Tôi bị anh ta làm cho ngạt thở đến nỗi không nói ra được lời nào.
Đi vệ sinh ? Lạc Mộ Thâm hỏi.
Vâng. Tôi đỏ mặt nói, haizz.
Được, tôi dìu cô đi. Lạc Mộ Thâm nói, rồi ôm tôi dìu vào nhà vệ sinh.
Tôi tròn vo mắt, đôi mắt dường như muốn lòi ra ngoài.
Tôi tự đi được rồi . Tôi vội nói.
Lạc Mộ Thâm lườm tôi một cái, bê tôi đặt lên bồn cầu : Được rồi, tôi ở bên ngoài, cô xong thì gọi tôi.
Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ sững người nhìn Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm nhíu nhíu cặp lông mày : Chẳng nhẽ, cô cần tôi cởi quần cho ?
A ?
Tôi vội vàng xua tay : Không cần không cần .
Lạc Mộ Thâm nhìn tôi rồi quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa lại, tôi tiếp tục khúm núm như con gà rù, chỉ muốn chui đầu xuống bồn cầu không bao giờ đi ra nữa.
Thật là ngại quá đi. Lại còn là sếp của mình nữa.
Tôi ngại ngùng một lúc rồi nhanh chóng cởi quần vệ sinh, sau khi đi xong, tôi nói to : Tôi xong rồi .
Lạc Mộ Thâm đi vào, lại tiếp tục ôm tôi đi ra.
Nói ra, ai có thể tin, đường đường là người đứng đầu Lạc Thị ---- Lạc Mộ Thâm lại dìu tôi đi lại, mà lại là dìu đi nhà vệ sinh.
Xem ra nếu tôi nói với Trần An An và Châu Đình, bọn họ chắc cũng chẳng ai tin chứ ?
Nói thực, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy mình đang nằm mơ
Lạc Mộ Thâm lại đặt tôi xuống giường, tôi vội hỏi : Lạc Tổng, sao anh lại quay lại vậy ?
Ồ, vừa nãy tiện tay vứt chía khóa xe trên đầu giường, lúc về quên không cầm, tôi quay lại lấy, thế mới phát hiện cô nằm thảm hại như thế. Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Ồ, thực sự rất cảm ơn Lạc Tổng . Tôi cười nói.
Anh ta nhếch mắt nói : Cho cô biết, nếu muốn đi vệ sinh nữa, nhớ là phải bấm chuông gọi y tá, đừng có nhảy lò cò kiểu đó vào nhà vệ sinh, cô là con cóc à !
Được rồi, biết thế vừa rồi anh ta đưa tôi vào viện, tiện thể tôi khâu luôn cái mồm anh ta lại, mồm anh ta sao lắm lời thế không biết ?
Tôi đành phải từ từ kìm nén, trên mặt vẫn nở nụ cười như hoa : Vâng, tôi nhất định sẽ gọi y tá, cảm ơn sự quan tâm của Lạc Tổng.
Lạc Mộ Thâm đứng im nhìn tôi một lúc, không nói gì, cầm chìa khóa rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn cánh cửa đóng lại, tôi gắng lấy hết sức đập mạnh vào chiếc gối, Lạc Mộ Thâm, chỉ vì gặp anh, tôi mới gặp nhiều đen đủi như thế.
Nhưng mà, cuộc đời này có thể ở trong một phòng bệnh sang trọng như thế này, có chết cũng đáng, đây cũng là nhờ phúc của Lạc Mộ Thâm đấy ?
Tôi đang suy nghĩ, chuông điện thoại bỗng kêu lên, tôi nhìn số, là mẹ tôi gọi.
Ôi mẹ ơi, sao lại gọi con vào lúc này.
Nhưng không thể không nghe, con người mẹ tôi, lúc nào cũng quan tâm đến tôi, nếu tôi không nghe, chắc chắn mẹ tôi sẽ gọi cho bao giờ bằng nghe thì thôi mất.
Tôi cũng không thể để mẹ tôi biết là tôi đang bị thương, nếu không thì, mẹ tôi nhất định sẽ vượt cả nghìn cây số để đến thăm tôi, như vậy sẽ càng làm cho mẹ tôi vất vả hơn không ?
Tôi là vật báu của mẹ tôi.
Tôi đành phải nhận cuộc gọi của mẹ tôi, cố gắng nói bằng một giọng điệu bình thường như không có chuyện gì : Mẹ ạ, có chuyện gì thế ạ ?
Giọng mẹ tôi trong điện thoại lập tức truyền tới tai tôi : Nhụy Nhụy, đang làm gì thế ?
Con à, con đang xem phim hoạt hình ! Tôi vui vẻ cười nói, giọng điệu rất nhẹ nhàng, đồng thời mở vô tuyến trong phòng bệnh lên.
Tới giờ con đã đi làm được hơn hai mươi ngày rồi, công việc có bận lắm không ? Mẹ tôi quan tâm hỏi.
Không bận, rất nhàn ạ, con là nhân viên mới mà, làm việc cũng cần thời gian làm quen, làm sao có thể vừa vào một cái đã thành thục tất cả ạ.Hơn nữa, nhân viên ở đây cũng không quá bận, công ty này nói chung là rất tốt, thu nhập cũng tốt . Tôi vui vẻ nói, nước mắt lại xoay tròn trong khoang mắt.
Thế thì mẹ yên tâm rồi, là con gái sẽ phù hợp với công việc văn phòng nhẹ nhàng như thế, Mẹ tôi rõ ràng đang cảm thấy rất yên tâm về tôi, À đúng rồi, buổi tối ngồi ở nhà xem hoạt hình ? Lớn như thế rồi, sao không ra ngoài đi chơi với Đường Nhiên ?
Vừa nhắc tới Đường Nhiên, lập tức trước mặt tôi bỗng trở lên tối sầm lại, tôi nghĩ một lúc, cũng chẳng thể giấu mẹ tôi mãi được, nên nói sớm cho mẹ tôi biết, tôi hít một hơi thật sâu, sau đó nói : Mẹ à, con nói với mẹ chuyện này, con và Đường Nhiên chia tay rồi, sau khi tốt nghiệp thì chia tay.Hì hì .
Hả ? Sao lại chia tay rồi ? Không phải là bọn con đang rất tốt sao ? Không phải là đã nói sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn sao ?” Giọng mẹ tôi trong điện thoại lộ rõ vẻ bất ngờ, tôi thở dài, dòng đời xô đẩy, ấn tượng của anh chàng đẹp trai Đường Nhiên với mẹ tôi là quá tốt rồi.
Tôi lại cố tỏ ra bình thường nói : Mẹ, gì mà kết hôn ạ ? Mẹ có biết bây giờ hiện tượng các đôi yêu nhau mùa tốt nghiệp cũng chính là mùa chia tay không ? Ở trong trường, mọi người đều ngây thơ, trong sáng, nhưng khi bước vào xã hội rồi, thì không còn như thế nữa, mọi người đã mở mang tầm mắt của mình hơn, gặp cám dỗ cũng nhiều hơn, con cũng không phải là ngoại lệ, khi con vừa bước chân ra khỏi trường, đã thấy đã gặp rất nhiều những người đàn ông trẻ tuổi thành đạt, giàu có, đều rất xuất sắc, chẳng nói đâu xa, ngay ở công ty chúng con, những đồng nghiệp nam ưu tú có mà xếp cả một hàng dài, con thấy Đường Nhiên không còn được nữa, anh ta xuất thân từ nhà nông, nhà nghèo, nếu chúng con muốn mua một căn nhà ở thành phố A thì đến khi nào mới mua được ạ? Không có nhà thì làm sao kết hôn được, con cũng chẳng thể chịu được cảnh đi thuê nhà đến hết đời.Mẹ không biết thôi, nhà ở đây đắt lắm, cả mấy vạn một mét vuông đấy, cho nên, con nghĩ chia tay là điều tốt nhất, con phải tìm được một người đàn ông ưu chất, có đủ vật chất để lo cho cuộc sống sau này, tình yêu không thôi cũng chẳng thể làm người ta no đủ được, hiện thực bây giờ là con gái chúng con khi kết hôn phải cần có nhà và xe, vì thế, bọn con đã chia tay.
Ngữ khí, giọng điệu của tôi vô cùng thoải mái, nhưng lúc này nước mắt của tôi cũng đang chảy ra như sông.
Tôi cố ý nói bản thân mình là một đứa hám tiền, hám danh vọng, nhưng trên thực tế, tôi chưa bao giờ ghét bỏ Đường Nhiên không có tiền, chưa bao giờ nghĩ đến anh ta không có nhà thì chúng tôi sẽ không kết hôn, thậm chí tôi còn mơ ước chúng tôi sẽ cùng nhau phấn đấu, cùng nhau kiếm thật nhiều tiền để mua một căn nhà nhỏ, tự mình sửa sang căn nhà đó, rồi treo lên tường những bức hình ngộ nghĩnh, làm cho căn nhà tràn ngập sự ngọt ngào của tình yêu, thế nhưng........
Giọng mẹ tôi trong điện thoại bỗng trở lên u ám : Nhụy Nhụy, con nghĩ như thế là không có đúng.
Con người lương thiện, chăm chỉ như mẹ tôi sao có thể biết tôi đã trải qua những gì ?
Được rồi, được rồi mẹ ơi, con mệt rồi, con muốn đi ngủ, mẹ, con lớn rồi, con biết mình phải làm gì, con đâu có còn là trẻ con nữa.Mẹ ngủ ngon nhé, đợi con kiếm nhiều tiền con sẽ mua cho mẹ chiếc áo lông chồn . Nói xong tôi liền cúp điện thoại.
Sau đấy tôi đã không còn chịu được nữa, úp mặt vào gối rồi gào lên khóc.
Không biết tôi đã khóc bao lâu, y tá vào truyền kháng sinh cho tôi, tôi mới mơ mơ màng màng mở đôi mắt của mình ra.
Tôi đã ngủ rất sâu, đến nỗi y tá vào thay băng cho tôi, chọc kim truyền thuốc mà tôi chẳng biết gì.
Cũng có thể tôi đã quá mệt, đêm nay, tôi đã ngủ một giấc ngon lành.
Chỉ là, trong mơ, tôi lạ mơ thấy Đường Nhiên, trong mơ anh ta lại nói những lời vô tình với tôi, lại lần nữa, nước mắt của tôi chảy ướt cả chiếc gối trên đầu......
Ngày thứ hai
Tôi bị một hồi chuông điện thoại dồn dập làm cho tỉnh giấc.
Tôi mò chiếc điện thoại đặt trên chiếc tủ ở đầu giường, trên điện thoại hiện tên Trần An An.
Tôi lập tức tỉnh táo trở lại, tôi biết Trần An An thấy tôi không đi làm, nên đã gọi điện hỏi.
Tôi nghe điện thoại.
Nhụy Tử, Sao cậu chưa đi làm thế ? Giọng điệu của Trần An An rất gấp gáp, Cậu ngủ quên đấy à ? Giờ đã là mười giờ rồi đấy .
Ờ, Tôi cố gắng tỏ ra thoải mái, An An, hôm qua chân tớ bị thương, giờ đang phải nằm viện rồi.
Cái gì ? Nằm viện rồi ? Trần An An ngạc nhiên nói , Nhụy Tử, cậu không sao chứ ?
Không sao, dây chằng bị giãn, nên mới phải vào viện Tôi cười nói, Tớ không sao, không sao cả.Không phải lo gì đâu.
Thế sao được chứ? Trần An An nói, Hết giờ làm tớ đến thăm cậu.
Không cần, không cần đâu, tớ không sao, thực sự không sao. Tôi vội nói.
Không được, Nhụy Tử, bây giờ ở đây chỉ có hai chúng ta là bạn tốt của nhau, cậu nằm viện rồi, lại không có người nhà chăm sóc, tớ có thể không đến sao? Cậu cứ đợi, tan làm tớ nhất định đến, cậu ở viện nào thế ?
Tớ... ..., Tôi thực sự không biết phải nói gì mới được, nhưng nếu tôi lưỡng lự thì cũng khác gì không muốn cậu ấy tới ?
Nghĩ tới đây, tôi đành phải nói : An An, tớ ở viện St Mary.
Gì ? St Mary ? Giọng Trần An An được tăng cao lên, tôi nghĩ cậu ấy đang kinh ngạc đến mức nhảy dựng cả lên.
Đi vệ sinh ? Lạc Mộ Thâm hỏi.
Vâng. Tôi đỏ mặt nói, haizz.
Được, tôi dìu cô đi. Lạc Mộ Thâm nói, rồi ôm tôi dìu vào nhà vệ sinh.
Tôi tròn vo mắt, đôi mắt dường như muốn lòi ra ngoài.
Tôi tự đi được rồi . Tôi vội nói.
Lạc Mộ Thâm lườm tôi một cái, bê tôi đặt lên bồn cầu : Được rồi, tôi ở bên ngoài, cô xong thì gọi tôi.
Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ sững người nhìn Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm nhíu nhíu cặp lông mày : Chẳng nhẽ, cô cần tôi cởi quần cho ?
A ?
Tôi vội vàng xua tay : Không cần không cần .
Lạc Mộ Thâm nhìn tôi rồi quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa lại, tôi tiếp tục khúm núm như con gà rù, chỉ muốn chui đầu xuống bồn cầu không bao giờ đi ra nữa.
Thật là ngại quá đi. Lại còn là sếp của mình nữa.
Tôi ngại ngùng một lúc rồi nhanh chóng cởi quần vệ sinh, sau khi đi xong, tôi nói to : Tôi xong rồi .
Lạc Mộ Thâm đi vào, lại tiếp tục ôm tôi đi ra.
Nói ra, ai có thể tin, đường đường là người đứng đầu Lạc Thị ---- Lạc Mộ Thâm lại dìu tôi đi lại, mà lại là dìu đi nhà vệ sinh.
Xem ra nếu tôi nói với Trần An An và Châu Đình, bọn họ chắc cũng chẳng ai tin chứ ?
Nói thực, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy mình đang nằm mơ
Lạc Mộ Thâm lại đặt tôi xuống giường, tôi vội hỏi : Lạc Tổng, sao anh lại quay lại vậy ?
Ồ, vừa nãy tiện tay vứt chía khóa xe trên đầu giường, lúc về quên không cầm, tôi quay lại lấy, thế mới phát hiện cô nằm thảm hại như thế. Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Ồ, thực sự rất cảm ơn Lạc Tổng . Tôi cười nói.
Anh ta nhếch mắt nói : Cho cô biết, nếu muốn đi vệ sinh nữa, nhớ là phải bấm chuông gọi y tá, đừng có nhảy lò cò kiểu đó vào nhà vệ sinh, cô là con cóc à !
Được rồi, biết thế vừa rồi anh ta đưa tôi vào viện, tiện thể tôi khâu luôn cái mồm anh ta lại, mồm anh ta sao lắm lời thế không biết ?
Tôi đành phải từ từ kìm nén, trên mặt vẫn nở nụ cười như hoa : Vâng, tôi nhất định sẽ gọi y tá, cảm ơn sự quan tâm của Lạc Tổng.
Lạc Mộ Thâm đứng im nhìn tôi một lúc, không nói gì, cầm chìa khóa rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn cánh cửa đóng lại, tôi gắng lấy hết sức đập mạnh vào chiếc gối, Lạc Mộ Thâm, chỉ vì gặp anh, tôi mới gặp nhiều đen đủi như thế.
Nhưng mà, cuộc đời này có thể ở trong một phòng bệnh sang trọng như thế này, có chết cũng đáng, đây cũng là nhờ phúc của Lạc Mộ Thâm đấy ?
Tôi đang suy nghĩ, chuông điện thoại bỗng kêu lên, tôi nhìn số, là mẹ tôi gọi.
Ôi mẹ ơi, sao lại gọi con vào lúc này.
Nhưng không thể không nghe, con người mẹ tôi, lúc nào cũng quan tâm đến tôi, nếu tôi không nghe, chắc chắn mẹ tôi sẽ gọi cho bao giờ bằng nghe thì thôi mất.
Tôi cũng không thể để mẹ tôi biết là tôi đang bị thương, nếu không thì, mẹ tôi nhất định sẽ vượt cả nghìn cây số để đến thăm tôi, như vậy sẽ càng làm cho mẹ tôi vất vả hơn không ?
Tôi là vật báu của mẹ tôi.
Tôi đành phải nhận cuộc gọi của mẹ tôi, cố gắng nói bằng một giọng điệu bình thường như không có chuyện gì : Mẹ ạ, có chuyện gì thế ạ ?
Giọng mẹ tôi trong điện thoại lập tức truyền tới tai tôi : Nhụy Nhụy, đang làm gì thế ?
Con à, con đang xem phim hoạt hình ! Tôi vui vẻ cười nói, giọng điệu rất nhẹ nhàng, đồng thời mở vô tuyến trong phòng bệnh lên.
Tới giờ con đã đi làm được hơn hai mươi ngày rồi, công việc có bận lắm không ? Mẹ tôi quan tâm hỏi.
Không bận, rất nhàn ạ, con là nhân viên mới mà, làm việc cũng cần thời gian làm quen, làm sao có thể vừa vào một cái đã thành thục tất cả ạ.Hơn nữa, nhân viên ở đây cũng không quá bận, công ty này nói chung là rất tốt, thu nhập cũng tốt . Tôi vui vẻ nói, nước mắt lại xoay tròn trong khoang mắt.
Thế thì mẹ yên tâm rồi, là con gái sẽ phù hợp với công việc văn phòng nhẹ nhàng như thế, Mẹ tôi rõ ràng đang cảm thấy rất yên tâm về tôi, À đúng rồi, buổi tối ngồi ở nhà xem hoạt hình ? Lớn như thế rồi, sao không ra ngoài đi chơi với Đường Nhiên ?
Vừa nhắc tới Đường Nhiên, lập tức trước mặt tôi bỗng trở lên tối sầm lại, tôi nghĩ một lúc, cũng chẳng thể giấu mẹ tôi mãi được, nên nói sớm cho mẹ tôi biết, tôi hít một hơi thật sâu, sau đó nói : Mẹ à, con nói với mẹ chuyện này, con và Đường Nhiên chia tay rồi, sau khi tốt nghiệp thì chia tay.Hì hì .
Hả ? Sao lại chia tay rồi ? Không phải là bọn con đang rất tốt sao ? Không phải là đã nói sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn sao ?” Giọng mẹ tôi trong điện thoại lộ rõ vẻ bất ngờ, tôi thở dài, dòng đời xô đẩy, ấn tượng của anh chàng đẹp trai Đường Nhiên với mẹ tôi là quá tốt rồi.
Tôi lại cố tỏ ra bình thường nói : Mẹ, gì mà kết hôn ạ ? Mẹ có biết bây giờ hiện tượng các đôi yêu nhau mùa tốt nghiệp cũng chính là mùa chia tay không ? Ở trong trường, mọi người đều ngây thơ, trong sáng, nhưng khi bước vào xã hội rồi, thì không còn như thế nữa, mọi người đã mở mang tầm mắt của mình hơn, gặp cám dỗ cũng nhiều hơn, con cũng không phải là ngoại lệ, khi con vừa bước chân ra khỏi trường, đã thấy đã gặp rất nhiều những người đàn ông trẻ tuổi thành đạt, giàu có, đều rất xuất sắc, chẳng nói đâu xa, ngay ở công ty chúng con, những đồng nghiệp nam ưu tú có mà xếp cả một hàng dài, con thấy Đường Nhiên không còn được nữa, anh ta xuất thân từ nhà nông, nhà nghèo, nếu chúng con muốn mua một căn nhà ở thành phố A thì đến khi nào mới mua được ạ? Không có nhà thì làm sao kết hôn được, con cũng chẳng thể chịu được cảnh đi thuê nhà đến hết đời.Mẹ không biết thôi, nhà ở đây đắt lắm, cả mấy vạn một mét vuông đấy, cho nên, con nghĩ chia tay là điều tốt nhất, con phải tìm được một người đàn ông ưu chất, có đủ vật chất để lo cho cuộc sống sau này, tình yêu không thôi cũng chẳng thể làm người ta no đủ được, hiện thực bây giờ là con gái chúng con khi kết hôn phải cần có nhà và xe, vì thế, bọn con đã chia tay.
Ngữ khí, giọng điệu của tôi vô cùng thoải mái, nhưng lúc này nước mắt của tôi cũng đang chảy ra như sông.
Tôi cố ý nói bản thân mình là một đứa hám tiền, hám danh vọng, nhưng trên thực tế, tôi chưa bao giờ ghét bỏ Đường Nhiên không có tiền, chưa bao giờ nghĩ đến anh ta không có nhà thì chúng tôi sẽ không kết hôn, thậm chí tôi còn mơ ước chúng tôi sẽ cùng nhau phấn đấu, cùng nhau kiếm thật nhiều tiền để mua một căn nhà nhỏ, tự mình sửa sang căn nhà đó, rồi treo lên tường những bức hình ngộ nghĩnh, làm cho căn nhà tràn ngập sự ngọt ngào của tình yêu, thế nhưng........
Giọng mẹ tôi trong điện thoại bỗng trở lên u ám : Nhụy Nhụy, con nghĩ như thế là không có đúng.
Con người lương thiện, chăm chỉ như mẹ tôi sao có thể biết tôi đã trải qua những gì ?
Được rồi, được rồi mẹ ơi, con mệt rồi, con muốn đi ngủ, mẹ, con lớn rồi, con biết mình phải làm gì, con đâu có còn là trẻ con nữa.Mẹ ngủ ngon nhé, đợi con kiếm nhiều tiền con sẽ mua cho mẹ chiếc áo lông chồn . Nói xong tôi liền cúp điện thoại.
Sau đấy tôi đã không còn chịu được nữa, úp mặt vào gối rồi gào lên khóc.
Không biết tôi đã khóc bao lâu, y tá vào truyền kháng sinh cho tôi, tôi mới mơ mơ màng màng mở đôi mắt của mình ra.
Tôi đã ngủ rất sâu, đến nỗi y tá vào thay băng cho tôi, chọc kim truyền thuốc mà tôi chẳng biết gì.
Cũng có thể tôi đã quá mệt, đêm nay, tôi đã ngủ một giấc ngon lành.
Chỉ là, trong mơ, tôi lạ mơ thấy Đường Nhiên, trong mơ anh ta lại nói những lời vô tình với tôi, lại lần nữa, nước mắt của tôi chảy ướt cả chiếc gối trên đầu......
Ngày thứ hai
Tôi bị một hồi chuông điện thoại dồn dập làm cho tỉnh giấc.
Tôi mò chiếc điện thoại đặt trên chiếc tủ ở đầu giường, trên điện thoại hiện tên Trần An An.
Tôi lập tức tỉnh táo trở lại, tôi biết Trần An An thấy tôi không đi làm, nên đã gọi điện hỏi.
Tôi nghe điện thoại.
Nhụy Tử, Sao cậu chưa đi làm thế ? Giọng điệu của Trần An An rất gấp gáp, Cậu ngủ quên đấy à ? Giờ đã là mười giờ rồi đấy .
Ờ, Tôi cố gắng tỏ ra thoải mái, An An, hôm qua chân tớ bị thương, giờ đang phải nằm viện rồi.
Cái gì ? Nằm viện rồi ? Trần An An ngạc nhiên nói , Nhụy Tử, cậu không sao chứ ?
Không sao, dây chằng bị giãn, nên mới phải vào viện Tôi cười nói, Tớ không sao, không sao cả.Không phải lo gì đâu.
Thế sao được chứ? Trần An An nói, Hết giờ làm tớ đến thăm cậu.
Không cần, không cần đâu, tớ không sao, thực sự không sao. Tôi vội nói.
Không được, Nhụy Tử, bây giờ ở đây chỉ có hai chúng ta là bạn tốt của nhau, cậu nằm viện rồi, lại không có người nhà chăm sóc, tớ có thể không đến sao? Cậu cứ đợi, tan làm tớ nhất định đến, cậu ở viện nào thế ?
Tớ... ..., Tôi thực sự không biết phải nói gì mới được, nhưng nếu tôi lưỡng lự thì cũng khác gì không muốn cậu ấy tới ?
Nghĩ tới đây, tôi đành phải nói : An An, tớ ở viện St Mary.
Gì ? St Mary ? Giọng Trần An An được tăng cao lên, tôi nghĩ cậu ấy đang kinh ngạc đến mức nhảy dựng cả lên.
/656
|