Màn đêm buông xuống, thủ hạ của tên nam nhân độc ác kinh sợ hỏi về chuyện gác đêm.
Nghe thấy chuyện này, mắt của nam nhân khiến phích cũng không nhúc nhích, vẫn là nữ tử đẫy đà có vòng eo nhỏ lắc qua lắc lại đến quá đáng đi về phía trước, tùy tay chỉ bốn năm người.
Trong đó có Trần Mạt.
Cô là cố ý , hơn nữa cũng không có chút nào che giấu.
Trần Mạt chán nản, nhưng cô không phải đứa ngốc, không đến mức tức sùi bọt mép làm loạn- cái loại hành động tự chịu diệt vong chỉ có đứa ngốc mới đi làm. Gác đêm liền gác đêm, cũng không phải đi ra ngoài giết một đám tang thi, có cái gì lớn lao, cô làm.
Nữ tử đẫy đà chỉ bốn năm người, nhưng thủ hạ ác bá cũng không phải ngốc , lại an bày hơn mười người, Trần Mạt và bọn họ cùng nhau gác, còn có thỏa luận phân ra thời gian. Trần Mạt gác lượt đầu, từ 10 giờ đến 12 giờ.
-“Cô gác trung gian, thời điểm từ 12 giờ đến 3 giờ sáng.” Nữ tử đẩy đà chậm rì mở miệng, khiến Trần Mạt hận không thể ngưng một cái roi nước đánh lên trên mặt cô ả mấy cái.
Hôm kia, cô không bị gọi gác đêm. Khi mạt thế còn chưa tới, thời điểm kia, cô chính là đang ở trên giường say giấc. Hiện tại tốt lắm, nữ nhân kia cư nhiên muốn cô gác trung gian, đằng trước cô ngủ không được còn có thể gác, thời điểm ngủ được lại muốn cô gác đêm, nói rõ ra là cô ta muốn làm khó dễ cô!
-“Thế nào? Không đồng ý?” Nữ tử đẩy đà, eo nhỏ xoay thắt lưng, hướng nam nhân khiết phích phương hướng nhích lại gần,“Không đồng ý cô đi ra ngoài nha, lại không có người ngăn đón cô.”
Trần Mạt cắn môi, yên lặng dời ánh mắt.
Cho dù biết nữ nhân kia cố ý nhưng xét về năng lực, cô chính là dị năng giả hệ thủy cấp 1 còn cảm giác nữ nhân kia sức mạnh hình như là cấp 3. Trần Mạt ở trước mặt nữ nhân đẩy đà căn bản không có tư cách để phản kháng .
Bất quá, cô[Trần Mạt] đến cùng khi nào thì trêu chọc cô[Nữ tử đẩy đà, eo nhỏ] ?
Nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cô sờ sờ mặt, cảm thấy mình đã tìm được chân tướng. Bất đắc dĩ nhéo nhéo khuôn mặt, nặng nề mà buông tiếng thở dài.
Lúc rạng sáng hai giờ, Trần Mạt không giữ được tỉnh táo. Cô mơ màng híp mắt, cái đầu cứ một lúc lại gật gù lên xuống, giống như gà con mổ thóc.
Mấy nam nhân cùng cô gác đêm, muốn gọi cho cô tỉnh lại, liếc mắt nhìn nhau, lại quay đầu nhìn nhìn, gặp nữ nhân eo nhỏ kia đã ngủ liền đều không tính đánh thức Trần Mạt nữa.
Sau khi mạt thế đến, thời tiết cũng trở nên dị thường quỷ dị, rõ ràng ban tối nóng bức như giữa hè, nửa đêm lại lạnh như muốn kết băng. Trần Mạt bị đông lạnh mà tỉnh, cô vừa mới trợn mắt, đã bị một cái áo lông dày chẳng biết ở đâu phủ lên người.
Cô cầm áo lông, kinh ngạc phát hiện: Đây là một cái áo siêu dài, cô hoàn toàn có thể làm đem làm chăn mà đắp.
Nhưng là, ai sẽ hảo tâm như vậy?
Theo bản năng, cô liếc mắt nhìn nam nhân khiết phích, đã thấy hắn dựa vào tường, hai mắt nhắm nghiền. Bộ dáng của hắn không giống như vừa mới tỉnh lại còn quăng áo lông cho cô. Lại quét mắt bốn phía, cô cũng không phát hiện gì dị thường.
Đây là cái gì vận cứt chó? [ Nguyên văn a~ -.-]
Trần Mạt cầm lấy áo lông, nâng lên lại bỏ xuống ở trên người hai lần rồi ba lần. Cuối cùng, cô quyết định tiến đến nam sinh phía trước cùng cô cùng gác đêm hỏi:“Ai vậy ?”
Nam sinh kia miệng há ra định nói, bỗng nhiên cả người run lên, trong mắt né tránh một tia sợ sệt, mở miệng ra cũng lập tức ngậm lại, đầu lắc qua lắc lại kịch liệt giống như chày giã tỏi.
Phản ứng lớn như vậy, cô cũng không phải ăn thịt anh ta sao lại...... Người bỗng nhiên cứng đờ, một lúc lâu sau, cô quay đầu nhìn ánh mắt an tường của nam nhân khiết phích, vừa sợ lại e ngại.
Lo lắng hãi hùng hơn phân nửa cái buổi tối, cô rốt cục hạ quyết tâm ngoan tuyệt với bản thân, mượn đao rạch mấy nhát trên mặt hủy đi khuôn mặt này.
Mặc kệ, người cho Trần Mạt mượn đao nhìn cô giống như một người bị bệnh thần kinh, cô vẫn bình yên đi vào giấc ngủ.
Ở thời điểm cô nhắm mắt lại, Mộc Vân Hiên lại mở đôi mắt xếch xinh đẹp, ánh mắt thanh minh nhìn cô kĩ càng.
Có chút ý tứ......
Hắn nhìn cô cuộn mình thành một đoàn giống như một con mèo nhỏ đáng yêu, khóe miệng bỗng nâng lên một chút.
Sáng sớm ngày tiếp theo, nữ tử eo nhỏ tỉnh lại, thấy Trần Mạt mặc ở trên người áo lông. Cô nàng liền có cảm giác trời đất đảo lộn, lấy tay dụi dụi mắt, há miệng như muốn nói gì thì bắt gặp đôi đồng tử[ mắt ý] sâu thăm thẳm của Mộc Vân Hiên.
Nữ tử đẩy đà cố ý tránh đi, cũng không dám liếc mắt một cái cùng nói một chữ gì với Trần Mạt.
-“Lão đại, chúng ta khi nào thì đi a?” Nam tử to lớn, hung hãn dường như không phát hiện một màn kia vừa mới xảy ra, hào sảng lớn tiếng hỏi.
-“Không vội.” Mộc Vân Hiên như cũ như thế nói.
-“Kia đi ra ngoài đi dạo?” Nam tử to lớn xoa tay, nói.
Lúc này, Trần Mạt cũng tỉnh, tay xoa mắt vẫn còn buồn ngủ, lười biếng dựng lỗ tai nghe.
Vốn tưởng rằng Mộc Vân Hiên sẽ đồng ý, ai tưởng hắn lại lắc lắc đầu:“Xung quanh tang thi không ít, trước nghĩ ngơi hồi phục một ngày, ngày mai lại tính.”
-“ Xung quanh hẳn là không có tang thi ......” Có cái vừa hai mươi thanh niên nhịn không được mở miệng:
-“Phía trước nhưng là có rất nhiều, còn có tang thi cấp 3, bất quá sau này đến chi thực lực không tầm thường dị năng giả đội, hiện tại trong thành còn lại tang thi cơ bản là linh giai* cùng cấp 1, hơn nữa số lượng cũng không nhiều.”
*linh giai: người mới bị tang thi cắn, hoặc tang thi mới phát bệnh không lâu khả năng cũng như sức mạnh chưa có gì đáng sợ.
“Không, có rất nhiều tang thi.” Mộc Vân Hiên xem cũng chưa xem người nọ liếc mắt một cái, thập phần khẳng định.
Trần Mạt cảm thấy hắn sẽ chết vì sĩ diện, bởi vì này trong thành phố tang thi quả thật vừa bị người giết qua, không còn lại bao nhiêu, bằng không cô cũng sẽ không chạy về đến. Thế mà hắn cứ khăng khăng nhận định là còn rất nhiều.
-“Muốn nghĩ ngơi hồi phục một ngày a......” Nam tử to lớn tròng mắt vòng vo chuyển, không biết tại sao bỗng nhiên đối Trần Mạt nói
-“Em gái nhỏ, nhìn ngươi một người, bằng không theo chúng ta cùng nhau tốt lắm!”
-“Tạ, cám ơn ......” Bỗng nhiên bị người hỏi tới, Trần Mạt có chút khẩn trương, nhưng cô vẫn là cự tuyệt ,“Ta muốn ở tại chỗ này.”
-“Ở tại chỗ này? Làm gì?” Nam tử to lớn tử tưởng không rõ, hay là muốn ở trong này làm thức ăn cho tang thi sao?
-“Tôi còn chờ mấy người khác.” Trần Mạt cắn cắn môi. Đúng vậy, cô phải đợi người, cô chờ em trai cùng mấy người bạn của mình.
Lúc trước bọn họ bởi vì ba con tang thi mà thất lạc. Sau này, cô nghe nói trong thành phố, tang thi bị giết không sai biệt lắm, lại chạy trở về, chính là hi vọng em trai cùng bạn bè cũng trở về tìm cô.
Cô mới đợi ba ngày, không có khả năng cứ như vậy mà đi.
Nam nhân to lớn còn muốn khuyên nữa, liền nghe thấy một người lớn mật tự tiến cử:“Các ngươi mang theo tôi thế nào? Ta là dị năng giả hệ phong cấp 2.”
-“Thật có lỗi, chúng ta chỉ thiếu dị năng giả hệ thủy .” Nam tử to lớn, hung hãn nhìn mặt nam nhân mới vừa tữ tiến cử mình liếc mắt một cái, mặt không biểu cảm cự tuyệt .
-“Tôi..tôi tôi, tôi là dị năng giả hệ thủy , đã là cấp 2, so với cô ta còn lợi hại.” Trong đám người sống sót chui ra một nữ nhân có dáng người nóng bỏng, khuôn mặt đại trà, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm Mộc Vân Hiên.
Trần Mạt kinh ngạc nhìn nữ nhân kia, tuy rằng trong thành trấn, tang thi không nhiều lắm, nhưng nơi này tụ tập nhiều như vậy người sống sót, cũng gặp qua vài lần tình huống bị tang thi công phá cửa.
Nhưng là, cô chưa bao giờ gặp qua nữ nhân kia ra tay -- cùng là dị năng giả hệ thủy, cô ta nếu ra tay, Trần Mạt không có khả năng sẽ không ấn tượng.
Hảo trọng tâm cơ! Trần Mạt lại nhìn cô nàng một cái.
-“Nhận tôi đi, tôi là dị năng giả cấp 2, so với cô ta lợi hại hơn, chuyện có thể làm cũng nhiều hơn!”
Nam nhân khiết phích quăng một ít đồ bẩn, lời ít mà ý nhiều:“Tẩy sạch sẽ.”
Nữ nhân mặc hở người :“......”
-“Tôi là dị năng giả hệ thủy, không phải......”
-“Chúng tôi chỉ cần người biết giặt quần áo .” Nữ nhân eo nhỏ khinh bỉ nói, ánh mắt liếc nhìn về phía Trần Mạt nhìn một cái, vẻ mặt viết :Thấy không ngươi được coi trọng chính là nhờ vào tài năng giặt quần áo.
Trần Mạt không mở mắt giả bộ không phát hiện.
P/s: xong chương 2
Edit tới đây ta thấy thật tội nghiệp cho Mạt Mạt, người ta chỉ để ý cô vì muốn cô làm hầu gái đi giặt đồ mà chính là phải giặt đồ sạch sẽ…. Thật là bi ai a~
/6
|