Phương Trạch Vũ cười nói : Nhụy Tử đầu lợn, tuy cô chưa gãy xương, nhưng dây chằng bị thương rồi, vẫn cần phải làm trị liệu, sau đó chịu khó tập luyện hồi phục, vì thế, cô cần phải nhập viện ngay.
Hả ? Không đến mức thế chứ, không đến mức phải phẫu thuật chứ ? Tôi lo lằng nói.
Không, ở đây chúng tôi có công nghệ phẫu thuật nội soi tiên tiến của Mỹ, yên tâm, rất nhẹ nhàng, chỉ trong một thời gian ngắn là cô có thể hồi phục lại bình thường. Phương Trạch Vũ cười , quay sang tôi chớp chớp đôi mắt , Hơn nữa, sếp của các cô bảo cô phải nhập viện, chi phí đều là anh ta lo, như thế cô còn phải lo lắng điều gì nữa ? Cứ yên tâm ở đây điều trị đi.
Nhưng, tôi còn phải đi làm..... Tôi quay sang nhìn trộm vào đôi mắt đẹp của Lạc Mộ Thâm.
Được rồi, đừng có thể hiện cô là người yêu nghề yêu nghiệp ở đây nữa, chăm chỉ quá đấy. Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, Đã nói rồi, cô là vì việc chung mà bị thương, không nói nhiều nữa. Chuẩn bị cho cô ấy một phòng, phòng cao cấp ý .
Và như thế, tôi phải nhập viện rồi.
Sau khi tôi còn mơ hồ đồng ý điều trị bằng công nghệ phẫu thuật nội soi, tôi được đẩy vào một phòng bệnh vô cùng sang trọng, nhìn giống như là một căn phòng khách sạn chứ không phải là phòng bệnh nữa.
Tôi nói, cô có thể biết nghĩ hơn chút có được không ? Thật là bực mình . Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Tôi lè lưỡi, dù sao tôi cũng chỉ là một cô gái quê mùa sinh ra ở vùng quê, bỗng dưng được chăm sóc như một nàng công chúa, nói thật là, tôi thực sự có chút ái ngại, không muốn nhận đặc ân này.
Thôi vậy, tôi cảm thấy xếp hàng dài ở những bệnh viên công, bị bác sĩ, y tá nhìn với ánh mắt lạnh nhạt còn thấy quen hơn như thế này.
Thời gian tới cô sẽ ở đây điều trị, khi nào phục hồi hoàn toàn thì quay lại làm việc, là bị thương vì việc công, nên cô không phải lo lắng gì về chi phí đâu . Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Phải phải phải, chi phí sẽ do Lạc Mộ Thâm nhà cô chuyển cho tôi . Phương Trạch Vũ cười nói.
Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn sang Phương Trạch Vũ : Anh dám lấy tiền của tôi ?
Tôi cảm giác được một luồng khí lạnh được hướng về phía tôi thổi tới.
Phương Trạch Vũ đành phải xua tay : Được rồi, cậu định ăn cơm miễn phí ý gì, tôi không cần tiền, được chưa ?
Cũng gần như là thế . Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Tôi ngồi nhìn hai người đàn ông giỏi giang Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ nói chuyện, tôi cảm thấy bộ dạng của tôi lúc này chắc là đang ngờ nghệch lắm.
Nếu tôi lấy tiền sếp của nhà cô, chắc là anh ta sẽ đốt cả bệnh viện của tôi mất, tốt nhất là không nên chọc vào tổ kiến lửa, Phương Trạch Vũ vung tay nói, Nhụy Tử đầu lợn, cô cứ yên tâm ở đây điều trị là được rồi .
Anh ta cười rồi nhìn sang Lạc Mộ Thâm : Mộ Thâm, phiền cậu đi ra ngoài, y ta cần vào để lau rửa cho con lợn nhỏ rồi, đàn ông chúng ta ngồi đây không tiện, nếu cậu không nỡ đi thì lát nữa quay lại.
Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn anh ta : Không nỡ cái gì ?
Phương Trạch Vũ cười rồi kéo Lạc Mộ Thâm ra ngoài.
Lúc này, mấy cô y ta với nụ cười tươi như hoa bước vào phòng tôi, nhẹ nhàng rửa mặt cho tôi với một thái độ rất nhiệt tình, thực sự làm tôi không thoải mái lắm, có cảm giác hơi lo sợ một chút.
Uhm, hay là để tôi tự làm đi . Tôi vội nói.
Cô ý tá cười nói : Chị Tô, đây là việc chúng tôi nên làm và phải làm, chị cứ thoải mái là được rồi.
Bọn họ còn nhẹ nhàng, tỷ mỷ đặt chân tôi xuống, làm sao đảm bảo không được động vào nước.
Cứ như thế, tôi được lau rửa sạch sẽ, sau đó thay một bộ quần áo dành cho bệnh nhân rất thoải mái, rồi nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống giường.
Thực sự rất thoải mái ! Cứ nghĩ là mấy ngày tới chắc mặt mũi tôi phải bẩn lắm vì không được lau rửa gì cơ.
Mấy cô y ta cười dịu dàng rồi lui ra, Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ lại bước vào.
Thế nào, lợn Nhụy Tử ? Phương Trạch Vũ nhìn tôi cười, Có hài lòng về cách phục vụ của chúng tôi không ?
Tôi gật gật đầu nói : Tôi chỉ có thể nói, những người có tiền các anh thật là sung sướng. Thế giới này thực sự chẳng công bằng gì.
Đừng nói thế mà, có tiền đâu phải lỗi của chúng tôi. Phương Trạch Vũ cười nói, Tốt rồi, lợn Nhụy Tử, giờ tôi phải đi đây, nói thực, Mộ Thâm đây đã kéo tôi lên từ vũng bùn đấy, chứ làm gì có bệnh viện nào viện trưởng nửa đêm rồi vẫn ở lại trông coi bệnh nhân chứ !
Biến nhanh đi ! Lạc Mộ Thâm sắc mặt không có chút biểu cảm gì nói.
Hai người nói chuyện nhé, tôi đi trước . Phương Trạch Vũ ngáp một hơi dài, Mộ Thâm, lợn con, có việc gì gấp cứ gọi tôi nhé.
Anh ta đưa tay lên tai làm tư thế gọi điện, sau đó nhẹ nhàng quay người, khoan thai bước đi.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại tôi và Lạc Mộ Thâm.
Lúc này, thực sự tôi rất bối rối.
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn tôi : Chân giờ đỡ hơn chưa ?
Tôi vội vàng gật đầu như gà đang mổ thóc : Lạc Tổng, tôi đỡ hơn nhiều rồi, giờ chân không còn đau nhiều nữa, chỉ có chút hơi tê thôi.
Đó là vì thuốc tê chưa hết . Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Ồ, tóm lại, rất cảm ơn Lạc Tổng, đã đưa tôi vào một bệnh viện tốt như thế này, mà, Lạc Tổng, vậy anh về nghỉ ngơi đi ! Tôi vội tỏ vẻ lễ phép nói.
Lạc Mộ Thâm nhẹ chớp đôi mắt : Tôi đã bảo Phương Trạch Vũ sắp xếp y tá chăm sóc, khi nào cô cần họ, họ sẽ phục vụ cô tận tình .
Ôi, không cần không cần đâu, chỉ là thương nhẹ, tôi hoàn toàn có thể tự lo được mà. Tôi vội dùng cử chỉ thể hiện sự biết ơn đối với Lạc Mộ Thâm, Tôi không cần phải có y ta chăm sóc đâu, không cần không cần.
Tôi muốn đứng dậy cảm ơn Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm liền giơ tay ấn tôi ngồi xuống, nhưng không ngờ lại chạm vào ngực của tôi, mặt tôi lúc này đỏ bừng lên, Lạc Mộ Thâm cũng vội vàng rụt tay lại.
Song, anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
Bỏ đi, người ta cũng không phải cố ý, tôi cũng vội vàng lấy lại dáng vẻ bình thường như không có chuyện gì : Lạc Tổng, hãy về nghỉ ngơi đi !
Được rồi, mấy ngày tới, cô chịu khó nằm viện dưỡng bệnh, bệnh viện là nhà Phương Trạch Vũ mở, cô cũng có số điện thoại của cậu ta, bất cứ lúc nào cần hãy gọi cho cậu ta hoặc tôi là được. Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Vâng, vâng. Tôi vội nói.
Thực ra, có cho tôi thêm lá gan nữa tôi cũng chẳng dám gọi điện cho họ, tôi chỉ dự định nằm viện vài ngày rồi về nhà, thực sự tôi cũng không muốn nằm ở một phòng bệnh sang trọng như thế này.
Lạc Mộ Thâm cũng không nói gì, anh ta quay người đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy bóng dáng của anh ta đi khuất, tôi mới dám thở một hơi thật dài.
Thật là run quá đi.
Tuy là phòng bệnh rất thoải mái, nhưng ở cùng với anh ta, thực sự cảm thấy run vô cùng, đến thở cũng chỉ dám thở khe khẽ.
Tôi nhè nhẹ sờ vào chân mình, cảm giác tê dần dần không còn nữa, chân vẫn hơi đau, nhưng đã đỡ đau hơn nhiều so với lúc mới bị.
Tôi cảm giác hơi khó chịu trong bụng, nhịn đã quá lâu, bàng quang lúc này đã đầy toàn nước truyền, tôi muốn đi vệ sinh.
Tôi nghĩ một lúc, đi vệ sinh chắc cũng không cần gọi y tá ? Chuyện nhỏ như thế làm phiền họ cũng ngại ?
Nghĩ tới đây, tôi liền đứng dậy, dẫm chân xuống nền nhà, dùng chân lành lặn còn lại nhảy lò cò vào nhà vệ sinh, nhưng khi vừa nhảy tới cửa nhà vệ sinh, tôi trượt chận, một tiếng Ùm vang lên, tôi đã bị ngã xuống đất.
Chiếc chân bị thương va vào tường, đau đến nỗi làm tôi suýt ngất đi.
Đúng rồi, chắc chắn tôi đã bị sao quả tạ chiếu vào rồi, chứ không tôi đã chẳng đen đủi như thế.
Tôi nằm dưới đất khóc mà không ra nước mắt, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.
Tôi ngạc nhiên nhìn, Lạc Mộ Thâm lại xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi nghĩ là anh ta về rồi, sao giờ lại quay lại đây ?
Tôi ngước nhìn anh ta, nghĩ rằng mình đang bị ảo giác, lúc này tôi thấy mình quên đi cảm giác đau đớn.
Lạc Mộ Thâm nhìn thấy tôi nằm thảm thương trên nền nhà, cái miệng xinh lại lè nhè nói.
Nói cô ngốc, chẳng bao giờ cô nhận, sao lúc nào cô cũng có chuyện thế ? Anh ta vừa mắng tôi, vừa cúi người ôm tôi đứng dậy.
Tôi.....tôi chỉ muốn nhảy đi vệ sinh, là tại nền nhà có nước, nên tôi mới trượt ngã. Tôi tủi thân giải thích với anh ta.
Đừng tìm lý do nữa, tìm cả trăm lý do cũng không che đậy được cô là một con lợn ngu ngốc . Anh ta lạnh lùng nói ra những lời khó nghe.
Hả ? Không đến mức thế chứ, không đến mức phải phẫu thuật chứ ? Tôi lo lằng nói.
Không, ở đây chúng tôi có công nghệ phẫu thuật nội soi tiên tiến của Mỹ, yên tâm, rất nhẹ nhàng, chỉ trong một thời gian ngắn là cô có thể hồi phục lại bình thường. Phương Trạch Vũ cười , quay sang tôi chớp chớp đôi mắt , Hơn nữa, sếp của các cô bảo cô phải nhập viện, chi phí đều là anh ta lo, như thế cô còn phải lo lắng điều gì nữa ? Cứ yên tâm ở đây điều trị đi.
Nhưng, tôi còn phải đi làm..... Tôi quay sang nhìn trộm vào đôi mắt đẹp của Lạc Mộ Thâm.
Được rồi, đừng có thể hiện cô là người yêu nghề yêu nghiệp ở đây nữa, chăm chỉ quá đấy. Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, Đã nói rồi, cô là vì việc chung mà bị thương, không nói nhiều nữa. Chuẩn bị cho cô ấy một phòng, phòng cao cấp ý .
Và như thế, tôi phải nhập viện rồi.
Sau khi tôi còn mơ hồ đồng ý điều trị bằng công nghệ phẫu thuật nội soi, tôi được đẩy vào một phòng bệnh vô cùng sang trọng, nhìn giống như là một căn phòng khách sạn chứ không phải là phòng bệnh nữa.
Tôi nói, cô có thể biết nghĩ hơn chút có được không ? Thật là bực mình . Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Tôi lè lưỡi, dù sao tôi cũng chỉ là một cô gái quê mùa sinh ra ở vùng quê, bỗng dưng được chăm sóc như một nàng công chúa, nói thật là, tôi thực sự có chút ái ngại, không muốn nhận đặc ân này.
Thôi vậy, tôi cảm thấy xếp hàng dài ở những bệnh viên công, bị bác sĩ, y tá nhìn với ánh mắt lạnh nhạt còn thấy quen hơn như thế này.
Thời gian tới cô sẽ ở đây điều trị, khi nào phục hồi hoàn toàn thì quay lại làm việc, là bị thương vì việc công, nên cô không phải lo lắng gì về chi phí đâu . Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Phải phải phải, chi phí sẽ do Lạc Mộ Thâm nhà cô chuyển cho tôi . Phương Trạch Vũ cười nói.
Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn sang Phương Trạch Vũ : Anh dám lấy tiền của tôi ?
Tôi cảm giác được một luồng khí lạnh được hướng về phía tôi thổi tới.
Phương Trạch Vũ đành phải xua tay : Được rồi, cậu định ăn cơm miễn phí ý gì, tôi không cần tiền, được chưa ?
Cũng gần như là thế . Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Tôi ngồi nhìn hai người đàn ông giỏi giang Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ nói chuyện, tôi cảm thấy bộ dạng của tôi lúc này chắc là đang ngờ nghệch lắm.
Nếu tôi lấy tiền sếp của nhà cô, chắc là anh ta sẽ đốt cả bệnh viện của tôi mất, tốt nhất là không nên chọc vào tổ kiến lửa, Phương Trạch Vũ vung tay nói, Nhụy Tử đầu lợn, cô cứ yên tâm ở đây điều trị là được rồi .
Anh ta cười rồi nhìn sang Lạc Mộ Thâm : Mộ Thâm, phiền cậu đi ra ngoài, y ta cần vào để lau rửa cho con lợn nhỏ rồi, đàn ông chúng ta ngồi đây không tiện, nếu cậu không nỡ đi thì lát nữa quay lại.
Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn anh ta : Không nỡ cái gì ?
Phương Trạch Vũ cười rồi kéo Lạc Mộ Thâm ra ngoài.
Lúc này, mấy cô y ta với nụ cười tươi như hoa bước vào phòng tôi, nhẹ nhàng rửa mặt cho tôi với một thái độ rất nhiệt tình, thực sự làm tôi không thoải mái lắm, có cảm giác hơi lo sợ một chút.
Uhm, hay là để tôi tự làm đi . Tôi vội nói.
Cô ý tá cười nói : Chị Tô, đây là việc chúng tôi nên làm và phải làm, chị cứ thoải mái là được rồi.
Bọn họ còn nhẹ nhàng, tỷ mỷ đặt chân tôi xuống, làm sao đảm bảo không được động vào nước.
Cứ như thế, tôi được lau rửa sạch sẽ, sau đó thay một bộ quần áo dành cho bệnh nhân rất thoải mái, rồi nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống giường.
Thực sự rất thoải mái ! Cứ nghĩ là mấy ngày tới chắc mặt mũi tôi phải bẩn lắm vì không được lau rửa gì cơ.
Mấy cô y ta cười dịu dàng rồi lui ra, Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ lại bước vào.
Thế nào, lợn Nhụy Tử ? Phương Trạch Vũ nhìn tôi cười, Có hài lòng về cách phục vụ của chúng tôi không ?
Tôi gật gật đầu nói : Tôi chỉ có thể nói, những người có tiền các anh thật là sung sướng. Thế giới này thực sự chẳng công bằng gì.
Đừng nói thế mà, có tiền đâu phải lỗi của chúng tôi. Phương Trạch Vũ cười nói, Tốt rồi, lợn Nhụy Tử, giờ tôi phải đi đây, nói thực, Mộ Thâm đây đã kéo tôi lên từ vũng bùn đấy, chứ làm gì có bệnh viện nào viện trưởng nửa đêm rồi vẫn ở lại trông coi bệnh nhân chứ !
Biến nhanh đi ! Lạc Mộ Thâm sắc mặt không có chút biểu cảm gì nói.
Hai người nói chuyện nhé, tôi đi trước . Phương Trạch Vũ ngáp một hơi dài, Mộ Thâm, lợn con, có việc gì gấp cứ gọi tôi nhé.
Anh ta đưa tay lên tai làm tư thế gọi điện, sau đó nhẹ nhàng quay người, khoan thai bước đi.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại tôi và Lạc Mộ Thâm.
Lúc này, thực sự tôi rất bối rối.
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn tôi : Chân giờ đỡ hơn chưa ?
Tôi vội vàng gật đầu như gà đang mổ thóc : Lạc Tổng, tôi đỡ hơn nhiều rồi, giờ chân không còn đau nhiều nữa, chỉ có chút hơi tê thôi.
Đó là vì thuốc tê chưa hết . Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Ồ, tóm lại, rất cảm ơn Lạc Tổng, đã đưa tôi vào một bệnh viện tốt như thế này, mà, Lạc Tổng, vậy anh về nghỉ ngơi đi ! Tôi vội tỏ vẻ lễ phép nói.
Lạc Mộ Thâm nhẹ chớp đôi mắt : Tôi đã bảo Phương Trạch Vũ sắp xếp y tá chăm sóc, khi nào cô cần họ, họ sẽ phục vụ cô tận tình .
Ôi, không cần không cần đâu, chỉ là thương nhẹ, tôi hoàn toàn có thể tự lo được mà. Tôi vội dùng cử chỉ thể hiện sự biết ơn đối với Lạc Mộ Thâm, Tôi không cần phải có y ta chăm sóc đâu, không cần không cần.
Tôi muốn đứng dậy cảm ơn Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm liền giơ tay ấn tôi ngồi xuống, nhưng không ngờ lại chạm vào ngực của tôi, mặt tôi lúc này đỏ bừng lên, Lạc Mộ Thâm cũng vội vàng rụt tay lại.
Song, anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
Bỏ đi, người ta cũng không phải cố ý, tôi cũng vội vàng lấy lại dáng vẻ bình thường như không có chuyện gì : Lạc Tổng, hãy về nghỉ ngơi đi !
Được rồi, mấy ngày tới, cô chịu khó nằm viện dưỡng bệnh, bệnh viện là nhà Phương Trạch Vũ mở, cô cũng có số điện thoại của cậu ta, bất cứ lúc nào cần hãy gọi cho cậu ta hoặc tôi là được. Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Vâng, vâng. Tôi vội nói.
Thực ra, có cho tôi thêm lá gan nữa tôi cũng chẳng dám gọi điện cho họ, tôi chỉ dự định nằm viện vài ngày rồi về nhà, thực sự tôi cũng không muốn nằm ở một phòng bệnh sang trọng như thế này.
Lạc Mộ Thâm cũng không nói gì, anh ta quay người đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy bóng dáng của anh ta đi khuất, tôi mới dám thở một hơi thật dài.
Thật là run quá đi.
Tuy là phòng bệnh rất thoải mái, nhưng ở cùng với anh ta, thực sự cảm thấy run vô cùng, đến thở cũng chỉ dám thở khe khẽ.
Tôi nhè nhẹ sờ vào chân mình, cảm giác tê dần dần không còn nữa, chân vẫn hơi đau, nhưng đã đỡ đau hơn nhiều so với lúc mới bị.
Tôi cảm giác hơi khó chịu trong bụng, nhịn đã quá lâu, bàng quang lúc này đã đầy toàn nước truyền, tôi muốn đi vệ sinh.
Tôi nghĩ một lúc, đi vệ sinh chắc cũng không cần gọi y tá ? Chuyện nhỏ như thế làm phiền họ cũng ngại ?
Nghĩ tới đây, tôi liền đứng dậy, dẫm chân xuống nền nhà, dùng chân lành lặn còn lại nhảy lò cò vào nhà vệ sinh, nhưng khi vừa nhảy tới cửa nhà vệ sinh, tôi trượt chận, một tiếng Ùm vang lên, tôi đã bị ngã xuống đất.
Chiếc chân bị thương va vào tường, đau đến nỗi làm tôi suýt ngất đi.
Đúng rồi, chắc chắn tôi đã bị sao quả tạ chiếu vào rồi, chứ không tôi đã chẳng đen đủi như thế.
Tôi nằm dưới đất khóc mà không ra nước mắt, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.
Tôi ngạc nhiên nhìn, Lạc Mộ Thâm lại xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi nghĩ là anh ta về rồi, sao giờ lại quay lại đây ?
Tôi ngước nhìn anh ta, nghĩ rằng mình đang bị ảo giác, lúc này tôi thấy mình quên đi cảm giác đau đớn.
Lạc Mộ Thâm nhìn thấy tôi nằm thảm thương trên nền nhà, cái miệng xinh lại lè nhè nói.
Nói cô ngốc, chẳng bao giờ cô nhận, sao lúc nào cô cũng có chuyện thế ? Anh ta vừa mắng tôi, vừa cúi người ôm tôi đứng dậy.
Tôi.....tôi chỉ muốn nhảy đi vệ sinh, là tại nền nhà có nước, nên tôi mới trượt ngã. Tôi tủi thân giải thích với anh ta.
Đừng tìm lý do nữa, tìm cả trăm lý do cũng không che đậy được cô là một con lợn ngu ngốc . Anh ta lạnh lùng nói ra những lời khó nghe.
/656
|