Bạch vương xuất hiện, kinh ngạc đâu chỉ có một mình Ôn Nhu, sợ đại điện không một người nào không kinh ngạc.
Bạch vương? Từ Mạn cười nhạt, khinh bỉ cười nói, Một người mấy năm không lộ mặt, nhất định là cùng Huyền Vương gia, Thanh Vương gia không thể so được. Lớn lên khiến cho người khác sợ hãi còn không chừng/
Nghe được hai chữ Bạch vương, sóng mắt của Ôn Tâm rung chuyển mạnh tràn đầy ngượng ngùng, từ ngày quy ninh của Ôn Nhu nàng may mắn nhìn thấy được Bạch vương một lần, khi đó nàng mới chính thức biết được cái gì gọi là Cho tới bây giờ chỉ nghe trên trời có, nhân gian nơi nào hỏi được.
Chỉ là lời của Từ Mạn còn chưa rơi xuống, liền nghe được thanh âm lặng lẽ xốc của đám thiên kim, Từ Mạn càng khinh bỉ nói: Thế nào? Ta nói đúng?
Không. Một thiên kim trong số đó lập tức phủ nhận lời nói của Từ Mạn, cả người còn đang trong khiếp sợ, lẩm bẩm nói, Là chỉ có hơn chứ không kém. . .
Đám thiên kim nhìn đến dung mạo của Bạch vương, không ai phủ định lời của nàng, bởi vì nàng nói rất chính xác, cứ cho là các nàng muốn phủ định, một ngàn một vạn làn không muốn tin tưởng đó chính là Bạch vương, bạch y hàng ngày, làm cho các nàng không thể không tin tưởng đó chính là Bạch vương.
Nhưng mà, các nàng đem hoàn mỹ nhất đều hiến tặng cho Huyền vương, hôm nay nhìn thấy Bạch vương, đúng là tìm không được từ nào để có thể miêu tả dung mạo của Bạch vương.
Từ Mạn không tin, đứng lên đi tới trước màn, cũng mở ra một khe hở nhìn ra ngoài, chỉ một mắt, nàng liền cả kinh nói không nên lời, Ôn Nhan mặc dù cũng rục rịch, thế nhưng riêng là nhìn bóng lưng của Ôn Nhu, nàng liền không dám, chỉ an phận ngồi đó.
Thái giám lãnh sự từ đuôi màn bước đến, vừa vặn nhìn thấy thiên kim tiểu thư lặng lẽ xốc màn nhìn ra bên ngoài, hắn cả kinh vội vã ngăn lại, Các tiểu thư a! Mau mau đến ngồi vào là được rồi, Vương Thượng cùng thái hậu lập tức liền đến, các ngươi như vậy nếu để cho thái hậu nhìn thấy, thái hậu nhất định tức giận.
Nghe được thái hậu sắp tới, chúng tiểu thư lúc này mới an phận ngồi vào chỗ của mình, thái giám lãnh sự nhìn thấy chúng tiểu thư tất cả ngồi đàng hoàng tất cả ngồi đàng hoàng, mới cười nói: Thái hậu, sau hoàng yến sẽ vì chúng tiểu thư cùng công tử khác đối mặt thiết yến, hiện nay tiểu thư chỉ cần ăn một chút là được rồi.
Lời nói của thái giám lãnh sự rõ ràng, chúng tiểu thư không nên ở chỗ này nhìn lén các công tử cùng vương gia, hoàng yếnxong liền có cơ hội cho các nàng xem đủ, nếu là lúc này chọc cho thái hậu cùng các các vương gia công tử mất hứng chẳng phải là cái được không bù đắp đủ cái mất.
Ôn Nhu không khỏi mỉm cười, quả thực như dự đoán, hoàng yến này còn có ý tứ khác chính là trá hình đề bọn họ thân cận, nếu không có làm sao cho cho phép ngoại trừ hoàng thất cùng các phu nhân lộ diện mà có xuất hiện thêm nữ tử chưa xuất giá tham dự chứ, trái lại nhưỡng người này có chút mùi vị Đục nước béo cò , trong các vương gia này ngoại trừ Bạch vương đã có chính phi, còn lại đều chưa nạp chính phi, mà hoàng yến không phải thiếp thất có thể tới, cũng không có người nào có thân phận như nàng.
Nhìn xuyên qua sa trướng mỏng, Ôn Nhu nhìn thấy Lãnh Triệt đang ở bên dãy đối diện này ngồi xuống xuống, nghĩ thầm, không biết thân thể kia của hắn có thể chống đỡ đến hết buổi hoàng yến này hay không.
Vương Thượng đến ——
Thái hậu đến ——
Đợi đến toàn bộ người ngồi xuống, trong đại điện lại thêm nhiều tiếng tiếng bàn luận xôn xao, ngoài điện truyền đến âm thanh chói tai, Ôn Nhu cùng mọi người đồng loạt đứng lên, sau đó cúi đầu quỳ xuống, tụng niệm: Ngô vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
(Luna: không hiểu sao tác giả dùng từ tụng niệm nữa @@)
Ôn Nhu hơi nâng mắt lên, nhìn dung mạo của thiên tử cùng thái hậu chấp quyền của Đại Di, các cự ly của sa trướng mỏng, nàng chỉ nhìn thấy bóng dáng cao to mặc cẩm bào hoàng sắc cùng dáng người của nữ tử duyên dáng sang trọng, lại nhìn không rõ mặt.
Bình thân đi ——! Lãnh Hạo vung tay áo rộng lên, ngồi xuống đế vị, thái hậu ở bên ngồi xuống phượng vị.
Tạ Vương Thượng —— tạ ơn thái hậu —— Mọi người đứng dậy, ngồi xuống lần nữa.
Hôm nay là ngày sinh nhât của Vương Thượng cũng là quan lễ, đặc biệt thỉnh các khanh cùng các công tử, chúng thiên kim nhập yến, phổ quốc đồng khánh! Thanh âm trầm thấp của Thái hậu vang lên, có một loại quyết đoán của nữ tử, để Ôn Nhu đối với thái hậu chấp chính này sinh ra một phần kính nể.
Tại thời đại nam tôn nữ ti, hậu cung lục đục với nhau, một nữ nhân muốn bảo trụ bản thân đã không dễ, chớ nói chi là cầm được quyền trong tay, mà vô luận nàng là dựa vào cái gì lấy được quyền lực, đều đáng giá cho nàng kính nể, bởi vì nàng thích thưởng thức người có năng lực khí phách.
Bổn cung trước cùng chư vị uống một ly, một chúc vua ta trưởng thành, hai chúc Đại Di ta huy hoàng! Thái hậu tiếp nhận ly rượu tiểu Lý tử khom người đưa lên, đứng lên, hướng về phía mọi người nâng ly một cái, ngẩng đầu uống cạn.
Chúc vua ta trưởng thành! Chúc Đại Di ta huy hoàng! Mọi người hô to, nâng chén, cũng ngẩng đầu uống cạn.
Lãnh Hạo đứng lên, nâng chén hướng về phía hào sảng uống cạn, cười nói: Chư vị đều mời ngồi xuống! Tẫn tị hưởng yến!
(Luna: cố gắng tận lực thưởng thức yến hội.)
Cảm tạ vương!
Diễn tấu nhạc khí đàn sáo, giữa lúc mọi người ăn rất vui vẻ, uống được cao hứng, một gã một gã thị vệ đeo đao xuất hiện ở ngoài địa tiện, quỳ một gối, ôm quyền cao giọng bẩm báo: Khởi bẩm Vương thượng, sứ giả Hải quốc đến ——
Âm thanh của đàn sáo bỗng dưng ngừng lại, sắc mặt thái hậu rùng mình, Lãnh Hạo một chưởng vỗ lên trên bàn, lớn tiếng cười nói: Tốt! Sứ giả Hải quốc đến! Mời!
Vâng! Thị vệ oai hùng lên tiếng trả lời, lui xuống.
Đáy mắt của Lãnh Triệt mâu quang chợt rùng mình, trong nháy mắt liền thư giãn, bưng ly rượu lên uống, dáng dấp chuyên chú rượu.
Đại ca, thân ngươi không tốt, vẫn là uống ít chút. Huyền vương ngồi bên cạnh hắn thấy được Lãnh Triệt một ly một ly uống không ngừng mà, không khỏi khuyên nhủ, sau đó hướng cung nữ hầu hạ phân phó nói: Đem rượu của Bạch vương xuống, đppỏ chút trà nóng đến đây.
Nhị đệ, uống chút rượu mà thôi, không việc gì. Lãnh Triệt cười cười, muốn đoạt lấy bình rượu cung nữ định mang đi, lại bị Huyền vương ngăn cản, chỉ có thể bất đắc dĩ cười, Nhị đệ ngươi đây là làm gì, ta khó có được một chuyến đi ra ngoài, uống chút rượu ngươi còn ngăn ta.
Chính là bởi vì đại ca ngươi khó có được một chuyến ra ngoài, cho nên mới không thể uống rượu. Đang nói chuyện, cung nữ đem trà nóng đến, Huyền vương tự mình bưng lên, đưa cho Lãnh Triệt, Vẫn là chút trà nóng thôi.
Ta như vậy, không uống rượu còn có thể làm gì? Lãnh Triệt cười đến có chút tự giễu, Đến chính thê cũng là người mà người khác không cần, cuộc sống này của ta ngoại trừ uống rượu thì có thể làm gì? Ân? Ngươi nói?
Đại ca, uống nhiều rồi, nói cũng hồ đồ. Huyền vương cũng cười đến ôn hòa, Đại ca, ngươi nói, sứ giả Hải quốc đến đây vì chuyện gì?
Ta đây thế nào biết được, vấn đề này ngươi hỏi ngũ đệ đi. Lãnh Triệt thõng xuống mí mắt, mâu nặng nề bắt đầu khởi động, không có nhận được thư của Tử vương, không phải là chiến trường thất bại, lúc này Hải quốc phái sứ giả tới, sợ là muốn không chiến mà khuất phục rồi.
Ngũ đệ? Huyền vương như trước cười đến ôn hòa, Ngũ đệ sao biết được nói cái gì? Xa xa cùng bì không kịp đại ca.
Lãnh Triệt nghe vậy khẽ ngẩng đầu, đồng mâu trong trẻo, tự tiếu phi tiếu, Nhị đệ trái lại hiểu ta?
Ha ha, đại ca tự ngươi nói đi? Huyền vương cầm ly rượu lên cùng ly trà trong tay của Lãnh Triệt nhẹ nhàng đụng, cười uống, sau đó nhìn về phía cửa điện, Xem, sứ giả Hải quốc đến.
Bạch vương? Từ Mạn cười nhạt, khinh bỉ cười nói, Một người mấy năm không lộ mặt, nhất định là cùng Huyền Vương gia, Thanh Vương gia không thể so được. Lớn lên khiến cho người khác sợ hãi còn không chừng/
Nghe được hai chữ Bạch vương, sóng mắt của Ôn Tâm rung chuyển mạnh tràn đầy ngượng ngùng, từ ngày quy ninh của Ôn Nhu nàng may mắn nhìn thấy được Bạch vương một lần, khi đó nàng mới chính thức biết được cái gì gọi là Cho tới bây giờ chỉ nghe trên trời có, nhân gian nơi nào hỏi được.
Chỉ là lời của Từ Mạn còn chưa rơi xuống, liền nghe được thanh âm lặng lẽ xốc của đám thiên kim, Từ Mạn càng khinh bỉ nói: Thế nào? Ta nói đúng?
Không. Một thiên kim trong số đó lập tức phủ nhận lời nói của Từ Mạn, cả người còn đang trong khiếp sợ, lẩm bẩm nói, Là chỉ có hơn chứ không kém. . .
Đám thiên kim nhìn đến dung mạo của Bạch vương, không ai phủ định lời của nàng, bởi vì nàng nói rất chính xác, cứ cho là các nàng muốn phủ định, một ngàn một vạn làn không muốn tin tưởng đó chính là Bạch vương, bạch y hàng ngày, làm cho các nàng không thể không tin tưởng đó chính là Bạch vương.
Nhưng mà, các nàng đem hoàn mỹ nhất đều hiến tặng cho Huyền vương, hôm nay nhìn thấy Bạch vương, đúng là tìm không được từ nào để có thể miêu tả dung mạo của Bạch vương.
Từ Mạn không tin, đứng lên đi tới trước màn, cũng mở ra một khe hở nhìn ra ngoài, chỉ một mắt, nàng liền cả kinh nói không nên lời, Ôn Nhan mặc dù cũng rục rịch, thế nhưng riêng là nhìn bóng lưng của Ôn Nhu, nàng liền không dám, chỉ an phận ngồi đó.
Thái giám lãnh sự từ đuôi màn bước đến, vừa vặn nhìn thấy thiên kim tiểu thư lặng lẽ xốc màn nhìn ra bên ngoài, hắn cả kinh vội vã ngăn lại, Các tiểu thư a! Mau mau đến ngồi vào là được rồi, Vương Thượng cùng thái hậu lập tức liền đến, các ngươi như vậy nếu để cho thái hậu nhìn thấy, thái hậu nhất định tức giận.
Nghe được thái hậu sắp tới, chúng tiểu thư lúc này mới an phận ngồi vào chỗ của mình, thái giám lãnh sự nhìn thấy chúng tiểu thư tất cả ngồi đàng hoàng tất cả ngồi đàng hoàng, mới cười nói: Thái hậu, sau hoàng yến sẽ vì chúng tiểu thư cùng công tử khác đối mặt thiết yến, hiện nay tiểu thư chỉ cần ăn một chút là được rồi.
Lời nói của thái giám lãnh sự rõ ràng, chúng tiểu thư không nên ở chỗ này nhìn lén các công tử cùng vương gia, hoàng yếnxong liền có cơ hội cho các nàng xem đủ, nếu là lúc này chọc cho thái hậu cùng các các vương gia công tử mất hứng chẳng phải là cái được không bù đắp đủ cái mất.
Ôn Nhu không khỏi mỉm cười, quả thực như dự đoán, hoàng yến này còn có ý tứ khác chính là trá hình đề bọn họ thân cận, nếu không có làm sao cho cho phép ngoại trừ hoàng thất cùng các phu nhân lộ diện mà có xuất hiện thêm nữ tử chưa xuất giá tham dự chứ, trái lại nhưỡng người này có chút mùi vị Đục nước béo cò , trong các vương gia này ngoại trừ Bạch vương đã có chính phi, còn lại đều chưa nạp chính phi, mà hoàng yến không phải thiếp thất có thể tới, cũng không có người nào có thân phận như nàng.
Nhìn xuyên qua sa trướng mỏng, Ôn Nhu nhìn thấy Lãnh Triệt đang ở bên dãy đối diện này ngồi xuống xuống, nghĩ thầm, không biết thân thể kia của hắn có thể chống đỡ đến hết buổi hoàng yến này hay không.
Vương Thượng đến ——
Thái hậu đến ——
Đợi đến toàn bộ người ngồi xuống, trong đại điện lại thêm nhiều tiếng tiếng bàn luận xôn xao, ngoài điện truyền đến âm thanh chói tai, Ôn Nhu cùng mọi người đồng loạt đứng lên, sau đó cúi đầu quỳ xuống, tụng niệm: Ngô vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
(Luna: không hiểu sao tác giả dùng từ tụng niệm nữa @@)
Ôn Nhu hơi nâng mắt lên, nhìn dung mạo của thiên tử cùng thái hậu chấp quyền của Đại Di, các cự ly của sa trướng mỏng, nàng chỉ nhìn thấy bóng dáng cao to mặc cẩm bào hoàng sắc cùng dáng người của nữ tử duyên dáng sang trọng, lại nhìn không rõ mặt.
Bình thân đi ——! Lãnh Hạo vung tay áo rộng lên, ngồi xuống đế vị, thái hậu ở bên ngồi xuống phượng vị.
Tạ Vương Thượng —— tạ ơn thái hậu —— Mọi người đứng dậy, ngồi xuống lần nữa.
Hôm nay là ngày sinh nhât của Vương Thượng cũng là quan lễ, đặc biệt thỉnh các khanh cùng các công tử, chúng thiên kim nhập yến, phổ quốc đồng khánh! Thanh âm trầm thấp của Thái hậu vang lên, có một loại quyết đoán của nữ tử, để Ôn Nhu đối với thái hậu chấp chính này sinh ra một phần kính nể.
Tại thời đại nam tôn nữ ti, hậu cung lục đục với nhau, một nữ nhân muốn bảo trụ bản thân đã không dễ, chớ nói chi là cầm được quyền trong tay, mà vô luận nàng là dựa vào cái gì lấy được quyền lực, đều đáng giá cho nàng kính nể, bởi vì nàng thích thưởng thức người có năng lực khí phách.
Bổn cung trước cùng chư vị uống một ly, một chúc vua ta trưởng thành, hai chúc Đại Di ta huy hoàng! Thái hậu tiếp nhận ly rượu tiểu Lý tử khom người đưa lên, đứng lên, hướng về phía mọi người nâng ly một cái, ngẩng đầu uống cạn.
Chúc vua ta trưởng thành! Chúc Đại Di ta huy hoàng! Mọi người hô to, nâng chén, cũng ngẩng đầu uống cạn.
Lãnh Hạo đứng lên, nâng chén hướng về phía hào sảng uống cạn, cười nói: Chư vị đều mời ngồi xuống! Tẫn tị hưởng yến!
(Luna: cố gắng tận lực thưởng thức yến hội.)
Cảm tạ vương!
Diễn tấu nhạc khí đàn sáo, giữa lúc mọi người ăn rất vui vẻ, uống được cao hứng, một gã một gã thị vệ đeo đao xuất hiện ở ngoài địa tiện, quỳ một gối, ôm quyền cao giọng bẩm báo: Khởi bẩm Vương thượng, sứ giả Hải quốc đến ——
Âm thanh của đàn sáo bỗng dưng ngừng lại, sắc mặt thái hậu rùng mình, Lãnh Hạo một chưởng vỗ lên trên bàn, lớn tiếng cười nói: Tốt! Sứ giả Hải quốc đến! Mời!
Vâng! Thị vệ oai hùng lên tiếng trả lời, lui xuống.
Đáy mắt của Lãnh Triệt mâu quang chợt rùng mình, trong nháy mắt liền thư giãn, bưng ly rượu lên uống, dáng dấp chuyên chú rượu.
Đại ca, thân ngươi không tốt, vẫn là uống ít chút. Huyền vương ngồi bên cạnh hắn thấy được Lãnh Triệt một ly một ly uống không ngừng mà, không khỏi khuyên nhủ, sau đó hướng cung nữ hầu hạ phân phó nói: Đem rượu của Bạch vương xuống, đppỏ chút trà nóng đến đây.
Nhị đệ, uống chút rượu mà thôi, không việc gì. Lãnh Triệt cười cười, muốn đoạt lấy bình rượu cung nữ định mang đi, lại bị Huyền vương ngăn cản, chỉ có thể bất đắc dĩ cười, Nhị đệ ngươi đây là làm gì, ta khó có được một chuyến đi ra ngoài, uống chút rượu ngươi còn ngăn ta.
Chính là bởi vì đại ca ngươi khó có được một chuyến ra ngoài, cho nên mới không thể uống rượu. Đang nói chuyện, cung nữ đem trà nóng đến, Huyền vương tự mình bưng lên, đưa cho Lãnh Triệt, Vẫn là chút trà nóng thôi.
Ta như vậy, không uống rượu còn có thể làm gì? Lãnh Triệt cười đến có chút tự giễu, Đến chính thê cũng là người mà người khác không cần, cuộc sống này của ta ngoại trừ uống rượu thì có thể làm gì? Ân? Ngươi nói?
Đại ca, uống nhiều rồi, nói cũng hồ đồ. Huyền vương cũng cười đến ôn hòa, Đại ca, ngươi nói, sứ giả Hải quốc đến đây vì chuyện gì?
Ta đây thế nào biết được, vấn đề này ngươi hỏi ngũ đệ đi. Lãnh Triệt thõng xuống mí mắt, mâu nặng nề bắt đầu khởi động, không có nhận được thư của Tử vương, không phải là chiến trường thất bại, lúc này Hải quốc phái sứ giả tới, sợ là muốn không chiến mà khuất phục rồi.
Ngũ đệ? Huyền vương như trước cười đến ôn hòa, Ngũ đệ sao biết được nói cái gì? Xa xa cùng bì không kịp đại ca.
Lãnh Triệt nghe vậy khẽ ngẩng đầu, đồng mâu trong trẻo, tự tiếu phi tiếu, Nhị đệ trái lại hiểu ta?
Ha ha, đại ca tự ngươi nói đi? Huyền vương cầm ly rượu lên cùng ly trà trong tay của Lãnh Triệt nhẹ nhàng đụng, cười uống, sau đó nhìn về phía cửa điện, Xem, sứ giả Hải quốc đến.
/106
|