- Trịnh Uy,giao trả bạn tôi ra đây_ ánh mắt lạnh lùng cùng với sát khí hùng hồn của nó làm cho mấy tên đàn em của ông ta có phần run sợ.
Đứng trước mặt nó giờ đây là Trịnh Uy (người Trung Quốc) tân ông trùm mafia của Nhật,bên cạnh ông ta có hơn 1000 tên đàn em đang chuẩn bị nghe lệnh của ông ta,còn một điều quan trọng nữa...phía sau lưng của ông ta là một chiếc lồng sắt khổng lồ dùng để nhốt Bảo Minh và Linh Đan trong đó,nó đưa ánh mắt đau lòng xót thương nhìn hai người bạn của mình bị bọn cầm thú trói bằng dây xích trên lên giống như tù nhân làm cho nó không kiềm được nước mắt nhưng nếu nó khóc bọn chúng sẽ thấy được điểm yếu của mình vì vậy nó phải cứng rắn lên mới được.
- Hửm?_ Trịnh Uy nhìn nó cười gian tà_ Bạn cô sao?
- Thả hay không thả nói nhanh đi_ nó tức giận quát ầm lên và dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ông ta.
- Khẩu khí ngông cuồng lắm!Không hổ danh là con gái của La Hoàng Dân_ Trịnh Uy tuy ở Nhật nhưng mọi thông tin của các tổ chức khác đều được ông ta nắm trong lòng bàn tay,ông ta rất ấn tượng về chuyện của Trương Hàn đã bị The Hell thâu tóm vừa qua.
- Muốn cứu bạn sao?Cũng được thôi nhưng ta có một điều kiện dành cho cô đây_ Trịnh Uy đứng dậy rời khỏi ghế tiến về phía nó.
- Ông muốn gì cứ nói nhanh_ nó ghét bọn dài dòng mất thời gian mà ông ta cứ thích đùa với lửa.
- Ta muốn cô_ cười gian
- Muốn làm trâu già gặm cỏ non sao,ông có tuổi rồi ông tưởng mình còn trai 18 chắc_ nó buông ra câu nói này khiến ông ta không khỏi mất mặt trước đám đàn em.
Ông ta tức tối vô cùng nhưng vẫn cố nhịn lại.
- Hình như cô hiểu lầm rồi thì phải?Ta nói muốn cô là muốn cô ở lại đây làm việc cho tổ chức của ta.
- Hừ!_ nó cười lạnh rồi nói tiếp_ Muốn tôi làm ở một nơi tồi tàn này sao?
Trịnh Uy tức giận vì từ nãy đến giờ luôn bị nó chê đến chê lui,lần này ông ta tức giận thật rồi.
- La Thanh Thanh,ta cho ngươi hai con đường một là:theo ta,hai là:chịu chết ở đây_ ông ta giận dữ quát lớn.
- Ta không chọn gì hết_ nó nói rồi nhảy lên trên bàn rồi nhảy sang chiếc lồng sắt nhốt Bảo Minh và Linh Đan khiến bọn em đều ồ ạt kinh ngạc khi tận mắt thấy võ công cao cường của nó,thoạt nhìn thật giống một con thỏ nhẹ nhàng nhảy bổ lên cao.Và rồi nó bất ngờ tặng cho bọn chúng bột phấn gây mê chẳng lâu sau đó cả bọn người kia đều lăn đùng ra ngủ.
Nó rút thanh kẻm trên đầu của mình ra mở ổ khóa trên chiếc lồng sắt giải cứu Bảo Minh và Linh Đan ra.
- Bảo Minh,Linh Đan mau tỉnh lại_ nó vừa lay lay bọn họ vừa tháo dây xích trói.
Nghe tiếng gọi Bảo Minh và Linh Đan tỉnh dậy với vẻ mặt trắng bệt như không còn giọt máu
- Thanh Thanh sao cô lại ở đây?_ Bảo Minh nói một cách yếu ớt.
- Tỉnh lại đi tôi đưa hai người ra khỏi đây_ nó đỡ lấy cả hai bước ra khỏi lồng sắt rồi cực nhọc đưa bọn họ ra ngoài cửa.
Ông Dân nhìn thấy nó đưa hai người họ bước ra mà vẫn bình an ông vui mừng chạy đến đỡ lấy Bảo Minh giúp nó.
- Mau đưa họ ra xe_ nó nói
Sau khi Bảo Minh và Linh Đan đã rời khỏi đó an toàn rồi thì cuối cùng nó cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Về nước thôi_ ông Dân nhìn nó cười nói rồi leo lên xe ngồi ghế trước.
Nhưng đó vẫn chưa là kết thúc,ngay lúc nó định lên xe thì một đám người khác cùng với Trịnh Uy lao ra người nào người nấy đều cầm vũ khí trên tay.Thấy không ổn nó liền quay sang nói ông Dân.
- Ba đưa bọn nó đến về nước trước đi con ở lại giữ chân bọn chúng rồi sẽ tìm cách về sau.
- Quá nguy hiểm mau lên xe_ ông Dân tức giận quát.
- Không được,nếu để bọn nó đuổi đến sân bay thì không những chỉ có chúng ta chết mà còn liên lụy đến những vô tội,con sẽ bình an trở về mà.
Nó nói rất đúng...nếu như để bọn chúng đuổi theo đến sân bay thì những người nhất định sẽ vì mình mà chết thảm,ông Dân đành nghe theo lời nó cho xe chạy đến sân bay lên phi cơ quay về nước trước rồi sau đó sẽ cử phi cơ quay lại đón nó.
- Hãy cẩn thận!
Đứng trước mặt nó giờ đây là Trịnh Uy (người Trung Quốc) tân ông trùm mafia của Nhật,bên cạnh ông ta có hơn 1000 tên đàn em đang chuẩn bị nghe lệnh của ông ta,còn một điều quan trọng nữa...phía sau lưng của ông ta là một chiếc lồng sắt khổng lồ dùng để nhốt Bảo Minh và Linh Đan trong đó,nó đưa ánh mắt đau lòng xót thương nhìn hai người bạn của mình bị bọn cầm thú trói bằng dây xích trên lên giống như tù nhân làm cho nó không kiềm được nước mắt nhưng nếu nó khóc bọn chúng sẽ thấy được điểm yếu của mình vì vậy nó phải cứng rắn lên mới được.
- Hửm?_ Trịnh Uy nhìn nó cười gian tà_ Bạn cô sao?
- Thả hay không thả nói nhanh đi_ nó tức giận quát ầm lên và dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ông ta.
- Khẩu khí ngông cuồng lắm!Không hổ danh là con gái của La Hoàng Dân_ Trịnh Uy tuy ở Nhật nhưng mọi thông tin của các tổ chức khác đều được ông ta nắm trong lòng bàn tay,ông ta rất ấn tượng về chuyện của Trương Hàn đã bị The Hell thâu tóm vừa qua.
- Muốn cứu bạn sao?Cũng được thôi nhưng ta có một điều kiện dành cho cô đây_ Trịnh Uy đứng dậy rời khỏi ghế tiến về phía nó.
- Ông muốn gì cứ nói nhanh_ nó ghét bọn dài dòng mất thời gian mà ông ta cứ thích đùa với lửa.
- Ta muốn cô_ cười gian
- Muốn làm trâu già gặm cỏ non sao,ông có tuổi rồi ông tưởng mình còn trai 18 chắc_ nó buông ra câu nói này khiến ông ta không khỏi mất mặt trước đám đàn em.
Ông ta tức tối vô cùng nhưng vẫn cố nhịn lại.
- Hình như cô hiểu lầm rồi thì phải?Ta nói muốn cô là muốn cô ở lại đây làm việc cho tổ chức của ta.
- Hừ!_ nó cười lạnh rồi nói tiếp_ Muốn tôi làm ở một nơi tồi tàn này sao?
Trịnh Uy tức giận vì từ nãy đến giờ luôn bị nó chê đến chê lui,lần này ông ta tức giận thật rồi.
- La Thanh Thanh,ta cho ngươi hai con đường một là:theo ta,hai là:chịu chết ở đây_ ông ta giận dữ quát lớn.
- Ta không chọn gì hết_ nó nói rồi nhảy lên trên bàn rồi nhảy sang chiếc lồng sắt nhốt Bảo Minh và Linh Đan khiến bọn em đều ồ ạt kinh ngạc khi tận mắt thấy võ công cao cường của nó,thoạt nhìn thật giống một con thỏ nhẹ nhàng nhảy bổ lên cao.Và rồi nó bất ngờ tặng cho bọn chúng bột phấn gây mê chẳng lâu sau đó cả bọn người kia đều lăn đùng ra ngủ.
Nó rút thanh kẻm trên đầu của mình ra mở ổ khóa trên chiếc lồng sắt giải cứu Bảo Minh và Linh Đan ra.
- Bảo Minh,Linh Đan mau tỉnh lại_ nó vừa lay lay bọn họ vừa tháo dây xích trói.
Nghe tiếng gọi Bảo Minh và Linh Đan tỉnh dậy với vẻ mặt trắng bệt như không còn giọt máu
- Thanh Thanh sao cô lại ở đây?_ Bảo Minh nói một cách yếu ớt.
- Tỉnh lại đi tôi đưa hai người ra khỏi đây_ nó đỡ lấy cả hai bước ra khỏi lồng sắt rồi cực nhọc đưa bọn họ ra ngoài cửa.
Ông Dân nhìn thấy nó đưa hai người họ bước ra mà vẫn bình an ông vui mừng chạy đến đỡ lấy Bảo Minh giúp nó.
- Mau đưa họ ra xe_ nó nói
Sau khi Bảo Minh và Linh Đan đã rời khỏi đó an toàn rồi thì cuối cùng nó cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Về nước thôi_ ông Dân nhìn nó cười nói rồi leo lên xe ngồi ghế trước.
Nhưng đó vẫn chưa là kết thúc,ngay lúc nó định lên xe thì một đám người khác cùng với Trịnh Uy lao ra người nào người nấy đều cầm vũ khí trên tay.Thấy không ổn nó liền quay sang nói ông Dân.
- Ba đưa bọn nó đến về nước trước đi con ở lại giữ chân bọn chúng rồi sẽ tìm cách về sau.
- Quá nguy hiểm mau lên xe_ ông Dân tức giận quát.
- Không được,nếu để bọn nó đuổi đến sân bay thì không những chỉ có chúng ta chết mà còn liên lụy đến những vô tội,con sẽ bình an trở về mà.
Nó nói rất đúng...nếu như để bọn chúng đuổi theo đến sân bay thì những người nhất định sẽ vì mình mà chết thảm,ông Dân đành nghe theo lời nó cho xe chạy đến sân bay lên phi cơ quay về nước trước rồi sau đó sẽ cử phi cơ quay lại đón nó.
- Hãy cẩn thận!
/91
|