Có vẻ như câu hỏi tuần trước của mình rất khó khăn nhỉ. Nhưng mà nếu mình mà nói kết quả ra thì thế nào cũng bị ăn gạch cho coi. CHo nên là các bạn cứ đoán tiếp nha. Đây chỉ là chap phụ thôi mà.
Chú ý câu hỏi với AI
Lý do mình viết cái chap này là nhằm giúp cho mọi người dễ hình dung hơn về cuộc sống của từng người sau 6 năm. Ok
Enjoy
—————————–
Sáu năm sau. Tại tòa nhà Star nổi tiếng-trụ sở chính tại Los Angles. Có một người con trai rất đẹp đang go cửa.
– Vào đi. Một giọng nói dường như rất cố gắng mới nói ra được nhưng lại mang âm vực thật lạnh.
– Chị, đây là hợp đồng của bộ phim sắp tới. Nhà sản xuất muốn chị xem xét.
– Được, để kia.
Nghe như vậy có thể dễ dàng hiểu người này rất kiệm lời. Sau khi nghe người con gái ấy nói, anh chàng lẳng lặng ra khỏi phòng. Có vẻ như anh và mọi người đã quá quen rồi.
Người luôn lạnh lùng như thế chỉ có thể là …. Trần Hoài Bảo Ngân.
Sáu năm qua,nó sống như một người không hề biết đến từng nụ cười nhưng nhiều người vẫn yêu quý nó, có phải là vì tài năng diễn xuất của nó chăng ?
Sáu năm qua, nó tự huấn luyện chính mình trở thành một con người mạnh mẽ, vắt cạn những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt. Cũng vì thế mà trong suốt thời gian đó, một người giàu có- có điều kiện như nó vẫn không mua nổi một thứ gọi là ” nụ cười ” . Một thứ quã đỗi xa xỉ với một con người như nó. Vô cảm, không hề biết đến cái thứ ” tình yêu ” ngọt ngào kia là gì. Mọi người nhìn nó sống như vây mà không khỏi cam lòng nhưng họ không thể làm gì ngoài đứng nhìn nó tự hành hạ bản thân mình.
Trong suốt mấy năm đầu, nó chuyển từ Paris sang Los Angles để tiện hơn so với công việc. Ban đầu, nó làm thực tập tại công ty KN- nơi ươm mầm của những diễn viên tài năng. Dần dần, mọi người biết đến nó trong khá nhiều bộ phim nổi tiếng. Rồi, chỉ sau một năm, nó đã biến mình trở thành một nữ mình tinh- một ngôi sao đắt giá của làng điện ảnh thế giới. Giờ đây, nó đã thực sự nổi tiếng như mong ước và tất nhiên là bận rộn hơn theo như ý muốn ban đầu.
Cũng trong thời gian đó, Ken và Kiều đã cùng tổ chức hôn lễ linh đình nhưng thật tiếc là vắng mặt nó mà chỉ có chiếc thiệp đi dự tiệc hộ. Sau khi lễ cưới diễn ra, Kiều được thừa kế công ty của ba mình và lên chức tổng giám đốc công ty chuyên về thự phẩm. Sau một năm, Kiều sinh ra hai đứa con rất đáng yêu. Đó là bé trai Kiều Long và bé gái Hạ Ngọc. Hạ Ngọc là em gái của Kiều Long, chỉ kém anh mình có bốn tháng nhưng lúc nào cũng chí chóe cãi nhau.
Nói về hai cặp đôi kia thì chỉ có Ngọc là cưới rồi. Lễ cưới được diễn ra rất linh đình nhưng cũng giống với Kiều về nó. Hiện Ngọc đang giữ chức tổng giám đốc tại công ty của Ki. Mang tiếng là chủ tịch nhưng Ki luôn sợ giám đốc nói đúng ra là sợ vợ.
Đáp án của câu hỏi là …. các bạn đọc chap này sẽ rõ. Ok
Enjoy
——–
Los Angles – 9:00 AM
Tại toa nhà Star nổi tiếng, trong một căn phòng rộng rãi nhưng lạnh lẽo. Căn phòng khá đẹp, trang trí tinh tế với màu chủ đạo là đen, thoang thoảng một mùi hương hoa nhẹ nhàng nhưng sâu lắng.
” Cốc.. Cốc ”
– Vào đi
– Thưa chủ tịch, đây là hợp đồng của bộ phim mới . Nhà sản xuất muốn cô kí nếu cảm thấy ưng ý. Còn đây là hợp đồng của công ty Á Châu, họ muốn cùng chúng ta hoàn thành một chiến dịch quảng cáo cho sản phẩm mới.
– Được, để đó. Lời nói mang âm vực thật lạnh lẽo nhưng thật khó để nhận ra người ấy phải cố lắm mới nói ra được mấy từ này ( lấy hơi – nói – mệt ).
– Vâng, tôi xin phép.
Sau khi cánh cửa được đóng lại, người con gái trên chiếc ghế kia với nghiêm túc làm việc, lật lật từng trang giấy với đôi tay nhanh thoăn thoắt. Vâng- chỉ có thể là nó – Trần Hoài Bảo Ngân.
Ngày nào cũng vậy, cũng có một hợp đồng về phim này phim nọ nhưng thực sự thì chưa có cái nào làm hài lòng nó. Mà sao mấy ông đạo diễn có nhiều ý tưởng vậy. Nó khá ưng ý với các điều khoản trong hợp đồng của công ty Á Châu. Cái công ty này rất biết làm việc theo tính nó.
Nó lấy cái điện thoại, ấn số rồi nói một giọng lãnh đạm :
– Duyệt Á Châu, chiều nay 5 giờ.
” Tít….tít …. ”
Không đợi người ở dây bên kia trả lời, nó dập luôn máy và tiếp tục làm việc. Tính nó như thế đã lâu nên người đầu dây bên kia cũng tự hiểu và quen rồi.
” Can’t believe that we’ve just fell apart
Never thought that you would break my heart”
Điện thoại của nó đổi chuông. Nó lấy cái máy và nghe:
– Alo
– Ngân hả, chị Tuyết đây, chiều nay chị qua công ty em nhé. Lâu rồi chị chưa gặp em đó
– Vâng.
” Tít…tít…”
Nó quên không hỏi chiều nay mấy giờ Tuyết sang nhưng mà thôi cứ để Tuyết đến, có gì thì giúp đỡ luôn.
———–
5:00 pm
– Thưa tổng giám đốc, chủ tịch Kenneth David đã đến.
– Cho ông ta vào.
– Vâng.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông lịch lãm, điển trai bước vào. Ông ta hay đúng hơn là anh ta nói:
– Chào tổng giám đốc lại gặp lại cô.
– Cảm ơn nhưng tôi không có thời gian cho những chuyện đó, chúng ta có thể bắt đầu chứ.
– Được.
Hai người bắt đầu ngồi vào bàn làm việc. Anh rất thích cách làm việc của nó. Dứt khoát và thông minh. Sau đó , khoảng năm phút. Cánh cửa lại một lần nữa được mở ra nhưng thô bạo hơn. Nó đứng hẳn dậy làm che mắt tầm nhìn của Tuyết với Phong. Nhưng Phong lại nhìn được cô. Đôi mắt anh mở to ra.
Nó tiến lại gần Tuyết và chìa tay ra:
– gì vậy. Tuyết hỏi hết sức ngây ngô.
– Này, chị có biết mỗi lần chị tới đây là em phải thay bao nhiêu tiền không hả. Chị đếm xem bao nhiêu cái rồi. Tốn tiền quá đi, trả tiền em. Nhanh
– Ơ, nhưng mà….
– Không nhưng nhị gì hết.
– Thôi được rồi.
Tuyết đành tỉu nghỉu đưa tiền cho nó. Nó thì mừng ra mặt nhưng lại không chút biểu hiện. Đếm tiền xong, Tuyết đặt mấy cái túi quà vào ghế rồi ngồi xuống, thả lỏng hai tay , mắt nhám chặt và nói:
-Này, chị vừa từ Ấn Độ về đấy, không cho chị uống nước à.
– Sao phải cho.
– Ai da, biết ngay mà, lấy cho chị cốc nước.
– Này…
Nó chìa cốc nước ra trước mặt Tuyết. Tuyết cầm lấy, tu lấy một mạch, mắt vẫn nhắm tịt.
– E hèm. Phong hắng giọng.
– Ai vậy.
– Đối tác của em.
– Vậy à.
Tuyết mở mắt ra nhìn người phía trước.
Tuyết mở to mắt, gương mặt trắng bệch, không chút biểu cảm. Đột nhiên trông thật đáng sợ. Phong nhìn Tuyết, hai mắt cũng mở to không kém. Một loạt kí ức lại hiện lên trong đầu anh.
————
– Tuyết, chúng ta chia tay đi.
– Tại sao vậy.
– Tôi chán cô rồi.
– Sao vậy, anh đừng đùa em chứ. Tuyết ôm lấy cánh tay cô hỏi lại.
– Tôi thực sự không đùa, cô hãy biến mất khỏi cuộc đời tôi đi. Tránh xa tôi ra.
Nói rồi, anh đứng dậy và đi thẳng, trước khi đi không quên nói với cô một câu:
– Nhân tiện, cô ấy là …. Lưu Thiên Nhi
Rồi anh lại bước đi với khóe môi nhếch lên khinh bỉ. Nghĩ cô cũng chỉ theo anh vì tiền.
Không thể nào … không. Bạn thân cô. Phản bội cô sao. Cô đã một mực yêu anh, chiều chuộng anh. Luôn làm đủ mọi điều vì anh. Vậy mà….
Cô cũng đã lường trước điều này nhưng không ngờ người anh bỏ cô để đi theo là … bạn thân cô. Lẽ ra cô phải nhận ra khi ở bên anh và cô, Lưu Nhi dịu dàng hơn, làm điệu hơn. Và dạo này, anh còn hay bỏ cô ở nhà, để đi chơi với bạn. Bạn sao …. bạn rồi trở thành bạn gái đấy. Giờ đây, cô đã hiểu. Hiểu cái cảm giác khi mất đi người mình yêu. Cảm giác bị phản bội là như thế nào.
—————-
Sau bao năm, người con gái anh đã từng trao trái tim mình vẫn thế.
Vẫn hay uống nước sau khi đi chơi mặc dù đã uống rất nhiều nước cam trên đường đi.
Vẫn hay thô bạo phá cửa người khác mà xông vào.
Vẫn ánh mắt đó.
Nhưng ….
Sao lại nhìn anh thật … khác
Vẫn nụ cười đó…
Nhưng tại sao không thể tươi như lúc trước….
Có phải là do anh…
Đã quá bội bạc…
———-
– Em ra ngoài . Nó lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề.
Nó chuẩn bị đứng dậy thì Tuyết nói thêm:
– Không cần, chị có việc phải đi trước rồi.
Tuyết xách túi lên và đi thẳng ra cửa nhưng chưa đi ra khỏi phòng thì đã bị một cách tay chặn lại:
– Tôi muốn nói chuyện với em
– Tôi không có chuyện gì để nói với anh hết.
– Nhưng tôi thì có.
Tuyết nhếch mép cười khinh bỉ :
– Chuyện của anh…. liên quan đến tôi sao.
Nói rồi, Tuyết mở cửa đi thẳng, giấu đi những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má.
Trong phòng làm việc, không khí giờ đây thật yên tĩnh cho đến khi Phong ngồi xuống, đối diện nó, ANh nói :
– Tôi hy vọng chuyện này không ảnh hưởng tới công việc của chúng ta.
– Tất nhiên rồi nhưng hợp đồng chỉ có thể thực hiện khi anh và chị ấy quay lại.
– Tại sao.
– Anh không biết rằng chị ấy ngày nào cũng tới đây sao.
– Thì sao chứ.
– Đó là thói quen của tôi. Nếu không có chị ấy thì thật cô đơn.
– Được, sẽ nhanh thôi. Cô cứ chờ đi.
– Sẵn lòng.
ANh và nó cùng tiếp tục làm việc. Nó thừa biết rằng ánh mắt anh đang chứa đầy hình ảnh cả Tuyết. Anh thật sự rất nhớ cô. Chả lẽ, sau bao năm anh nhớ cô nhưng cô … không còn một chút cảm giác sao.Anh thật sự hối hận vì đã để cô đi như vậy. Hối hận … hối hận lắm…
——–
Bao năm qua, trong đầu hắn luôn là hình ảnh của nhỏ Linh. Suy nghi về nhỏ của hắn cũng dần thay đổi. Nhỏ bây giờ trong mắt hắn là một người hôn thê dịu dàng, dễ thương và đằm thắm. Nhưng không hiểu sao, suốt sáu năm qua, hắn vẫn luôn mơ về nó trong từng giấc chiêm bao. Có lẽ vì vậy mà con tim hắn không muốn cưới nhỏ. Sáu năm rồi mà chuyện tình của nhỏ và hắn chưa bao giờ hết nóng.
Hắn không hẳn là theo dõi mà chỉ là vô tình nhìn thấy nó trong những bộ phim. Rõ ràng là nó không còn là của mình hắn nhưng sâu trong tim hắn, hán cảm thấy thật đau mỗi khi nó ôm bạn diễn. Luôn là vậy trong những bộ phim nó đóng. Đối với phim của nhỏ thì sao : Nhạt toẹt nhưng vẫn vẫn phải duyệt . Bạn gái hắn mà, sao không từ chối được.
Trong suốt sáu năm đó, sự nghiệp của hắn cũng khấm khá không kém nó. Nó diễn viên thì bạn gái hắn cũng diễn viên. Hắn luôn muốn giới thiệu với mọi người nhỏ là bạn gái hắn. Nhỏ tất nhiên là vui không kém khi có bạn trai như hắn. Ai mà chả kính nể. Nhưng điều làm nhỏ bận tâm là danh tiếng của nhỏ vẫn còn thua xa nó.Và tất nhiên là cho dù nhỏ có hắn nhưng vẫn chưa thể đứng ngang hàng với nó. Nhỏ quyết sẽ giành lại vị trí đáng lẽ ra là của mình.
Tại ngôi nhà nơi hắn và nhỏ ở:
– Anh …
– Gì vậy …
– Đi ăn thôi.
– Được, Heaven nhé
– Vâng.
Hắn mỉm cười dễ chịu, có bạn gái dễ thương thế này ai mà chịu được ( chết rồi … tôi chết rồi ).
————–
Ngay lúc này, tại phòng làm việc của nó :
– Thưa …. thưa tổng giám đốc.
– Các người … sau các người dám đồng ý khi chưa có sự cho phép của tôi. Nó nổi giận. Mà nó đã nổi giận là nhân viên chỉ có tăng ca.
– Thưa ….
– Các người không biết đến chữ từ chối sao.
– Da …
Sự việc là thế này. Cái nhà sản xuất bộ phim vừa rồi của nó muốn mời nó đi ăn cùng đoàn phim để ăn mừng thành công . Căn bản là ông này lần đầu làm việc với nó nên không biết rằng nó là một con người ít ăn mà chỉ chú tâm vào công việc. Cũng tại cái cậu tiếp tân không báo cho nó mà tự ý quyết định, thế là bây giờ ngồi ăn chửi chứ sao. Nhưng nếu nó đi thì cũng khổ nỗi là nhà hàng đó ở Việt Nam nha
– Các người giỏi thật đấy, bảo họ tôi sẽ đến ngay.
– Thật vậy sao ạ….
– Tôi không muốn nhắc lại …. các người bị đuổi việc.
– Tổng … tổng
– Còn đứng đó làm gì. Nó lạnh lùng.
Bọn họ còn chưa hết bàng hoàng. Giờ mới biết đắc tội với nó thì như thế nào.
Trong phòng làm việc, nó xoa xoa thái dương. Dự định tối nay của nó là về nhà ngủ một giấc vậy mà …. mà thôi. Sa thải rồi.
———–
7:00 PM
Nó nhanh chân, che khuất gương mặt rồi lái xe đi thẳng về phía căn hộ mới mua.
Nó nhanh chóng thay một bộ quần áo lịch sự rồi phóng xe đến nhà hàng.
Tại nhà hàng Heaven:
– Anh, mình ăn gì đây.
– Đợi anh một chút, anh có điện thoại.
Hắn đi ra khỏi nhà hàng với cái máy điện thoại trên tay.Vừa ra khỏi cửa, hắn đã lấy cái máy nghe luôn :
– ….
– …..
-…..
-…..
Đang nói chuyện, hắn thấy một chiếc xe ô tô màu đen. Cái xe này nhìn rất quen bởi đó là chiếc xe mới nhất thị trường. Ngỡ ngàng làm sao khi cánh cửa xe mở ra là …. NÓ ?
Nó mặc một bộ công sở trông rất lịch sự mà cũng rất nam tính. Gương mặt xinh đẹp ấy …. vẫn không thay đổi mà chỉ hiện lên sự chết chóc, thật tàn nhẫn. Vẫn ánh mắt ánh nhưng hoàn toàn không dành cho hắn.
Hắn bất chợt không nghe điện thoại, mở to hai mắt mặc cho người đầu dây bên kia đang í ới gọi. Hai tay cầm điện thoại buông thõng, ánh mắt trở nên vô hồn. Nó đeo kính, đôi mắt chăm chú vào điện thoại …. đi qua hắn.
Nó không chú ý mà đi qua hắn như một cơn gió thoảng, gợi lại không biết bao kí ức.
Hắn đột nhiên cảm thấy buồn bã trong đáy lòng, Nó … không nhớ hắn sao. Vậy … bao năm qua, nó không hề nhớ hắn dù chỉ một chút ? Cũng đúng … vết thương hắn gây ra cho nó quả nhiên không nhỏ. Hắn cũng không biết rằng bao năm qua, một mình nó tự dằn vặt nỗi đau này…..
—-
Mình đã quay lại và lợi hại hơn xưa.
Chap này mình định viết thêm dài nữa nhưng mà nghĩ các bạn cũng đợi lâu lắm rồi nên thôi…. đăng thôi
Chắc hẳn các bạn cũng đã đoán ra người đàn ông đó có liên hệ gì. Dù vậy thì cũng thật tiếc cho các bạn. So rê bấy bề
Câu hỏi tuần này :
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó gặp hắn ?
Cố gắng trả lời nhanh ha.
Bới Bơi
Chú ý câu hỏi với AI
Lý do mình viết cái chap này là nhằm giúp cho mọi người dễ hình dung hơn về cuộc sống của từng người sau 6 năm. Ok
Enjoy
—————————–
Sáu năm sau. Tại tòa nhà Star nổi tiếng-trụ sở chính tại Los Angles. Có một người con trai rất đẹp đang go cửa.
– Vào đi. Một giọng nói dường như rất cố gắng mới nói ra được nhưng lại mang âm vực thật lạnh.
– Chị, đây là hợp đồng của bộ phim sắp tới. Nhà sản xuất muốn chị xem xét.
– Được, để kia.
Nghe như vậy có thể dễ dàng hiểu người này rất kiệm lời. Sau khi nghe người con gái ấy nói, anh chàng lẳng lặng ra khỏi phòng. Có vẻ như anh và mọi người đã quá quen rồi.
Người luôn lạnh lùng như thế chỉ có thể là …. Trần Hoài Bảo Ngân.
Sáu năm qua,nó sống như một người không hề biết đến từng nụ cười nhưng nhiều người vẫn yêu quý nó, có phải là vì tài năng diễn xuất của nó chăng ?
Sáu năm qua, nó tự huấn luyện chính mình trở thành một con người mạnh mẽ, vắt cạn những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt. Cũng vì thế mà trong suốt thời gian đó, một người giàu có- có điều kiện như nó vẫn không mua nổi một thứ gọi là ” nụ cười ” . Một thứ quã đỗi xa xỉ với một con người như nó. Vô cảm, không hề biết đến cái thứ ” tình yêu ” ngọt ngào kia là gì. Mọi người nhìn nó sống như vây mà không khỏi cam lòng nhưng họ không thể làm gì ngoài đứng nhìn nó tự hành hạ bản thân mình.
Trong suốt mấy năm đầu, nó chuyển từ Paris sang Los Angles để tiện hơn so với công việc. Ban đầu, nó làm thực tập tại công ty KN- nơi ươm mầm của những diễn viên tài năng. Dần dần, mọi người biết đến nó trong khá nhiều bộ phim nổi tiếng. Rồi, chỉ sau một năm, nó đã biến mình trở thành một nữ mình tinh- một ngôi sao đắt giá của làng điện ảnh thế giới. Giờ đây, nó đã thực sự nổi tiếng như mong ước và tất nhiên là bận rộn hơn theo như ý muốn ban đầu.
Cũng trong thời gian đó, Ken và Kiều đã cùng tổ chức hôn lễ linh đình nhưng thật tiếc là vắng mặt nó mà chỉ có chiếc thiệp đi dự tiệc hộ. Sau khi lễ cưới diễn ra, Kiều được thừa kế công ty của ba mình và lên chức tổng giám đốc công ty chuyên về thự phẩm. Sau một năm, Kiều sinh ra hai đứa con rất đáng yêu. Đó là bé trai Kiều Long và bé gái Hạ Ngọc. Hạ Ngọc là em gái của Kiều Long, chỉ kém anh mình có bốn tháng nhưng lúc nào cũng chí chóe cãi nhau.
Nói về hai cặp đôi kia thì chỉ có Ngọc là cưới rồi. Lễ cưới được diễn ra rất linh đình nhưng cũng giống với Kiều về nó. Hiện Ngọc đang giữ chức tổng giám đốc tại công ty của Ki. Mang tiếng là chủ tịch nhưng Ki luôn sợ giám đốc nói đúng ra là sợ vợ.
Đáp án của câu hỏi là …. các bạn đọc chap này sẽ rõ. Ok
Enjoy
——–
Los Angles – 9:00 AM
Tại toa nhà Star nổi tiếng, trong một căn phòng rộng rãi nhưng lạnh lẽo. Căn phòng khá đẹp, trang trí tinh tế với màu chủ đạo là đen, thoang thoảng một mùi hương hoa nhẹ nhàng nhưng sâu lắng.
” Cốc.. Cốc ”
– Vào đi
– Thưa chủ tịch, đây là hợp đồng của bộ phim mới . Nhà sản xuất muốn cô kí nếu cảm thấy ưng ý. Còn đây là hợp đồng của công ty Á Châu, họ muốn cùng chúng ta hoàn thành một chiến dịch quảng cáo cho sản phẩm mới.
– Được, để đó. Lời nói mang âm vực thật lạnh lẽo nhưng thật khó để nhận ra người ấy phải cố lắm mới nói ra được mấy từ này ( lấy hơi – nói – mệt ).
– Vâng, tôi xin phép.
Sau khi cánh cửa được đóng lại, người con gái trên chiếc ghế kia với nghiêm túc làm việc, lật lật từng trang giấy với đôi tay nhanh thoăn thoắt. Vâng- chỉ có thể là nó – Trần Hoài Bảo Ngân.
Ngày nào cũng vậy, cũng có một hợp đồng về phim này phim nọ nhưng thực sự thì chưa có cái nào làm hài lòng nó. Mà sao mấy ông đạo diễn có nhiều ý tưởng vậy. Nó khá ưng ý với các điều khoản trong hợp đồng của công ty Á Châu. Cái công ty này rất biết làm việc theo tính nó.
Nó lấy cái điện thoại, ấn số rồi nói một giọng lãnh đạm :
– Duyệt Á Châu, chiều nay 5 giờ.
” Tít….tít …. ”
Không đợi người ở dây bên kia trả lời, nó dập luôn máy và tiếp tục làm việc. Tính nó như thế đã lâu nên người đầu dây bên kia cũng tự hiểu và quen rồi.
” Can’t believe that we’ve just fell apart
Never thought that you would break my heart”
Điện thoại của nó đổi chuông. Nó lấy cái máy và nghe:
– Alo
– Ngân hả, chị Tuyết đây, chiều nay chị qua công ty em nhé. Lâu rồi chị chưa gặp em đó
– Vâng.
” Tít…tít…”
Nó quên không hỏi chiều nay mấy giờ Tuyết sang nhưng mà thôi cứ để Tuyết đến, có gì thì giúp đỡ luôn.
———–
5:00 pm
– Thưa tổng giám đốc, chủ tịch Kenneth David đã đến.
– Cho ông ta vào.
– Vâng.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông lịch lãm, điển trai bước vào. Ông ta hay đúng hơn là anh ta nói:
– Chào tổng giám đốc lại gặp lại cô.
– Cảm ơn nhưng tôi không có thời gian cho những chuyện đó, chúng ta có thể bắt đầu chứ.
– Được.
Hai người bắt đầu ngồi vào bàn làm việc. Anh rất thích cách làm việc của nó. Dứt khoát và thông minh. Sau đó , khoảng năm phút. Cánh cửa lại một lần nữa được mở ra nhưng thô bạo hơn. Nó đứng hẳn dậy làm che mắt tầm nhìn của Tuyết với Phong. Nhưng Phong lại nhìn được cô. Đôi mắt anh mở to ra.
Nó tiến lại gần Tuyết và chìa tay ra:
– gì vậy. Tuyết hỏi hết sức ngây ngô.
– Này, chị có biết mỗi lần chị tới đây là em phải thay bao nhiêu tiền không hả. Chị đếm xem bao nhiêu cái rồi. Tốn tiền quá đi, trả tiền em. Nhanh
– Ơ, nhưng mà….
– Không nhưng nhị gì hết.
– Thôi được rồi.
Tuyết đành tỉu nghỉu đưa tiền cho nó. Nó thì mừng ra mặt nhưng lại không chút biểu hiện. Đếm tiền xong, Tuyết đặt mấy cái túi quà vào ghế rồi ngồi xuống, thả lỏng hai tay , mắt nhám chặt và nói:
-Này, chị vừa từ Ấn Độ về đấy, không cho chị uống nước à.
– Sao phải cho.
– Ai da, biết ngay mà, lấy cho chị cốc nước.
– Này…
Nó chìa cốc nước ra trước mặt Tuyết. Tuyết cầm lấy, tu lấy một mạch, mắt vẫn nhắm tịt.
– E hèm. Phong hắng giọng.
– Ai vậy.
– Đối tác của em.
– Vậy à.
Tuyết mở mắt ra nhìn người phía trước.
Tuyết mở to mắt, gương mặt trắng bệch, không chút biểu cảm. Đột nhiên trông thật đáng sợ. Phong nhìn Tuyết, hai mắt cũng mở to không kém. Một loạt kí ức lại hiện lên trong đầu anh.
————
– Tuyết, chúng ta chia tay đi.
– Tại sao vậy.
– Tôi chán cô rồi.
– Sao vậy, anh đừng đùa em chứ. Tuyết ôm lấy cánh tay cô hỏi lại.
– Tôi thực sự không đùa, cô hãy biến mất khỏi cuộc đời tôi đi. Tránh xa tôi ra.
Nói rồi, anh đứng dậy và đi thẳng, trước khi đi không quên nói với cô một câu:
– Nhân tiện, cô ấy là …. Lưu Thiên Nhi
Rồi anh lại bước đi với khóe môi nhếch lên khinh bỉ. Nghĩ cô cũng chỉ theo anh vì tiền.
Không thể nào … không. Bạn thân cô. Phản bội cô sao. Cô đã một mực yêu anh, chiều chuộng anh. Luôn làm đủ mọi điều vì anh. Vậy mà….
Cô cũng đã lường trước điều này nhưng không ngờ người anh bỏ cô để đi theo là … bạn thân cô. Lẽ ra cô phải nhận ra khi ở bên anh và cô, Lưu Nhi dịu dàng hơn, làm điệu hơn. Và dạo này, anh còn hay bỏ cô ở nhà, để đi chơi với bạn. Bạn sao …. bạn rồi trở thành bạn gái đấy. Giờ đây, cô đã hiểu. Hiểu cái cảm giác khi mất đi người mình yêu. Cảm giác bị phản bội là như thế nào.
—————-
Sau bao năm, người con gái anh đã từng trao trái tim mình vẫn thế.
Vẫn hay uống nước sau khi đi chơi mặc dù đã uống rất nhiều nước cam trên đường đi.
Vẫn hay thô bạo phá cửa người khác mà xông vào.
Vẫn ánh mắt đó.
Nhưng ….
Sao lại nhìn anh thật … khác
Vẫn nụ cười đó…
Nhưng tại sao không thể tươi như lúc trước….
Có phải là do anh…
Đã quá bội bạc…
———-
– Em ra ngoài . Nó lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề.
Nó chuẩn bị đứng dậy thì Tuyết nói thêm:
– Không cần, chị có việc phải đi trước rồi.
Tuyết xách túi lên và đi thẳng ra cửa nhưng chưa đi ra khỏi phòng thì đã bị một cách tay chặn lại:
– Tôi muốn nói chuyện với em
– Tôi không có chuyện gì để nói với anh hết.
– Nhưng tôi thì có.
Tuyết nhếch mép cười khinh bỉ :
– Chuyện của anh…. liên quan đến tôi sao.
Nói rồi, Tuyết mở cửa đi thẳng, giấu đi những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má.
Trong phòng làm việc, không khí giờ đây thật yên tĩnh cho đến khi Phong ngồi xuống, đối diện nó, ANh nói :
– Tôi hy vọng chuyện này không ảnh hưởng tới công việc của chúng ta.
– Tất nhiên rồi nhưng hợp đồng chỉ có thể thực hiện khi anh và chị ấy quay lại.
– Tại sao.
– Anh không biết rằng chị ấy ngày nào cũng tới đây sao.
– Thì sao chứ.
– Đó là thói quen của tôi. Nếu không có chị ấy thì thật cô đơn.
– Được, sẽ nhanh thôi. Cô cứ chờ đi.
– Sẵn lòng.
ANh và nó cùng tiếp tục làm việc. Nó thừa biết rằng ánh mắt anh đang chứa đầy hình ảnh cả Tuyết. Anh thật sự rất nhớ cô. Chả lẽ, sau bao năm anh nhớ cô nhưng cô … không còn một chút cảm giác sao.Anh thật sự hối hận vì đã để cô đi như vậy. Hối hận … hối hận lắm…
——–
Bao năm qua, trong đầu hắn luôn là hình ảnh của nhỏ Linh. Suy nghi về nhỏ của hắn cũng dần thay đổi. Nhỏ bây giờ trong mắt hắn là một người hôn thê dịu dàng, dễ thương và đằm thắm. Nhưng không hiểu sao, suốt sáu năm qua, hắn vẫn luôn mơ về nó trong từng giấc chiêm bao. Có lẽ vì vậy mà con tim hắn không muốn cưới nhỏ. Sáu năm rồi mà chuyện tình của nhỏ và hắn chưa bao giờ hết nóng.
Hắn không hẳn là theo dõi mà chỉ là vô tình nhìn thấy nó trong những bộ phim. Rõ ràng là nó không còn là của mình hắn nhưng sâu trong tim hắn, hán cảm thấy thật đau mỗi khi nó ôm bạn diễn. Luôn là vậy trong những bộ phim nó đóng. Đối với phim của nhỏ thì sao : Nhạt toẹt nhưng vẫn vẫn phải duyệt . Bạn gái hắn mà, sao không từ chối được.
Trong suốt sáu năm đó, sự nghiệp của hắn cũng khấm khá không kém nó. Nó diễn viên thì bạn gái hắn cũng diễn viên. Hắn luôn muốn giới thiệu với mọi người nhỏ là bạn gái hắn. Nhỏ tất nhiên là vui không kém khi có bạn trai như hắn. Ai mà chả kính nể. Nhưng điều làm nhỏ bận tâm là danh tiếng của nhỏ vẫn còn thua xa nó.Và tất nhiên là cho dù nhỏ có hắn nhưng vẫn chưa thể đứng ngang hàng với nó. Nhỏ quyết sẽ giành lại vị trí đáng lẽ ra là của mình.
Tại ngôi nhà nơi hắn và nhỏ ở:
– Anh …
– Gì vậy …
– Đi ăn thôi.
– Được, Heaven nhé
– Vâng.
Hắn mỉm cười dễ chịu, có bạn gái dễ thương thế này ai mà chịu được ( chết rồi … tôi chết rồi ).
————–
Ngay lúc này, tại phòng làm việc của nó :
– Thưa …. thưa tổng giám đốc.
– Các người … sau các người dám đồng ý khi chưa có sự cho phép của tôi. Nó nổi giận. Mà nó đã nổi giận là nhân viên chỉ có tăng ca.
– Thưa ….
– Các người không biết đến chữ từ chối sao.
– Da …
Sự việc là thế này. Cái nhà sản xuất bộ phim vừa rồi của nó muốn mời nó đi ăn cùng đoàn phim để ăn mừng thành công . Căn bản là ông này lần đầu làm việc với nó nên không biết rằng nó là một con người ít ăn mà chỉ chú tâm vào công việc. Cũng tại cái cậu tiếp tân không báo cho nó mà tự ý quyết định, thế là bây giờ ngồi ăn chửi chứ sao. Nhưng nếu nó đi thì cũng khổ nỗi là nhà hàng đó ở Việt Nam nha
– Các người giỏi thật đấy, bảo họ tôi sẽ đến ngay.
– Thật vậy sao ạ….
– Tôi không muốn nhắc lại …. các người bị đuổi việc.
– Tổng … tổng
– Còn đứng đó làm gì. Nó lạnh lùng.
Bọn họ còn chưa hết bàng hoàng. Giờ mới biết đắc tội với nó thì như thế nào.
Trong phòng làm việc, nó xoa xoa thái dương. Dự định tối nay của nó là về nhà ngủ một giấc vậy mà …. mà thôi. Sa thải rồi.
———–
7:00 PM
Nó nhanh chân, che khuất gương mặt rồi lái xe đi thẳng về phía căn hộ mới mua.
Nó nhanh chóng thay một bộ quần áo lịch sự rồi phóng xe đến nhà hàng.
Tại nhà hàng Heaven:
– Anh, mình ăn gì đây.
– Đợi anh một chút, anh có điện thoại.
Hắn đi ra khỏi nhà hàng với cái máy điện thoại trên tay.Vừa ra khỏi cửa, hắn đã lấy cái máy nghe luôn :
– ….
– …..
-…..
-…..
Đang nói chuyện, hắn thấy một chiếc xe ô tô màu đen. Cái xe này nhìn rất quen bởi đó là chiếc xe mới nhất thị trường. Ngỡ ngàng làm sao khi cánh cửa xe mở ra là …. NÓ ?
Nó mặc một bộ công sở trông rất lịch sự mà cũng rất nam tính. Gương mặt xinh đẹp ấy …. vẫn không thay đổi mà chỉ hiện lên sự chết chóc, thật tàn nhẫn. Vẫn ánh mắt ánh nhưng hoàn toàn không dành cho hắn.
Hắn bất chợt không nghe điện thoại, mở to hai mắt mặc cho người đầu dây bên kia đang í ới gọi. Hai tay cầm điện thoại buông thõng, ánh mắt trở nên vô hồn. Nó đeo kính, đôi mắt chăm chú vào điện thoại …. đi qua hắn.
Nó không chú ý mà đi qua hắn như một cơn gió thoảng, gợi lại không biết bao kí ức.
Hắn đột nhiên cảm thấy buồn bã trong đáy lòng, Nó … không nhớ hắn sao. Vậy … bao năm qua, nó không hề nhớ hắn dù chỉ một chút ? Cũng đúng … vết thương hắn gây ra cho nó quả nhiên không nhỏ. Hắn cũng không biết rằng bao năm qua, một mình nó tự dằn vặt nỗi đau này…..
—-
Mình đã quay lại và lợi hại hơn xưa.
Chap này mình định viết thêm dài nữa nhưng mà nghĩ các bạn cũng đợi lâu lắm rồi nên thôi…. đăng thôi
Chắc hẳn các bạn cũng đã đoán ra người đàn ông đó có liên hệ gì. Dù vậy thì cũng thật tiếc cho các bạn. So rê bấy bề
Câu hỏi tuần này :
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó gặp hắn ?
Cố gắng trả lời nhanh ha.
Bới Bơi
/32
|