Trần Mạt vừa ngủ dậy, bên ngoài trời đã là chạng vạng. Thân thể của dị năng giả có tố chất rất trâu bò, trừ bỏ bụng bị đá tuơng đối nghiêm trọng còn có chút đau ra, cái khác bị tên độc ác kia đánh cùng da đầu[1] của cô, đau xót đã hoàn toàn biến mất.
(ý bạn Mạt Mạt chúng ta là da đầu bị đau vì tên kia kéo tóc của cô. Bạn đọc có thể đọc lại chương 1 khúc đầu để biết rõ tình huống ^^*)
Nói đến vận khí của cô cũng tốt lắm, chính là bây giờ có đồ ăn sung túc hơn trước kia rất nhiều.
Lúc trước, mọi thứ trong siêu thị đều bị tên nam nhân độc ác kia chiếm lấy, lúc phân phát đồ ăn cũng thuộc quyền quản lý của hắn. Hiện tại thì tốt lắm! Tên kia bị làm thức ăn cho tang thi.
Thủ hạ của hắn cũng không có lá gan đi khiêu khích nam nhân mắc bệnh khiến phích trầm trọng kia. Cho nên tất cả đồ ăn ở bên trong sở hữu vật tư đều rơi vào trong tay của nam nhân khiến phích.
Bất quá, cùng tên nam nhân độc ác kia so sánh với, hắn đối xử với người sống sót còn tốt chán, ít nhất phát đồ ăn đã muốn rất nhiều.
Trần Mạt sờ sờ bụng. Lúc trước ngủ, cô mới ăn bánh và uống sữa, hiện tại lại đi nhận đồ ăn phân phát sẽ không bị người đánh chứ? Nhưng 1 chút bánh sữa này, tại lúc mạt thế còn chưa có ập xuống cho cô ăn còn không đủ no a ~ .
Huống chi, khi mạt thế tới cô biến thành dị năng giả, lượng đồ ăn cô nạp vào cơ thể lớn hơn rất nhiều so với phía trước không biết bao nhiêu. (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
Do dự hồi lâu, cô nghĩ kĩ vẫn là ưỡn ngực, nghiêm túc chạy tới xếp hàng .
Phân phát đồ ăn vẫn là người của tên nam nhân độc ác kia, hắn thấy Trần Mạt rõ ràng là ngẩn người. Lại quay đầu nhìn nhìn về phía nam nhân khiết phích, do dự mãi mới cho cô một hộp bánh bích quy cùng một bình nước.
Ngược lại với phản ứng của hắn, Trần Mạt có điểm sửng sốt và sửng sốt -- cô không nghĩ tới, dễ dàng như vậy liền có được đồ ăn !
Bất quá có thức ăn, cô liền ở trong lòng hô vạn vạn tuế!
“Cám ơn!” Cô cầm lấy bánh bích quy cùng nước, cười đến mặt mày cong cong.
“Không, không tạ.” Thiếu niên phân phát đồ ăn nhìn đến ngẩn người, một hồi lâu mới hoàn hồn, mặt đỏ bối rối cùng đầu lưỡi như thắt lại nói không được rành mạch.
Không nói tới thiếu niên bị Trần Mạt sắc đẹp mê hoặc thất điên bát đảo, bên cạnh, đám người sống sót chưa ăn no, ánh mắt xem Trần Mạt rất nhanh đều không được tốt lắm -- người khác đều chỉ có nửa hộp bánh bích quy nửa bình nước, còn cô một người lại nhận được hẳn hai phần, gấp đôi bọn họ.
Kết quả lại kéo thêm thù hận!
“Dựa vào cái gì cho cô ả nhiều như vậy a!”
“Đúng vậy đúng vậy, cô ta mới ăn không lâu, căn bản là không nên lĩnh!”
“Này, mau cho ta lấy lại ” -.-
________________________________________________________
Một chút ngoài lề ^^‴
Editor: Đúng là mạt thế hơn nhau 1 tý là bắt đầu gây thù kết oán, có án mạng a ~ Bản thân nghĩ nghĩ mh giờ còn tốt chán, có khi mẹ dọn cơm mời ăn còn kêu ca, mẹ nấu lỡ tay mặn tí cũng gào lên than thở… edit tới đây tự dưng ta yêu mẹ hơn
Các nàng cũng nên quý trọng mấy thứ xung quanh mh nhé đến lúc mất lại nói “Giá như…” hay “ Nếu như…” thì còn chả có giá trị gì
Ôi ôi quay lại câu chuyện nào
_______________________________________________________
Trần Mạt cũng không phải là người mềm yếu để cho kẻ khác khi dễ, trực tiếp tạo ra 1 cột nước, đánh vào mấy người sống sót kia đau kêu oa oa mới thôi.
Tuy rằng cô là nhóm người thứ hai thức tỉnh dị năng giả, nhưng cùng người thường so sánh với thì mạnh hơn nhiều lắm, đối phó bọn họ vẫn là không thành vấn đề . Về phần nhóm dị năng giả, nơi này vốn không có nhiều chỉ có vài cái.
Lúc trước, có thái độ của nam nhân khiết phích, lại có thủ hạ của tên nam nhân độc ác kia duy trì [thiếu niên phát cho cô đồ ăn], tự nhiên không có ai hé răng.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là, nơi này nhóm người dị năng giả hỗn loạn đến độ không sai, căn bản không cần để ý về một chút thức ăn này mà xảy ra tranh chấp .
Trần Mạt cũng rõ ràng điểm ấy, càng thêm không kiêng nể gì -- cô giống như một con mèo lớn mới giành được thắng lợi.
Cô hất cái đầu lên trời, cả người toát ra khí thế bừng bừng trợn trắng mắt với những người đó[ giống như nói: Nói nữa, tôi liền giết chết mấy người ! ], sau đó mới tao nhã bước nhỏ ôm lấy bánh bích quy cùng bình nước trở lại cạnh tường- nơi cô vừa mới ngủ khi nãy.
Tính cách cô kỳ thật không có như vậy bướng bỉnh, chính là nghĩ đến lúc trước, thời điểm cô bị tên chó má độc ác kia khi dễ, những người này không một cái đứng ra căn ngăn.
Cô liền không nghĩ đối với bọn họ khách khí. Lại nói, cô tốt xấu gì cũng là dị năng giả, chẳng lẽ còn bị người thường khi dễ ?!
Thất phu vô tội, hoài bích có tội*. Trần Mạt không nghĩ trở thành hoài bích thất phu làm cho người ta nhớ thương, liền nước khoáng đem kia hộp bánh bích quy hình gấu nhỏ chậm rãi ăn.
* Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Chỉ những người vốn không có tội, chỉ vì có ngọc quý trong người liền mang lại tai họa hoặc là muốn nói có nhiều người có nhan sắc có tài hoa….có thể mang đến tai họa, thông minh quá cũng có thể rước họa vào thân.
Tại tình huống này ý của Trần Mạt là cho dù cô có chút sức mạnh[ là dị năng giả] cùng thức ăn nhưng cô cũng không nghĩ chúng là tai họa mà chúng nó là lợi thế để cô sống sót.
Trong quá trình hưởng thụ bữa tối tuyệt vời cô cảm nhận được ánh mắt kỳ quái nam nhân khiết phích kia nhìn mình, nhưng ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt của hắn rất đứng đắn uống nước.
A~ Trần Mạt không biết có phải hay không mình bị ảo giác bức điên rồi[ Thật ra tinh thần của cô cũng mong manh dễ vỡ lắm]. Cô một bên hướng góc tường rụt lui, một bên tìm tro bụi trát lên mặt, có như vậy mới khiến cô an tâm -- không phải cô quá mức cẩn thận, mà là khuôn mặt của cô thật sự dễ gây cho người khác chú ý.
Kỳ thật hủy dung là biện pháp đơn giản nhất, chính là cô không hạ được quyết tâm, cùng luyến tiếc khuôn mặt xinh đẹp này.
Đến bây giờ cô vẫn như trước ngoan cố nhận định, đẹp thì có sai sao? Sai là không có người biết thưởng thức.
Màn đêm buông xuống, thủ hạ của tên nam nhân độc ác kinh sợ hỏi về chuyện gác đêm.
/6
|