Lên đến phòng mình, Nam đặt ngay ba lô bảo bối xuống, lôi từ đằng sau lưng ra đủ thứ. Nào là dao rọc giấy, kéo, dao, bút chì, tẩy, giấy trắng......Việt há hốc miệng như không thể há thêm được nữa. Hắn thốt lên:
-Cậu là Doraemon à? Thần thánh dữ dội.
-Hỏi ngu, đương nhiên là không rồi, đồ phòng thân thôi- Nam gí đầu Việt nói -giờ thế này, hình dán ở cái tủ kia, và ở cả cái tủ kia, và cái giường nữa, cậu lấy vật dụng cần thiết bóc hết ra cho tôi- nó chìa đống đồ ra trước mắt Việt.
-Ơ, ừm....-hắn hơi đơ ra.
Việt lấy dao kéo cạy+bóc+lột hết chỗ hình dán ra, còn Nam thì lấy cái ba lô bảo bối ra. Việt liền liếc nhìn ba lô tò mò.
-Làm đi. Nhát cho xem.-Nam nhăn nhó. Thế là Việt lại ấm ức quay đi.
Bảo bối của Nam có nhiều thứ lắm. Nào là côn nhị khúc, bao cát mini, băng đô, và cả những bức vẽ nhiều đến kinh khủng. Ô? Thiếu mất mấy món, nó lục lại, a, đây rồi, chiếc vòng cổ bằng bạc hình bông hồng mẹ tặng nó nhân lần sinh nhật thứ 5 của nó và cả tấm ảnh gia đình mình....chỉ có nhiêu đó thôi đã là bảo bối của nó rồi.
-Phù....Xong rồi đó, Tiểu Nam Nam. Giờ cho tôi ngó bảo bối được chưa?-Việt hỏi.Nam đẩy cả ba lô cho hắn nhìn. Việt ngó vào xem.
-Đây á?- hắn cầm xấp giấy trong ba lô lên lật xem qua xem lại- Oa, đẹp đấy.Vẽ mẹ cậu hả?-Việt cầm một bức tranh vẽ một người phụ nữ trẻ trung, trông đẹp và hiền hậu hỏi.Chưa kịp để Nam trả lời, hắn đã tiếp tục liến thoắng-Hay nha, những bài quyền này cũng được không kém!
-Ừm- Nam trả lời giọng không vui.
-Này cậu nghĩ sao? Vẽ cho tôi một bức đi. Vẽ tôi ấy.-một ý nghĩ chợt lóe ngang trong đầu hắn.
-Bao giờ rảnh tôi sẽ vẽ cả gia đình cậu.-Nam gật gù.
-Thật hả? Hứa rồi nhé!-Việt vui mừng reo lên. Nam chỉ gật đầu.
Nam yêu võ thuật, ngoài ra còn cả vẽ nữa. Nó yêu cả hai thứ ấy, nó ngồi im lặng hồi lâu mới chợt nhớ ra mình đang tân trang lại cái phòng, không thể để thế mà hết ngày được.
-Cậu cắt băng dính đi, cắt đều vào, cắt cuộn nhỏ màu trong ý.-Nam bảo Việt trong khi nó đang mở tệp vẽ của mình.
-Để làm cái gì?
-Dán mấy bức tranh. Một là để ghi nhớ hai là giống phòng tôi ở nhà cho dễ ngủ.
-Ừ. Let's go.-hắn hô to.
Ngày trước học Bình Định Gia, nó đã tự vẽ lấy các động tác của những bài quyền đã học vào khổ giấy A4, mỗi bài một tờ riêng. Giờ theo học Taekwondo, nó nghĩ nó cũng sẽ làm tương tự. Nó đã nghĩ kỹ rồi, giờ chỉ học mỗi Taekwondo thôi, không học môn phái nào khác nữa. Nó sẽ gắng mạnh hơn nữa, sẽ làm bố phải nghĩ lại, bố sẽ cho nó về nhà. Phải thật vui lên, kiên cường lên, không được khóc...
-Được rồi, ra ngoài đi-nó nói với Việt.
-Cậu chắc là không cần tôi giúp nữa chứ?-Việt nghiêng đầu nhìn nó đầy nghi hoặc. Nó gật đầu không nói gì.
-Ừm vậy...tôi ra ngoài đây.-Việt gãi đầu bước ra khỏi phòng nó với một đống hỗn độn ngổn ngang suy nghĩ trong đầu.
Như chỉ đợi có thế, Nam bước ra đóng cánh cửa lại, quay lưng áp sáp cửa. Tự dưng nó nhớ mẹ như bao nhiêu năm nay nó vẫn nhớ. Nó quyết định sẽ dán những bức tranh mình vẽ mẹ ở những nơi nó dễ nhìn thấy mẹ khi cảm thấy cô đơn nhớ mẹ. Khi đã nguôi ngoai, nó bắt đàu bố trí số tranh dán lên tường cung với đồ dùng. Nó bắt đầu loại bỏ những thứ mà với nó là thừa thãi, không cần thiết mặc dù phòng nó cũng khá rộng. Cái bàn trang điểm này chẳng cần, chỉ lấy lược để chải đầu thôi. Bàn học à? Lấy mỗi bàn để đựng mấy thứ đồ còn ghế thì bỏ. Mà thôi nếu có khách thì còn có ghế mà ngồi. Nam có cái đầu khá tốt, tiếp thu bài trên lớp (trừ những tiết nó bỏ đi chơi hoặc đánh lộn), nếu muốn ôn bài thì ôn trên giường vẫn là tốt nhất, vừa đỡ bị muỗi hun vừa đỡ lạnh và khi nào buồn ngủ thì chỉ việc nhắm mắt lại là xong. Máy tình và bàn máy tính cũng chẳng cần. Nó có em điện thoại là quá đủ rồi.Nó không có nhu cầu vào mạng xã hội hay kết bạn làm quen và cũng không giải trí bằng cách chơi game online cả. Hơn nữa thơi gian rảnh của nó để vẽ, luyện võ, và ngủ rồi. Bớt đi mấy thứ đồ to xác kia thì phòng nó đã rộng thêm mấy phần thừa sức để lăn+lê+bò+toài thoải mái để vẽ và nghịch ngợm không lo gì.
-Cậu là Doraemon à? Thần thánh dữ dội.
-Hỏi ngu, đương nhiên là không rồi, đồ phòng thân thôi- Nam gí đầu Việt nói -giờ thế này, hình dán ở cái tủ kia, và ở cả cái tủ kia, và cái giường nữa, cậu lấy vật dụng cần thiết bóc hết ra cho tôi- nó chìa đống đồ ra trước mắt Việt.
-Ơ, ừm....-hắn hơi đơ ra.
Việt lấy dao kéo cạy+bóc+lột hết chỗ hình dán ra, còn Nam thì lấy cái ba lô bảo bối ra. Việt liền liếc nhìn ba lô tò mò.
-Làm đi. Nhát cho xem.-Nam nhăn nhó. Thế là Việt lại ấm ức quay đi.
Bảo bối của Nam có nhiều thứ lắm. Nào là côn nhị khúc, bao cát mini, băng đô, và cả những bức vẽ nhiều đến kinh khủng. Ô? Thiếu mất mấy món, nó lục lại, a, đây rồi, chiếc vòng cổ bằng bạc hình bông hồng mẹ tặng nó nhân lần sinh nhật thứ 5 của nó và cả tấm ảnh gia đình mình....chỉ có nhiêu đó thôi đã là bảo bối của nó rồi.
-Phù....Xong rồi đó, Tiểu Nam Nam. Giờ cho tôi ngó bảo bối được chưa?-Việt hỏi.Nam đẩy cả ba lô cho hắn nhìn. Việt ngó vào xem.
-Đây á?- hắn cầm xấp giấy trong ba lô lên lật xem qua xem lại- Oa, đẹp đấy.Vẽ mẹ cậu hả?-Việt cầm một bức tranh vẽ một người phụ nữ trẻ trung, trông đẹp và hiền hậu hỏi.Chưa kịp để Nam trả lời, hắn đã tiếp tục liến thoắng-Hay nha, những bài quyền này cũng được không kém!
-Ừm- Nam trả lời giọng không vui.
-Này cậu nghĩ sao? Vẽ cho tôi một bức đi. Vẽ tôi ấy.-một ý nghĩ chợt lóe ngang trong đầu hắn.
-Bao giờ rảnh tôi sẽ vẽ cả gia đình cậu.-Nam gật gù.
-Thật hả? Hứa rồi nhé!-Việt vui mừng reo lên. Nam chỉ gật đầu.
Nam yêu võ thuật, ngoài ra còn cả vẽ nữa. Nó yêu cả hai thứ ấy, nó ngồi im lặng hồi lâu mới chợt nhớ ra mình đang tân trang lại cái phòng, không thể để thế mà hết ngày được.
-Cậu cắt băng dính đi, cắt đều vào, cắt cuộn nhỏ màu trong ý.-Nam bảo Việt trong khi nó đang mở tệp vẽ của mình.
-Để làm cái gì?
-Dán mấy bức tranh. Một là để ghi nhớ hai là giống phòng tôi ở nhà cho dễ ngủ.
-Ừ. Let's go.-hắn hô to.
Ngày trước học Bình Định Gia, nó đã tự vẽ lấy các động tác của những bài quyền đã học vào khổ giấy A4, mỗi bài một tờ riêng. Giờ theo học Taekwondo, nó nghĩ nó cũng sẽ làm tương tự. Nó đã nghĩ kỹ rồi, giờ chỉ học mỗi Taekwondo thôi, không học môn phái nào khác nữa. Nó sẽ gắng mạnh hơn nữa, sẽ làm bố phải nghĩ lại, bố sẽ cho nó về nhà. Phải thật vui lên, kiên cường lên, không được khóc...
-Được rồi, ra ngoài đi-nó nói với Việt.
-Cậu chắc là không cần tôi giúp nữa chứ?-Việt nghiêng đầu nhìn nó đầy nghi hoặc. Nó gật đầu không nói gì.
-Ừm vậy...tôi ra ngoài đây.-Việt gãi đầu bước ra khỏi phòng nó với một đống hỗn độn ngổn ngang suy nghĩ trong đầu.
Như chỉ đợi có thế, Nam bước ra đóng cánh cửa lại, quay lưng áp sáp cửa. Tự dưng nó nhớ mẹ như bao nhiêu năm nay nó vẫn nhớ. Nó quyết định sẽ dán những bức tranh mình vẽ mẹ ở những nơi nó dễ nhìn thấy mẹ khi cảm thấy cô đơn nhớ mẹ. Khi đã nguôi ngoai, nó bắt đàu bố trí số tranh dán lên tường cung với đồ dùng. Nó bắt đầu loại bỏ những thứ mà với nó là thừa thãi, không cần thiết mặc dù phòng nó cũng khá rộng. Cái bàn trang điểm này chẳng cần, chỉ lấy lược để chải đầu thôi. Bàn học à? Lấy mỗi bàn để đựng mấy thứ đồ còn ghế thì bỏ. Mà thôi nếu có khách thì còn có ghế mà ngồi. Nam có cái đầu khá tốt, tiếp thu bài trên lớp (trừ những tiết nó bỏ đi chơi hoặc đánh lộn), nếu muốn ôn bài thì ôn trên giường vẫn là tốt nhất, vừa đỡ bị muỗi hun vừa đỡ lạnh và khi nào buồn ngủ thì chỉ việc nhắm mắt lại là xong. Máy tình và bàn máy tính cũng chẳng cần. Nó có em điện thoại là quá đủ rồi.Nó không có nhu cầu vào mạng xã hội hay kết bạn làm quen và cũng không giải trí bằng cách chơi game online cả. Hơn nữa thơi gian rảnh của nó để vẽ, luyện võ, và ngủ rồi. Bớt đi mấy thứ đồ to xác kia thì phòng nó đã rộng thêm mấy phần thừa sức để lăn+lê+bò+toài thoải mái để vẽ và nghịch ngợm không lo gì.
/13
|