi biết anh cũng là vì suy nghĩ cho chương trình. Kiểu chương trình đàm thoại nghiêm túc như của bọn họ, không giống với mấy chương trình giải trí, rất cố kỵ mấy tin tức xấu, khách mời này cũng coi là tai bay vạ gió, nhưng với quy định của chương trình, Trầm Tinh Nhan cũng sẽ không vì khách mời không quan trọng mà nói giúp.
Nhan Khê thấy Trầm Tinh Nhan không nói chuyện, cũng quy củ ngồi trên ghế sofa không nói gì.
Sau khi biên đạo rời khỏi, Trầm Tinh Nhan quay đầu nói với Nhan Khê: Chuyện của Tống gia, trong đài có ai hỏi em cũng không được nói nhiều một lời, nhiều người thì miệng cũng sẽ tạp, bạn bè cũng vậy, đồng nghiệp cũng vậy, cũng cần phải có lòng phòng bị.
Nhan Khê gật gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: Lúc này, em ra ngoài nói không quen với Tống Triều, đại khái cũng không có ai tin?
Không cần nói người khác, ngay cả chị cũng không quá tin. Trầm Tinh Nhan cười nói, Không sao, cả đời người cũng phải gặp một số chuyện như vậy, mấy người như vậy, mới có thể làm cho cuộc sống trở nên càng thêm muôn màu muôn vẻ.
Nhan Khê cảm thấy sự an ủi này tựa hồ cũng không phải hữu hiệu đến thế.
Bởi vì chương trình bị ngừng lại, Nguyên Dịch còn chưa tới đón cô, Nhan Khê trở về văn phòng mình, mở máy tính ra nhìn mấy tư liệu sống của.
Chuyện của Tống gia, trên mạng đã sớm ầm ĩ lật trời, bạn bè trên mạng mơ mộng ra từng thước phim nhà giàu khoa trương lại kịch tính, phàm là người có tài khoản internet liên quan đến Tống gia, đều bị bạn bè trên mạng hỏi một lần.
Chân tướng là cái gì?
Đại khái ngoại trừ ông cụ Tống gia chết, đã không còn người nào biết.
Lời đồn đãi hoài nghi Tống Triều là hung thủ, không biết là ai truyền ra, Nhan Khê cảm thấy lấy tác phong cả đầu tràn ngập mưu sâu kế hiểm của Tống Triều, sẽ không ngu xuẩn đến mức tự mình động thủ giết một ông cụ gần đất xa trời, hơn nữa còn là tại bệnh viện có sự theo dõi bên trong.
Trừ phi đầu óc hắn ta bị nước vô, hoặc là bệnh thần kinh phát tác, cảm xúc mất đi khống chế, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện không phù hợp với tính cách của hắn.
Lúc Nguyên Dịch đến đón Nhan Khê, thấy dáng vẻ cô muốn nói lại thôi, đã biết cô có việc muốn hỏi anh: Nói đi, có vấn đề gì cần anh đây tới giải quyết giúp em sao?
Quả thật có một chút như vậy. Nhan Khê cười lấy lòng với Nguyên Dịch, Nhưng em sợ anh ghen.
Chuyện của Tống gia?
Đại ca, anh thật thông minh, chắc chắn IQ của anh trên một trăm tám rồi.
Được rồi, muốn nghe bát quái thì nói thẳng, không cần nịnh nọt anh. Nguyên Dịch hừ nhẹ nói, Hơn nữa, anh giống người nhàm chán đến mức ăn kiểu dấm chua này?
Nhan Khê lắc mạnh đầu: Không giống.
Mới là lạ đó.
Trước không phải nói với em là, Tống gia rối loạn rồi sao? Nguyên Dịch nhắc tới chuyện xảy ra ở Tống gia, cũng không có vui sướng khi người gặp họa, ngược lại có vài phần buồn bả nói không nên lời, Tống gia mấy năm nay bởi vì trong nhà không hợp, kinh doanh một mực đi xuống dốc, ông cụ Tống vừa chết, Tống gia đã muốn tứ phân ngũ liệt rồi.
Tống gia không phải là đối thủ cạnh tranh của nhà anh sao? Nhan Khê nghi hoặc, Sao anh có vẻ không quá hi vọng Tống gia càng ngày càng xuống dốc?
Mấy năm nay Tống gia và Nguyên gia tuy là đối thủ cạnh tranh, nhưng coi như là cạnh tranh lành mạnh, đối với thị trường đối với người tiêu thụ mà nói, đều là chuyện tốt. Ông cụ Tống ra đi đột ngột, bộ phận xí nghiệp Tống gia nhất định sẽ ngâm nước thậm chí là đóng cửa. Vẻ mặt Nguyên Dịch nhìn có chút sắc bén, mang theo vài phần không đành lòng và đồng tình, Tống gia nuôi sống vô số công nhân, Tống gia ngã xuống, đại biểu cho có rất nhiều công nhân sẽ thất nghiệp. Có mấy công nhân làm ở xí nghiệp Tống gia hơn nửa đời người, hiện tại bốn mươi năm mươi tuổi, năng lực thích ứng, thể lực, sự sáng tạo đều kém hơn người trẻ tuổi, bọn họ về sau tìm việc sẽ rất khó khăn.
Nhan Khê không phải quản lý công ty, suy xét chuyện tình cũng không như Nguyên Dịch, nghe được lời này của Nguyên Dịch, mới biết được tính nghiêm trọng của sự việc, nghĩ đến cuộc sống sau này khi những công nhân này thất nghiệp, nhịn không được nhíu mày.
Thấy nhan Khê rầu rĩ không vui, Nguyên Dịch có chút hối hận mình nói với cô những thứ này, vì thế cười nói: Nhưng mà em cũng không cần lo lắng, nhiều người thất nghiệp như vậy, quốc gia nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp thích đáng an bài cho bọn họ.
Trong lòng Nhan Khê lúc này mới vui hơn môt chút, chậm rãi gật đầu.
Đêm nay...
Đêm nay em lại không về nhà, ba em sẽ tới nhà anh đòi người đó. Nhan Khê cắt ngang lời Nguyên Dịch, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, trên cửa sổ thủy tinh của mấy cửa hàng đã treo lên giấy dán tường và đèn lồng đỏ rồi, Sắp qua năm rồi.
Phố lớn ngõ nhỏ giống như hẹn trước, bắt đầu mở nhạc chúc mừng năm mới, lấy lòng người qua đường tới lui.
Hạ kính xe xuống, Nhan Khê bị gió lạnh thổi vào mặt: Lại bắt đầu có tuyết rơi nhẹ rồi.
Nguyên Dịch tựa qua kéo kính xe lại: Trời lạnh như thế, gió thổi cái gì? !
Phía trước có cửa hàng đồ thủ công, bên trong có rất nhiều đồ rất thú vị. Nhan Khê nói, Sắp qua năm, em muốn mua đồ thủ công tốt lại có ý nghĩa tặng cho ông ngoại Từ, anh theo chọn với em đi.
Nguyên Dịch nhìn bông tuyết bay bên ngoài, lại nhìn ánh mắt chờ mong của Nhan Khê, sau cùng vẫn là gật đầu.
Khăn quàng cổ, bao tay đều mang rồi chưa. Xuống xe, nguyên Dịch bọc Nhan Khê lại nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, hận không thể bọc luôn mặt cô lại.
Có một loại lạnh, chỉ bạn trai bạn cảm thấy bạn lạnh. Nhan Khê kéo khăn quàng cổ che miệng, kéo cánh tay nguyên dịch đi về phía cửa hàng.
Nguyên Dịch nhìn cửa hàng Nhan Khê nói, mặt tiền cửa hàng không lớn, chủ cửa hàng là đôi vợ chồng già. Bà chủ hiển nhiên là biết Nhan Khê, nhìn thấy cô đã lộ ra ý cười hiền lành: Tiểu Nhan, trễ vậy rồi mà cháu lại tới sao?
Chú ý thấy Nhan Khê còn kéo theo một người đàn ông, bà chủ lấy cặp kính lão trên kệ mang vào, tươi cười
Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, lại có thể gánh phải cái danh một hồng nhan họa thủy, Nhan Khê cảm thấy đã biết được, tình trường và sự nghiệp cùng đắc ý, phương diện khác lại không được đắc ý.
May mà biên đạo cực kỳ có chừng mực, biết có một số việc cho dù trong lòng tò mò, cũng không có thể hỏi ra miệng.
Khách mời lần này, có quan hệ thân thích với Tống gia. biên đạo giải thích với hai người, Vất vả cho hai cô rồi, chờ chúng tôi liên lạc với khách mời mới, sẽ lại ghi hình tiếp.
Không sao, tôi biết anh cũng là vì suy nghĩ cho chương trình. Kiểu chương trình đàm thoại nghiêm túc như của bọn họ, không giống với mấy chương trình giải trí, rất cố kỵ mấy tin tức xấu, khách mời này cũng coi là tai bay vạ gió, nhưng với quy định của chương trình, Trầm Tinh Nhan cũng sẽ không vì khách mời không quan trọng mà nói giúp.
Nhan Khê thấy Trầm Tinh Nhan không nói chuyện, cũng quy củ ngồi trên ghế sofa không nói gì.
Sau khi biên đạo rời khỏi, Trầm Tinh Nhan quay đầu nói với Nhan Khê: Chuyện của Tống gia, trong đài có ai hỏi em cũng không được nói nhiều một lời, nhiều người thì miệng cũng sẽ tạp, bạn bè cũng vậy, đồng nghiệp cũng vậy, cũng cần phải có lòng phòng bị.
Nhan Khê gật gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: Lúc này, em ra ngoài nói không quen với Tống Triều, đại khái cũng không có ai tin?
Không cần nói người khác, ngay cả chị cũng không quá tin. Trầm Tinh Nhan cười nói, Không sao, cả đời người cũng phải gặp một số chuyện như vậy, mấy người như vậy, mới có thể làm cho cuộc sống trở nên càng thêm muôn màu muôn vẻ.
Nhan Khê cảm thấy sự an ủi này tựa hồ cũng không phải hữu hiệu đến thế.
Bởi vì chương trình bị ngừng lại, Nguyên Dịch còn chưa tới đón cô, Nhan Khê trở về văn phòng mình, mở máy tính ra nhìn mấy tư liệu sống của
Chuyện của Tống gia, trên mạng đã sớm ầm ĩ lật trời, bạn bè trên mạng mơ mộng ra từng thước phim nhà giàu khoa trương lại kịch tính, phàm là người có tài khoản internet liên quan đến Tống gia, đều bị bạn bè trên mạng hỏi một lần.
Chân tướng là cái gì?
Đại khái ngoại trừ ông cụ Tống gia chết, đã không còn người nào biết.
Lời đồn đãi hoài nghi Tống Triều là hung thủ, không biết là ai truyền ra, Nhan Khê cảm thấy lấy tác phong cả đầu tràn ngập mưu sâu kế hiểm của Tống Triều, sẽ không ngu xuẩn đến mức tự mình động thủ giết một ông cụ gần đất xa trời, hơn nữa còn là tại bệnh viện có sự theo dõi bên trong.
Trừ phi đầu óc hắn ta bị nước vô, hoặc là bệnh thần kinh phát tác, cảm xúc mất đi khống chế, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện không phù hợp với tính cách của hắn.
Lúc Nguyên Dịch đến đón Nhan Khê, thấy dáng vẻ cô muốn nói lại thôi, đã biết cô có việc muốn hỏi anh: Nói đi, có vấn đề gì cần anh đây tới giải quyết giúp em sao?
Quả thật có một chút như vậy. Nhan Khê cười lấy lòng với Nguyên Dịch, Nhưng em sợ anh ghen.
Chuyện của Tống gia?
Đại ca, anh thật thông minh, chắc chắn IQ của anh trên một trăm tám rồi.
Được rồi, muốn nghe bát quái thì nói thẳng, không cần nịnh nọt anh. Nguyên Dịch hừ nhẹ nói, Hơn nữa, anh giống người nhàm chán đến mức ăn kiểu dấm chua này?
Nhan Khê lắc mạnh đầu: Không giống.
Mới là lạ đó.
Trước không phải nói với em là, Tống gia rối loạn rồi sao? Nguyên Dịch nhắc tới chuyện xảy ra ở Tống gia, cũng không có vui sướng khi người gặp họa, ngược lại có vài phần buồn bả nói không nên lời, Tống gia mấy năm nay bởi vì trong nhà không hợp, kinh doanh một mực đi xuống dốc, ông cụ Tống vừa chết, Tống gia đã muốn tứ phân ngũ liệt rồi.
Tống gia không phải là đối thủ cạnh tranh của nhà anh sao? Nhan Khê nghi hoặc, Sao anh có vẻ không quá hi vọng Tống gia càng ngày càng xuống dốc?
Mấy năm nay Tống gia và Nguyên gia tuy là đối thủ cạnh tranh, nhưng coi như là cạnh tranh lành mạnh, đối với thị trường đối với người tiêu thụ mà nói, đều là chuyện tốt. Ông cụ Tống ra đi đột ngột, bộ phận xí nghiệp Tống gia nhất định sẽ ngâm nước thậm chí là đóng cửa. Vẻ mặt Nguyên Dịch nhìn có chút sắc bén, mang theo vài phần không đành lòng và đồng tình, Tống gia nuôi sống vô số công nhân, Tống gia ngã xuống, đại biểu cho có rất nhiều công nhân sẽ thất nghiệp. Có mấy công nhân làm ở xí nghiệp Tống gia hơn nửa đời người, hiện tại bốn mươi năm mươi tuổi, năng lực thích ứng, thể lực, sự sáng tạo đều kém hơn người trẻ tuổi, bọn họ về sau tìm việc sẽ rất khó khăn.
Nhan Khê không phải quản lý công ty, suy xét chuyện tình cũng không như Nguyên Dịch, nghe được lời này của Nguyên Dịch, mới biết được tính nghiêm trọng của sự việc, nghĩ đến cuộc sống sau này khi những công nhân này thất nghiệp, nhịn không được nhíu mày.
Thấy nhan Khê rầu rĩ không vui, Nguyên Dịch có chút hối hận mình nói với cô những thứ này, vì thế cười nói: Nhưng mà em cũng không cần lo lắng, nhiều người thất nghiệp như vậy, quốc gia nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp thích đáng an bài cho bọn họ.
Trong lòng Nhan Khê lúc này mới vui hơn môt chút, chậm rãi gật đầu.
Đêm nay...
Đêm nay em lại không về nhà, ba em sẽ tới nhà anh đòi người đó. Nhan Khê cắt ngang lời Nguyên Dịch, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, trên cửa sổ thủy tinh của mấy cửa hàng đã treo lên giấy dán tường và đèn lồng đỏ rồi, Sắp qua năm rồi.
Phố lớn ngõ nhỏ giống như hẹn trước, bắt đầu mở nhạc chúc mừng năm mới, lấy lòng người qua đường tới lui.
Hạ kính xe xuống, Nhan Khê bị gió lạnh thổi vào mặt: Lại bắt đầu có tuyết rơi nhẹ rồi.
Nguyên Dịch tựa qua kéo kính xe lại: Trời lạnh như thế, gió thổi cái gì? !
Phía trước có cửa hàng đồ thủ công, bên trong có rất nhiều đồ rất thú vị. Nhan Khê nói, Sắp qua năm, em muốn mua đồ thủ công tốt lại có ý nghĩa tặng cho ông ngoại Từ, anh theo chọn với em đi.
Nguyên Dịch nhìn bông tuyết bay bên ngoài, lại nhìn ánh mắt chờ mong của Nhan Khê, sau cùng vẫn là gật đầu.
Khăn quàng cổ, bao tay đều mang rồi chưa. Xuống xe, nguyên Dịch bọc Nhan Khê lại nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, hận không thể bọc luôn mặt cô lại.
Có một loại lạnh, chỉ bạn trai bạn cảm thấy bạn lạnh. Nhan Khê kéo khăn quàng cổ che miệng, kéo cánh tay nguyên dịch đi về phía cửa hàng.
Nguyên Dịch nhìn cửa hàng Nhan Khê nói, mặt tiền cửa hàng không lớn, chủ cửa hàng là đôi vợ chồng già. Bà chủ hiển nhiên là biết Nhan Khê, nhìn thấy cô đã lộ ra ý cười hiền lành: Tiểu Nhan, trễ vậy rồi mà cháu lại tới sao?
Chú ý thấy Nhan Khê còn kéo theo một người đàn ông, bà chủ lấy cặp kính lão trên kệ mang vào, tươi cười
/101
|