Kết thúc chuyến đi về, tôi và anh quay trở lại cuộc sống hiện tại. Anh vẫn thường hay đi họp nhóm, soạn các powerpoint còn tôi vẫn đến cửa tiệm hàng ngày.
Và có một điều đặc biệt sau chuyến đi, Wing trở nên mập hơn vì được ăn nhiều thức ăn ngon hơn, càng trở nên bám người hơn lúc trước, lúc nào cũng muốn đi theo sau.
Ngay cả khi tôi đang làm bột, Wing cũng đòi ngồi trên bàn nhìn tôi khuấy bột nhưng chỉ được một lúc rồi lại ngủ gục trên bàn. Đúng là chỉ biết ăn và ngủ.
Khách mở cửa vào, tôi đi ra chào bất ngờ lại là Sally. Cô ta đến đây làm gì, gây hại cho tôi thành ra như vậy còn mặt mũi đến gặp tôi, tôi không muốn tiếp chuyện cô ta đè nén:
- Tiệm của tôi không hoan nghênh cô, xin mời cô đi khỏi cho.
Sally không giống như thường ngày, cô ta không còn vẻ kiêu ngạo nữa mà thay vào đó là sự im lặng. Tôi cũng không muốn để ý đến cô ta, mặc kệ vào trong tiếp tục làm công việc. Đột nhiên cô ta gọi tôi, tôi quay người lại nhìn dáng vẻ không mấy tự nhiên của cô ta.
- Tôi…tôi xin lỗi về chuyện về chuyện hôm trước. Mong cô bỏ qua cho tôi.
Tôi nhíu mày, đại tiểu thư như cô ta mà phải xin lỗi tôi?. Nhưng cho dù cô ta có xin lỗi hàng ngàn lần tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ. Là con gái với nhau sao cô ta có thể ra được trò dơ bẩn đó chứ:
- Cô đi về đi, tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi ấy đâu. Sau khi cô gây ra chuyện đó với tôi, tôi rất hận cô. Nếu tha thứ, tôi thật có lỗi với bản thân mình.
Tôi ra mở cửa ý bảo quay về đi, vô ích thôi. Cô ta quỳ xuống, cầu xin tôi:
- Chị… em biết là mình có lỗi nhưng chị có nghĩ đến tình yêu là một thứ vũ khí tàn phá tâm hồn con người. Suy cho cùng cũng chỉ vì một chữ yêu. Chị có thể rộng lượng tha thứ cho em được không?
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi dài thở ra. Hôm đó mình cũng không bị gì, tha thứ cho cô ta cũng có nghĩa trong lòng không còn thù hận. Ai lại muốn sống trong thế giới đầy toan tính như thế chứ! Tôi cũng không muốn mình đắm chìm mãi trong quá khứ, quyết định tha thứ cho cô ta cũng giải thoát hận thù cho bản thân mình.
Cô ta cảm ơn tôi nhiều rồi ra về. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy lòng mình nhẹ tênh đi nhiều, có thể sánh với cây hoa dâm bụt rồi đấy.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy chuyện này có chút lạ lạ nhưng lại không biết kỳ quặc ở chỗ nào cho nên cũng không nghĩ nữa.
Buổi chiều, tôi lật đật chạy đến lớp học. Bình thường tôi vẫn đi sớm nhưng hôm nay khách hơi đông cho nên đến có chút trễ. Đến trước cửa tôi điều chỉnh hơi thở đều đặn rồi rồi rén chạy từ từ đến cầu thang. Do không để ý đến vũng nước trước mặt, tôi sơ ý trượt chân.
Lúc ấy đại não nghĩ không u đầu thì cũng bể trán. Do lực rón rén của tôi của tôi cũng hơi nhanh dẫn đến lực té cũng không nhẹ.
Ai ngờ có một vòng tay rắn chắc ôm eo tôi lại, kéo lại xoay một vòng thành ra tôi cứ ngỡ bờ môi sẽ phải hôn sàn nhà nay lại chạm phải lồng ngực rộng lớn.
Tôi nhắm chặt mắt lại đến khi an toàn rồi he hé mở mắt ra ngước mắt lên. Tôi ngẩn người không nghĩ đến lại là Rafael:
- Đi đứng phải cẩn thận chứ, suýt chút nữa là té rồi đó.
Giọng nói Rafael làm tôi trở lại thực tại, tôi cảm ơn anh rối rít nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực anh rồi bước nhanh vào lớp học.
Tôi vào trễ cho nên bị phạt sám hối ba lần: Tôi đi trễ, lần sau không dám nữa.
Mở cặp sách lấy bút giấy, tôi hoảng hốt thôi tiêu rồi, viết để quên trên bàn rồi còn giấy thì lại quên đem. Phải làm sao đây, đi trễ rồi mà còn gây thêm rắc rối thì phiền to. Tôi mếu máo, đưa ánh mắt cầu cứu Taylor nhưng anh đang trình chiếu Powerpoint tập trung vào công việc không để ý đến tôi.
Từ đằng sau vai tôi, một cây bút và mảnh giấy đưa đến trước mặt tôi. Tôi mừng rỡ nhận lấy, quay lại đằng sau cảm ơn thì người vừa đưa cho tôi lại là Rafael. Tôi cúi đầu thầm biết ơn, anh không nói gì chỉ nở nụ cười với tôi.
Tôi quay sang Taylor, thấy anh vẫn đang tập trung vào màn hình máy tính. Tôi cũng nên tập trung vào bài học thôi.
Khi đến giữa giờ nghỉ giải lao, tôi vất vả lau mồ hồi trên trán. Đây đúng là một tổ chức có ý nghĩa, mỗi buổi học các attendees đều tiếp thu được những bài học quý giá cho mình.
Để giải tỏa căng thẳng tôi đến nhà vệ sinh một chút, vừa mở cửa bước ra tôi nghe thấy tiếng trông giống Sally:
- Em đã xin lỗi cô ta rồi và cũng được cô ta chấp nhận tha thứ tại Sao anh còn bắt em quay về nước chứ.
Tôi dừng bước lại, một tiếng trả lời khác vang lên:
- Em hãy đến hỏi Taylor đi. Anh cũng không tuyệt tình đến mức bắt em quay trở lại nước đâu.
- Taylor…Tại sao anh ấy lại quá đáng như vậy. Nhưng còn anh nữa, tình cảm của anh có lớn thế nào thì cô ta cũng không biết những việc anh làm cho cô ta đâu. Đừng ngốc nghếnh nữa.
Thì ra là anh bảo Sally đến xin lỗi tôi. Tôi thở dài, yêu tôi đó là việc của anh, tôi đâu thể nào ngăn cấm. Với lại sẽ có một lúc nào đó, người yêu đích thực của anh ấy sẽ xuất hiện.
Tôi nên vờ như không biết chuyện gì cứ đối xử bình thường với anh ấy. Nếu tôi cảm thấy ngại không đáp ứng lại với tình cảm của anh ấy thì anh ấy lại càng khó xử hơn.
***
Buổi tối sau khi kết thúc ở lớp học, tôi quay trở về nhà làm các công việc vệ sinh, ăn uống, tắm rửa.
Xong xuôi hết tôi ngồi vào bàn tiếp tục làm mấy tấm thiệp tay, chỉ hết tuần này và tuần sau nữa là đã hết khóa học một tháng cho nên tôi phải gấp rút làm cho nhanh để kịp tặng cho họ.
- Em lại làm thiệp đấy à? Cũng chỉ có em mới nghĩ ra những thứ này.
Tôi buông bút xuống, hững hờ nhìn anh, nói:
- Anh nhảy ban công như thế rất nguy hiểm, cửa trước sao anh không vào?
Anh chẳng thèm để ý lời tôi nói, gọi Wing:
- Wing, ra đây…Dady mua đồ ăn cho này.
Tôi thấy anh mở bọc ra lấy trứng vịt cho Wing ăn còn có cả mực khô nữa cơ. Toàn là những thứ nó thích ăn. Tôi chìa tay ra:
- Của em đâu.
Anh phì cười:
- Em rõ là trẻ con, ai lại ghen với chó bao giờ!
Rồi anh lại lấy trong túi ra một bịch bánh, anh bảo đây là bánh trứng Hong Kong ăn rất ngon nên mua cho tôi. Đương nhiên tôi rất vui nhận lấy còn không quên thưởng anh một nụ hôn trên má.
Tôi còn nói với anh mua quà cho tôi còn được lợi tôi hôn anh, còn anh mua đồ ăn cho Wing, nó đâu có thưởng cho anh cái gì.
Tôi xé bánh ra ăn, đúng là ngon thật, vị bên trong nghe rõ cả trứng muối mà tôi lại rất thích trứng muối. Anh nhìn tôi ăn hỏi ngon không, đương nhiên là ngon rồi.
Sau đó anh lại móc trong túi ra một túi kẹo đưa cho tôi:
- Cho em.
Tôi chụp lấy, hỏi anh đây là loại kẹo gì. Anh nói đây là loại kẹo số lượng có hạn, một người bạn của anh nói nếu ăn nó tình yêu sẽ càng nồng nàn hơn và người bạn yêu sẽ ngày càng yêu bạn hơn.
Tôi nửa tin nửa nghi, có loại kẹo đó thật à. Tôi nghĩ ra một ý hay. Tôi xé vỏ kẹo ra cho vào miệng rồi tiến tới bất ngờ hôn lấy anh.
Ban đầu tôi chỉ muốn truyền kẹo cho anh, không ngờ từ thế bị động anh chuyển sang chủ động. Anh nhấc mông tôi lên, hai chân ở hai bên eo anh, lưỡi của anh vờn qua vờn lại trong miệng tôi thỉnh thoảng lại giật lấy viên kẹo từ trong miệng cắn ra, theo đường viền của môi mà anh vẽ lên.
Tay của anh bắt đầu chui vào trong vạt áo, sờ lên tấm lưng trần mân mê. Tôi bắt đầu chịu không nổi, cũng quá kích thích rồi.
Tay của anh lại làm chuyện xấu, đưa về phía trước bắt đầu sờ nắn mềm mại.
- Em đúng là muốn quyến rũ anh lại không mặc áo lót.
Tôi ngâm lên một tiếng, kìm nén những khó chịu trong người do anh gây ra:
- Anh có thấy ai đến giờ đi ngủ mà còn mặc áo lót chưa?
Tôi thở hổn hển trên vai anh, cảm nhận bàn tay ai đó vẫn còn ở trước ngực tôi bóp nhẹ làm đủ mọi hình dáng, ở phía dưới vật cứng ngắc chĩa vào bụng tôi, anh ôm chặt tôi hơn, bàn tay của anh dần trượt xuống phía dưới:
- Anh sắp không chịu được rồi.
Thân thể tôi cứng đờ, tôi chui vào ngực anh:
- Anh sắp trở về nước rồi đúng không?
Tôi hỏi anh, lòng buồn nặng trĩu. Anh dừng lại tất cả động tác, ép tôi thật sâu vào người anh:
- Anh xin lỗi, là do anh quá vội vàng, chưa thể cho em một niềm tin an toàn. Anh đã nói chuyện em với ba mẹ, khi nào kết thúc lớp học em đi với anh đến Canada nhé.
- Nhanh như vậy sao…còn Sally?
Tôi vẫn canh cánh mãi trong lòng chuyện của Sally, tôi không muốn trở thành kẻ thứ ba để người đời khinh bỉ. Anh vuốt ve đầu tôi, bảo cứ yên tâm, anh sẽ giải quyết mọi chuyện mọi ổn thỏa để khi tôi đến với anh sẽ không còn vướng bận chuyện gì.
Tôi gật đầu, chợt sực nhớ đến chuyện hồi sáng, ngồi ngay ngắn lại hỏi anh có phải anh ép buộc Sally phải trở về nước ngay bây giờ không. Anh rất hào sảng trả lời đúng vậy.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui tại sao anh lại vô duyên vô cớ làm vậy thì cũng chỉ có một lý do đó là trả thù cho việc cô ta ức hiếp tôi.
Anh nói làm như thế còn nhẹ, bởi vì còn mối giao hữu hai bên người lớn cho nên chỉ có thể làm được đến thế. Nhưng thế nào đi nữa tôi vẫn cảm thấy có chút quá đáng, bởi một số attendees học được rất nhiều điều từ Sally từ phong cách thuyết trình, cách giao tiếp hài hước đến truyền nhiệt huyết đam mê nhảy. Nếu không có Sally sẽ là một nuối tiếc rất lớn cho các bạn. Tôi nói với anh các bạn Việt Nam rất thích Sally có thể đừng bắt cô ấy trở về được không? Tất cả mọi chuyện lúc đó tôi quên hết rồi cho nên cũng chẳng muốn trả thù Sally gì cả.
Anh nằng nặc không chịu, anh không muốn để tôi bị thiệt thòi, phải đòi lại công bằng cho tôi.
Tôi năn nỉ mãi, anh vẫn quyết định như thế. Chuyện khác có thể được nhưng chuyện này thì không. Tôi chán chường, mỏi cả miệng nãy giờ mà chẳng được gì. Đứng dậy đi ngủ. Đột nhiên hơi ê ê bụng, tôi nghĩ lại ăn uống bậy bạ gì nữa rồi sao.
Anh ở đằng sau đằng hắng một tiếng e hèm, gọi tôi lại. Tôi quay người kỳ lạ thấy anh đỏ mặt tay chỉ chỉ mông tôi, ấp úng:
- Quần của em…có …dính ………máu rồi kìa!
Tá hỏa, tôi chạy đến gương xem xét. Ôi trời, hôm nay tôi lại mặc quần short trắng thấy rất rõ ràng. Chắc là điên mất thôi, sao tôi có thể quên mất chuyện này được nhỉ.
Tôi vội đi lấy băng vào nhà vệ sinh đóng cửa bỏ lại tiếng cười rõ to đằng sau.
Bây giờ cảm giác đau rõ ràng hơn, tôi ôm bụng lên giường ngủ. Mặc dù không gọi là đau lắm nhưng không tài nào nằm thẳng được, tôi cong người lại ôm bụng ngủ, làm như thế dường như giảm được cơn đau đi rất nhiều.
Anh vào phòng thấy tôi nằm như thế, ngồi xuống giường vén mái tóc tôi lên:
- Sao thế, đau lắm à! Hay là em uống sữa ấm nhé.
Tôi khó chịu lắc đầu, không muốn uống. Anh nhìn tôi, vén chăn rồi đưa tay xuống dưới bụng xoa xoa, giọng anh dịu dàng:
- Như thế này đỡ hơn chưa?
Bàn tay của anh rộng lớn, ấm áp hơn rất nhiều, cảm giác khó chịu bớt đi không ít. Tôi mệt mỏi thiêm thiếp đi. Tưởng chừng như một giấc ngủ dài, tôi giật mình dậy thở gấp gáp. Sao tôi cứ bị ám ảnh ngày hôm đó hoài vậy, rõ ràng đã qua rồi mà. Tôi lấy tay ôm hai mặt chán chường về sự yếu đuối của mình.
Tôi nhìn tới chiếc máy tính đang mở trên bàn gần ban công. Chắc là anh đang làm việc. Cửa mở ra, anh nhìn tôi lo lắng hỏi:
- Em lại mơ thấy ác mộng à.
Tôi im lặng không trả lời. Anh đặt cốc cà phê xuống đầu giường, đỡ tôi nằm xuống:
- Anh sẽ nằm đây trông chừng em ngủ, nhắm mắt lại là ổn ngay thôi.
Tôi nằm xuống, dặn anh đừng tắt đèn nhé. Anh nằm nghiêng người lau mồ hôi trên trán tôi dỗ dỗ. Đêm đó, vừa đau ở bụng vừa sợ mãi đến tận 2,3 giờ sáng tôi mới khó khăn đi vào giấc ngủ.
Nhưng khi trời tờ mờ sáng, cơn đau bụng lại kéo tới. Tôi tỉnh dậy cảm giác phía dưới ẩm ướt định đi vào nhà vệ sinh. Nhìn sang, anh đang tựa đầu giường mệt mỏi ngủ đi.
Tôi rón rén xuống giường sợ gây ra tiếng động mạnh anh tỉnh giấc. Tôi thay băng xong, quay trở lại phòng ngồi thu mình lại ở cuối giường. Ngày đầu tiên đến tháng luôn là ngày khổ sở nhất bởi nó đau đến không đi được.
Khoảng 7h tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường, chắc là anh bế tôi lên. Bước ra khỏi phòng chẳng thấy anh đâu, chắc là lại có việc bận của dự án.
Một tờ giấy ghi chú dán lên tủ lạnh anh để cốc sữa và bữa sáng trên lò vi sóng, em nhớ dùng nhé. Trên bàn có mấy miếng giữ nhiệt để giảm đau ở bụng, em cũng đừng quên sử dụng nó.
Tôi cười từ mỉm chi rồi dần dần miệng rộng ra. Tôi dùng bữa sáng nghĩ có nên làm gì đó tặng anh món quà gì đó không. Đúng rồi, khi còn cấp 3 có lần tôi ước được đan áo len một lần tặng cho người yêu giữa trời đông giá rét. Khổ nỗi tôi lại ở miền nam đâu có lạnh đến nỗi phải mặc áo len như miền bắc.
Bây giờ thì có cơ hội rồi, Canada mỗi khi đến mùa đông là tuyết rơi dày đặc tặng áo len là hợp lí nhất.
Tôi ăn sáng nhanh xong đóng cửa đến cửa hàng mua vài cuộn len và sách hướng dẫn đan áo len kiểu đẹp. Chợt tôi nhớ đến Rafael, phải rồi phải cám ơn anh mấy lần cứu tôi. Tôi mua thêm vài cuộn len đan khăn choàng cổ.
Như thường lệ, tôi mở hộp thư trước cửa tiệm kiểm tra xem có thư không. Một lá thư, người gửi là Rafael. Tôi khó hiểu, tay mở ra xem nội dung bên trong:
Tôi có chuyện muốn nói với em, hẹn gặp em ở Social Club tầng 23, khách sạn MGallery Hotel des Art 7h tối nay . Tôi chờ em.
Có chuyện gì thế nhỉ, người nước ngoài đều thích làm đau tim người khác thế sao. Mỗi lần mời cứ bí bí mật mật.
Tối nay sao, vậy thì tối nay mình sẽ không về nhà từ tiệm đến nhà hàng đấy luôn. Tôi mở cửa đặt mấy thứ vừa mua xuống bàn. Hôm nay sẽ hơi bận, tôi để Wing tự chơi, làm hết các công việc xong tôi vừa bán vừa đan khăn choàng. Thời gian gấp rút nên phải đan cho Rafael, hết tuần sau là chia tay lớp học rồi.
Mãi đến khi trời tối, nhìn đồng hồ mới hốt hoảng. Tôi vội cất đống đồ này đi rồi chạy đến nhà hàng đã hẹn.
Kẹt xe cộng với việc đi trễ cho nên tôi đến muộn những 30 phút. Theo hướng dẫn của nhân viên tôi đến chỗ của anh. Anh ngồi quay lưng lại phía tôi, sao tôi lại cảm thấy bóng lưng ấy có chút cô đơn nhỉ. Tôi ra hiệu với nhân viên không cần gọi anh.
Tôi đi về phía đối diện anh, ngồi xuống. Anh nhìn tôi cười , sao nụ cười nhẹ nhàng ấy giống Taylor thế nhỉ. Anh chống cằm nhìn về phía tôi:
- Đến rồi à, tôi cứ tưởng em không đến.
Tôi xin lỗi anh đến trễ, chỉ sợ anh sẽ nghĩ người Việt Nam có thói quen đi trễ nên giải thích với anh rõ ràng một chút.
Tôi nhìn xung quanh thật là lãng mạn. Người Pháp luôn lãng mạn thế sao. Tôi hỏi anh có chuyện gì muốn nói mà phải hẹn tận đây. Anh nói ăn trước đã rồi nói sau. Tuy tôi không biết chuyện gì nhưng nhìn thấy đồ ăn trước mặt rất ngon, tôi cũng không màng đến nữa, thưởng thức bít tết.
Anh vừa uống ly rượu vang vừa nói với tôi:
- Thật ra cũng không có gì quan trọng chỉ là tôi muốn cùng em có một bữa tối lãng mạn dưới ánh trăng bên khung cửa sổ. Tôi sợ tuần sau sẽ không có thời gian gặp em cho nên mới hẹn em hôm nay.
Anh nói hơi nhiều, chủ yếu ôn lại những kỉ niệm đã qua. Tôi không thể đáp lại tình cảm của anh, chỉ có thể lắng nghe những dòng tâm sự của anh. Anh còn nói so với gia thế anh không bằng Taylor nhưng tình cảm của anh đối với tôi không kémTaylor, còn có khi tôi đến với anh sẽ không khắt khe như gia đình Taylor. Bố mẹ của anh khá dễ chịu và rất mong muốn có cô con dâu Việt Nam.
Anh nói chuyện rất hài hước, tôi nghe không chán và cũng không có cảm giác ngại ngùng khi anh nói như thế. Có một dòng chảy bên trong chảy ra, tôi nuốt nước bọt rồi chậm rãi tuôn ra. Đi kèm với nó là một trận đau bụng dữ dội, đau đến quặn thắt lại, tôi gập người lại rên lên.
Anh nhìn bộ dạng kỳ lạ của tôi biến sắc:
- Em sao thế?
Tôi khó nhọc nói với anh gọi cho Taylor không muốn nói cho Rafael biết tôi bị đau bụng kinh. Nhưng anh nói tô bị đau như thế phải chở đến bệnh viện. Sợ anh chở tôi đến bệnh viện thật tôi nói với anh luôn.
Cứ tưởng sẽ giảm bớt lo lắng cho anh, ai ngờ anh lại càng lo lắng hơn:
- Vậy…tôi phải làm cái gì cho em bây giờ.
Tôi nhìn anh luống cuống, muốn cười nhưng lại chẳng cười được:
- Anh gọi cho Taylor, bảo anh ấy đến đón em là được.
Anh nhìn tôi khẩn cầu:
- Tôi cầu xin em, hãy để một lần cuối cùng tôi làm việc gì đó cho em. Xin em… đừng khước từ lời đề nghị khiếm nhã này.
Nếu ai đó hỏi tôi tâm trạng thế nào, thế nào nhỉ. Là đau lòng sao? Không phải. Nuối tiếc sao? Cũng không phải. Thương hại? Lại càng không. Chính là đồng cảm. Tôi đã từng giống như anh, muốn làm gì đó cho người mình yêu mà không cần hồi đáp.
Anh bế tôi lên xe, chở về nhà tôi. Tôi bảo anh đặt tôi trong bồn tắm, ngại ngùng nhờ anh lấy đồ lót và băng vệ sinh. Nhìn anh chẳng có gì là phiền phức, tôi cũng yên tâm. Định bảo anh ra ngoài, anh lại nói:
- Hay tôi tắm cho em…Để em một mình trong phòng tắm thế này tôi không yên tâm.
Mặt tôi đỏ lên, xấu hổ nhanh chóng đuổi anh ra ngoài. Tôi ngâm nước nóng, cảm thấy thoải mái hơn một chút nhưng bên dưới cứ ra máu không ngừng, chẳng mấy chốc bồn tắm chuyển sang màu đỏ. Tôi hồi hộp, trấn tĩnh gọi tên anh. Anh liền mở cửa đi vào hỏi xong rồi à, để anh bế vào phòng. Tôi lắc lắc đầu:
- Anh đến cửa hàng thuốc tây mua giúp em thuốc nhé.
Anh nhíu mày không hiểu, mắt lơ đễnh nhìn bồn tắm màu đỏ biến sắc chạy lại. Tôi kịp ngăn giải thích cho anh hiểu. Anh nhíu chặt mày hơn nhất quyết bế tôi lên.
Mặc tôi ngăn cản, xấu hổ còn nói văn hóa người Việt Nam không thể thân mật như vậy. Anh mặc kệ lau sạch sẽ người tôi đặt tôi lên giường. Xong xuôi anh gọi bác sĩ tư đến nhà. Tôi mệt mỏi nhắm mắt nằm thiếp đi mặc anh ngồi bên giường nắm chặt tay tôi không buông.
Sáng ngày hôm sau khi mở mắt tỉnh dậy, người đầu tiên tôi thấy không phải là Rafael mà là Taylor. Tôi cũng không ngạc nhiên gì mấy, chắc có lẽ anh đã rời đi.
Tôi cử động nhẹ nhàng cố gắng không làm anh thức giấc, đêm qua anh canh tôi ngủ chắc mệt lắm. Thế nhưng vẫn làm anh tỉnh giấc, anh hỏi tôi:
- Cảm thấy trong người đỡ hơn chưa, bác sĩ của Rafael nói em hơi bị yếu trong những ngày này. Uống thuốc sẽ mau khỏi thôi.
Tôi gật đầu, tôi hỏi anh Rafael về nhà rồi à. Anh bảo ừ, anh nói Rafael có gửi lời nhắn đến cho tôi, anh đưa tôi mảnh giấy nhỏ:
Chiếc nhẫn trên tay em rất đẹp. Có thể sau khi trở về nước cả đời này chúng ta không thể gặp nhau nữa. Chúc em một đời hạnh phúc.
Một nỗi buồn dâng lên trong lòng, tôi nghẹn ngào ôm lấy Taylor. Lòng thầm nhủ tôi cũng chúc anh một đời hạnh phúc, Rafael.
Và có một điều đặc biệt sau chuyến đi, Wing trở nên mập hơn vì được ăn nhiều thức ăn ngon hơn, càng trở nên bám người hơn lúc trước, lúc nào cũng muốn đi theo sau.
Ngay cả khi tôi đang làm bột, Wing cũng đòi ngồi trên bàn nhìn tôi khuấy bột nhưng chỉ được một lúc rồi lại ngủ gục trên bàn. Đúng là chỉ biết ăn và ngủ.
Khách mở cửa vào, tôi đi ra chào bất ngờ lại là Sally. Cô ta đến đây làm gì, gây hại cho tôi thành ra như vậy còn mặt mũi đến gặp tôi, tôi không muốn tiếp chuyện cô ta đè nén:
- Tiệm của tôi không hoan nghênh cô, xin mời cô đi khỏi cho.
Sally không giống như thường ngày, cô ta không còn vẻ kiêu ngạo nữa mà thay vào đó là sự im lặng. Tôi cũng không muốn để ý đến cô ta, mặc kệ vào trong tiếp tục làm công việc. Đột nhiên cô ta gọi tôi, tôi quay người lại nhìn dáng vẻ không mấy tự nhiên của cô ta.
- Tôi…tôi xin lỗi về chuyện về chuyện hôm trước. Mong cô bỏ qua cho tôi.
Tôi nhíu mày, đại tiểu thư như cô ta mà phải xin lỗi tôi?. Nhưng cho dù cô ta có xin lỗi hàng ngàn lần tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ. Là con gái với nhau sao cô ta có thể ra được trò dơ bẩn đó chứ:
- Cô đi về đi, tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi ấy đâu. Sau khi cô gây ra chuyện đó với tôi, tôi rất hận cô. Nếu tha thứ, tôi thật có lỗi với bản thân mình.
Tôi ra mở cửa ý bảo quay về đi, vô ích thôi. Cô ta quỳ xuống, cầu xin tôi:
- Chị… em biết là mình có lỗi nhưng chị có nghĩ đến tình yêu là một thứ vũ khí tàn phá tâm hồn con người. Suy cho cùng cũng chỉ vì một chữ yêu. Chị có thể rộng lượng tha thứ cho em được không?
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi dài thở ra. Hôm đó mình cũng không bị gì, tha thứ cho cô ta cũng có nghĩa trong lòng không còn thù hận. Ai lại muốn sống trong thế giới đầy toan tính như thế chứ! Tôi cũng không muốn mình đắm chìm mãi trong quá khứ, quyết định tha thứ cho cô ta cũng giải thoát hận thù cho bản thân mình.
Cô ta cảm ơn tôi nhiều rồi ra về. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy lòng mình nhẹ tênh đi nhiều, có thể sánh với cây hoa dâm bụt rồi đấy.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy chuyện này có chút lạ lạ nhưng lại không biết kỳ quặc ở chỗ nào cho nên cũng không nghĩ nữa.
Buổi chiều, tôi lật đật chạy đến lớp học. Bình thường tôi vẫn đi sớm nhưng hôm nay khách hơi đông cho nên đến có chút trễ. Đến trước cửa tôi điều chỉnh hơi thở đều đặn rồi rồi rén chạy từ từ đến cầu thang. Do không để ý đến vũng nước trước mặt, tôi sơ ý trượt chân.
Lúc ấy đại não nghĩ không u đầu thì cũng bể trán. Do lực rón rén của tôi của tôi cũng hơi nhanh dẫn đến lực té cũng không nhẹ.
Ai ngờ có một vòng tay rắn chắc ôm eo tôi lại, kéo lại xoay một vòng thành ra tôi cứ ngỡ bờ môi sẽ phải hôn sàn nhà nay lại chạm phải lồng ngực rộng lớn.
Tôi nhắm chặt mắt lại đến khi an toàn rồi he hé mở mắt ra ngước mắt lên. Tôi ngẩn người không nghĩ đến lại là Rafael:
- Đi đứng phải cẩn thận chứ, suýt chút nữa là té rồi đó.
Giọng nói Rafael làm tôi trở lại thực tại, tôi cảm ơn anh rối rít nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực anh rồi bước nhanh vào lớp học.
Tôi vào trễ cho nên bị phạt sám hối ba lần: Tôi đi trễ, lần sau không dám nữa.
Mở cặp sách lấy bút giấy, tôi hoảng hốt thôi tiêu rồi, viết để quên trên bàn rồi còn giấy thì lại quên đem. Phải làm sao đây, đi trễ rồi mà còn gây thêm rắc rối thì phiền to. Tôi mếu máo, đưa ánh mắt cầu cứu Taylor nhưng anh đang trình chiếu Powerpoint tập trung vào công việc không để ý đến tôi.
Từ đằng sau vai tôi, một cây bút và mảnh giấy đưa đến trước mặt tôi. Tôi mừng rỡ nhận lấy, quay lại đằng sau cảm ơn thì người vừa đưa cho tôi lại là Rafael. Tôi cúi đầu thầm biết ơn, anh không nói gì chỉ nở nụ cười với tôi.
Tôi quay sang Taylor, thấy anh vẫn đang tập trung vào màn hình máy tính. Tôi cũng nên tập trung vào bài học thôi.
Khi đến giữa giờ nghỉ giải lao, tôi vất vả lau mồ hồi trên trán. Đây đúng là một tổ chức có ý nghĩa, mỗi buổi học các attendees đều tiếp thu được những bài học quý giá cho mình.
Để giải tỏa căng thẳng tôi đến nhà vệ sinh một chút, vừa mở cửa bước ra tôi nghe thấy tiếng trông giống Sally:
- Em đã xin lỗi cô ta rồi và cũng được cô ta chấp nhận tha thứ tại Sao anh còn bắt em quay về nước chứ.
Tôi dừng bước lại, một tiếng trả lời khác vang lên:
- Em hãy đến hỏi Taylor đi. Anh cũng không tuyệt tình đến mức bắt em quay trở lại nước đâu.
- Taylor…Tại sao anh ấy lại quá đáng như vậy. Nhưng còn anh nữa, tình cảm của anh có lớn thế nào thì cô ta cũng không biết những việc anh làm cho cô ta đâu. Đừng ngốc nghếnh nữa.
Thì ra là anh bảo Sally đến xin lỗi tôi. Tôi thở dài, yêu tôi đó là việc của anh, tôi đâu thể nào ngăn cấm. Với lại sẽ có một lúc nào đó, người yêu đích thực của anh ấy sẽ xuất hiện.
Tôi nên vờ như không biết chuyện gì cứ đối xử bình thường với anh ấy. Nếu tôi cảm thấy ngại không đáp ứng lại với tình cảm của anh ấy thì anh ấy lại càng khó xử hơn.
***
Buổi tối sau khi kết thúc ở lớp học, tôi quay trở về nhà làm các công việc vệ sinh, ăn uống, tắm rửa.
Xong xuôi hết tôi ngồi vào bàn tiếp tục làm mấy tấm thiệp tay, chỉ hết tuần này và tuần sau nữa là đã hết khóa học một tháng cho nên tôi phải gấp rút làm cho nhanh để kịp tặng cho họ.
- Em lại làm thiệp đấy à? Cũng chỉ có em mới nghĩ ra những thứ này.
Tôi buông bút xuống, hững hờ nhìn anh, nói:
- Anh nhảy ban công như thế rất nguy hiểm, cửa trước sao anh không vào?
Anh chẳng thèm để ý lời tôi nói, gọi Wing:
- Wing, ra đây…Dady mua đồ ăn cho này.
Tôi thấy anh mở bọc ra lấy trứng vịt cho Wing ăn còn có cả mực khô nữa cơ. Toàn là những thứ nó thích ăn. Tôi chìa tay ra:
- Của em đâu.
Anh phì cười:
- Em rõ là trẻ con, ai lại ghen với chó bao giờ!
Rồi anh lại lấy trong túi ra một bịch bánh, anh bảo đây là bánh trứng Hong Kong ăn rất ngon nên mua cho tôi. Đương nhiên tôi rất vui nhận lấy còn không quên thưởng anh một nụ hôn trên má.
Tôi còn nói với anh mua quà cho tôi còn được lợi tôi hôn anh, còn anh mua đồ ăn cho Wing, nó đâu có thưởng cho anh cái gì.
Tôi xé bánh ra ăn, đúng là ngon thật, vị bên trong nghe rõ cả trứng muối mà tôi lại rất thích trứng muối. Anh nhìn tôi ăn hỏi ngon không, đương nhiên là ngon rồi.
Sau đó anh lại móc trong túi ra một túi kẹo đưa cho tôi:
- Cho em.
Tôi chụp lấy, hỏi anh đây là loại kẹo gì. Anh nói đây là loại kẹo số lượng có hạn, một người bạn của anh nói nếu ăn nó tình yêu sẽ càng nồng nàn hơn và người bạn yêu sẽ ngày càng yêu bạn hơn.
Tôi nửa tin nửa nghi, có loại kẹo đó thật à. Tôi nghĩ ra một ý hay. Tôi xé vỏ kẹo ra cho vào miệng rồi tiến tới bất ngờ hôn lấy anh.
Ban đầu tôi chỉ muốn truyền kẹo cho anh, không ngờ từ thế bị động anh chuyển sang chủ động. Anh nhấc mông tôi lên, hai chân ở hai bên eo anh, lưỡi của anh vờn qua vờn lại trong miệng tôi thỉnh thoảng lại giật lấy viên kẹo từ trong miệng cắn ra, theo đường viền của môi mà anh vẽ lên.
Tay của anh bắt đầu chui vào trong vạt áo, sờ lên tấm lưng trần mân mê. Tôi bắt đầu chịu không nổi, cũng quá kích thích rồi.
Tay của anh lại làm chuyện xấu, đưa về phía trước bắt đầu sờ nắn mềm mại.
- Em đúng là muốn quyến rũ anh lại không mặc áo lót.
Tôi ngâm lên một tiếng, kìm nén những khó chịu trong người do anh gây ra:
- Anh có thấy ai đến giờ đi ngủ mà còn mặc áo lót chưa?
Tôi thở hổn hển trên vai anh, cảm nhận bàn tay ai đó vẫn còn ở trước ngực tôi bóp nhẹ làm đủ mọi hình dáng, ở phía dưới vật cứng ngắc chĩa vào bụng tôi, anh ôm chặt tôi hơn, bàn tay của anh dần trượt xuống phía dưới:
- Anh sắp không chịu được rồi.
Thân thể tôi cứng đờ, tôi chui vào ngực anh:
- Anh sắp trở về nước rồi đúng không?
Tôi hỏi anh, lòng buồn nặng trĩu. Anh dừng lại tất cả động tác, ép tôi thật sâu vào người anh:
- Anh xin lỗi, là do anh quá vội vàng, chưa thể cho em một niềm tin an toàn. Anh đã nói chuyện em với ba mẹ, khi nào kết thúc lớp học em đi với anh đến Canada nhé.
- Nhanh như vậy sao…còn Sally?
Tôi vẫn canh cánh mãi trong lòng chuyện của Sally, tôi không muốn trở thành kẻ thứ ba để người đời khinh bỉ. Anh vuốt ve đầu tôi, bảo cứ yên tâm, anh sẽ giải quyết mọi chuyện mọi ổn thỏa để khi tôi đến với anh sẽ không còn vướng bận chuyện gì.
Tôi gật đầu, chợt sực nhớ đến chuyện hồi sáng, ngồi ngay ngắn lại hỏi anh có phải anh ép buộc Sally phải trở về nước ngay bây giờ không. Anh rất hào sảng trả lời đúng vậy.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui tại sao anh lại vô duyên vô cớ làm vậy thì cũng chỉ có một lý do đó là trả thù cho việc cô ta ức hiếp tôi.
Anh nói làm như thế còn nhẹ, bởi vì còn mối giao hữu hai bên người lớn cho nên chỉ có thể làm được đến thế. Nhưng thế nào đi nữa tôi vẫn cảm thấy có chút quá đáng, bởi một số attendees học được rất nhiều điều từ Sally từ phong cách thuyết trình, cách giao tiếp hài hước đến truyền nhiệt huyết đam mê nhảy. Nếu không có Sally sẽ là một nuối tiếc rất lớn cho các bạn. Tôi nói với anh các bạn Việt Nam rất thích Sally có thể đừng bắt cô ấy trở về được không? Tất cả mọi chuyện lúc đó tôi quên hết rồi cho nên cũng chẳng muốn trả thù Sally gì cả.
Anh nằng nặc không chịu, anh không muốn để tôi bị thiệt thòi, phải đòi lại công bằng cho tôi.
Tôi năn nỉ mãi, anh vẫn quyết định như thế. Chuyện khác có thể được nhưng chuyện này thì không. Tôi chán chường, mỏi cả miệng nãy giờ mà chẳng được gì. Đứng dậy đi ngủ. Đột nhiên hơi ê ê bụng, tôi nghĩ lại ăn uống bậy bạ gì nữa rồi sao.
Anh ở đằng sau đằng hắng một tiếng e hèm, gọi tôi lại. Tôi quay người kỳ lạ thấy anh đỏ mặt tay chỉ chỉ mông tôi, ấp úng:
- Quần của em…có …dính ………máu rồi kìa!
Tá hỏa, tôi chạy đến gương xem xét. Ôi trời, hôm nay tôi lại mặc quần short trắng thấy rất rõ ràng. Chắc là điên mất thôi, sao tôi có thể quên mất chuyện này được nhỉ.
Tôi vội đi lấy băng vào nhà vệ sinh đóng cửa bỏ lại tiếng cười rõ to đằng sau.
Bây giờ cảm giác đau rõ ràng hơn, tôi ôm bụng lên giường ngủ. Mặc dù không gọi là đau lắm nhưng không tài nào nằm thẳng được, tôi cong người lại ôm bụng ngủ, làm như thế dường như giảm được cơn đau đi rất nhiều.
Anh vào phòng thấy tôi nằm như thế, ngồi xuống giường vén mái tóc tôi lên:
- Sao thế, đau lắm à! Hay là em uống sữa ấm nhé.
Tôi khó chịu lắc đầu, không muốn uống. Anh nhìn tôi, vén chăn rồi đưa tay xuống dưới bụng xoa xoa, giọng anh dịu dàng:
- Như thế này đỡ hơn chưa?
Bàn tay của anh rộng lớn, ấm áp hơn rất nhiều, cảm giác khó chịu bớt đi không ít. Tôi mệt mỏi thiêm thiếp đi. Tưởng chừng như một giấc ngủ dài, tôi giật mình dậy thở gấp gáp. Sao tôi cứ bị ám ảnh ngày hôm đó hoài vậy, rõ ràng đã qua rồi mà. Tôi lấy tay ôm hai mặt chán chường về sự yếu đuối của mình.
Tôi nhìn tới chiếc máy tính đang mở trên bàn gần ban công. Chắc là anh đang làm việc. Cửa mở ra, anh nhìn tôi lo lắng hỏi:
- Em lại mơ thấy ác mộng à.
Tôi im lặng không trả lời. Anh đặt cốc cà phê xuống đầu giường, đỡ tôi nằm xuống:
- Anh sẽ nằm đây trông chừng em ngủ, nhắm mắt lại là ổn ngay thôi.
Tôi nằm xuống, dặn anh đừng tắt đèn nhé. Anh nằm nghiêng người lau mồ hôi trên trán tôi dỗ dỗ. Đêm đó, vừa đau ở bụng vừa sợ mãi đến tận 2,3 giờ sáng tôi mới khó khăn đi vào giấc ngủ.
Nhưng khi trời tờ mờ sáng, cơn đau bụng lại kéo tới. Tôi tỉnh dậy cảm giác phía dưới ẩm ướt định đi vào nhà vệ sinh. Nhìn sang, anh đang tựa đầu giường mệt mỏi ngủ đi.
Tôi rón rén xuống giường sợ gây ra tiếng động mạnh anh tỉnh giấc. Tôi thay băng xong, quay trở lại phòng ngồi thu mình lại ở cuối giường. Ngày đầu tiên đến tháng luôn là ngày khổ sở nhất bởi nó đau đến không đi được.
Khoảng 7h tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường, chắc là anh bế tôi lên. Bước ra khỏi phòng chẳng thấy anh đâu, chắc là lại có việc bận của dự án.
Một tờ giấy ghi chú dán lên tủ lạnh anh để cốc sữa và bữa sáng trên lò vi sóng, em nhớ dùng nhé. Trên bàn có mấy miếng giữ nhiệt để giảm đau ở bụng, em cũng đừng quên sử dụng nó.
Tôi cười từ mỉm chi rồi dần dần miệng rộng ra. Tôi dùng bữa sáng nghĩ có nên làm gì đó tặng anh món quà gì đó không. Đúng rồi, khi còn cấp 3 có lần tôi ước được đan áo len một lần tặng cho người yêu giữa trời đông giá rét. Khổ nỗi tôi lại ở miền nam đâu có lạnh đến nỗi phải mặc áo len như miền bắc.
Bây giờ thì có cơ hội rồi, Canada mỗi khi đến mùa đông là tuyết rơi dày đặc tặng áo len là hợp lí nhất.
Tôi ăn sáng nhanh xong đóng cửa đến cửa hàng mua vài cuộn len và sách hướng dẫn đan áo len kiểu đẹp. Chợt tôi nhớ đến Rafael, phải rồi phải cám ơn anh mấy lần cứu tôi. Tôi mua thêm vài cuộn len đan khăn choàng cổ.
Như thường lệ, tôi mở hộp thư trước cửa tiệm kiểm tra xem có thư không. Một lá thư, người gửi là Rafael. Tôi khó hiểu, tay mở ra xem nội dung bên trong:
Tôi có chuyện muốn nói với em, hẹn gặp em ở Social Club tầng 23, khách sạn MGallery Hotel des Art 7h tối nay . Tôi chờ em.
Có chuyện gì thế nhỉ, người nước ngoài đều thích làm đau tim người khác thế sao. Mỗi lần mời cứ bí bí mật mật.
Tối nay sao, vậy thì tối nay mình sẽ không về nhà từ tiệm đến nhà hàng đấy luôn. Tôi mở cửa đặt mấy thứ vừa mua xuống bàn. Hôm nay sẽ hơi bận, tôi để Wing tự chơi, làm hết các công việc xong tôi vừa bán vừa đan khăn choàng. Thời gian gấp rút nên phải đan cho Rafael, hết tuần sau là chia tay lớp học rồi.
Mãi đến khi trời tối, nhìn đồng hồ mới hốt hoảng. Tôi vội cất đống đồ này đi rồi chạy đến nhà hàng đã hẹn.
Kẹt xe cộng với việc đi trễ cho nên tôi đến muộn những 30 phút. Theo hướng dẫn của nhân viên tôi đến chỗ của anh. Anh ngồi quay lưng lại phía tôi, sao tôi lại cảm thấy bóng lưng ấy có chút cô đơn nhỉ. Tôi ra hiệu với nhân viên không cần gọi anh.
Tôi đi về phía đối diện anh, ngồi xuống. Anh nhìn tôi cười , sao nụ cười nhẹ nhàng ấy giống Taylor thế nhỉ. Anh chống cằm nhìn về phía tôi:
- Đến rồi à, tôi cứ tưởng em không đến.
Tôi xin lỗi anh đến trễ, chỉ sợ anh sẽ nghĩ người Việt Nam có thói quen đi trễ nên giải thích với anh rõ ràng một chút.
Tôi nhìn xung quanh thật là lãng mạn. Người Pháp luôn lãng mạn thế sao. Tôi hỏi anh có chuyện gì muốn nói mà phải hẹn tận đây. Anh nói ăn trước đã rồi nói sau. Tuy tôi không biết chuyện gì nhưng nhìn thấy đồ ăn trước mặt rất ngon, tôi cũng không màng đến nữa, thưởng thức bít tết.
Anh vừa uống ly rượu vang vừa nói với tôi:
- Thật ra cũng không có gì quan trọng chỉ là tôi muốn cùng em có một bữa tối lãng mạn dưới ánh trăng bên khung cửa sổ. Tôi sợ tuần sau sẽ không có thời gian gặp em cho nên mới hẹn em hôm nay.
Anh nói hơi nhiều, chủ yếu ôn lại những kỉ niệm đã qua. Tôi không thể đáp lại tình cảm của anh, chỉ có thể lắng nghe những dòng tâm sự của anh. Anh còn nói so với gia thế anh không bằng Taylor nhưng tình cảm của anh đối với tôi không kémTaylor, còn có khi tôi đến với anh sẽ không khắt khe như gia đình Taylor. Bố mẹ của anh khá dễ chịu và rất mong muốn có cô con dâu Việt Nam.
Anh nói chuyện rất hài hước, tôi nghe không chán và cũng không có cảm giác ngại ngùng khi anh nói như thế. Có một dòng chảy bên trong chảy ra, tôi nuốt nước bọt rồi chậm rãi tuôn ra. Đi kèm với nó là một trận đau bụng dữ dội, đau đến quặn thắt lại, tôi gập người lại rên lên.
Anh nhìn bộ dạng kỳ lạ của tôi biến sắc:
- Em sao thế?
Tôi khó nhọc nói với anh gọi cho Taylor không muốn nói cho Rafael biết tôi bị đau bụng kinh. Nhưng anh nói tô bị đau như thế phải chở đến bệnh viện. Sợ anh chở tôi đến bệnh viện thật tôi nói với anh luôn.
Cứ tưởng sẽ giảm bớt lo lắng cho anh, ai ngờ anh lại càng lo lắng hơn:
- Vậy…tôi phải làm cái gì cho em bây giờ.
Tôi nhìn anh luống cuống, muốn cười nhưng lại chẳng cười được:
- Anh gọi cho Taylor, bảo anh ấy đến đón em là được.
Anh nhìn tôi khẩn cầu:
- Tôi cầu xin em, hãy để một lần cuối cùng tôi làm việc gì đó cho em. Xin em… đừng khước từ lời đề nghị khiếm nhã này.
Nếu ai đó hỏi tôi tâm trạng thế nào, thế nào nhỉ. Là đau lòng sao? Không phải. Nuối tiếc sao? Cũng không phải. Thương hại? Lại càng không. Chính là đồng cảm. Tôi đã từng giống như anh, muốn làm gì đó cho người mình yêu mà không cần hồi đáp.
Anh bế tôi lên xe, chở về nhà tôi. Tôi bảo anh đặt tôi trong bồn tắm, ngại ngùng nhờ anh lấy đồ lót và băng vệ sinh. Nhìn anh chẳng có gì là phiền phức, tôi cũng yên tâm. Định bảo anh ra ngoài, anh lại nói:
- Hay tôi tắm cho em…Để em một mình trong phòng tắm thế này tôi không yên tâm.
Mặt tôi đỏ lên, xấu hổ nhanh chóng đuổi anh ra ngoài. Tôi ngâm nước nóng, cảm thấy thoải mái hơn một chút nhưng bên dưới cứ ra máu không ngừng, chẳng mấy chốc bồn tắm chuyển sang màu đỏ. Tôi hồi hộp, trấn tĩnh gọi tên anh. Anh liền mở cửa đi vào hỏi xong rồi à, để anh bế vào phòng. Tôi lắc lắc đầu:
- Anh đến cửa hàng thuốc tây mua giúp em thuốc nhé.
Anh nhíu mày không hiểu, mắt lơ đễnh nhìn bồn tắm màu đỏ biến sắc chạy lại. Tôi kịp ngăn giải thích cho anh hiểu. Anh nhíu chặt mày hơn nhất quyết bế tôi lên.
Mặc tôi ngăn cản, xấu hổ còn nói văn hóa người Việt Nam không thể thân mật như vậy. Anh mặc kệ lau sạch sẽ người tôi đặt tôi lên giường. Xong xuôi anh gọi bác sĩ tư đến nhà. Tôi mệt mỏi nhắm mắt nằm thiếp đi mặc anh ngồi bên giường nắm chặt tay tôi không buông.
Sáng ngày hôm sau khi mở mắt tỉnh dậy, người đầu tiên tôi thấy không phải là Rafael mà là Taylor. Tôi cũng không ngạc nhiên gì mấy, chắc có lẽ anh đã rời đi.
Tôi cử động nhẹ nhàng cố gắng không làm anh thức giấc, đêm qua anh canh tôi ngủ chắc mệt lắm. Thế nhưng vẫn làm anh tỉnh giấc, anh hỏi tôi:
- Cảm thấy trong người đỡ hơn chưa, bác sĩ của Rafael nói em hơi bị yếu trong những ngày này. Uống thuốc sẽ mau khỏi thôi.
Tôi gật đầu, tôi hỏi anh Rafael về nhà rồi à. Anh bảo ừ, anh nói Rafael có gửi lời nhắn đến cho tôi, anh đưa tôi mảnh giấy nhỏ:
Chiếc nhẫn trên tay em rất đẹp. Có thể sau khi trở về nước cả đời này chúng ta không thể gặp nhau nữa. Chúc em một đời hạnh phúc.
Một nỗi buồn dâng lên trong lòng, tôi nghẹn ngào ôm lấy Taylor. Lòng thầm nhủ tôi cũng chúc anh một đời hạnh phúc, Rafael.
/15
|