-À,cậu xuống lấy xe đi, đợi tôi tẹo , chở tôi về nhà có việc.-Nam la oai oái .
-Ơ? Thế còn bữa sáng thì sao ?-Việt ngẩn tò te hỏi.
-Để sau.
-Bạo hành quá nha, Tiểu Nam Nam.-Việt bĩu môi.
-Về ăn sau cũng được,bảo bối của tôi quan trọng hơn kìa.-nó nhăn mặt nhìn Việt.
Nói rồi, Nam chui luôn vào nhà vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân,chải đầu, buộc tóc ,thay quần áo thật nhanh. Nó lôi cái ba lô,bỏ hết sách vở ra rồi đem xuống dưới nhà. Bố Việt lúc trước thấy Việt chạy nhanh đi ra ngoài, giờ lại đến Nam hối hả chạy xuống cầu thang thì gọi giật lại:
-Nam dậy rồi à? Xuống đây ăn sáng đã con?
-Dạ, để sau ạ.Con có chút việc đi đây tẹo. -nó không dừng bước, chạy ra cửa xỏ đôi giày thể thao của mình vào- Xin phép cô chú con đi ạ.
Hai đứa nó đi mất hút, bỏ lại gia đình Việt mù mờ với dấu hỏi to đùng trên đầu. Tuy đã là mùa đông nhưng ngày hôm nay lại là một ngày nắng ấm áp, mọi người ai cũng có thể mặc đồ mùa hè mà không sợ cảm lạnh. Chẳng hiểu nổi thời tiết luôn. Ngồi trên xe của Việt lao về nhà, Nam mong là bố chưa làm gì đống bảo bối của nó, nó vẫn cố trấn an rằng bố đang ngủ, chưa có làm gì cả.
Lúc này hai đứa đang đứng trước cổng nhà của Nam rồi, chiếc cổng có giàn hoa giấy hồng đã có từ rất lâu về trước. Nam bước đến bên cánh cổng. Chết cha, cổng khóa mất rồi. Mà cũng chẳng sao, nó đã quen rồi. Bố đi nhậu nhẹt về hay khóa cổng làm nó mỗi lần đi học về là lại phải biến thân thành người nhện trèo cổng vào nhà luôn. Nó dặn Việt:
-Cấm léo nhéo. Cẩn thận chó nhà hàng xóm dữ lắm.Đợi tôi ngoài này.
-Có léo nhéo câu nào đâu nào?- Việt uất ức.
-Suỵt!-Nam ra dấu tay.-trật tự-nhăn mày nhìn Việt.
Nam thêm một lần nữa trèo qua cổng nhà, chỉ tiếc là phải đạp lên mớ hoa giấy xinh đẹp hix hix... Vượt rào thành công. Nhưng đấy mới chỉ là bước khởi động thôi. Giờ mới làm Spider Man thật này. Nó leo tường một cách thuần thục, tóm lấy lan can tầng hai rồi trèo qua cửa sổ vào nhà. Nó mừng rỡ khi chỗ bảo bối chưa bị bố cho đi Macao, nó muốn reo lên nhưng phải cố nhịn nếu không bố mà biết nó đang ở đây thì đến cả nó bố cũng quăng đi nốt...Vơ hết chỗ bảo bối lại, nó cẩn thận nhét từng thứ vào ba lô đảm bảo không sót cái gì. Trong khi đấy, Việt há miệng không ngậm lại được. Kinh thật. Leo tường nhanh ghê quá. Kỹ năng thật cao siêu. Sao nhỏ trèo leo giỏi dữ. Kìa, nhỏ đang đứng trước cửa sổ với khuôn mặt hả hê. Á, nhỏ nhảy từ trên đó xuống kìa, đừng, cậu sẽ ngã gãy xương đấy...no.... Ớ? Tiếp đất nhẹ nhàng thế? Đỉnh của đỉnh rồi...Chắc mình cũng làm được ha ha ha. Trong khi Việt cười thì Nam đã ngồi ngay sau trên xe hắn. Nó nói làm Việt giật cả mình:
-OK rồi. Giờ ra chợ mua nhiều nhiều băng dính là xong.-Nam vỗ vỗ vai hắn.
-Ừ. Đi ngay đây.-hắn cười cười quay đầy nhìn Nam.
Lượn qua chợ một vòng, sướng thật,tự nhiên Việt bị biến thành chân sai vặt, vác về nhà bao nhiêu là băng dính đủ loại....nào là băng dính đen, nào là băng dính hai mặt, nào là băng dính trong lại to loại nhỏ....nói chung một từ là : nhiều . Thôi thì phải chịu, mẹ có bảo phải biết nhường trẻ nhỏ, nhường người già. Ta nhịn. Ta nhịn. Nhịn. Nhịn......
-Ơ? Thế còn bữa sáng thì sao ?-Việt ngẩn tò te hỏi.
-Để sau.
-Bạo hành quá nha, Tiểu Nam Nam.-Việt bĩu môi.
-Về ăn sau cũng được,bảo bối của tôi quan trọng hơn kìa.-nó nhăn mặt nhìn Việt.
Nói rồi, Nam chui luôn vào nhà vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân,chải đầu, buộc tóc ,thay quần áo thật nhanh. Nó lôi cái ba lô,bỏ hết sách vở ra rồi đem xuống dưới nhà. Bố Việt lúc trước thấy Việt chạy nhanh đi ra ngoài, giờ lại đến Nam hối hả chạy xuống cầu thang thì gọi giật lại:
-Nam dậy rồi à? Xuống đây ăn sáng đã con?
-Dạ, để sau ạ.Con có chút việc đi đây tẹo. -nó không dừng bước, chạy ra cửa xỏ đôi giày thể thao của mình vào- Xin phép cô chú con đi ạ.
Hai đứa nó đi mất hút, bỏ lại gia đình Việt mù mờ với dấu hỏi to đùng trên đầu. Tuy đã là mùa đông nhưng ngày hôm nay lại là một ngày nắng ấm áp, mọi người ai cũng có thể mặc đồ mùa hè mà không sợ cảm lạnh. Chẳng hiểu nổi thời tiết luôn. Ngồi trên xe của Việt lao về nhà, Nam mong là bố chưa làm gì đống bảo bối của nó, nó vẫn cố trấn an rằng bố đang ngủ, chưa có làm gì cả.
Lúc này hai đứa đang đứng trước cổng nhà của Nam rồi, chiếc cổng có giàn hoa giấy hồng đã có từ rất lâu về trước. Nam bước đến bên cánh cổng. Chết cha, cổng khóa mất rồi. Mà cũng chẳng sao, nó đã quen rồi. Bố đi nhậu nhẹt về hay khóa cổng làm nó mỗi lần đi học về là lại phải biến thân thành người nhện trèo cổng vào nhà luôn. Nó dặn Việt:
-Cấm léo nhéo. Cẩn thận chó nhà hàng xóm dữ lắm.Đợi tôi ngoài này.
-Có léo nhéo câu nào đâu nào?- Việt uất ức.
-Suỵt!-Nam ra dấu tay.-trật tự-nhăn mày nhìn Việt.
Nam thêm một lần nữa trèo qua cổng nhà, chỉ tiếc là phải đạp lên mớ hoa giấy xinh đẹp hix hix... Vượt rào thành công. Nhưng đấy mới chỉ là bước khởi động thôi. Giờ mới làm Spider Man thật này. Nó leo tường một cách thuần thục, tóm lấy lan can tầng hai rồi trèo qua cửa sổ vào nhà. Nó mừng rỡ khi chỗ bảo bối chưa bị bố cho đi Macao, nó muốn reo lên nhưng phải cố nhịn nếu không bố mà biết nó đang ở đây thì đến cả nó bố cũng quăng đi nốt...Vơ hết chỗ bảo bối lại, nó cẩn thận nhét từng thứ vào ba lô đảm bảo không sót cái gì. Trong khi đấy, Việt há miệng không ngậm lại được. Kinh thật. Leo tường nhanh ghê quá. Kỹ năng thật cao siêu. Sao nhỏ trèo leo giỏi dữ. Kìa, nhỏ đang đứng trước cửa sổ với khuôn mặt hả hê. Á, nhỏ nhảy từ trên đó xuống kìa, đừng, cậu sẽ ngã gãy xương đấy...no.... Ớ? Tiếp đất nhẹ nhàng thế? Đỉnh của đỉnh rồi...Chắc mình cũng làm được ha ha ha. Trong khi Việt cười thì Nam đã ngồi ngay sau trên xe hắn. Nó nói làm Việt giật cả mình:
-OK rồi. Giờ ra chợ mua nhiều nhiều băng dính là xong.-Nam vỗ vỗ vai hắn.
-Ừ. Đi ngay đây.-hắn cười cười quay đầy nhìn Nam.
Lượn qua chợ một vòng, sướng thật,tự nhiên Việt bị biến thành chân sai vặt, vác về nhà bao nhiêu là băng dính đủ loại....nào là băng dính đen, nào là băng dính hai mặt, nào là băng dính trong lại to loại nhỏ....nói chung một từ là : nhiều . Thôi thì phải chịu, mẹ có bảo phải biết nhường trẻ nhỏ, nhường người già. Ta nhịn. Ta nhịn. Nhịn. Nhịn......
/13
|