Buổi tối ở nhà, tôi chần chừ lẫn lự không biết có nên đi hay không? Hôm nay có buổi đi học mà lúc sáng cãi nhau như thế, buổi tối gặp mặt thật sự rất ngại. Mà ở nhà thì lại mất buổi học quý giá, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội luyện tập tiếng anh. Nhưng mà…
Tôi đi đi lại lại trong phòng nhìn đồng hồ điểm từng giây. Mỗi giây qua đi là lòng tôi lại nóng đốt như tơ vò. Đã sắp đến giờ rồi mà tôi vẫn chưa ra được quyết định đi hay ở.
Tiếng chuông cửa reo lên, tôi vội chạy ra cửa nhìn lên mắt mèo. Là anh.
Tôi lại chần chừ nhưng bàn tay đã mở cửa lúc nào không hay, Taylor đẩy cửa đi vào, nắm lấy tay tôi nói:
- Chúng ta mau đi thôi, trễ rồi.
Thấy tôi bất động, chẳng có ý gì muốn di chuyển, anh quay lại quở trách:
- Em vì chuyện ban sáng mà không muốn đi học sao? Chẳng lẽ em vì một người không đáng mà bỏ đi cơ hội của mình sao. Cô ấy đáng để em bỏ học?
Lời của anh nói rất đúng. Nếu tôi không đi thì chứng tỏ tôi sợ quyền uy của cô ta. Mà cô ta là ai chứ, chỉ là một cô nhóc vì tình yêu. Nếu đã dám yêu như thế thì cũng phải chịu những thử thách, khó khăn trên con đường tình trường cớ làm sao lại đổ lỗi cho những kẻ xung quanh chứ.
Tôi hùng hồn trả lời, đôi mắt sáng quắc:
- Đúng, cô ta chẳng là gì cả. Chúng ta đi thôi, trễ rồi.
Anh nắm tay tôi:
- Thế mới đúng là em chứ.
Vừa bước ra khỏi cửa, tôi sực nhớ một điều, nói với Taylor rồi chạy vào nhà:
- Em quên mang balo, anh đợi em một chút.
Anh thở dài dựa vào tường nói to:
- Em bớt đãng trí đi một chút, thế giới sẽ yên bình hơn đấy.
Tôi nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay tôi. Khoảng thời gian này sự xuất hiện của anh như ngọn nến lấp lánh trong màn đêm mờ mịt. Tình yêu, tôi không còn nghĩ đến nữa. Tôi yêu anh, tôi cũng không màng đến. Anh là người đàn ông của người phụ nữ khác, tôi mặc kệ.
Tôi chỉ muốn trân trọng khoảng thời gian ít ỏi anh ở Việt Nam để mỗi buổi học, tôi được ngắm nhìn anh mỗi khi giảng bài, được nghe giọng nói trầm ấm của anh, có thể trò chuyện với anh. Chỉ cần như thế cũng đủ hạnh phúc rồi.
Vừa mở cửa bước vào lớp cũng là lúc Sally mở ra. Hai chúng tôi bất ngờ đối mặt với nhau. Tôi lách người qua bước vào lớp trước, ngờ đâu Sally đi thẳng dồn hết sức hất vai tôi một cái và vẫn là đôi mắt cao ngạo quen thuộc ấy chiếu vào tôi:
- Phải cẩn thận chứ.
Tôi ôm vai, quay người lại tay giơ lên nhá một chút, rủa thầm trong miệng:
- Con bé này, nhẹ một chút sẽ chết sao. Đợi đấy, quân tử báo thù 10 năm vẫn chưa muộn.
Khi tiết học bắt đầu. Hôm nay, Taylor là người thuyết trình, quả không danh là người truyền đạt kinh nghiệm. Từ phong thái, cử chỉ, ánh mắt, giọng nói truyền cảm đều thu hút ánh nhìn của người khác nhưng duy chỉ có một thứ làm tôi không tài nào tập trung được, đôi mắt cứ díp lại, tai bắt đầu lùng bùng và những lời nói ấy cứ như một ngôn ngữ bùa chú làm rối não đó là nội dung. Gắng lắm tôi mới nghe được một chút thì đầu óc bắt đầu chìm vào u mê.
Đến khi kết thúc bài giảng, tôi mới hoàn hồn một chút. Bài tập cho ra là lắng nghe bản nhạc The a team của Ed Sheeran, sau đó dịch nghĩa một chút. Thế thì nó không quá đối với tôi. Dịch cũng là một sở trường của tôi mà.
Đến khi bật bài hát lên tôi mới nhớ ra một điều là tôi nghe còn không hiểu thì làm sao mà dịch. Cái dịch của tôi là biên dịch, còn cái này chính là phiên dịch.
Tôi ngao ngán, cố căng hai tai vận công lực nghe hết tối đa, đoạn đầu vang lên:
White lips, pale face
Breathing in snowflakes
Burnt lungs, sour taste
Light’s gone, day’s end
Long nights, strange man
Nắm bắt được những chìa khóa, tôi bắt đầu liên tưởng đến một chuyện tình lãng mạn mà bỏ đi những đoạn về sau. Rôì tôi bắt đầu biến hóa câu chuyện với những ngôn từ lãng mạn hơn.
Kết thúc bài hát, thằng nhóc Dan mời ai đó cho ý kiến về bài hát. Chẳng có ai tự nguyện. Dan nhìn chúng tôi một lúc rồi hướng mắt về phía tôi:
- Luc, could you tell some words about the song?
Tôi đĩnh đạc, tự tin đứng dậy, nhìn mọi người rồi bắt đầu chìm vào thế giới của riêng mình, câu chuyện mường tược trong đầu tôi thế này:
- Một cô gái thuê một căn hộ nhỏ. Một chàng trai đã yêu thầm nàng thiếu nữ trong căn hộ ấy. Mỗi đêm chàng trai đều đến căn hộ nhỏ đứng trước mái hiên lắng nghe giọng hát của nàng. Đến một hôm chàng trai hay tin nàng bị ốm nặng, chàng vẫn đến, ngồi dưới mái hiên nhưng không phải để lắng nghe giọng của nàng mà là gảy đàn cho nàng nghe.
Khi tôi nói đến đoạn này, tất cả mọi người đều cười sặc sụa. Không lẽ sai sao. Tôi nhìn đến Taylor, anh cũng đang nén cười đến nội thương. Thằng nhóc Dan thì khỏi nói, nó chính là người cười sảng khoái nhất.
Tôi nhịn không được, quay sang chị Cindy, một người chị đang trong kỳ nghỉ hè chuyến du học Singapore hỏi nhỏ:
- Chị, em nói sai à.
Chị ấy cười cười rồi bảo:
- Về nhà rồi mở lại bài này xem vietsub là biết em nói sai hay đúng thôi. Nhớ buổi gặp mặt lần sau đừng có trốn là được.
Tôi nhíu mày buồn cười lắm sao, rồi ánh mắt vô tình lướt qua Sally. Cô ta thì khỏi phải nói, nhìn thấy người khác gặp họa thì vô cùng thích chí cười trên nỗi đau của người khác. Tôi ghét cô ta, quay mặt đi chỗ khác.
Buổi tối khi về đến nhà, tôi tức tốc mở mạng xem bài hát ấy ngay. Khi đã hiểu lời bài hát tôi tự xỉ vả bản thân mình hàng ngàn lần. Bài hát nói về một cô gái gọi nghiện cocain, hằng đêm cô đều phải đi với những gã khác nhau đến nỗi mỗi đêm tuyết trắng thân thể rã rời chìm trong buốt giá chỉ bởi vì hai chữ cuộc sống.
Bài hát có nội hàm, cảm động như thế mà tôi nói gì thế không biết. Tôi thở dài, nằm xuống so pha lấy tờ giấy úp lên mặt mình tự kiểm điểm bản thân.
Wing nhảy phóng lên sô pha, tôi hự lên một cái. Ôi trời, đạp trúng bụng rồi. Chưa kịp mắng, thì cái đầu lí lắc dụi dụi cổ rồi hất tờ giấy ra liếm liếm vào mặt tôi làm tôi cũng chẳng thể giận dỗi nổi với nó.
Taylor đi đến, bế Wing lên vuốt vuốt. Từ độ cao này nhìn lên, anh đúng là thật sự đẹp trai còn bế Wing nữa cứ như người bước ra từ trong truyện tranh, anh bảo:
- Dậy đi, tôi dạy em học tiếng anh. Trình độ tiếng anh của em hiện tại nếu đi ra đường không là ông nói gà, bà nói vịt thì cũng là nói nhăng nói cuội.
Tôi bĩu môi, làm gì đến mức đó. Ít ra cũng trả lời yes, no được mà. Tôi ngồi dậy, anh lấy ra vài quyển sách cho người mới bắt đầu, tôi kinh ngạc:
- Anh mua hồi nào thế, sao em không biết?
- Em không cần phải biết điều đó, tối nay nhất định phải học hết 5 trang rồi mới được đi ngủ.
Tôi thầm nghĩ, đến tối anh phải về nhà của mình thì tôi có học xong hay chưa thì anh cũng không biết. Đang viễn cảnh thì giọng nói của anh xé tan đi ảo mộng của tôi:
- Đừng có mơ, tối nay chừng nào học xong mới được đi ngủ và một điều đặc biệt tôi sẽ dạy em chừng nào thuộc mới thôi.
Tôi liếc nhìn anh:
- Là sao, là anh ở đây cho đến khi nào em thuộc bài mới về đó hả?
Anh lại không lạnh, không nhạt trả lời:
- Đúng rồi, lo mà học bài đi.
Tôi ngã vật ra ghế sô pha, thôi tiêu rồi. 5 trang, biết đến bao giờ mới xong đây. Bình thường học 1 trang đã khó lắm rồi, bây giờ những đến tận 5 trang. Anh kéo tôi dậy, động viên:
- Có tôi ở đây mà, em lo gì. Cách phát âm của em rất tốt, chẳng qua chỉ là em chưa đủ cố gắng thôi. Em vốn thông minh mà.
Anh nói tôi vốn thông minh? Không biết là anh đang nói thật là hay móc méo tôi không biết. Để xem sau khi dạy tôi xong, anh có còn nói tôi thông minh nữa không?
Chỉ khoảng chừng 30 phút sau, tiếng kìm nén của anh vang lên khắp phòng:
- Chỗ này anh chỉ em 3 lần rồi, nó dễ mà, không khó lắm đâu.
Chốc chốc là anh lại gào thét lên, chốc chốc là anh lại nổi giận. Tôi bực quá ném cuốn sách xuống sàn, quay mặt đi không thèm nhìn bản mặt đáng ghét đó nữa.
Khi bớt nguôi giận rồi, anh lại cầm quyển sách lên tiếp tục chỉ cho tôi. Giận dai cũng chẳng được gì, tôi với anh lại cùng nhau tiếp tục học đến khuya.
Lúc anh quay trở lại Canada rồi, tôi vẫn hồi tưởng lại hằng đêm khoảnh khắc học cùng nhau, có hôm anh còn ở lại nhà tôi nấu ăn khuya. Cũng có những đêm tôi và anh cùng nhau dạo phố kiếm đồ ăn khuya. Những lúc như thế tôi ước gì thời gian có thể ngừng lại thật lâu để tôi ở bên anh nhiều hơn.
Ngày hôm sau, tôi đang làm bánh ở tiệm thì Rafael lại đến. Tôi cũng không còn ngạc nhiện khi thấy anh xuất hiện tại tiệm bánh. Vẫn như mọi khách khác, tôi giới thiệu cho anh các loại bánh mới, giới thiệu loại trà đi kèm chung với bánh để tận hưởng bánh ngon hơn.
Anh ngồi vào bàn một lúc, sau đó cứ liên tục nhìn về phía tôi như có điều gì muốn nói. Anh không nói, tôi cho anh nghẹn chết. Có việc gì mà cứ úp úp mở mở.
Sau một lúc, anh ta không chịu nổi nữa đi đến về phía tôi, vừa ăn bánh vừa quan sát sắc mặt tôi mở miệng:
- Lục, chủ nhật tuần này có buổi karaoke, cô có đi không?
Tôi vừa làm vừa trả lời:
- Không đi, tôi hát dở lắm mà cũng không biết hát đâu.
Rafael nắm bắt được trọng điểm, thuyết phục:
- Không biết hát đâu có quan trọng, chúng tôi chỉ mong các attendees có mặt đầy đủ buổi họp mặt này thôi.
Tôi nhíu mày:
- Nhưng tôi không thích mấy chỗ ồn ào, tôi không muốn mọi người mất vui vì tôi. Cho nên anh đừng cố thuyết phục tôi nữa.
Rafael quyết không từ bỏ:
- Chẳng lẽ cô không muốn xem Taylor hát sao, cậu ta hát hay lắm đấy. Cô không muốn biết thêm nhiều về con người Taylor sao. Tôi biết cô thích Taylor, tôi nhận ra được từ ánh mắt của cô mỗi khi nhìn cậu ta. Đáng tiếc là tôi nhận ra nhưng cậu ta lại chẳng nhận ra.
Trong lòng tôi dậy sóng, bị người khác chiếu tướng điểm yếu thật chẳng dễ dàng chút nào, tôi ngước nhìn anh ta, nói:
- Những lời này anh nói với tôi nhằm mục đích gì. Anh có ý gì?
Anh ta thẳng thắn trả lời:
- Ý ở trong câu chữ. Tôi cũng chỉ muốn tiếp xúc với em nhiều một chút để hiểu con người em hơn cũng như em hiểu hơn về Taylor.
Tôi không muốn mắc lừa sự giả dối này chút nào. Anh ta và Sally là cùng một giuộc với nhau, có thể họ cùng bàn bạc với nhau sử dụng mỹ nam kế với tôi hòng dụ dỗ tôi sau đó vứt bỏ một các không thương tiếc.
Tôi trả lời:
- Tôi biết anh và Sally không thích tôi nên dùng những lời lẽ đường mật với tôi. Tôi sẽ có mặt tại buổi tối hôm đó nhưng đương nhiên không phải vì sự giả dối của anh.
Anh ta cho miếng bánh cuối cùng vào miệng, thưởng thức hương vị hòa tan của bánh rồi uống một tách trà, thỏa mãn xong anh ta chậm rãi lên tiếng:
- Em không tin tôi cũng được, không sao. Thời gian có thể trả lời thay cho tôi. Cảm ơn em đã đồng ý lời mời của tôi nhưng thật đáng tiếc lại không phải vì tôi.
Nói rồi anh ta tạm biệt tôi rồi đi ra cửa bỏ lại một câu:
- Bánh của em rất ngon, hẹn gặp em vào đêm hôm đó.
Tôi rất vui mỗi khi ai đó khen bánh của tôi, tôi không nhịn được cũng chào tạm biệt anh:
- Bye anh, lần sau đến ăn nữa nhé.
Tôi vui vẻ vừa uống nước vừa huýt sáo biết rằng miệng đầy nước huýt cỡ nào vẫn chẳng ra tiếng.
Tôi nhìn lên đồng hồ, đã 11h. Taylor nói sẽ ghé qua tiệm có chuyện muốn nói với tôi, sao bây giờ chưa thấy đến nhỉ. Tôi nhìn ra cửa ngóng trông chẳng biết anh muốn nói với tôi chuyện gì.
Sau khi hoàn thành bánh xong, tôi để vào trong tủ. Đột nhiên tôi muốn ăn chè gừng. Đó là món chè ngày xưa mẹ thường nấu cho tôi ăn, bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nấu mỗi khi muốn ăn nhưng chỉ để hồi tưởng lại kỷ niệm của năm nào, bởi vì mùi vị đã không còn như xưa.
Tôi bật bản nhạc radio lên, vừa nhào bột vừa ngân nga theo giai điệu thì cửa lại mở ra. Không cần nhìn thì tôi cũng đoán được là anh.Tôi tắt nhạc đi rồi cười, lên tiếng:
- Anh trễ 5 phút đấy, đây là tác phong của người luôn càm ràm về vấn đề thời gian sao?
Tôi nghe thấy giọng cười nhỏ của anh. Đó chỉ là tiếng cười khẽ sao lại làm lòng tôi xao xuyến nhỉ:
- Chẳng phải là vì mua cái này cho em sao!
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là pizza và trà sữa. Coi như anh cũng hiểu tâm lý. Anh đặt nó trước mặt tôi rồi nhìn nhìn:
- Em đang làm gì thế.
- Nấu chè, anh có muốn thử nó không?. Có thể nó sẽ không được ngon.
Anh nhíu mày:
- Trên đời chắc chỉ có mỗi mình em mời kiểu đó.
Tôi cười:
- Còn không mau giúp em nhào bột, em đi rửa tay. Đói bụng lắm rồi.
- Anh không biết làm.
Tôi hướng dẫn cho anh cách nhào bột để anh làm theo nhưng với cách làm thủ công này có vẻ anh chẳng thể nào làm được có khi làm hỏng luôn không chừng, tôi nhất quyết là để tôi làm luôn.
Tôi bảo anh lấy đồ ăn ra. Là pizza phô mai, đây là hương vị rất ngon. Tôi nhìn hai ly nước, của tôi là trà sữa, của anh là nước ép dâu tây. Tôi luyến tiếc hỏi:
- Sao anh không mua cho em giống của anh luôn?
- Tôi tưởng con gái bọn em thích loại thức uống này chứ.
- Đúng là thế, nhưng so với nước ép thì thích nó hơn.
Anh hiển nhiên trả lời:
- Nếu vậy thì tôi với em uống chung là được rồi.
Rồi anh cẩn thận lấy cái ống hút bên ly trà sữa cắm vào nước ép của anh. Thấy tôi nhìn chăm chú anh giải thích:
- Chúng ta vẫn chú ý đến vấn đề vệ sinh thì hơn.
Tôi bỉu môi khinh thường, chẳng lẽ anh chưa bao giờ hôn bằng lưỡi, uống nước miếng của bạn gái sao còn để ý đến vấn đề này. Không biết có bị mắc chứng bệnh sạch sẽ không?
Hai tay tôi bận nhào bột cho nên không thể tự ăn được. Anh đút cho tôi một miếng pizza. Thấy tôi nhai, anh bảo:
- Ngon không?
Tôi nhai nhai, gật gật đầu. Anh lại kề ly nước gần miệng tôi:
- Uống đi, coi chừng nghẹn.
Tôi hút một hơi rồi cúi đầu làm tiếp. Anh lại đút cho tôi một miếng nữa, rồi hỏi:
- Chủ nhật tuần này em có tham gia buổi hoạt động tập thể hát karaoke không?
Tôi chột dạ nhíu mày:
- Sao anh lại hỏi thế?
- Không có gì, tôi chỉ hỏi thôi. Đoán biết con người em không thích mấy chỗ ồn ào nên biết chắc em sẽ không đi.
Tôi lén nhìn anh, trả lời thăm dò:
- Em sẽ đi, anh không muốn em tham gia sao.
- Lý do nào em lại muốn tham gia, tôi nghĩ em không thích mấy thể loại hoạt động này chứ.
Tôi cũng không muốn nói dối anh, tôi kể với anh lúc nãy Rafael đến mời. Ai ngờ thái độ của anh không nằm trong khả năng lường trước của tôi:
- Em vì cậu ta mà quyết định tham gia, em thích cậu ta?
Tôi đang ăn miếng pizza mà muốn mắc nghẹn, tôi vội vàng giải thích:
- Nghĩ gì, em không phải là mẫu người của cậu ta thích mà cậu ta cũng không phải là mẫu người em thích.
- Vậy tại sao cậu ta mời em lại đồng ý.
Tôi không thể nói rằng vì muốn nghe giọng hát của anh nên mới đi, tôi vội lấp liếm cho qua:
- Cậu ta bảo sự có mặt của các attendees sẽ làm các interns rất vui cho nên em không thể từ chối được. Với lại thỉnh thoảng tụ tập cũng đông vui mà.
Tôi thấy anh thở dài phiền não, tôi lại hỏi:
- Anh sao thế?
Anh lắc lắc đầu:
- Không có gì, hôm đó tôi đến đón em.
Tôi cũng không ý kiến gì thêm bảo anh lấy cho tôi miếng pizza, sẵn anh ẵm Wing lên bàn cho Wing một miếng luôn, nãy giờ trông nó rõ là tội nghiệp.
Sau đó anh ở lại ăn món chè lạ kỳ này. Anh bảo đúng là không ngon nhưng cũng không tệ. Thế mà cũng ăn chén đấy chứ.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua nhanh, một chiều chủ nhật đã đến. Tôi đang ở trong phòng tắm rửa vệ sinh cho Wing. Đây đúng là một chú cún ăn ở dơ. Mỗi lần đi tắm là lại dùng dằn, vùng vẫy không chịu đi tắm, mà bắt đầu tắm rồi thì lại hay hất nước vào người.
Cửa chuông vang lên, Wing như tìm được cớ trốn, chạy ra phòng khách chưa kịp tôi ngăn lại đã mở cửa ra. Tôi thật hối hận khi đã dạy cách mở cửa ra cho nó.
Tôi chạy lại ôm nó lên thì Taylor bước vào. Hình như rất ngạc nhiên với cảnh tượng này, anh đỏ mặt, e hèm một tiếng:
- Ngực của em…
Chưa đợi anh nói hết câu tôi nhìn xuống đã thấy phần ngực ướt một mảng. Tôi mắng thầm chết tiệt thật, phải mắng một trận mới được.
Tôi ôm Wing lên che đi phần trước ngực tiếp tục vào nhà tắm, tôi vừa đi vừa nói:
- Là anh đến sớm đấy, không phải em trễ.
- Chẳng phải anh sợ tính đãng trí của em mà quên mất thời gian hay sao?
Vất vả lắm tôi mới tắm xong cho Wing, tôi ôm nó ra phòng khách không quên khoác áo choàng tắm cho mình đưa cho anh cùng với cái máy sáy:
Anh nhận lấy từ tay tôi, còn không quên giễu cợt:
- Tôi không biết thì ra em cũng có đường cong cơ đấy.
Tôi mắng thầm một câu:
- Háo sắc
Rồi đi vào trong thay đồ. Kỳ thật tôi cũng rất muốn mặc những bộ váy đẹp như những cô gái khác nhưng mỗi lần mặc chúng là tôi lại thấy khó chịu và như đó không phải là mình.
Cho nên vừa phong cách vừa kín đáo chính là quan điểm của tôi, đương nhiên các phụ kiện kèm theo không thể thiếu được, đó là điểm nhấn của trang phục thể hiện tính cách chủ nhân của bộ trang phục đó.
Tôi vừa xong cũng là lúc anh sấy lông cho Wing khô. Tôi bảo với anh là đã đi được rồi. Trước khi đi, anh chuẩn bị thức ăn, sữa cho Wing để có đói thì còn có đồ mà ăn. Còn tôi thì dặn dò ở nhà ngoan ngoãn chờ mami trở về, đừng quậy phá lung tung. Trở về sẽ có quà.
Tôi còn không quên hôn Wing trước khi đi.
Khi đi đến địa điểm đã hẹn, anh nắm tay tôi bước vào bên trong. Đi đến nửa đường liền thấy đám người Rathy, Sally, Cathy, Scarlet đang cười nói rôm rả, họ cũng nhìn t. Hai bên đối mặt với nhau, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn. Rồi Sally nhìn đến tay phía dưới. Tôi hơi trốn tránh, mặc dù mối quan hệ hiện tại của tôi với anh không phải là hẹn hò nhưng có một tình cảm vô hình nào đó gắn chặt chúng tôi lại với nhau.Tôi tránh khỏi bàn tay của anh.
Nhưng anh cứ nắm chặt không buông. Dẫn tôi đi thẳng vào trong phòng. Vào bên trong, hầu như các attendees đều có mặt. Tôi vui mừng ít ra thì cũng có người Việt để nói chuyện.
Tôi di chuyển chỗ ngồi thì Sally đi đến, cô ta giơ tay ra, nói giọng thân thiện làm tôi thụ sủng nhược kinh:
- Rất vui được gặp lại chị, tôi có thể ôm tay chị một cái được không?
Tôi ngớ người, e hèm, giơ tay ra bắt không quên sửa lỗi câu từ:
- Rất vui khi gặp lại, là bắt tay chứ không phải ôm tay.
Khi bắt tay tôi cảm nhận trong lòng bàn tay là một tờ giấy. Tôi cũng đoán được không phải là chuyện là tốt lành gì. Làm gì có chuyện đột nhiên nó giảng hòa với tôi. Nhìn khuôn mặt giả tạo ấy, tôi chẳng ưa chút nào. Nó trả lời với tôi:
- Xin lỗi, tiếng Việt của em không được tốt. Nhưng mà em sợ nói tiếng anh chị lại không hiểu nên đành sử dụng tiếng việt mới học vậy. À, đúng rồi, nếu đã là con gái thì chúng ta nên có một buổi nói chuyện riêng nhỉ, nếu sợ chị có thể không đi.
Nói rồi nó bỏ đi, tôi lật tờ giấy ra bên trong ghi là Hẹn gặp nhau ở phòn 3 tằng 5. Nếu không đến thì chín là con rùa.
Hừm, con bé này lại còn ra chiêu khích tướng, khinh thường mình thấy rõ. Sao không xem lại bản thân mình đi, toàn là viết sai chính tả.
Tôi gấp mảnh giấy lại bỏ bừa vào trong túi quần, ra khỏi cửa đụng trúng ngay phải Rafael. Anh ta ôm lấy hai vai tôi:
- Lục, cô đến rồi à. Tôi còn tưởng cô không nể mặt tôi chứ.
- Cám ơn anh đã mời tôi đến, xin lỗi tôi ra ngoài có chút việc
Tôi định đi ra cửa thì Rafael kéo tôi lại, mặt nghiêm trọng:
- Lục, tôi nhắc nhở em đừng nên tiếp xúc nhiều với Sally sẽ an toàn hơn cho em.
Tôi không biết tại sao Rafael lại nói với tôi như thế. Dù gì đó cũng chỉ một cô bé 18 tuổi, sao có thể làm ra chuyện gì quá đáng chứ. Nhưng cũng không phải tự dưng Rafael nói như vậy, tôi cũng nên đề phòng với Sally. Tôi vỗ vỗ vai anh rồi chạy đi:
- Cám ơn anh, tôi sẽ chú ý.
Đứng trước cửa phòng số 3, tôi do dự có nên vào hay không. Nhìn xung quanh cũng chẳng có ai, tôi hơi sợ lại nhớ đến lời nói lúc nãy của Rafael. Cửa đột nhiên mở ra, là Sally. Cô ta mời tôi vào trong, là một căn phòng rất xa hoa.
Cô ta thay đổi dáng điệu vừa rồi, vẫn là thái độ kiêu ngạo quen thuộc:
- Tôi đã nói với cô chưa, tôi là vợ chưa cưới của Taylor chỉ trong vòng mấy tháng nữa. Và tôi không muốn thấy bất cứ kẻ nào bám lấy anh ấy.
Giọng điệu này của cô ta làm tôi thật khó chịu, tôi sẽ không sợ những người như cô ta:
- Vậy tôi đã nói với cô chưa, tôi và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường. Thay vì ở đây ghen tuông vớ vẩn, cô nên về nghĩ xem anh ấy có thật sự yêu cô không?
Cô ta lạnh lùng tiến thêm một bước chân, đôi mắt như muốn hủy diệt người khác mà lẽ ra nó không đáng có ở một cô gái tuổi 18:
- Anh ấy có yêu tôi hay không, cô không cần quan tâm. Tôi chỉ biết cô có tình cảm với anh ấy, và tốt nhất cô nên thu lại tình cảm giẻ rách đó của mình đi. Cô chỉ là một đứa con gái mồ côi của một gia đình kiệt quệ, anh ấy chính là người thừa kế tập đoàn The Sun dòng họ Taylor của giới thượng lưu sang trọng, cô có cảm thấy mình xứng đáng với anh ấy không. Còn tôi chính là con gái của tập đoàn Jk nổi tiếng , cô nghĩ xem ngay từ bước xuất phát cô đã thua rồi. Có trách thì trách người Cha đáng thương của cô.
Tôi căm phẫn nhìn cô ta, còn điều tra cả gia đình tôi. Những cảm xúc phẫn nộ, tự ti, hoảng sợ hỗn loạn trong tôi, tôi chất vấn:
- Cô dám điều tra tôi.
- Một đứa con gái hạ tiện như cô, muốn một bước tiến vào thế giới thượng lưu lần nữa sao, đừng có mơ.
Tôi đối mặt với cô ta:
- Cô có thể sỉ nhục tình yêu của tôi, nhưng mong cô đừng đem bố mẹ của người khác ra đùa giỡn. Tôi có bố mẹ và cô cũng thế, nếu một ngày nào đó có người bêu rếu bố mẹ cô, thì cô cũng sẽ như tôi hiện tại.
Có vẻ đây chính là điểm yếu trong thâm tâm của mỗi con người. Bố mẹ chính là một phần không thể thiếu trong quãng đời người. Người đời của thể phụ ta, nhưng bố mẹ là người không bao giờ phụ ta. Vẻ mặt Sally không được tự nhiên lắm, nói:
- Vậy thì cô nên giữ thể diện cho họ, đừng có đi quyến rũ chồng chưa cưới của tôi. Chấm dứt ngay cái ham muốn giàu sang của cô đi.
Tôi không tài nào chịu nổi sự vu khống và bịa đặt của cô ta về tôi nữa:
- Cô không có quyền mạt sát về tình yêu của tôi dành cho anh ấy. Tôi yêu anh ấy bằng tất cả tấm lòng và chân thành của mình. Tình yêu là một thứ gì đó thiêng liêng và nó càng ý nghĩa hơn khi nó trong sáng như một viên pha lê.
Cô ta cười, một nụ cười khinh bỉ. Ghé sát vào tai tôi thì thầm:
- Hãy ngưng lối suy nghĩ hão huyền của cô đi. Cô yêu anh ấy? Nhưng cô là ai còn anh ấy là ai. Cô không có lòng tự trọng sao. Cô muốn cùng tôi cạnh tranh trên cùng một chiến tuyến? Ngay từ vạch xuất phát cô đã thua tôi rồi, trừ phi …người bố của cô vực dậy từ dưới mồ.
Tôi hít một hơi dài tránh bản thân quá đau lòng, tôi nhìn xung quanh, cô ta đã bỏ đi. Tôi ngồi xuống ghế sô pha, hai bàn tay úp vào mặt. Những lời của ma nữ lại văng vẳng bên tai tôi Không có người bố của em bên cạnh, em chỉ là một con số không không hơn không kém.
Sự bất lực dần chiếm lĩnh. Có phải tôi có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể tự đứng trên đôi chân của mình.
Tôi chìm vào trong thế giới riêng của mình mãi đến khi một ai đó đóng cửa khóa bên ngoài lại, đèn đóm phụt tắt kéo tôi trở lại thế giới thực tại. Tất cả chìm vào trong bóng tối.
Tôi hoảng sợ, tim đập mạnh hơi thở bắt đầu dồn dập. Tôi dò dẫm từng bước đến phía cửa, tay đập liên hồi miệng không ngừng hô lớn cứu giúp một lúc lâu nhưng chẳng có động tĩnh gì cả.
Tôi tuyệt vọng trượt dần xuống cửa thu mình lại ôm chặt, úp mặt vào hai chân vì sợ hãi. Tôi khóc thút thít, bóng tối luôn là thứ đáng sợ nhất trên đời. Nỗi cô đơn bao trùm, sự hoảng hốt, sự sợ hãi của bóng tối làm tôi nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ Wing và… nhớ cả anh da diết.
Tôi không dám ngẩng mặt lên nhưng những hình tưởng tượng ma quỷ cứ không ngừng lởn vởn trong đầu.
Tôi không biết sẽ bị nhốt trong bao lâu, khi nào sẽ được thả ra. Nghĩ đến đây cái tên Sally lại hiện ra. Tại sao cô ta lại có thể nghĩ ra trò đùa quái ác này. Tình yêu đã làm cho cô ta mù quáng mất rồi.
Tôi ngồi yên chẳng dám động đậy hay nhúc nhích gì vì sợ chỉ một cử động nhỏ của tôi thôi thì những nguy hiểm đang rình rập sẽ thừa cơ sơ hở mà tấn công.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng lách cách, ánh sáng hé từng chút một, một tiếng gọi quen thuộc: Lục, em có trong này không, Lục.
Tôi bừng tỉnh, là anh. Tôi đứng dậy chạy tới ôm anh rồi khóc thật lớn:
- Tại sao bây giờ anh mới tới.
Bao nhiêu sự uất ức đều thông qua sự cái ôm này gửi cho anh, đều là tại anh tìm tôi quá muộn. Anh cảm nhận được sự yếu đuối của tôi, cũng ôm tôi thật chặt. Hai thân thể siết chặt lấy nhau.
Anh bế tôi đến sô pha, nâng mặt tôi lên, lau đi hai hàng nước mắt. Tôi vẫn ôm chặt anh không rời, anh hỏi:
- Tại sao em không lên tiếng, có biết tôi gọi khản cổ thế nào không?
Tôi uất ức đó là do cách âm quá tốt, không nghe cũng là chuyện bình thường. Nước mắt tôi lại chảy dài, anh càng lau rồi nói:
- Có phải là do con bé làm không?
Cả hai không nhắc tên nhưng đều hiểu người ấy là ai. Tôi im lặng, tôi không muốn nhắc đến kẻ đã hại mình.
Anh hỏi, tôi không trả lời, anh cũng không giận. Anh ôm tôi vào lòng, đầu tôi nép sát vào ngực anh, có thể nghe cả tiếng tim đập rất nhanh của anh. Cằm anh kề trên đỉnh đầu tôi, tay vòng qua sau vuốt vuốt dọc sống lưng:
- Cũng may em không sao.
Tôi mở đôi mắt ra, nhìn vào đôi mắt anh:
- Tại sao anh biết em ở đây.
Anh lấy ra một tờ giấy nhỏ:
- Cũng may tính tùy tiện của em đã làm anh tìm được em.
Thì ra lúc ấy tôi nhét mảnh giấy bừa vào túi lại rơi ra, bị anh nhặt được.
Tôi và anh ngồi một lúc sau đó anh đưa tôi về nhà. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được vị ngọt của tình yêu nhưng cũng cảm nhận được mặt trái của tình yêu là sự ghen tuông. Tôi không muốn vào một ngày nào đó, tình yêu đẹp thế lại biến tôi trở thành một kẻ đáng sợ như vậy.
Tôi đi đi lại lại trong phòng nhìn đồng hồ điểm từng giây. Mỗi giây qua đi là lòng tôi lại nóng đốt như tơ vò. Đã sắp đến giờ rồi mà tôi vẫn chưa ra được quyết định đi hay ở.
Tiếng chuông cửa reo lên, tôi vội chạy ra cửa nhìn lên mắt mèo. Là anh.
Tôi lại chần chừ nhưng bàn tay đã mở cửa lúc nào không hay, Taylor đẩy cửa đi vào, nắm lấy tay tôi nói:
- Chúng ta mau đi thôi, trễ rồi.
Thấy tôi bất động, chẳng có ý gì muốn di chuyển, anh quay lại quở trách:
- Em vì chuyện ban sáng mà không muốn đi học sao? Chẳng lẽ em vì một người không đáng mà bỏ đi cơ hội của mình sao. Cô ấy đáng để em bỏ học?
Lời của anh nói rất đúng. Nếu tôi không đi thì chứng tỏ tôi sợ quyền uy của cô ta. Mà cô ta là ai chứ, chỉ là một cô nhóc vì tình yêu. Nếu đã dám yêu như thế thì cũng phải chịu những thử thách, khó khăn trên con đường tình trường cớ làm sao lại đổ lỗi cho những kẻ xung quanh chứ.
Tôi hùng hồn trả lời, đôi mắt sáng quắc:
- Đúng, cô ta chẳng là gì cả. Chúng ta đi thôi, trễ rồi.
Anh nắm tay tôi:
- Thế mới đúng là em chứ.
Vừa bước ra khỏi cửa, tôi sực nhớ một điều, nói với Taylor rồi chạy vào nhà:
- Em quên mang balo, anh đợi em một chút.
Anh thở dài dựa vào tường nói to:
- Em bớt đãng trí đi một chút, thế giới sẽ yên bình hơn đấy.
Tôi nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay tôi. Khoảng thời gian này sự xuất hiện của anh như ngọn nến lấp lánh trong màn đêm mờ mịt. Tình yêu, tôi không còn nghĩ đến nữa. Tôi yêu anh, tôi cũng không màng đến. Anh là người đàn ông của người phụ nữ khác, tôi mặc kệ.
Tôi chỉ muốn trân trọng khoảng thời gian ít ỏi anh ở Việt Nam để mỗi buổi học, tôi được ngắm nhìn anh mỗi khi giảng bài, được nghe giọng nói trầm ấm của anh, có thể trò chuyện với anh. Chỉ cần như thế cũng đủ hạnh phúc rồi.
Vừa mở cửa bước vào lớp cũng là lúc Sally mở ra. Hai chúng tôi bất ngờ đối mặt với nhau. Tôi lách người qua bước vào lớp trước, ngờ đâu Sally đi thẳng dồn hết sức hất vai tôi một cái và vẫn là đôi mắt cao ngạo quen thuộc ấy chiếu vào tôi:
- Phải cẩn thận chứ.
Tôi ôm vai, quay người lại tay giơ lên nhá một chút, rủa thầm trong miệng:
- Con bé này, nhẹ một chút sẽ chết sao. Đợi đấy, quân tử báo thù 10 năm vẫn chưa muộn.
Khi tiết học bắt đầu. Hôm nay, Taylor là người thuyết trình, quả không danh là người truyền đạt kinh nghiệm. Từ phong thái, cử chỉ, ánh mắt, giọng nói truyền cảm đều thu hút ánh nhìn của người khác nhưng duy chỉ có một thứ làm tôi không tài nào tập trung được, đôi mắt cứ díp lại, tai bắt đầu lùng bùng và những lời nói ấy cứ như một ngôn ngữ bùa chú làm rối não đó là nội dung. Gắng lắm tôi mới nghe được một chút thì đầu óc bắt đầu chìm vào u mê.
Đến khi kết thúc bài giảng, tôi mới hoàn hồn một chút. Bài tập cho ra là lắng nghe bản nhạc The a team của Ed Sheeran, sau đó dịch nghĩa một chút. Thế thì nó không quá đối với tôi. Dịch cũng là một sở trường của tôi mà.
Đến khi bật bài hát lên tôi mới nhớ ra một điều là tôi nghe còn không hiểu thì làm sao mà dịch. Cái dịch của tôi là biên dịch, còn cái này chính là phiên dịch.
Tôi ngao ngán, cố căng hai tai vận công lực nghe hết tối đa, đoạn đầu vang lên:
White lips, pale face
Breathing in snowflakes
Burnt lungs, sour taste
Light’s gone, day’s end
Long nights, strange man
Nắm bắt được những chìa khóa, tôi bắt đầu liên tưởng đến một chuyện tình lãng mạn mà bỏ đi những đoạn về sau. Rôì tôi bắt đầu biến hóa câu chuyện với những ngôn từ lãng mạn hơn.
Kết thúc bài hát, thằng nhóc Dan mời ai đó cho ý kiến về bài hát. Chẳng có ai tự nguyện. Dan nhìn chúng tôi một lúc rồi hướng mắt về phía tôi:
- Luc, could you tell some words about the song?
Tôi đĩnh đạc, tự tin đứng dậy, nhìn mọi người rồi bắt đầu chìm vào thế giới của riêng mình, câu chuyện mường tược trong đầu tôi thế này:
- Một cô gái thuê một căn hộ nhỏ. Một chàng trai đã yêu thầm nàng thiếu nữ trong căn hộ ấy. Mỗi đêm chàng trai đều đến căn hộ nhỏ đứng trước mái hiên lắng nghe giọng hát của nàng. Đến một hôm chàng trai hay tin nàng bị ốm nặng, chàng vẫn đến, ngồi dưới mái hiên nhưng không phải để lắng nghe giọng của nàng mà là gảy đàn cho nàng nghe.
Khi tôi nói đến đoạn này, tất cả mọi người đều cười sặc sụa. Không lẽ sai sao. Tôi nhìn đến Taylor, anh cũng đang nén cười đến nội thương. Thằng nhóc Dan thì khỏi nói, nó chính là người cười sảng khoái nhất.
Tôi nhịn không được, quay sang chị Cindy, một người chị đang trong kỳ nghỉ hè chuyến du học Singapore hỏi nhỏ:
- Chị, em nói sai à.
Chị ấy cười cười rồi bảo:
- Về nhà rồi mở lại bài này xem vietsub là biết em nói sai hay đúng thôi. Nhớ buổi gặp mặt lần sau đừng có trốn là được.
Tôi nhíu mày buồn cười lắm sao, rồi ánh mắt vô tình lướt qua Sally. Cô ta thì khỏi phải nói, nhìn thấy người khác gặp họa thì vô cùng thích chí cười trên nỗi đau của người khác. Tôi ghét cô ta, quay mặt đi chỗ khác.
Buổi tối khi về đến nhà, tôi tức tốc mở mạng xem bài hát ấy ngay. Khi đã hiểu lời bài hát tôi tự xỉ vả bản thân mình hàng ngàn lần. Bài hát nói về một cô gái gọi nghiện cocain, hằng đêm cô đều phải đi với những gã khác nhau đến nỗi mỗi đêm tuyết trắng thân thể rã rời chìm trong buốt giá chỉ bởi vì hai chữ cuộc sống.
Bài hát có nội hàm, cảm động như thế mà tôi nói gì thế không biết. Tôi thở dài, nằm xuống so pha lấy tờ giấy úp lên mặt mình tự kiểm điểm bản thân.
Wing nhảy phóng lên sô pha, tôi hự lên một cái. Ôi trời, đạp trúng bụng rồi. Chưa kịp mắng, thì cái đầu lí lắc dụi dụi cổ rồi hất tờ giấy ra liếm liếm vào mặt tôi làm tôi cũng chẳng thể giận dỗi nổi với nó.
Taylor đi đến, bế Wing lên vuốt vuốt. Từ độ cao này nhìn lên, anh đúng là thật sự đẹp trai còn bế Wing nữa cứ như người bước ra từ trong truyện tranh, anh bảo:
- Dậy đi, tôi dạy em học tiếng anh. Trình độ tiếng anh của em hiện tại nếu đi ra đường không là ông nói gà, bà nói vịt thì cũng là nói nhăng nói cuội.
Tôi bĩu môi, làm gì đến mức đó. Ít ra cũng trả lời yes, no được mà. Tôi ngồi dậy, anh lấy ra vài quyển sách cho người mới bắt đầu, tôi kinh ngạc:
- Anh mua hồi nào thế, sao em không biết?
- Em không cần phải biết điều đó, tối nay nhất định phải học hết 5 trang rồi mới được đi ngủ.
Tôi thầm nghĩ, đến tối anh phải về nhà của mình thì tôi có học xong hay chưa thì anh cũng không biết. Đang viễn cảnh thì giọng nói của anh xé tan đi ảo mộng của tôi:
- Đừng có mơ, tối nay chừng nào học xong mới được đi ngủ và một điều đặc biệt tôi sẽ dạy em chừng nào thuộc mới thôi.
Tôi liếc nhìn anh:
- Là sao, là anh ở đây cho đến khi nào em thuộc bài mới về đó hả?
Anh lại không lạnh, không nhạt trả lời:
- Đúng rồi, lo mà học bài đi.
Tôi ngã vật ra ghế sô pha, thôi tiêu rồi. 5 trang, biết đến bao giờ mới xong đây. Bình thường học 1 trang đã khó lắm rồi, bây giờ những đến tận 5 trang. Anh kéo tôi dậy, động viên:
- Có tôi ở đây mà, em lo gì. Cách phát âm của em rất tốt, chẳng qua chỉ là em chưa đủ cố gắng thôi. Em vốn thông minh mà.
Anh nói tôi vốn thông minh? Không biết là anh đang nói thật là hay móc méo tôi không biết. Để xem sau khi dạy tôi xong, anh có còn nói tôi thông minh nữa không?
Chỉ khoảng chừng 30 phút sau, tiếng kìm nén của anh vang lên khắp phòng:
- Chỗ này anh chỉ em 3 lần rồi, nó dễ mà, không khó lắm đâu.
Chốc chốc là anh lại gào thét lên, chốc chốc là anh lại nổi giận. Tôi bực quá ném cuốn sách xuống sàn, quay mặt đi không thèm nhìn bản mặt đáng ghét đó nữa.
Khi bớt nguôi giận rồi, anh lại cầm quyển sách lên tiếp tục chỉ cho tôi. Giận dai cũng chẳng được gì, tôi với anh lại cùng nhau tiếp tục học đến khuya.
Lúc anh quay trở lại Canada rồi, tôi vẫn hồi tưởng lại hằng đêm khoảnh khắc học cùng nhau, có hôm anh còn ở lại nhà tôi nấu ăn khuya. Cũng có những đêm tôi và anh cùng nhau dạo phố kiếm đồ ăn khuya. Những lúc như thế tôi ước gì thời gian có thể ngừng lại thật lâu để tôi ở bên anh nhiều hơn.
Ngày hôm sau, tôi đang làm bánh ở tiệm thì Rafael lại đến. Tôi cũng không còn ngạc nhiện khi thấy anh xuất hiện tại tiệm bánh. Vẫn như mọi khách khác, tôi giới thiệu cho anh các loại bánh mới, giới thiệu loại trà đi kèm chung với bánh để tận hưởng bánh ngon hơn.
Anh ngồi vào bàn một lúc, sau đó cứ liên tục nhìn về phía tôi như có điều gì muốn nói. Anh không nói, tôi cho anh nghẹn chết. Có việc gì mà cứ úp úp mở mở.
Sau một lúc, anh ta không chịu nổi nữa đi đến về phía tôi, vừa ăn bánh vừa quan sát sắc mặt tôi mở miệng:
- Lục, chủ nhật tuần này có buổi karaoke, cô có đi không?
Tôi vừa làm vừa trả lời:
- Không đi, tôi hát dở lắm mà cũng không biết hát đâu.
Rafael nắm bắt được trọng điểm, thuyết phục:
- Không biết hát đâu có quan trọng, chúng tôi chỉ mong các attendees có mặt đầy đủ buổi họp mặt này thôi.
Tôi nhíu mày:
- Nhưng tôi không thích mấy chỗ ồn ào, tôi không muốn mọi người mất vui vì tôi. Cho nên anh đừng cố thuyết phục tôi nữa.
Rafael quyết không từ bỏ:
- Chẳng lẽ cô không muốn xem Taylor hát sao, cậu ta hát hay lắm đấy. Cô không muốn biết thêm nhiều về con người Taylor sao. Tôi biết cô thích Taylor, tôi nhận ra được từ ánh mắt của cô mỗi khi nhìn cậu ta. Đáng tiếc là tôi nhận ra nhưng cậu ta lại chẳng nhận ra.
Trong lòng tôi dậy sóng, bị người khác chiếu tướng điểm yếu thật chẳng dễ dàng chút nào, tôi ngước nhìn anh ta, nói:
- Những lời này anh nói với tôi nhằm mục đích gì. Anh có ý gì?
Anh ta thẳng thắn trả lời:
- Ý ở trong câu chữ. Tôi cũng chỉ muốn tiếp xúc với em nhiều một chút để hiểu con người em hơn cũng như em hiểu hơn về Taylor.
Tôi không muốn mắc lừa sự giả dối này chút nào. Anh ta và Sally là cùng một giuộc với nhau, có thể họ cùng bàn bạc với nhau sử dụng mỹ nam kế với tôi hòng dụ dỗ tôi sau đó vứt bỏ một các không thương tiếc.
Tôi trả lời:
- Tôi biết anh và Sally không thích tôi nên dùng những lời lẽ đường mật với tôi. Tôi sẽ có mặt tại buổi tối hôm đó nhưng đương nhiên không phải vì sự giả dối của anh.
Anh ta cho miếng bánh cuối cùng vào miệng, thưởng thức hương vị hòa tan của bánh rồi uống một tách trà, thỏa mãn xong anh ta chậm rãi lên tiếng:
- Em không tin tôi cũng được, không sao. Thời gian có thể trả lời thay cho tôi. Cảm ơn em đã đồng ý lời mời của tôi nhưng thật đáng tiếc lại không phải vì tôi.
Nói rồi anh ta tạm biệt tôi rồi đi ra cửa bỏ lại một câu:
- Bánh của em rất ngon, hẹn gặp em vào đêm hôm đó.
Tôi rất vui mỗi khi ai đó khen bánh của tôi, tôi không nhịn được cũng chào tạm biệt anh:
- Bye anh, lần sau đến ăn nữa nhé.
Tôi vui vẻ vừa uống nước vừa huýt sáo biết rằng miệng đầy nước huýt cỡ nào vẫn chẳng ra tiếng.
Tôi nhìn lên đồng hồ, đã 11h. Taylor nói sẽ ghé qua tiệm có chuyện muốn nói với tôi, sao bây giờ chưa thấy đến nhỉ. Tôi nhìn ra cửa ngóng trông chẳng biết anh muốn nói với tôi chuyện gì.
Sau khi hoàn thành bánh xong, tôi để vào trong tủ. Đột nhiên tôi muốn ăn chè gừng. Đó là món chè ngày xưa mẹ thường nấu cho tôi ăn, bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nấu mỗi khi muốn ăn nhưng chỉ để hồi tưởng lại kỷ niệm của năm nào, bởi vì mùi vị đã không còn như xưa.
Tôi bật bản nhạc radio lên, vừa nhào bột vừa ngân nga theo giai điệu thì cửa lại mở ra. Không cần nhìn thì tôi cũng đoán được là anh.Tôi tắt nhạc đi rồi cười, lên tiếng:
- Anh trễ 5 phút đấy, đây là tác phong của người luôn càm ràm về vấn đề thời gian sao?
Tôi nghe thấy giọng cười nhỏ của anh. Đó chỉ là tiếng cười khẽ sao lại làm lòng tôi xao xuyến nhỉ:
- Chẳng phải là vì mua cái này cho em sao!
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là pizza và trà sữa. Coi như anh cũng hiểu tâm lý. Anh đặt nó trước mặt tôi rồi nhìn nhìn:
- Em đang làm gì thế.
- Nấu chè, anh có muốn thử nó không?. Có thể nó sẽ không được ngon.
Anh nhíu mày:
- Trên đời chắc chỉ có mỗi mình em mời kiểu đó.
Tôi cười:
- Còn không mau giúp em nhào bột, em đi rửa tay. Đói bụng lắm rồi.
- Anh không biết làm.
Tôi hướng dẫn cho anh cách nhào bột để anh làm theo nhưng với cách làm thủ công này có vẻ anh chẳng thể nào làm được có khi làm hỏng luôn không chừng, tôi nhất quyết là để tôi làm luôn.
Tôi bảo anh lấy đồ ăn ra. Là pizza phô mai, đây là hương vị rất ngon. Tôi nhìn hai ly nước, của tôi là trà sữa, của anh là nước ép dâu tây. Tôi luyến tiếc hỏi:
- Sao anh không mua cho em giống của anh luôn?
- Tôi tưởng con gái bọn em thích loại thức uống này chứ.
- Đúng là thế, nhưng so với nước ép thì thích nó hơn.
Anh hiển nhiên trả lời:
- Nếu vậy thì tôi với em uống chung là được rồi.
Rồi anh cẩn thận lấy cái ống hút bên ly trà sữa cắm vào nước ép của anh. Thấy tôi nhìn chăm chú anh giải thích:
- Chúng ta vẫn chú ý đến vấn đề vệ sinh thì hơn.
Tôi bỉu môi khinh thường, chẳng lẽ anh chưa bao giờ hôn bằng lưỡi, uống nước miếng của bạn gái sao còn để ý đến vấn đề này. Không biết có bị mắc chứng bệnh sạch sẽ không?
Hai tay tôi bận nhào bột cho nên không thể tự ăn được. Anh đút cho tôi một miếng pizza. Thấy tôi nhai, anh bảo:
- Ngon không?
Tôi nhai nhai, gật gật đầu. Anh lại kề ly nước gần miệng tôi:
- Uống đi, coi chừng nghẹn.
Tôi hút một hơi rồi cúi đầu làm tiếp. Anh lại đút cho tôi một miếng nữa, rồi hỏi:
- Chủ nhật tuần này em có tham gia buổi hoạt động tập thể hát karaoke không?
Tôi chột dạ nhíu mày:
- Sao anh lại hỏi thế?
- Không có gì, tôi chỉ hỏi thôi. Đoán biết con người em không thích mấy chỗ ồn ào nên biết chắc em sẽ không đi.
Tôi lén nhìn anh, trả lời thăm dò:
- Em sẽ đi, anh không muốn em tham gia sao.
- Lý do nào em lại muốn tham gia, tôi nghĩ em không thích mấy thể loại hoạt động này chứ.
Tôi cũng không muốn nói dối anh, tôi kể với anh lúc nãy Rafael đến mời. Ai ngờ thái độ của anh không nằm trong khả năng lường trước của tôi:
- Em vì cậu ta mà quyết định tham gia, em thích cậu ta?
Tôi đang ăn miếng pizza mà muốn mắc nghẹn, tôi vội vàng giải thích:
- Nghĩ gì, em không phải là mẫu người của cậu ta thích mà cậu ta cũng không phải là mẫu người em thích.
- Vậy tại sao cậu ta mời em lại đồng ý.
Tôi không thể nói rằng vì muốn nghe giọng hát của anh nên mới đi, tôi vội lấp liếm cho qua:
- Cậu ta bảo sự có mặt của các attendees sẽ làm các interns rất vui cho nên em không thể từ chối được. Với lại thỉnh thoảng tụ tập cũng đông vui mà.
Tôi thấy anh thở dài phiền não, tôi lại hỏi:
- Anh sao thế?
Anh lắc lắc đầu:
- Không có gì, hôm đó tôi đến đón em.
Tôi cũng không ý kiến gì thêm bảo anh lấy cho tôi miếng pizza, sẵn anh ẵm Wing lên bàn cho Wing một miếng luôn, nãy giờ trông nó rõ là tội nghiệp.
Sau đó anh ở lại ăn món chè lạ kỳ này. Anh bảo đúng là không ngon nhưng cũng không tệ. Thế mà cũng ăn chén đấy chứ.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua nhanh, một chiều chủ nhật đã đến. Tôi đang ở trong phòng tắm rửa vệ sinh cho Wing. Đây đúng là một chú cún ăn ở dơ. Mỗi lần đi tắm là lại dùng dằn, vùng vẫy không chịu đi tắm, mà bắt đầu tắm rồi thì lại hay hất nước vào người.
Cửa chuông vang lên, Wing như tìm được cớ trốn, chạy ra phòng khách chưa kịp tôi ngăn lại đã mở cửa ra. Tôi thật hối hận khi đã dạy cách mở cửa ra cho nó.
Tôi chạy lại ôm nó lên thì Taylor bước vào. Hình như rất ngạc nhiên với cảnh tượng này, anh đỏ mặt, e hèm một tiếng:
- Ngực của em…
Chưa đợi anh nói hết câu tôi nhìn xuống đã thấy phần ngực ướt một mảng. Tôi mắng thầm chết tiệt thật, phải mắng một trận mới được.
Tôi ôm Wing lên che đi phần trước ngực tiếp tục vào nhà tắm, tôi vừa đi vừa nói:
- Là anh đến sớm đấy, không phải em trễ.
- Chẳng phải anh sợ tính đãng trí của em mà quên mất thời gian hay sao?
Vất vả lắm tôi mới tắm xong cho Wing, tôi ôm nó ra phòng khách không quên khoác áo choàng tắm cho mình đưa cho anh cùng với cái máy sáy:
Anh nhận lấy từ tay tôi, còn không quên giễu cợt:
- Tôi không biết thì ra em cũng có đường cong cơ đấy.
Tôi mắng thầm một câu:
- Háo sắc
Rồi đi vào trong thay đồ. Kỳ thật tôi cũng rất muốn mặc những bộ váy đẹp như những cô gái khác nhưng mỗi lần mặc chúng là tôi lại thấy khó chịu và như đó không phải là mình.
Cho nên vừa phong cách vừa kín đáo chính là quan điểm của tôi, đương nhiên các phụ kiện kèm theo không thể thiếu được, đó là điểm nhấn của trang phục thể hiện tính cách chủ nhân của bộ trang phục đó.
Tôi vừa xong cũng là lúc anh sấy lông cho Wing khô. Tôi bảo với anh là đã đi được rồi. Trước khi đi, anh chuẩn bị thức ăn, sữa cho Wing để có đói thì còn có đồ mà ăn. Còn tôi thì dặn dò ở nhà ngoan ngoãn chờ mami trở về, đừng quậy phá lung tung. Trở về sẽ có quà.
Tôi còn không quên hôn Wing trước khi đi.
Khi đi đến địa điểm đã hẹn, anh nắm tay tôi bước vào bên trong. Đi đến nửa đường liền thấy đám người Rathy, Sally, Cathy, Scarlet đang cười nói rôm rả, họ cũng nhìn t. Hai bên đối mặt với nhau, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn. Rồi Sally nhìn đến tay phía dưới. Tôi hơi trốn tránh, mặc dù mối quan hệ hiện tại của tôi với anh không phải là hẹn hò nhưng có một tình cảm vô hình nào đó gắn chặt chúng tôi lại với nhau.Tôi tránh khỏi bàn tay của anh.
Nhưng anh cứ nắm chặt không buông. Dẫn tôi đi thẳng vào trong phòng. Vào bên trong, hầu như các attendees đều có mặt. Tôi vui mừng ít ra thì cũng có người Việt để nói chuyện.
Tôi di chuyển chỗ ngồi thì Sally đi đến, cô ta giơ tay ra, nói giọng thân thiện làm tôi thụ sủng nhược kinh:
- Rất vui được gặp lại chị, tôi có thể ôm tay chị một cái được không?
Tôi ngớ người, e hèm, giơ tay ra bắt không quên sửa lỗi câu từ:
- Rất vui khi gặp lại, là bắt tay chứ không phải ôm tay.
Khi bắt tay tôi cảm nhận trong lòng bàn tay là một tờ giấy. Tôi cũng đoán được không phải là chuyện là tốt lành gì. Làm gì có chuyện đột nhiên nó giảng hòa với tôi. Nhìn khuôn mặt giả tạo ấy, tôi chẳng ưa chút nào. Nó trả lời với tôi:
- Xin lỗi, tiếng Việt của em không được tốt. Nhưng mà em sợ nói tiếng anh chị lại không hiểu nên đành sử dụng tiếng việt mới học vậy. À, đúng rồi, nếu đã là con gái thì chúng ta nên có một buổi nói chuyện riêng nhỉ, nếu sợ chị có thể không đi.
Nói rồi nó bỏ đi, tôi lật tờ giấy ra bên trong ghi là Hẹn gặp nhau ở phòn 3 tằng 5. Nếu không đến thì chín là con rùa.
Hừm, con bé này lại còn ra chiêu khích tướng, khinh thường mình thấy rõ. Sao không xem lại bản thân mình đi, toàn là viết sai chính tả.
Tôi gấp mảnh giấy lại bỏ bừa vào trong túi quần, ra khỏi cửa đụng trúng ngay phải Rafael. Anh ta ôm lấy hai vai tôi:
- Lục, cô đến rồi à. Tôi còn tưởng cô không nể mặt tôi chứ.
- Cám ơn anh đã mời tôi đến, xin lỗi tôi ra ngoài có chút việc
Tôi định đi ra cửa thì Rafael kéo tôi lại, mặt nghiêm trọng:
- Lục, tôi nhắc nhở em đừng nên tiếp xúc nhiều với Sally sẽ an toàn hơn cho em.
Tôi không biết tại sao Rafael lại nói với tôi như thế. Dù gì đó cũng chỉ một cô bé 18 tuổi, sao có thể làm ra chuyện gì quá đáng chứ. Nhưng cũng không phải tự dưng Rafael nói như vậy, tôi cũng nên đề phòng với Sally. Tôi vỗ vỗ vai anh rồi chạy đi:
- Cám ơn anh, tôi sẽ chú ý.
Đứng trước cửa phòng số 3, tôi do dự có nên vào hay không. Nhìn xung quanh cũng chẳng có ai, tôi hơi sợ lại nhớ đến lời nói lúc nãy của Rafael. Cửa đột nhiên mở ra, là Sally. Cô ta mời tôi vào trong, là một căn phòng rất xa hoa.
Cô ta thay đổi dáng điệu vừa rồi, vẫn là thái độ kiêu ngạo quen thuộc:
- Tôi đã nói với cô chưa, tôi là vợ chưa cưới của Taylor chỉ trong vòng mấy tháng nữa. Và tôi không muốn thấy bất cứ kẻ nào bám lấy anh ấy.
Giọng điệu này của cô ta làm tôi thật khó chịu, tôi sẽ không sợ những người như cô ta:
- Vậy tôi đã nói với cô chưa, tôi và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường. Thay vì ở đây ghen tuông vớ vẩn, cô nên về nghĩ xem anh ấy có thật sự yêu cô không?
Cô ta lạnh lùng tiến thêm một bước chân, đôi mắt như muốn hủy diệt người khác mà lẽ ra nó không đáng có ở một cô gái tuổi 18:
- Anh ấy có yêu tôi hay không, cô không cần quan tâm. Tôi chỉ biết cô có tình cảm với anh ấy, và tốt nhất cô nên thu lại tình cảm giẻ rách đó của mình đi. Cô chỉ là một đứa con gái mồ côi của một gia đình kiệt quệ, anh ấy chính là người thừa kế tập đoàn The Sun dòng họ Taylor của giới thượng lưu sang trọng, cô có cảm thấy mình xứng đáng với anh ấy không. Còn tôi chính là con gái của tập đoàn Jk nổi tiếng , cô nghĩ xem ngay từ bước xuất phát cô đã thua rồi. Có trách thì trách người Cha đáng thương của cô.
Tôi căm phẫn nhìn cô ta, còn điều tra cả gia đình tôi. Những cảm xúc phẫn nộ, tự ti, hoảng sợ hỗn loạn trong tôi, tôi chất vấn:
- Cô dám điều tra tôi.
- Một đứa con gái hạ tiện như cô, muốn một bước tiến vào thế giới thượng lưu lần nữa sao, đừng có mơ.
Tôi đối mặt với cô ta:
- Cô có thể sỉ nhục tình yêu của tôi, nhưng mong cô đừng đem bố mẹ của người khác ra đùa giỡn. Tôi có bố mẹ và cô cũng thế, nếu một ngày nào đó có người bêu rếu bố mẹ cô, thì cô cũng sẽ như tôi hiện tại.
Có vẻ đây chính là điểm yếu trong thâm tâm của mỗi con người. Bố mẹ chính là một phần không thể thiếu trong quãng đời người. Người đời của thể phụ ta, nhưng bố mẹ là người không bao giờ phụ ta. Vẻ mặt Sally không được tự nhiên lắm, nói:
- Vậy thì cô nên giữ thể diện cho họ, đừng có đi quyến rũ chồng chưa cưới của tôi. Chấm dứt ngay cái ham muốn giàu sang của cô đi.
Tôi không tài nào chịu nổi sự vu khống và bịa đặt của cô ta về tôi nữa:
- Cô không có quyền mạt sát về tình yêu của tôi dành cho anh ấy. Tôi yêu anh ấy bằng tất cả tấm lòng và chân thành của mình. Tình yêu là một thứ gì đó thiêng liêng và nó càng ý nghĩa hơn khi nó trong sáng như một viên pha lê.
Cô ta cười, một nụ cười khinh bỉ. Ghé sát vào tai tôi thì thầm:
- Hãy ngưng lối suy nghĩ hão huyền của cô đi. Cô yêu anh ấy? Nhưng cô là ai còn anh ấy là ai. Cô không có lòng tự trọng sao. Cô muốn cùng tôi cạnh tranh trên cùng một chiến tuyến? Ngay từ vạch xuất phát cô đã thua tôi rồi, trừ phi …người bố của cô vực dậy từ dưới mồ.
Tôi hít một hơi dài tránh bản thân quá đau lòng, tôi nhìn xung quanh, cô ta đã bỏ đi. Tôi ngồi xuống ghế sô pha, hai bàn tay úp vào mặt. Những lời của ma nữ lại văng vẳng bên tai tôi Không có người bố của em bên cạnh, em chỉ là một con số không không hơn không kém.
Sự bất lực dần chiếm lĩnh. Có phải tôi có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể tự đứng trên đôi chân của mình.
Tôi chìm vào trong thế giới riêng của mình mãi đến khi một ai đó đóng cửa khóa bên ngoài lại, đèn đóm phụt tắt kéo tôi trở lại thế giới thực tại. Tất cả chìm vào trong bóng tối.
Tôi hoảng sợ, tim đập mạnh hơi thở bắt đầu dồn dập. Tôi dò dẫm từng bước đến phía cửa, tay đập liên hồi miệng không ngừng hô lớn cứu giúp một lúc lâu nhưng chẳng có động tĩnh gì cả.
Tôi tuyệt vọng trượt dần xuống cửa thu mình lại ôm chặt, úp mặt vào hai chân vì sợ hãi. Tôi khóc thút thít, bóng tối luôn là thứ đáng sợ nhất trên đời. Nỗi cô đơn bao trùm, sự hoảng hốt, sự sợ hãi của bóng tối làm tôi nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ Wing và… nhớ cả anh da diết.
Tôi không dám ngẩng mặt lên nhưng những hình tưởng tượng ma quỷ cứ không ngừng lởn vởn trong đầu.
Tôi không biết sẽ bị nhốt trong bao lâu, khi nào sẽ được thả ra. Nghĩ đến đây cái tên Sally lại hiện ra. Tại sao cô ta lại có thể nghĩ ra trò đùa quái ác này. Tình yêu đã làm cho cô ta mù quáng mất rồi.
Tôi ngồi yên chẳng dám động đậy hay nhúc nhích gì vì sợ chỉ một cử động nhỏ của tôi thôi thì những nguy hiểm đang rình rập sẽ thừa cơ sơ hở mà tấn công.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng lách cách, ánh sáng hé từng chút một, một tiếng gọi quen thuộc: Lục, em có trong này không, Lục.
Tôi bừng tỉnh, là anh. Tôi đứng dậy chạy tới ôm anh rồi khóc thật lớn:
- Tại sao bây giờ anh mới tới.
Bao nhiêu sự uất ức đều thông qua sự cái ôm này gửi cho anh, đều là tại anh tìm tôi quá muộn. Anh cảm nhận được sự yếu đuối của tôi, cũng ôm tôi thật chặt. Hai thân thể siết chặt lấy nhau.
Anh bế tôi đến sô pha, nâng mặt tôi lên, lau đi hai hàng nước mắt. Tôi vẫn ôm chặt anh không rời, anh hỏi:
- Tại sao em không lên tiếng, có biết tôi gọi khản cổ thế nào không?
Tôi uất ức đó là do cách âm quá tốt, không nghe cũng là chuyện bình thường. Nước mắt tôi lại chảy dài, anh càng lau rồi nói:
- Có phải là do con bé làm không?
Cả hai không nhắc tên nhưng đều hiểu người ấy là ai. Tôi im lặng, tôi không muốn nhắc đến kẻ đã hại mình.
Anh hỏi, tôi không trả lời, anh cũng không giận. Anh ôm tôi vào lòng, đầu tôi nép sát vào ngực anh, có thể nghe cả tiếng tim đập rất nhanh của anh. Cằm anh kề trên đỉnh đầu tôi, tay vòng qua sau vuốt vuốt dọc sống lưng:
- Cũng may em không sao.
Tôi mở đôi mắt ra, nhìn vào đôi mắt anh:
- Tại sao anh biết em ở đây.
Anh lấy ra một tờ giấy nhỏ:
- Cũng may tính tùy tiện của em đã làm anh tìm được em.
Thì ra lúc ấy tôi nhét mảnh giấy bừa vào túi lại rơi ra, bị anh nhặt được.
Tôi và anh ngồi một lúc sau đó anh đưa tôi về nhà. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được vị ngọt của tình yêu nhưng cũng cảm nhận được mặt trái của tình yêu là sự ghen tuông. Tôi không muốn vào một ngày nào đó, tình yêu đẹp thế lại biến tôi trở thành một kẻ đáng sợ như vậy.
/15
|