Hana đi ra ngoài mà không cho Jun đi theo vì cô muốn được ngắm hoàng hôn một mình. Cô rất thích hoàng hôn bởi vì lúc đó ánh sáng của mặt trời khôn yếu ớt như bình minh, cũng không gắt gao như giữa trưa mà trở nên vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng tựa như một làn vải tơ tằm mỏng và mềm mại. Hana tìm một bờ biển vắng vẻ để làm địa điểm tận hưởng niềm vui của mình ( chỗ này có biển ). Cô đứng đối diện với mặt trời, nhắm mắt lại rồi đưa tay lên cảm nhận sự mềm mại của ánh chiều tà. Mái tóc màu đỏ của Hana bay nhẹ trong gió, lúc này dường như mái tóc của Hana nhuộm cả bầu trời trước mắt . Jun từ đầu đã lén tàng hình đi theo sau Hana, vô tình chứng kiến được khung cảnh đó, đứng sững sờ không cất lên lời. Cả hai cứ đứng yên tận hưởng những cảm giác tuyệt vời của riêng bản thân mãi đến gần tối. Khi mặt trời khuất bóng, Hana mói quay trở về. Jun cũng đi theo Hana mà cô nàng không hề hay biết.
-Chết rồi, mình để quên tiền trong tay nải rồi, thôi về lấy vậy.- Hana tự kỉ
- Không cần đâu, tôi sẽ mời cô.- Jun quên mất mình đang tàng hình
-Jun??? Anh đang theo dõi tôi à?- Hana sực tỉnh
-À không… Tôi chỉ tò mò đi theo thôi.- Jun đành hiện thân
-Tại sao anh dám…- Hana tiến về phía Jun,vừa đưa tay lên chuẩn bị cho anh một bạt tai thì
Ọt ~~~ ọt ~~~ ( đây là tiếng báo hiệu Hana đang đói )
-Bụng cô sôi kìa.- Jun chỉ tay vào bụng Hana rất ư là vô tư
-Kệ tôi.- Hana ngượng dã man
Jun nhanh trí nghĩ ra một kế sách tiện cả đôi đường trước khi Hana bị ngượng thêm:
-Để tôi mời cô đi ăn coi như là xin lỗi đi
-Lần này thì tôi tạm tha cho anh đó.- Hana chẳng đại lượng từ bi như vậy đâu mà chỉ là cô không biết ngoài cách đó thì cô còn lựa chọn nào khác
Nhờ vậy mà Hana và Jun đã có bữa tối lãnh đạm…à nhầm, lãng mạn với những món sơn hào hải vị bên nhau mà chẳng ai thèm mở lời nói câu nào. Trên đường về, Hana phát hiện ra một sợi dây chuyền nạm nhiều viên đá quý nhỏ nhỏ xinh xinh với nhiều họa tiết tinh xảo, đẹp mắt tại một tiệm hoàng kim. Thấy Hana cứ nhìn chằm chằm vào sợi dây đó hoài không đi, Jun lại gần hỏi:
-Cô thích nó hả?
-Umk- Hana thành thật
-Tôi sẽ mua nó cho cô .- Jun tuyên bố
-Nhưng nó không rẻ chút nào, thậm chí số tiền hiện tại của tôi còn không đủ nữa là…- Hana ngập ngừng cảnh báo trước
-Cô không cần lo, chỉ cần cô hứa với tôi một chuyện.- Jun cười trong sáng
-Chuyện gì?- Hana bị nụ cười của Jun làm cho cảnh giác
-Cô yên tâm, chuyện đó sẽ không gây khó dễ cho cô, không làm trái luân thường đạo lí đâu,v…v. Còn chuyện đó là chuyện gì thì tôi chưa nghĩ ra.- Jun cố gắng trấn an Hana
-Thôi được, tôi hứa.- Hana đã không thể cưỡng lại sức hút của chiếc vòng cổ kia
-Vậy thì cô đợi tôi một chút.- Jun đẩy cửa bước vào tiệm
Hana chỉ việc đợi trong vòng một lát để đoán xem điều kiện của Jun là gì trước khi anh chàng trở lại với chiếc dây chuyền lộng lẫy trên tay. Anh tươi cười nói:
-Để tôi đeo cho cô
-C…cảm ơn.-Hana hơi đỏ mặt quay lưng lại cho Jun đeo vòng cổ cho mình
Jun không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vòng tay qua đầu Hana và đeo vòng cổ cho cô. Xong xuôi, anh đứng đối diện với cô, chăm chú nhìn:
-Cô biết không? Cái vòng cổ này rất hợp với cô.
-Thật sao?- Hana đỏ mặt chập 2
-Không.- 1 tên côn đồ từ đâu bước tới định giở trò trấn lột- Cô em này, sợi dây đó không hợp với em đâu, chi bằng đưa nó cho anh đi.
Nhưng đáng tiếc là tên đó bị cho ăn bơ đau đớn vì tội tìm nhầm đối tượng. Hana vốn là một chuyên gia trong ngành xem người khác là không khí, cô vẫn nói đều đều mà không tặng thêm bất cứ biểu tượng cảm xúc nào:
-Sợi dây này tôi rất mong nó không có ý nghĩa gì.
- Thật ra nó cũng chẳng có ý nghĩa gì nhưng nếu cô muốn, cô có thể xem nó là vật định tình cũng được- Jun hùa theo Hana, đùa
- Vớ vẩn .- Hana tức tối bỏ về mà vẫn tiếp tục lơ tên cô hồn kia
-Này!...- Tên côn đồ kia đang định cho 2 đứa nhóc kia một bài học vì tội dám bơ hắn thì…
Bốp!!! Jun không chịu nổi khi phải xem người khác như không tồn tại, anh thẳng chân cho hắn 1 cước ( đáng đời cái thằng phá đám) rồi bỏ như chưa có gì xảy ra. Mọi chuyện cứ im ắng cho đến khi cả hai về đến phòng trọ, Hana mệt mỏi định lăn ra ngủ thì Jun bước vào. Hana giật mình ôm tay nải, đề phòng:
-Anh không biết lịch sự à? Vào phòng người khác thì phải gõ cửa chứ.
-Đây là phòng tôi mà.- Jun bình thản nhưng chắc chắn
-Vậy tôi nhầm phòng à?...Mà khoan, tay nải của tôi ở đây… đây là phòng của tôi mà.- Hana cãi lại
Jun khẽ bật cười vì lâu lâu mới nhìn thấy được một Hana ngây ngô như vậy nhưng sau đó lại giữ lại thái độ thản nhiên:
-Thì đây cũng là phòng tôi mà
-Anh đùa à? Ra ngoài cho tôi.- Hana đuổi khách
Đến lúc này Jun mới chịu báo tin động trời cho Hana, vẫn cứ cái thái độ như từ nãy đến giờ, kèm theo lời nói dối ngọt sớt( hiển nhiên cả trong suy nghĩ):
-Tôi chỉ thuê một phòng thôi vì ở đây hết phòng rồi
-Thật à? Tại sao anh không nói cho tôi biết sớm?- Hana nhíu mày dò hỏi
-Tôi quên mất.- Jun nhún vai thờ ơ
-Tôi sẽ đi tìm quán trọ khác.- Hana lạnh lùng bỏ đi
-Chết rồi, mình để quên tiền trong tay nải rồi, thôi về lấy vậy.- Hana tự kỉ
- Không cần đâu, tôi sẽ mời cô.- Jun quên mất mình đang tàng hình
-Jun??? Anh đang theo dõi tôi à?- Hana sực tỉnh
-À không… Tôi chỉ tò mò đi theo thôi.- Jun đành hiện thân
-Tại sao anh dám…- Hana tiến về phía Jun,vừa đưa tay lên chuẩn bị cho anh một bạt tai thì
Ọt ~~~ ọt ~~~ ( đây là tiếng báo hiệu Hana đang đói )
-Bụng cô sôi kìa.- Jun chỉ tay vào bụng Hana rất ư là vô tư
-Kệ tôi.- Hana ngượng dã man
Jun nhanh trí nghĩ ra một kế sách tiện cả đôi đường trước khi Hana bị ngượng thêm:
-Để tôi mời cô đi ăn coi như là xin lỗi đi
-Lần này thì tôi tạm tha cho anh đó.- Hana chẳng đại lượng từ bi như vậy đâu mà chỉ là cô không biết ngoài cách đó thì cô còn lựa chọn nào khác
Nhờ vậy mà Hana và Jun đã có bữa tối lãnh đạm…à nhầm, lãng mạn với những món sơn hào hải vị bên nhau mà chẳng ai thèm mở lời nói câu nào. Trên đường về, Hana phát hiện ra một sợi dây chuyền nạm nhiều viên đá quý nhỏ nhỏ xinh xinh với nhiều họa tiết tinh xảo, đẹp mắt tại một tiệm hoàng kim. Thấy Hana cứ nhìn chằm chằm vào sợi dây đó hoài không đi, Jun lại gần hỏi:
-Cô thích nó hả?
-Umk- Hana thành thật
-Tôi sẽ mua nó cho cô .- Jun tuyên bố
-Nhưng nó không rẻ chút nào, thậm chí số tiền hiện tại của tôi còn không đủ nữa là…- Hana ngập ngừng cảnh báo trước
-Cô không cần lo, chỉ cần cô hứa với tôi một chuyện.- Jun cười trong sáng
-Chuyện gì?- Hana bị nụ cười của Jun làm cho cảnh giác
-Cô yên tâm, chuyện đó sẽ không gây khó dễ cho cô, không làm trái luân thường đạo lí đâu,v…v. Còn chuyện đó là chuyện gì thì tôi chưa nghĩ ra.- Jun cố gắng trấn an Hana
-Thôi được, tôi hứa.- Hana đã không thể cưỡng lại sức hút của chiếc vòng cổ kia
-Vậy thì cô đợi tôi một chút.- Jun đẩy cửa bước vào tiệm
Hana chỉ việc đợi trong vòng một lát để đoán xem điều kiện của Jun là gì trước khi anh chàng trở lại với chiếc dây chuyền lộng lẫy trên tay. Anh tươi cười nói:
-Để tôi đeo cho cô
-C…cảm ơn.-Hana hơi đỏ mặt quay lưng lại cho Jun đeo vòng cổ cho mình
Jun không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vòng tay qua đầu Hana và đeo vòng cổ cho cô. Xong xuôi, anh đứng đối diện với cô, chăm chú nhìn:
-Cô biết không? Cái vòng cổ này rất hợp với cô.
-Thật sao?- Hana đỏ mặt chập 2
-Không.- 1 tên côn đồ từ đâu bước tới định giở trò trấn lột- Cô em này, sợi dây đó không hợp với em đâu, chi bằng đưa nó cho anh đi.
Nhưng đáng tiếc là tên đó bị cho ăn bơ đau đớn vì tội tìm nhầm đối tượng. Hana vốn là một chuyên gia trong ngành xem người khác là không khí, cô vẫn nói đều đều mà không tặng thêm bất cứ biểu tượng cảm xúc nào:
-Sợi dây này tôi rất mong nó không có ý nghĩa gì.
- Thật ra nó cũng chẳng có ý nghĩa gì nhưng nếu cô muốn, cô có thể xem nó là vật định tình cũng được- Jun hùa theo Hana, đùa
- Vớ vẩn .- Hana tức tối bỏ về mà vẫn tiếp tục lơ tên cô hồn kia
-Này!...- Tên côn đồ kia đang định cho 2 đứa nhóc kia một bài học vì tội dám bơ hắn thì…
Bốp!!! Jun không chịu nổi khi phải xem người khác như không tồn tại, anh thẳng chân cho hắn 1 cước ( đáng đời cái thằng phá đám) rồi bỏ như chưa có gì xảy ra. Mọi chuyện cứ im ắng cho đến khi cả hai về đến phòng trọ, Hana mệt mỏi định lăn ra ngủ thì Jun bước vào. Hana giật mình ôm tay nải, đề phòng:
-Anh không biết lịch sự à? Vào phòng người khác thì phải gõ cửa chứ.
-Đây là phòng tôi mà.- Jun bình thản nhưng chắc chắn
-Vậy tôi nhầm phòng à?...Mà khoan, tay nải của tôi ở đây… đây là phòng của tôi mà.- Hana cãi lại
Jun khẽ bật cười vì lâu lâu mới nhìn thấy được một Hana ngây ngô như vậy nhưng sau đó lại giữ lại thái độ thản nhiên:
-Thì đây cũng là phòng tôi mà
-Anh đùa à? Ra ngoài cho tôi.- Hana đuổi khách
Đến lúc này Jun mới chịu báo tin động trời cho Hana, vẫn cứ cái thái độ như từ nãy đến giờ, kèm theo lời nói dối ngọt sớt( hiển nhiên cả trong suy nghĩ):
-Tôi chỉ thuê một phòng thôi vì ở đây hết phòng rồi
-Thật à? Tại sao anh không nói cho tôi biết sớm?- Hana nhíu mày dò hỏi
-Tôi quên mất.- Jun nhún vai thờ ơ
-Tôi sẽ đi tìm quán trọ khác.- Hana lạnh lùng bỏ đi
/63
|