Mấy ngày qua, nó ở lì trong bệnh viện. Hàng ngày, tụi nó vẫn đến thăm và lấp đầy khoảng trống trong nó nhưng chỉ là lắp đầy một phần, còn lại vẫn là cả một khoảng trống lớn trong tim nó. Hắn từ ngày hôm đó không vào thăm nó nữa. Điều đấy dường như đã khẳng định sự chấm dút giữa bọn nó.
Sức khỏe của nó cũng chẳng khác đi, không tốt mà cũng không xấu đi. Đến lúc này mà bọn bạn vẫn chứ biết chuyện nó bị bệnh. Ngay cả hắn cũng chỉ nghĩ nó muốn chơi trong bệnh viện.
Hôm nay , nó cảm thấy mệt mỏi lắm. Cả thân như mềm nhũn ra. Không làm được gì cả. Nó nghĩ rằng cũng đã sắp đến lúc nó phải ra đi rồi. CÒn mấy ngày nữa là hết một tháng rồi. Mệt mỏi nó đi ra ngoài sân bệnh viện.
Đập vào mắt nó là hình ảnh của một gia đình rất tình cảm. Trên môi của hai người vợ chồng không có vẻ gì là gượng ép cả, họ cười rất tình cảm. Tay trong tay , đứa con và người cha dắt dìu mẹ đi xung quanh khu vườn của bệnh viện. Họ thực sự rất hạn phúc, nó cứ ngồi đó ngắm nhìn bọn họ.
Rồi gia đình ấy cũng tiến lại gần và ngồi cạnh nó, chị hỏi nhẹ nhàng:
– Em sao vậy, để chị dìu vào nhé.
– Dạ không , em không sao. Bé trai xinh quá ạ.
– Ừ, nó thật là đáng yêu phải không. CHị bị ung thư , lúc đầu nghe bác sĩ nói chỉ sống được đến hai tháng sau thôi. Lúc đấy, chỉ rất sợ hãi và buồn. Chị nghĩ rằng chết đi rồi chắc sẽ thanh thản hơn nhưng vì có anh đưa cậu bé này đến đây chơi với chị. Thực ra thì bọn chị không phải là một gia đình đâu, đây chỉ là con của anh ấy mà thôi.
– Vậy sao ạ. Vậy bé trai là động lực cho chị sông sao.
– Đứng vậy đó, chị quyết định sẽ cưới anh ấy và sẽ nuôi đứa bé như mẹ đẻ của bé. Chị không muốn phải nhìn thấy cảnh gà trống nuôi con, như vậy thì tội thằng bé lắm em à.
Hóa ra là vậy. Con người ta ai cũng có những động lực của riêng mình để cố gắng mà sống cho tốt.
Nó nhận ra nó còn nhiều mong muốn chưa hoàn thành mà, mẹ chính là động lực cho nó. Ken chính là động lực cho nó. Kiều, Tuyết, Ngọc, Vy, Duy, Ki là những động lực lớn của đời nó. Hóa ra, thứ nó cần nhất lại luôn ở trước mắt mà nó không nhận ra.
Ngồi trong phòng bệnh, nó suy nghĩ. Nó muốn sống, sống để hoàn thành những mong ước của chính nó. Sống để được nhìn thấy những nụ cười của những người bạn yêu quý.
Nó quyết định nói với Ken rằng muốn sang Anh để chữa bệnh. Ken lưỡng lự không muốn cho em gái bé bỏng của mình đi đâu hết. Nhưng vì nó là niềm vui của đời anh nên anh muốn nó phải sống . Cuối cùng thì Ken cũng đồng ý cho nó sang Anh.
Nó thu xếp đồ đạc và nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Tụi bạn đều ra đón nó. Đứa nào cũng nước mắt nước mũi tèm lem. Ngay cả những thằng con trai như Duy và Ki cũng nước mắt cá sấu nữa. Hắn cũng đến tiễn nó nhưng không nói một lời nào.
Khoảng cách giữa hai ta không xa nhưng về mặt trái tim thì có lẽ đi cả con đường, có lẽ đi đến cuối chân trời cũng không thể nối lại một khoảng cách đã từng rất gần.
Nó đến trước mặt hắn, nhìn qua Linh và mỉm cười. Lấy tay tháo chiếc vòng ở cổ ra, nó nói một câu lạnh ngắt:
– Tôi cũng đã lấy thứ thuộc về mình, tôi cũng không nên giữ lại thứ chưa từng thuộc về tôi .
Nói rồi, nó đưa sợi dây chuyền cho hắn và bỏ đi…không ngoảnh lại.
Lúc nó tắt cái nụ cười ấy, hắn hụt hẫng. Hắn nhận ra rằng được nhìn lại nụ cười ấy một lần nữa quả là thứ quá xa xỉ với hắn. Nhận ra cái sợi dây chuyền. Hắn đón lấy và nghe nó nói thế. Hắn sờ lên cổ. Sợi dây chuyền ấy…..sợi dây mà nó đã đấu võ mồm với nhỏ Linh để mua bằng được. CHiếc sợi dây mà nó đã tự tay đeo cho hắn. Cái vòng tay ấm áp ấy , hắn sẽ không bao giờ cảm nhận được nữa. Dù chỉ là một lần…
Sợi dây ấy đã bị nó lấy đi ngay khi lúc nó tát hắn.
Cũng phải thôi, vì hắn đã tìm được Madeline của hắn mà.
Những kí ức xua kia như một chiếc cốc thủy tinh. Một khi đã vớ thì đừng có cố mà ghép lại. Ghép lại những mảnh vỡ cũng như cố nhớ lại những kí ức, điều đó chỉ làm cho trái tim thêm nhiều vết xước hơn mà thôi.
Nỗi buồn rồi sẽ trôi theo thời gian.
Nó dứt khoát đi khỏi sân bay cùng Tuyết. Tuyết đi cùng nó như một người vệ sĩ. Kiều giúp nó chữa bệnh và chăm sóc nó. Với lại, cô cũng tiện đường đi thăm bạn cô luôn.
Lúc nó vừa rời khỏi sân bay thì cũng là lúc Ken hắng giọng, buồn rầu nói:
– Thực ra Ngân đi sang Anh cùng Kiều là có lí do cả.
– Là sao. Mọi người hoàng hồn trong đó có cả hắn
Giọng nghẹn ngào, Ken hít vào một hơi rồi cố gắng nói:
– Ngân….Ngân nó bị bệnh…tim nên phải sang Anh để chữa bệnh. Khả năng sống sót là rất ít vì…..
– Vì…vì sao. Vy đau đớn hỏi.
– Vì nửa tháng qua đã là hạn cuối của nó rồi…..bác sĩ bảo nó chỉ sống được sau 1 tháng nữa thôi….tức….là chỉ còn…3 ngày nữa thôi….
Nói xong, Ken khóc òa lên trong vòng tay của Kiều. Anh ngã khụy xuống. Anh đã cố cầm nước mắt từ đầu đến giờ để không làm cho nó thấy buồn. Vậy mà giờ đây, mỗi khi nhắc đến là nước mắt anh cứ tuôn ra.
Ngọc nghe xong không tin nổi vào tai mình. Con bạn chí cốt của cô bỏ cô đi như vậy sao. Cô ngã vào lòng của Ki, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Ki đau lòng nhìn cô như thế. Anh cũng thân với nó. Anh và đám bạn luôn ủng hộ nó. Mặc dù thời gian gặp nó không phải là nhiều. Nhưng có thể anh sẽ không bao giờ được nhìn thấy bóng dáng của con người đã…..từng làm cho hắn cười.
Vy không chịu nổi đau đớn, cô tiến lại gần hắn. Giáng cho hắn một cái tát. Hắn không phản ứng gì bởi hắn vẫn còn ngạc nhiên lắm. Nhỏ Linh thấy hắn bị tát mắng Vy:
– Cô làm gì vậy, sao cô lại đánh anh ấy. Anh ấy có làm gì cô đâu.
Vy tức giận tát cho nhỏ một cái. Tát xong, Hắn quay sang tức giận đẩy Vy ra và ôm lấy nhỏ. Nhỏ cười đắc thắng còn Vy thì được đỡ bởi vòng tay của Duy.
Duy tức giận chửi thẳng vào mặt nhỏ:
– Cô là hồ ly tinh. Cô đã chia re tình cảm của họ. Đồ trơ trẽn, chúng tôi ghét cô.
– Đừng mắng cô ấy nữa. Hắn lên tiếng bảo vệ nhỏ.
– Bảo, từ bao giờ trong tim cậu không còn Ngân nữa. Tôi đã từng nghe cậu nói với Ngân rằng sẽ luôn yêu Ngân mà. Vậy sao bây giờ cậu lại đang tay trong tay với một người con gái khác. Tôi tưởng có Ngân bên cạnh thì cậu sẽ thay đổi vậy mà…..tôi đã lầm. Duy nói.
– Tại sao , tại sao…. Chính cô, chính cô . Tất cả là tại cô đấy Linh. Cô đã cướp mọi thứ khỏi tay nó. Cô có đáng làm người không. Ngọc bây giờ mới khóc thành tiếng và chửi rủa Linh.
– Tôi bảo đừng có mắng cô ấy nữa cơ mà. Cô ấy có tội gì chứ. Hắn gào lên để bảo vệ nhỏ. Vì trời tối muôn rồi nên ở sân bay chỉ còn có tụi nó thôi.
– Vì…vì một đứa con gái mà tình bạn của chúng ta như thế này sao Bảo.
Không nói nhiều nữa. Hắn đưa Linh đi về.
Bỗng, điện thoại hắn có điện thoại. Là của mẹ :
– Alo.
– Bảo hả, về nhà ngay, mang theo cả Linh về nữa.
————-1 ngày trước lúc cất cánh———————
Nó cố gắng thay quần áo rồi lái xe đến nhà hắn. Mẹ hắn thấy con dâu tương lai của mình ốm yếu như thế này liền dìu cô vào nhà. Pha cho nó một cốc trà nóng, bà hỏi :
– Sao vây con, nói mẹ nghe nào
– Mẹ à, con bị…bệnh tim
Cốc trà trong tay bà đang rung lên từng hồi. Thấy thế, nó nắm lấy tay bà và giải thích:
– Mẹ à, mẹ bình tĩnh nghe con nói này. Con mới chỉ là giai đoạn đầu thôi. Bác sĩ bảo nếu con bay sang Anh chữa bệnh thì sẽ khỏi bệnh mà.
– Vậy sao, cố gắng ăn nhiều nhé. Con gầy lắm rồi đó.
– Vâng.
– MÀ con đến đây có chuyện gì để nói sao.
– À, dạ vâng. Con muốn hủy hôn ạ.
– Tại..tại sao. Thằng BẢo nó làm gì con à.
– Không,không có gì đâu ạ. Chỉ là con thấy anh ấy không…không phải là …tuýp mà con thích.
– Vậy sao. Nhưng sao lúc trước hai đứa lại làm người yêu.
– Lúc đó, con yêu anh ấy nhưng theo thời gian thì con cũng chỉ như một đồ chơi bị bỏ đi thôi.
– Mẹ xin lỗi, thằng con của mẹ đã làm con buồn rồi. Mẹ xin lỗi.
– Không sao đâu mẹ ạ. Mẹ hãy cho anh ấy đính hôn với Linh đi mẹ.
– Tại sao vậy con.
– Anh ấy yêu Linh mà mẹ.
– Vậy à.
– Mẹ, mẹ hứa với con một điều đi.
– Mẹ hứa.
– Mẹ hãy cho anh ấy đính hôn với Linh. Như vậy sẽ tốt hơn.
– Được….dược rồi…mẹ hứa với con đấy.
Bà dắt nó về tận bệnh viện. Bà thấy thật là tiếc khi lại để mất một người con gái hoàn hảo như thế này , bà thấy con trai mình thật ngu ngốc.
———————–Hiện tại——————–
Hắn về nhà với Linh, thấy mẹ đang ngồi đó. Mặt buồn rầu, nghiêm nghị bà nói :
– Hai đứa vào đây.
Nhỏ nhanh chân ngồi vào cạnh hắn, núp vào như sợ bà.
– Mẹ muốn nói chuyện cưới hỏi.
Nhỏ Linh mặt bỗng chốc tối sầm lại, nhỏ tức giận vì hắn vẫn còn hôn ước với nó :
– Mẹ, con không muốn lấy cô ta.
– Mẹ biết.
Lời của bà làm hắn và nhỏ ngạc nhiên. Chắc bà đã biết mọi chuyện. Mặt nhỏ tươ tắn hẳn lên và điều đó làm bà thấy khó chịu nhưng bà vẫn cố nói :
– Con sẽ kết hôn với Linh.
– Mẹ…
– Không nói gì nữa. Các con đi đi. Mẹ và ba còn phải đi sang Pháp công tác.
– Dạ, con chào mẹ.
Nhỏ Linh chào lễ phép vì từ giờ nhỏ sẽ là con của một tập đoàn danh giá, đã thế lại là vợ của hắn nữa. Ngày hôm nay sao bắt đầu bằng những điều tuyệt vời như vậy chứ.
————————————-
Hiện tại, nó đang ngồi trên máy bay cùng với Tuyết. Nó không ngủ được. Tuyết thì đang làm việc gì đó nên không thể ra nói chuyện với nó được.
Một lúc sau, Tuyết quay trở lại. Cô lấy một cái bịt mắt, bịt mắt nó lại rồi lấy từ trên chiếc xe đẩy một cái bánh sinh nhật. Thắp đủ mười chín ngọn nế, cô bảo nó bỏ cái đó ra.
– CHúc mừng sinh nhât.
Nó đã quá đau khổ, quá buồn đến nỗi ngày sinh nhật của mình lại quên nữa. Ngày 19/3. Tuyết vui vẻ tươi cười nói :
– Kiều nói với chị đấy. SInh nhật vui vẻ nha bé con. Haha. Thổi nến đi.
Nó vui mừng thổi nến rồi ôm chầm lấy Tuyết. Cô nhẹ nhàng bảo nó :
– Nào, nào. VUi lên.
– Em cám ơn chị nhiều lắm.
– Không có gì. Nào đây là quà sinh nhật của chị.
Nó mở hộp quà ra và thấy một bộ váy màu trắng. Rất đẹp là từ có thể dùng để miêu tả nó. Tuyết bảo :
– Chị thức ba đêm để làm nó đáy. EM mà không mặc thì chị buồn lắm nha.
– Vâng vâng em mặc được chưa.
Và thế là nó vui vẻ đón sinh nhật ,đón một tuổi mới cùng Tuyết.
Nó càng vui hơn khi về đến Anh , mở máy ra toàn là tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ tụi nó. Và tất nhiên là không có tin nhắn của hắn. Nhưng nó không bận tâm vì bây giờ cái phòng bệnh ở Anh của nó đang chất một đống quà từ tụi nó gửi sang.
Nó tự nhủ sẽ quên hắn nhanh thôi.
Không phải chia tay là kết thúc.
Không phải cảm xúc là trò chơi.
Không phải cứ yêu là hạn phúc
Không phải chúc phúc là niềm vui.
——————————————–
Sức khỏe của nó cũng chẳng khác đi, không tốt mà cũng không xấu đi. Đến lúc này mà bọn bạn vẫn chứ biết chuyện nó bị bệnh. Ngay cả hắn cũng chỉ nghĩ nó muốn chơi trong bệnh viện.
Hôm nay , nó cảm thấy mệt mỏi lắm. Cả thân như mềm nhũn ra. Không làm được gì cả. Nó nghĩ rằng cũng đã sắp đến lúc nó phải ra đi rồi. CÒn mấy ngày nữa là hết một tháng rồi. Mệt mỏi nó đi ra ngoài sân bệnh viện.
Đập vào mắt nó là hình ảnh của một gia đình rất tình cảm. Trên môi của hai người vợ chồng không có vẻ gì là gượng ép cả, họ cười rất tình cảm. Tay trong tay , đứa con và người cha dắt dìu mẹ đi xung quanh khu vườn của bệnh viện. Họ thực sự rất hạn phúc, nó cứ ngồi đó ngắm nhìn bọn họ.
Rồi gia đình ấy cũng tiến lại gần và ngồi cạnh nó, chị hỏi nhẹ nhàng:
– Em sao vậy, để chị dìu vào nhé.
– Dạ không , em không sao. Bé trai xinh quá ạ.
– Ừ, nó thật là đáng yêu phải không. CHị bị ung thư , lúc đầu nghe bác sĩ nói chỉ sống được đến hai tháng sau thôi. Lúc đấy, chỉ rất sợ hãi và buồn. Chị nghĩ rằng chết đi rồi chắc sẽ thanh thản hơn nhưng vì có anh đưa cậu bé này đến đây chơi với chị. Thực ra thì bọn chị không phải là một gia đình đâu, đây chỉ là con của anh ấy mà thôi.
– Vậy sao ạ. Vậy bé trai là động lực cho chị sông sao.
– Đứng vậy đó, chị quyết định sẽ cưới anh ấy và sẽ nuôi đứa bé như mẹ đẻ của bé. Chị không muốn phải nhìn thấy cảnh gà trống nuôi con, như vậy thì tội thằng bé lắm em à.
Hóa ra là vậy. Con người ta ai cũng có những động lực của riêng mình để cố gắng mà sống cho tốt.
Nó nhận ra nó còn nhiều mong muốn chưa hoàn thành mà, mẹ chính là động lực cho nó. Ken chính là động lực cho nó. Kiều, Tuyết, Ngọc, Vy, Duy, Ki là những động lực lớn của đời nó. Hóa ra, thứ nó cần nhất lại luôn ở trước mắt mà nó không nhận ra.
Ngồi trong phòng bệnh, nó suy nghĩ. Nó muốn sống, sống để hoàn thành những mong ước của chính nó. Sống để được nhìn thấy những nụ cười của những người bạn yêu quý.
Nó quyết định nói với Ken rằng muốn sang Anh để chữa bệnh. Ken lưỡng lự không muốn cho em gái bé bỏng của mình đi đâu hết. Nhưng vì nó là niềm vui của đời anh nên anh muốn nó phải sống . Cuối cùng thì Ken cũng đồng ý cho nó sang Anh.
Nó thu xếp đồ đạc và nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Tụi bạn đều ra đón nó. Đứa nào cũng nước mắt nước mũi tèm lem. Ngay cả những thằng con trai như Duy và Ki cũng nước mắt cá sấu nữa. Hắn cũng đến tiễn nó nhưng không nói một lời nào.
Khoảng cách giữa hai ta không xa nhưng về mặt trái tim thì có lẽ đi cả con đường, có lẽ đi đến cuối chân trời cũng không thể nối lại một khoảng cách đã từng rất gần.
Nó đến trước mặt hắn, nhìn qua Linh và mỉm cười. Lấy tay tháo chiếc vòng ở cổ ra, nó nói một câu lạnh ngắt:
– Tôi cũng đã lấy thứ thuộc về mình, tôi cũng không nên giữ lại thứ chưa từng thuộc về tôi .
Nói rồi, nó đưa sợi dây chuyền cho hắn và bỏ đi…không ngoảnh lại.
Lúc nó tắt cái nụ cười ấy, hắn hụt hẫng. Hắn nhận ra rằng được nhìn lại nụ cười ấy một lần nữa quả là thứ quá xa xỉ với hắn. Nhận ra cái sợi dây chuyền. Hắn đón lấy và nghe nó nói thế. Hắn sờ lên cổ. Sợi dây chuyền ấy…..sợi dây mà nó đã đấu võ mồm với nhỏ Linh để mua bằng được. CHiếc sợi dây mà nó đã tự tay đeo cho hắn. Cái vòng tay ấm áp ấy , hắn sẽ không bao giờ cảm nhận được nữa. Dù chỉ là một lần…
Sợi dây ấy đã bị nó lấy đi ngay khi lúc nó tát hắn.
Cũng phải thôi, vì hắn đã tìm được Madeline của hắn mà.
Những kí ức xua kia như một chiếc cốc thủy tinh. Một khi đã vớ thì đừng có cố mà ghép lại. Ghép lại những mảnh vỡ cũng như cố nhớ lại những kí ức, điều đó chỉ làm cho trái tim thêm nhiều vết xước hơn mà thôi.
Nỗi buồn rồi sẽ trôi theo thời gian.
Nó dứt khoát đi khỏi sân bay cùng Tuyết. Tuyết đi cùng nó như một người vệ sĩ. Kiều giúp nó chữa bệnh và chăm sóc nó. Với lại, cô cũng tiện đường đi thăm bạn cô luôn.
Lúc nó vừa rời khỏi sân bay thì cũng là lúc Ken hắng giọng, buồn rầu nói:
– Thực ra Ngân đi sang Anh cùng Kiều là có lí do cả.
– Là sao. Mọi người hoàng hồn trong đó có cả hắn
Giọng nghẹn ngào, Ken hít vào một hơi rồi cố gắng nói:
– Ngân….Ngân nó bị bệnh…tim nên phải sang Anh để chữa bệnh. Khả năng sống sót là rất ít vì…..
– Vì…vì sao. Vy đau đớn hỏi.
– Vì nửa tháng qua đã là hạn cuối của nó rồi…..bác sĩ bảo nó chỉ sống được sau 1 tháng nữa thôi….tức….là chỉ còn…3 ngày nữa thôi….
Nói xong, Ken khóc òa lên trong vòng tay của Kiều. Anh ngã khụy xuống. Anh đã cố cầm nước mắt từ đầu đến giờ để không làm cho nó thấy buồn. Vậy mà giờ đây, mỗi khi nhắc đến là nước mắt anh cứ tuôn ra.
Ngọc nghe xong không tin nổi vào tai mình. Con bạn chí cốt của cô bỏ cô đi như vậy sao. Cô ngã vào lòng của Ki, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Ki đau lòng nhìn cô như thế. Anh cũng thân với nó. Anh và đám bạn luôn ủng hộ nó. Mặc dù thời gian gặp nó không phải là nhiều. Nhưng có thể anh sẽ không bao giờ được nhìn thấy bóng dáng của con người đã…..từng làm cho hắn cười.
Vy không chịu nổi đau đớn, cô tiến lại gần hắn. Giáng cho hắn một cái tát. Hắn không phản ứng gì bởi hắn vẫn còn ngạc nhiên lắm. Nhỏ Linh thấy hắn bị tát mắng Vy:
– Cô làm gì vậy, sao cô lại đánh anh ấy. Anh ấy có làm gì cô đâu.
Vy tức giận tát cho nhỏ một cái. Tát xong, Hắn quay sang tức giận đẩy Vy ra và ôm lấy nhỏ. Nhỏ cười đắc thắng còn Vy thì được đỡ bởi vòng tay của Duy.
Duy tức giận chửi thẳng vào mặt nhỏ:
– Cô là hồ ly tinh. Cô đã chia re tình cảm của họ. Đồ trơ trẽn, chúng tôi ghét cô.
– Đừng mắng cô ấy nữa. Hắn lên tiếng bảo vệ nhỏ.
– Bảo, từ bao giờ trong tim cậu không còn Ngân nữa. Tôi đã từng nghe cậu nói với Ngân rằng sẽ luôn yêu Ngân mà. Vậy sao bây giờ cậu lại đang tay trong tay với một người con gái khác. Tôi tưởng có Ngân bên cạnh thì cậu sẽ thay đổi vậy mà…..tôi đã lầm. Duy nói.
– Tại sao , tại sao…. Chính cô, chính cô . Tất cả là tại cô đấy Linh. Cô đã cướp mọi thứ khỏi tay nó. Cô có đáng làm người không. Ngọc bây giờ mới khóc thành tiếng và chửi rủa Linh.
– Tôi bảo đừng có mắng cô ấy nữa cơ mà. Cô ấy có tội gì chứ. Hắn gào lên để bảo vệ nhỏ. Vì trời tối muôn rồi nên ở sân bay chỉ còn có tụi nó thôi.
– Vì…vì một đứa con gái mà tình bạn của chúng ta như thế này sao Bảo.
Không nói nhiều nữa. Hắn đưa Linh đi về.
Bỗng, điện thoại hắn có điện thoại. Là của mẹ :
– Alo.
– Bảo hả, về nhà ngay, mang theo cả Linh về nữa.
————-1 ngày trước lúc cất cánh———————
Nó cố gắng thay quần áo rồi lái xe đến nhà hắn. Mẹ hắn thấy con dâu tương lai của mình ốm yếu như thế này liền dìu cô vào nhà. Pha cho nó một cốc trà nóng, bà hỏi :
– Sao vây con, nói mẹ nghe nào
– Mẹ à, con bị…bệnh tim
Cốc trà trong tay bà đang rung lên từng hồi. Thấy thế, nó nắm lấy tay bà và giải thích:
– Mẹ à, mẹ bình tĩnh nghe con nói này. Con mới chỉ là giai đoạn đầu thôi. Bác sĩ bảo nếu con bay sang Anh chữa bệnh thì sẽ khỏi bệnh mà.
– Vậy sao, cố gắng ăn nhiều nhé. Con gầy lắm rồi đó.
– Vâng.
– MÀ con đến đây có chuyện gì để nói sao.
– À, dạ vâng. Con muốn hủy hôn ạ.
– Tại..tại sao. Thằng BẢo nó làm gì con à.
– Không,không có gì đâu ạ. Chỉ là con thấy anh ấy không…không phải là …tuýp mà con thích.
– Vậy sao. Nhưng sao lúc trước hai đứa lại làm người yêu.
– Lúc đó, con yêu anh ấy nhưng theo thời gian thì con cũng chỉ như một đồ chơi bị bỏ đi thôi.
– Mẹ xin lỗi, thằng con của mẹ đã làm con buồn rồi. Mẹ xin lỗi.
– Không sao đâu mẹ ạ. Mẹ hãy cho anh ấy đính hôn với Linh đi mẹ.
– Tại sao vậy con.
– Anh ấy yêu Linh mà mẹ.
– Vậy à.
– Mẹ, mẹ hứa với con một điều đi.
– Mẹ hứa.
– Mẹ hãy cho anh ấy đính hôn với Linh. Như vậy sẽ tốt hơn.
– Được….dược rồi…mẹ hứa với con đấy.
Bà dắt nó về tận bệnh viện. Bà thấy thật là tiếc khi lại để mất một người con gái hoàn hảo như thế này , bà thấy con trai mình thật ngu ngốc.
———————–Hiện tại——————–
Hắn về nhà với Linh, thấy mẹ đang ngồi đó. Mặt buồn rầu, nghiêm nghị bà nói :
– Hai đứa vào đây.
Nhỏ nhanh chân ngồi vào cạnh hắn, núp vào như sợ bà.
– Mẹ muốn nói chuyện cưới hỏi.
Nhỏ Linh mặt bỗng chốc tối sầm lại, nhỏ tức giận vì hắn vẫn còn hôn ước với nó :
– Mẹ, con không muốn lấy cô ta.
– Mẹ biết.
Lời của bà làm hắn và nhỏ ngạc nhiên. Chắc bà đã biết mọi chuyện. Mặt nhỏ tươ tắn hẳn lên và điều đó làm bà thấy khó chịu nhưng bà vẫn cố nói :
– Con sẽ kết hôn với Linh.
– Mẹ…
– Không nói gì nữa. Các con đi đi. Mẹ và ba còn phải đi sang Pháp công tác.
– Dạ, con chào mẹ.
Nhỏ Linh chào lễ phép vì từ giờ nhỏ sẽ là con của một tập đoàn danh giá, đã thế lại là vợ của hắn nữa. Ngày hôm nay sao bắt đầu bằng những điều tuyệt vời như vậy chứ.
————————————-
Hiện tại, nó đang ngồi trên máy bay cùng với Tuyết. Nó không ngủ được. Tuyết thì đang làm việc gì đó nên không thể ra nói chuyện với nó được.
Một lúc sau, Tuyết quay trở lại. Cô lấy một cái bịt mắt, bịt mắt nó lại rồi lấy từ trên chiếc xe đẩy một cái bánh sinh nhật. Thắp đủ mười chín ngọn nế, cô bảo nó bỏ cái đó ra.
– CHúc mừng sinh nhât.
Nó đã quá đau khổ, quá buồn đến nỗi ngày sinh nhật của mình lại quên nữa. Ngày 19/3. Tuyết vui vẻ tươi cười nói :
– Kiều nói với chị đấy. SInh nhật vui vẻ nha bé con. Haha. Thổi nến đi.
Nó vui mừng thổi nến rồi ôm chầm lấy Tuyết. Cô nhẹ nhàng bảo nó :
– Nào, nào. VUi lên.
– Em cám ơn chị nhiều lắm.
– Không có gì. Nào đây là quà sinh nhật của chị.
Nó mở hộp quà ra và thấy một bộ váy màu trắng. Rất đẹp là từ có thể dùng để miêu tả nó. Tuyết bảo :
– Chị thức ba đêm để làm nó đáy. EM mà không mặc thì chị buồn lắm nha.
– Vâng vâng em mặc được chưa.
Và thế là nó vui vẻ đón sinh nhật ,đón một tuổi mới cùng Tuyết.
Nó càng vui hơn khi về đến Anh , mở máy ra toàn là tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ tụi nó. Và tất nhiên là không có tin nhắn của hắn. Nhưng nó không bận tâm vì bây giờ cái phòng bệnh ở Anh của nó đang chất một đống quà từ tụi nó gửi sang.
Nó tự nhủ sẽ quên hắn nhanh thôi.
Không phải chia tay là kết thúc.
Không phải cảm xúc là trò chơi.
Không phải cứ yêu là hạn phúc
Không phải chúc phúc là niềm vui.
——————————————–
/32
|