Kể từ hôm đó trở đi, Taylor giám sát rất kỹ không cho tôi làm việc nhiều. Vì thế đan khăn choàng và áo len chỉ được đan ở tiệm, còn ở nhà tôi chỉ dám làm thiệp. Có những lúc đan ở tiệm tôi chỉ sợ anh đến bất ngờ phát hiện ra rồi lại tịch thu. Tôi đúc kết lại một câu đó là giấu diếm là một hành động rất bất lợi đối với bản thân.
Ấp ủ bao lâu nay tôi cũng hoàn thành xong áo len, khăn choàng và tấm thiệp. Duy chỉ có một điều làm tôi buồn đó là kể từ hôm đó trở đi, các buổi học còn lại Rafael đều không đến. Tôi không biết là anh tránh mặt tôi hay anh có việc bận.
Buổi học cuối cùng cũng đã đến, có một chút tiếc nuối khi phải chia xa, có một chút gì đó mong chờ bởi những tiết mục.
Người ta nói có gặp gỡ mới có chia ly, có chia ly mới tạo ra những cuộc gặp gỡ mới. Và có chia ly mới tạo ra những nỗi nhớ về nhau. Có thể bạn ở nửa bên kia của trái đất nhưng hình ảnh của bạn luôn ở mãi tâm trí và trái tim tôi.
Các tiết mục trao đổi video giữa các interns và attendees diễn ra, đây là phần lấy đi nhiều nước mắt nhất của tất cả mọi người. Các interns đều quay lại tất cả những khoảnh khắc, quá trình học tập chăm chỉ của attendees và các attendees ngược lại. Những bài học, những giảng dạy của các interns không thể nào quên được. Rồi đến phần trao giải thưởng attendee xuất sắc nhất, nhóm xuất sắc nhất.
Và phần đáng mong chờ nhất chính là thay lời muốn nói. Tất cả mọi người đều được phát một phong thư, ghi tên của mình vào và vẽ tùy thích sau đó dán lên tường phòng học.
Tôi đưa các tấm thiệp cho các attendees Thủ Đức. Ai có thích interns nào thì viết những tâm tình của mình vào tấm thiệp đấy rồi bỏ vào phong thư các interns trên tường.
Riêng của Tayor rất được nhiều người hâm mộ, cứ đòi lấy thiệp của Taylor nhưng tôi rất tiếc vì anh đã lấy đi và chưa trả lại cho tôi.
Tôi rất thích cô bạn Tracia người Ấn Độ cho nên tôi đã gửi thiệp cho cô ấy. Bởi vì trong lớp có mỗi cô ấy thường kiên nhẫn lắng nghe tiếng anh bập bẹ của tôi.
Hôm đó Rafael cũng đến, tôi hồi hộp bước lại gần cạnh anh, hai tay giấu ở đằng sau, mặt cúi xuống gọi tên anh, anh quay lại. Tôi đưa túi ra đằng trước, đôi mắt liếc ngang liếc dọc ngập ngừng nói:
- Đây là vật tặng anh nhiều lần giúp tôi, mong anh nhận lấy đừng chê nó nhé.
Anh giương tay ra nhận lấy, mở túi ra:
- Là một chiếc khăn choàng à, đẹp lắm, tôi rất thích. Nhưng tôi chẳng có gì để cho em cả.
Tôi nói Anh nhận là tôi vui lắm rồi không cần phải tặng gì cả. Anh đứng im một chút rồi tháo chiếc đeo tai trên tai xuống đeo vào tai tôi. Anh nói:
- Nếu sau này tôi có bạn gái nhất định sẽ quên em, có cái này tôi sẽ dễ dàng nhận ra em hơn.
Tôi sờ tai, một ý nghĩ hiện lên trong đầu, ngày nào tôi cũng sẽ đeo khoen tai của anh … rồi tôi lấy hết can đảm hỏi anh:
- Bữa giờ không thấy anh đến lớp, có phải anh…giận…không thèm nhìn mặt em nữa phải không?
Anh trả lời vội vàng:
- Không phải bởi vì em, tôi có việc bận của gia đình không thể đến được.
Mắt tôi sáng rỡ, hóa ra là như thế. Như để khẳng định lại tôi hỏi đi hỏi lại anh mấy lần. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh nói to tên anh:
- Rafael
Anh bật cười cũng nhìn thẳng gọi tên tôi. Tôi và anh ôm nhau, một cái ôm rất đỗi nồng nàn và thắm thiết.
Tôi nghe Taylor nói kết thúc hôm nay tất cả các interns sẽ lên phía Bắc Việt Nam đến khi hết hạn visa sẽ trở về nước. Nhưng có 3 người không đi.
Đó là Sally, Taylor và Rafael. Sally về nước thì tôi biết nhưng Rafael… Anh nói Rafael muốn đi Mông Cổ vì thế gửi lời xin lỗi đến mọi người không thể đi chung được. Tôi thắc mắc hỏi còn anh. Anh nói:
- Nếu anh đi chung với bọn họ, em ở lại đây liệu có nhớ anh không?
Tôi mím môi, gật đầu. Anh vui sướng ôm chầm lấy, nâng người tôi lên giữa con phố đi bộ Nguyễn Huệ đông đúc bao người:
- Em ngoan lắm.
Tôi bảo anh thả tôi xuống, mặc giữa dòng người vội vã tôi ôm lấy anh, giọng nói mệt mỏi:
- Anh sắp về nước rồi, có phải anh sẽ bỏ rơi em đúng không?
Anh tức giận cắn tai tôi:
- Nếu em cứ hoài nghi về tình yêu của anh, anh sẽ bỏ rơi em thật đấy. Ngày mai chúng ta đi Toulouse, nơi anh đang học nhé. Anh đã chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi, chỉ cần em đồng ý, ngày mai chúng ta sẽ đi.
Tôi thoát khỏi lồng ngực anh, như thể chưa tin vào tai mình, anh nói gì cơ. Toulouse – nơi anh đang học. Đi nước ngoài đâu thể nói đi là đi được.
Anh sờ sờ đầu tôi, anh nói mấy bữa gần đây anh hơi bận làm giấy tờ cho tôi. Anh muốn cho tôi một bất ngờ cho nên im lặng không nói với tôi. Anh còn nói:
- Đợi anh kết thúc 4 tháng học ở Toulouse, tháng 12 anh sẽ đưa em về Edmonton giới thiệu em với bố mẹ. Sau chuyến đi này anh sẽ thường xuyên về Việt Nam thăm em. Hứa với anh, dù cho thế nào đi nữa em cũng đừng rời bỏ anh bởi vì anh rất yêu em.
Câu nói cuối cùng anh ôm tôi rất chặt như muốn khảm tôi vào người anh. Tôi tin anh và tin vào tình yêu của anh.
Tôi buông anh ra, nắm chặt tay anh kéo đi vui vẻ nói:
- Chúng ta mau trở về nhà chuẩn bị hành lí đi thôi
Buổi tối lúc soạn đồ đạc, tôi ngây ngốc hỏi anh phải đi trong bao lâu để còn biết lấy vali nhỏ hay lớn. Anh nói đi trong 7 ngày. Nhưng Toulouse chỉ cần đi 2, 3 ngày là đã hết nên những ngày còn lại anh sẽ dẫn tôi đi Tây Ban Nha gần đó luôn.
Tôi nhìn trước cửa, vali của anh đã sẵn sàng chỉ chờ trực chủ nhân mang đi thôi. Tôi nhìn lại vali của tôi, ngổn ngang các thứ, tôi trách anh:
- Đều tại anh, nói đi gấp như vậy chẳng kịp chuẩn bị gì cả. Bây giờ thì hay, đầu óc rối cả lên chẳng biết sắp xếp sao nữa.
Anh đang cho Wing uống sữa, nhìn đến chỗ tôi bề bộn các thứ đi đến từ trên cao nhìn xuống mở miệng:
- Nếu vậy em chỉ cần mang theo các vật dụng cá nhân cần thiết là được rồi, còn quần áo đến đấy mua cũng được.
Tôi bỉu môi lại nói:
- Nhưng tháng này em hao hụt khá nhiều, không đủ tiền mua quần áo mới huống chi quần áo bên đấy rất đắt.
Anh nhướng mày, cúi xuống véo má tôi:
- Thế thì em còn cần người bạn trai này làm gì?
Tôi bị đau a..a… lên một tiếng. Đại não hoạt động, nhanh như thế vấn đề đã được giải quyết, tôi vui vẻ miệng cười rộng cả ra đem mớ quần áo cất đi. Chỉ chuẩn bị một vali nhỏ đựng các nhu yếu phẩm hằng ngày, một vài bộ đồ và một cái balo nhỏ để đựng tài sản cá nhân.
Có lẽ háo hức với chuyến đi, cho nên ngủ không được trọn giấc. Có mấy lần anh de dọa nếu còn ngọ nguậy nữa ngày mai sẽ cho ở nhà.
Rốt cục trời cũng gần sáng, tôi dậy trước vào nhà vệ sinh tắm rửa thay đồ các kiểu xong sau đó kêu Wing dậy làm đẹp cho Wing đủ thứ.
Lúc anh dậy là tôi đang đợi anh ở ngoài phòng khách. Anh giật mình nhìn đồng hồ cứ tưởng anh dậy trễ, hóa ra tôi lại dậy sớm.
Anh bảo chưa thể đi sớm như vậy được, còn phải chuẩn bị bữa ăn sáng rồi mới ra sân bay. Tôi chỉ tay về phía bếp, đã mua xong rồi. Anh sững người hất hất tay bảo đợi anh một chút. Trong lúc chờ đợi tôi lại ăn táo.
Cho đến khi ăn sáng bước ra khỏi cửa, nhìn lại một lần cuối rồi đóng cẩn thận, anh chợt lên tiếng:
- Em vào nhà mặc thêm áo khoác, trên máy bay rất lạnh vả lại thời tiết bây giờ ở Toulouse không giống Việt Nam nóng nực mà bên đó hơi se lạnh. Đối với người dân sống ở đấy là bình thường nhưng với những người sống ở vùng nhiệt đới sẽ cảm thấy lạnh hơn một chút. Tôi lắng nghe vô thức rồi bảo thế à, chạy vào nhà lấy áo khoác mặc vào.
Chuyến bay kéo dài khoảng 20 tiếng. Giờ khởi hành từ sân bay Tân Sơn Nhất là 9h sang đến Toulouse khoảng 5h sáng.
Gần cả một ngày ngồi trên chuyến bay cho nên khá là mệt mỏi chưa kể còn phải quá cảnh ở Lyon.
Rời khỏi sân bay, tuy rằng mệt mỏi nhưng tôi vẫn không khỏi hứng thú với những điều mới lạ. Tôi vừa ôm Wing, vừa nhìn xung quanh toàn những con người Pháp mà người ta nói con người Pháp đi đến đâu lãng mạn đến đấy.
Tôi ngơ ngẩn ngắm nhìn cổng ra vào, chốc lại đứng trước mấy nhà hàng bảng hiệu tiếng Pháp đến nỗi anh nếu còn không đi nhanh sẽ bỏ tôi lại sân bay. Tôi luyến tiếc ôm Wing chạy trở lại bên cạnh anh.
Anh bắt xe đi về khách sạn. Đến nơi tôi nhìn lên bảng hiệu tên là Novotel Toulouse. Trông nó chẳng giống một khách sạn, bởi vì kiến trúc hơi cổ điển không giống Việt Nam, Nhưng tôi rất thích.
Bữa ăn sáng ở Toulouse được bày biện phong phú và đẹp mắt hơn rất nhiều, sữa tươi, bánh mì đặc trưng phương Tây, có những món tôi cũng chẳng biết tên nhưng có hỏi anh thì anh đọc tiếng Pháp tôi cũng chẳng biết. Nhưng có một món ăn mà tôi phải biết bởi đấy là đặc trưng của Pháp đó là Cassoulet. Một món hầm được làm từ đậu trắng và thịt vịt. Cái bùi bùi của đậu, cái béo ngậy của thịt vịt tan ra nơi đầu lưỡi và ăn kèm với bánh mì quả là tuyệt hảo.
Lần đầu tiên tôi đi tàu điện ngầm Jean Jaures Metro Station, di dưới lòng đất với tốc độ chóng mặt. Thử những điều mới lạ luôn là điều hứng thú đối với tôi. Cảm giác ấy có một chút thần bí như lạc vào thế giới phù phép của Rowling.
Toulouse- Không hoa lệ như Paris, cũng không trầm mặc cổ kính như Lyon mà mang một vẻ đẹp hiền hòa nhưng năng động, hiện đại. Đó là những gì tôi biết về Toulouse.
Thời tiết đã bắt đầu chuyển mùa, người Toulouse rụt cổ vào những chiếc áo măng tô, hai tay che kín người và bước đi vội vã. Quả thật trong mắt tôi lúc ấy người Pháp mang trong mình một chút lãng mạn gì đó.
Anh dắt tôi đi đến những cửa hiệu thời trang ở Toulouse cổ điển và lãng mạn. Vận những trang phục mà người Toulouse đang mặc.
Đứng trước Viện bảo tàng Lautrec Albi là bức tường thành với những viên gạch nung của màu hồng và bên trong là cả một thiên đường nghệ thuật đặc sắc. Ở đây tôi được thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật của họa sĩ Henri de Toulouse –Lautrec. Một trong những nghệ sĩ có ảnh hưởng nhất trong thời đại của thời kỳ Bohemian Paris.
Tôi và anh lại dạo bước trên con đường nhỏ Toulouse, kiến trúc Toulouse cao sừng sững bấy nhiêu, bóng người in hằn trên những lát gạch lại nhỏ bấy nhiêu, tay lướt ngang những viên gạch nung màu hồng cảm nhận một thành phố Toulouse màu hồng.
Ở Toulouse phương tiện giao thông không nhiều, chủ yếu là metro và tram. Vì thế cách tốt nhất để cảm nhận về Toulouse là đi bộ. Đi dọc trên những con phố tôi gặp một chàng nghệ sĩ hát rong, người dựa vào tường một chân và một chân trụ trên nền đất dưới mái vòm cổ kính của thời trung cổ. Chàng ôm chiếc ghi ta và chìm vào thế âm nhạc, tôi đứng nhìn say mê và lạc vào thế giới âm nhạc ấy.
Tôi bỏ tiền vào trong mũ, nhìn anh cười và cùng anh khiêu vũ dưới nền nhạc Pháp lãng mạn.
Buổi chiều lộng gió, anh bảo đến một quán cà phê vỉa hè ngồi bên đường thưởng thức một tách expresso và ăn những món bánh ngọt của Pháp. Đây có thể được xem là một đặc trưng của Châu Âu bởi vỉa hè không ồn ào như Á mà yên tĩnh đến hòa bình.
Có những buổi hoàng hồn tôi và anh thường ra dòng sông Garonne chỉ để ngắm nhìn dòng chảy Garonne và lại thấy tôi yêu anh hơn. Và tất nhiên với sự yên bình đến đỗi ngọt ngào này không chỉ có tôi và anh.
Trên bờ sông thường tụ tập những nhóm sinh viên đánh đàn, những gia đình picnic và những đứa trẻ rong ruổi.
Không chỉ dòng sông Garonne làm tôi say đắm mà kênh đào Midi cũng làm tôi tương tư. Hai bên kênh đào là hai hàng cây cổ thụ tỏa xanh rờn, giữa kênh đào là những chiếc thuyền. Thỉnh thoảng một vài cụ già đạp xe ngang qua và tôi với anh cùng nhau nắm tay bước dưới vòm cây cổ thụ li ti những tia nắng ấm áp.
Đêm xuống, anh và tôi lại cùng sóng bước trên cây cầu Neuf đầy những cột đèn mờ mờ và trao cho nhau những nụ hôn vụn vặt.
Những đêm cuối ở Toulouse, anh và tôi thường cùng nhau lang thang khắp các con ngõ hẻm của khu phố cổ của Toulouse. Cổ rụt vào trong đầu áo đón cái lạnh về đêm và tay được sưởi ấm trong cái túi áo rộng thùng thình gói gọn trong bàn tay to lớn của anh. Bởi vì cả hai đều sợ rằng sẽ chẳng còn những giây phút bên nhau êm đềm thế này khi rời khỏi Toulouse.
Tạm biệt ENAC, tạm biệt ngôi trường ấp ủ giấc mơ bầu trời của anh, tạm biệt Toulouse.
/15
|