Editor: Luna Huang
Sứ giả Hải quốc, bái kiến Di vương! Di vương vạn! Bái kiến thái hậu! Thái hậu kim! Chỉ thấy hai nam tử vóc người chênh lệch rất nhiều bước vào đại điện, hướng Lãnh Hạo quỳ quỳ một chân, ôm quyền chắp tay hành lễ.
Chỉ thấy một tên nam tử trong đó thân cao bảy thước có thừa, sắc mặt ngăm đen, râu quai nón, vóc người khôi ngô, mà nam tử còn lại vóc người ngắn nhỏ, đứng ở bên người nam tử khôi ngô giống như người lùn vậy, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt ngắn nhỏ, lộ ra sắc bén.
Chén trà Lãnh Triệt cầm trên tay không khỏi nắm chặt, sắc mặt giả vờ làm ra bộ dáng ngạc nhiên, Huyền vương chép miệng cười khẽ, dáng dấp lạnh nhạt.
Sứ giả Hải quốc thực sự là hung mãnh, mau miễn lễ, sứ giả mời ngồi! Còn không chờ thái hậu nói, Lãnh Hạo vỗ bàn khích lệ nói, liền có thái giám tay chân lanh lẹ mang bàn nhỏ đến cho hai vị sứ giả, thỉnh họ ngồi.
Tạ ơn Di vương khích lệ, người này gọi là Kinh Tây, rất có khí lực, nhưng mà người như vậy tại Hải quốc chúng ta, cũng tiện tay một trảo liền có thể bắt được, chẳng có gì lạ. Nam tử vóc người ngắn nhỏ lập tức cười giải thích.
Không biết sứ giả lần này đến đây, không biết có chuyện gì? Thái hậu ngăn Lãnh Hạo mở miệng lần nữa, hướng nam tử nhỏ hỏi.
Thái hậu, Hải vương biết được hôm nay là sinh nhật cùng là quan lễ của Di vương, đặc phái tiểu nhân đến đây chúc mừng, tuy rằng Hải Di hai nước đang có phát sinh chiến sự, nhưng không ảnh hưởng đến mảnh chân thành của Hải vương đối với Di vương. Nam tử nhỏ liền vội vàng đứng lên đáp lời, sau đó hướng Kinh Tây phân phó nói, Kinh Tây, đem lễ vật Hải vương vì Di vương chuẩn bị trình lên cho Di vương xem!
Hải vương có lòng, đợi sứ giả trở về, thay Vương Thượng cùng bổn cung hảo hảo cảm tạ Hải vương.
Nhất định. Sứ giả gật đầu cười đáp lời.
Kinh Tây đem kiện đồ dùng vải vóc bộc lại ở sau lưng mang xuống, tiến lên hai bước giao cho thái giám, ai biết Kinh Tây mới buông lỏng tay, hai tay của thái giám tiếp lễ vật lảo đảo một cái, rồi té trên mặt đất, chọc cho sứ giả cười ha ha một trận: Lễ vật này, sợ là cả đại điện không có người cầm nổi!
Làm càn! Thanh vương vỗ bàn, lớn tiếng quát dẹp đường, Sứ giả nho nhỏ, dám ở trên đại điện Di quốc ta khẩu xuất cuồng ngôn!
Ha ha, thừa tướng hà tất nổi giận, thừa tướng tiến lên thử một chút chẳng phải sẽ biết lời nói của tiểu nhân có hay không thực sự là cuồng ngôn. Nam tử nhỏ cười đến rất là tự tin, Lãnh Triệt cầm ly trà chặt hơn một phần.
Thanh vương luôn luôn không phải là người trầm trụ khí, đi qua nam tử nhỏ, liền đi tiến lên, một cước đạp ra thái giám đang chiến chiến nguy nguy quỳ một bên, vươn tay cầm lễ vật dài kia, sau đó hơi cúi người, trên tay dùng sức muốn nâng lễ vật lên, nhưng mà mới cách mặt đất một tấc liền bất lực, như thế nào cũng không thể nâng lên được, cuối cùng Thanh vương đem lễ vật đặt xuống, thẳng thắt lưng giễu cợt nói: Vũ phu chi vật, không cần ở trên triều đình khoe khoang. Dứt lời, trở về ngồi vào chỗ.
(Luna: bạn thừa tướng mất mặt dễ sợ.)
Mi của thái hậu đã nhíu lên, hỏi: Xin hỏi sứ giả, bên trong kiện lễ vật được bọc vải kia là vật gù?
Kinh Tây, tự mình trình lên Di vương đi. Nam tử nhỏ đắc ý lang lảnh nở nụ cười, hướng thái hậu cùng Lãnh Hạo ôm quyền nói, Thái hậu cùng Di vương tự xem liền biết, chỉ là trước lúc rời đi, Hải vương đích thân dặn dò, lễ vật kia phải tự mình giao đến tay Di vương, mong rằng Di vương chớ trách.
Lễ vật nặng như thế, nếu là làm Vương Thượng bị thương bọn ngươi có thể chịu nỗi tội không? Thái hậu một chưởng vỗ lên ghế, nổi giận.
Mẫu hậu chớ nộ, đợi trẫm cầm rồi lại nói. Lãnh Hạo thu hồi dáng dấp bất cần đời của mình, nhìn chằm chằm nam tử nhỏ, phân phó nói, Trình lên!
Ha ha, đây mới là phong phạm của Di vương, Kinh Tây, trình lên.
Khi Lãnh Hạo dùng hai tay tiếp nhận lễ vật nặng của Kinh Tây trình lên, chỉ cảm thấy hai tay trầm xuống, suýt nữa bắt được, cuối cùng cổ tay dùng sức, vật nặng lại vững vàng cầm ở trên tay, Lãnh Hạo tự mình mở vải vóc ra, lúc này mới phát hiện đây là trường kích màu đen, nhưng mà so với trường kích thì ngắn hơn phân nửa.
Di vương không hổ là Di vương! Khi Lãnh Hạo vững vàng nâng trường kích lên, nam tử nhỏ lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mọi người cũng kinh ngạc, Thanh vương cũng cầm không nỗi, Vương Thượng luôn luôn chỉ biết vui đùa cư nhiên lại cầm được?
Trường kích mà thôi, cầm lấy làm sao khó, sứ giả cường điệu rồi. Lãnh Hạo trường kích một tay nhấc lên, hướng sứ giả duỗi một cái, nhãn thần sắc bén, sứ giả cũng không hoảng hốt bất loạn, ngược lại thì cười đến bình tĩnh.
Lãnh Hạo thu hồi trường kích, lại khôi phục khuôn mặt tươi cười thường ngày của hắn, cầm trường kích, hình như là lấy được một món đồ chơi đẹp một dạng, cười đến rất là vô hại, hướng nam tử nhỏ cười hỏi: Chỉ là trẫm có một chuyện bất minh, trường kích này vì sao so với trường kích thông thường ngắn hơn phân nửa?
Di vương mời xem dưới đáy cán thương, từ đó ấn thử một cái.
Lãnh Hạo làm theo, ngón trỏ ấn dưới đáy cán thương một cái, sau đó trường kích nguyên bản là ngắn hơn phân nửa liền dài hơn, kích thước hiện nay của nó giống như một trường kích thường! Không khỏi kinh sợ.
Ha ha, Di vương có chỗ không biết, do như vậy, cho nên trường kích mới nặng như vậy, hài hai trượng, đầu dài bảy tấc, nếu là dùng trên chiến trường, uy lực có thể nói là lấy một địch mười, lúc hành quân còn có thể rút ngắn, có thể nói là tiện lợi. Nam tửnhỏ không nhanh không chậm giải thích, Hải quốc nổi tiếng thiên hạ Mặc Dương Thiết Sơn, trường kích này, tại Hải quốc ta, là người đều có một cây.
Toàn bộ triều đình chấn kinh rồi, nếu binh khí nặng nề như vậy dùng trên chiến trường, lực sát thương là bao lớn? Lại nói binh sĩ mỗi người một cây, hậu quả kia ——
Trong đại điện mọi người đang ngồi, không khỏi lưng chảy mồ hôi lạnh, đó là đám thiên kim tiểu thư không hiểu chiến sự, chợt nghe cũng hiểu được hàn khí bức người.
Cách sa trướng mỏng, Ôn Nhu nhìn trường kích tinh thiết hắc sắc kia, tại niên đại này thực sự là khan hiếm, muón chế tạo thiết khí cho đủ một binh đoàn đã khó rồi, huống chi nói là trường kích kia, am hiểu binh pháp nàng không phải không thừa nhận, binh khí như vậy dùng trên chiến trường, lực sát thương đủ lớn.
Vật nặng như vậy, Hải quốc có mấy người cầm được? Chớ nói chi là dùng trên chiến trường, sứ giả vẫn là cường điệu hóa rồi! Thanh vương cười nhạt.
Ha ha, lời này của thừa tướng thật đúng là sai rồi, tại Hải quốc, nam tử như Kinh Tây rất nhiều, lo gì không có ngừoi cầm được trường kích này? Huống hồ, binh sĩ Hải quốc người người thiện chiến, cầm trường kích này trên tay, cũng như là một hạt đậu phộng thôi.
Đã như vậy, trẫm liền tạ qua mỹ ý của Hải vương. Lãnh Hạo đem trường kích trong tay co duỗi chơi một phen, cười nói, Sứ giả đi đường mệt nhọc, ở đây cùng các khanh gia hưởng yến hay là nghỉ ngơi cũng được.
Đa tạ ý tốt của Di vương. Nam tử nhỏ cười ha hả, khom người nói, Nay vì sinh nhật Di vương, nghe khúc thưởng vũ không phải là thú vị hơn sao? Tại hạ ngược lại có một hảo ý, vì Di vương thêm chút mới mẻ.
Nga? Sứ giả có hảo ý gì? Lãnh Hạo nghe nói có mới mẻ, rất là cao hứng.
Nghe nói Di quốc người người thiện xạ, tài bắn cung rất cao, không bằng cùng Kinh Tây so tài thế nào? Vừa nghe khúc thưởng vũ không phải càng thú vị sao?
Đúng là tốt! Lãnh Hạo vỗ án trầm trồ khen ngợi, lại cười nói, Bất quá khối này thoạt nhìn cậy mạnh, còn biết kéo cung bắn tên?
So thử sẽ biết thôi có phải không?
Hảo! Liền so tài một chút vậy! Di quốc người người thiện xạ, nam tử trong điện này ai cũng có thể tùy ý cho sứ giả chọn! Mặc kệ là ai thắng được người to lớn này! Lãnh Hạo rất là hưng phấn.
Vương Thượng! Thái hậu rốt cục nhịn không được lên tiếng quát dẹp đường, Đây là triều đình, không phải nơi ngươi có thể vui đùa!
Hảo! Nếu Di vương mở miệng, vậy tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh! Ai thua liền ghi vào sử sách!
Hảo! Ghi vào sử sách! Lãnh Hạo cao hứng, tiếp lời.
Tại hạ chọn hắn! Nam tử nhỏ, chỉ vào Lãnh Triệt!
Toàn bộ đại điện trong nháy mắt không tiếng động.
(Luna: Triệt ca bị điểm tên rồi > <)
Mọi người dự đoán kết quả một chút đi.
Sứ giả Hải quốc, bái kiến Di vương! Di vương vạn! Bái kiến thái hậu! Thái hậu kim! Chỉ thấy hai nam tử vóc người chênh lệch rất nhiều bước vào đại điện, hướng Lãnh Hạo quỳ quỳ một chân, ôm quyền chắp tay hành lễ.
Chỉ thấy một tên nam tử trong đó thân cao bảy thước có thừa, sắc mặt ngăm đen, râu quai nón, vóc người khôi ngô, mà nam tử còn lại vóc người ngắn nhỏ, đứng ở bên người nam tử khôi ngô giống như người lùn vậy, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt ngắn nhỏ, lộ ra sắc bén.
Chén trà Lãnh Triệt cầm trên tay không khỏi nắm chặt, sắc mặt giả vờ làm ra bộ dáng ngạc nhiên, Huyền vương chép miệng cười khẽ, dáng dấp lạnh nhạt.
Sứ giả Hải quốc thực sự là hung mãnh, mau miễn lễ, sứ giả mời ngồi! Còn không chờ thái hậu nói, Lãnh Hạo vỗ bàn khích lệ nói, liền có thái giám tay chân lanh lẹ mang bàn nhỏ đến cho hai vị sứ giả, thỉnh họ ngồi.
Tạ ơn Di vương khích lệ, người này gọi là Kinh Tây, rất có khí lực, nhưng mà người như vậy tại Hải quốc chúng ta, cũng tiện tay một trảo liền có thể bắt được, chẳng có gì lạ. Nam tử vóc người ngắn nhỏ lập tức cười giải thích.
Không biết sứ giả lần này đến đây, không biết có chuyện gì? Thái hậu ngăn Lãnh Hạo mở miệng lần nữa, hướng nam tử nhỏ hỏi.
Thái hậu, Hải vương biết được hôm nay là sinh nhật cùng là quan lễ của Di vương, đặc phái tiểu nhân đến đây chúc mừng, tuy rằng Hải Di hai nước đang có phát sinh chiến sự, nhưng không ảnh hưởng đến mảnh chân thành của Hải vương đối với Di vương. Nam tử nhỏ liền vội vàng đứng lên đáp lời, sau đó hướng Kinh Tây phân phó nói, Kinh Tây, đem lễ vật Hải vương vì Di vương chuẩn bị trình lên cho Di vương xem!
Hải vương có lòng, đợi sứ giả trở về, thay Vương Thượng cùng bổn cung hảo hảo cảm tạ Hải vương.
Nhất định. Sứ giả gật đầu cười đáp lời.
Kinh Tây đem kiện đồ dùng vải vóc bộc lại ở sau lưng mang xuống, tiến lên hai bước giao cho thái giám, ai biết Kinh Tây mới buông lỏng tay, hai tay của thái giám tiếp lễ vật lảo đảo một cái, rồi té trên mặt đất, chọc cho sứ giả cười ha ha một trận: Lễ vật này, sợ là cả đại điện không có người cầm nổi!
Làm càn! Thanh vương vỗ bàn, lớn tiếng quát dẹp đường, Sứ giả nho nhỏ, dám ở trên đại điện Di quốc ta khẩu xuất cuồng ngôn!
Ha ha, thừa tướng hà tất nổi giận, thừa tướng tiến lên thử một chút chẳng phải sẽ biết lời nói của tiểu nhân có hay không thực sự là cuồng ngôn. Nam tử nhỏ cười đến rất là tự tin, Lãnh Triệt cầm ly trà chặt hơn một phần.
Thanh vương luôn luôn không phải là người trầm trụ khí, đi qua nam tử nhỏ, liền đi tiến lên, một cước đạp ra thái giám đang chiến chiến nguy nguy quỳ một bên, vươn tay cầm lễ vật dài kia, sau đó hơi cúi người, trên tay dùng sức muốn nâng lễ vật lên, nhưng mà mới cách mặt đất một tấc liền bất lực, như thế nào cũng không thể nâng lên được, cuối cùng Thanh vương đem lễ vật đặt xuống, thẳng thắt lưng giễu cợt nói: Vũ phu chi vật, không cần ở trên triều đình khoe khoang. Dứt lời, trở về ngồi vào chỗ.
(Luna: bạn thừa tướng mất mặt dễ sợ.)
Mi của thái hậu đã nhíu lên, hỏi: Xin hỏi sứ giả, bên trong kiện lễ vật được bọc vải kia là vật gù?
Kinh Tây, tự mình trình lên Di vương đi. Nam tử nhỏ đắc ý lang lảnh nở nụ cười, hướng thái hậu cùng Lãnh Hạo ôm quyền nói, Thái hậu cùng Di vương tự xem liền biết, chỉ là trước lúc rời đi, Hải vương đích thân dặn dò, lễ vật kia phải tự mình giao đến tay Di vương, mong rằng Di vương chớ trách.
Lễ vật nặng như thế, nếu là làm Vương Thượng bị thương bọn ngươi có thể chịu nỗi tội không? Thái hậu một chưởng vỗ lên ghế, nổi giận.
Mẫu hậu chớ nộ, đợi trẫm cầm rồi lại nói. Lãnh Hạo thu hồi dáng dấp bất cần đời của mình, nhìn chằm chằm nam tử nhỏ, phân phó nói, Trình lên!
Ha ha, đây mới là phong phạm của Di vương, Kinh Tây, trình lên.
Khi Lãnh Hạo dùng hai tay tiếp nhận lễ vật nặng của Kinh Tây trình lên, chỉ cảm thấy hai tay trầm xuống, suýt nữa bắt được, cuối cùng cổ tay dùng sức, vật nặng lại vững vàng cầm ở trên tay, Lãnh Hạo tự mình mở vải vóc ra, lúc này mới phát hiện đây là trường kích màu đen, nhưng mà so với trường kích thì ngắn hơn phân nửa.
Di vương không hổ là Di vương! Khi Lãnh Hạo vững vàng nâng trường kích lên, nam tử nhỏ lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mọi người cũng kinh ngạc, Thanh vương cũng cầm không nỗi, Vương Thượng luôn luôn chỉ biết vui đùa cư nhiên lại cầm được?
Trường kích mà thôi, cầm lấy làm sao khó, sứ giả cường điệu rồi. Lãnh Hạo trường kích một tay nhấc lên, hướng sứ giả duỗi một cái, nhãn thần sắc bén, sứ giả cũng không hoảng hốt bất loạn, ngược lại thì cười đến bình tĩnh.
Lãnh Hạo thu hồi trường kích, lại khôi phục khuôn mặt tươi cười thường ngày của hắn, cầm trường kích, hình như là lấy được một món đồ chơi đẹp một dạng, cười đến rất là vô hại, hướng nam tử nhỏ cười hỏi: Chỉ là trẫm có một chuyện bất minh, trường kích này vì sao so với trường kích thông thường ngắn hơn phân nửa?
Di vương mời xem dưới đáy cán thương, từ đó ấn thử một cái.
Lãnh Hạo làm theo, ngón trỏ ấn dưới đáy cán thương một cái, sau đó trường kích nguyên bản là ngắn hơn phân nửa liền dài hơn, kích thước hiện nay của nó giống như một trường kích thường! Không khỏi kinh sợ.
Ha ha, Di vương có chỗ không biết, do như vậy, cho nên trường kích mới nặng như vậy, hài hai trượng, đầu dài bảy tấc, nếu là dùng trên chiến trường, uy lực có thể nói là lấy một địch mười, lúc hành quân còn có thể rút ngắn, có thể nói là tiện lợi. Nam tửnhỏ không nhanh không chậm giải thích, Hải quốc nổi tiếng thiên hạ Mặc Dương Thiết Sơn, trường kích này, tại Hải quốc ta, là người đều có một cây.
Toàn bộ triều đình chấn kinh rồi, nếu binh khí nặng nề như vậy dùng trên chiến trường, lực sát thương là bao lớn? Lại nói binh sĩ mỗi người một cây, hậu quả kia ——
Trong đại điện mọi người đang ngồi, không khỏi lưng chảy mồ hôi lạnh, đó là đám thiên kim tiểu thư không hiểu chiến sự, chợt nghe cũng hiểu được hàn khí bức người.
Cách sa trướng mỏng, Ôn Nhu nhìn trường kích tinh thiết hắc sắc kia, tại niên đại này thực sự là khan hiếm, muón chế tạo thiết khí cho đủ một binh đoàn đã khó rồi, huống chi nói là trường kích kia, am hiểu binh pháp nàng không phải không thừa nhận, binh khí như vậy dùng trên chiến trường, lực sát thương đủ lớn.
Vật nặng như vậy, Hải quốc có mấy người cầm được? Chớ nói chi là dùng trên chiến trường, sứ giả vẫn là cường điệu hóa rồi! Thanh vương cười nhạt.
Ha ha, lời này của thừa tướng thật đúng là sai rồi, tại Hải quốc, nam tử như Kinh Tây rất nhiều, lo gì không có ngừoi cầm được trường kích này? Huống hồ, binh sĩ Hải quốc người người thiện chiến, cầm trường kích này trên tay, cũng như là một hạt đậu phộng thôi.
Đã như vậy, trẫm liền tạ qua mỹ ý của Hải vương. Lãnh Hạo đem trường kích trong tay co duỗi chơi một phen, cười nói, Sứ giả đi đường mệt nhọc, ở đây cùng các khanh gia hưởng yến hay là nghỉ ngơi cũng được.
Đa tạ ý tốt của Di vương. Nam tử nhỏ cười ha hả, khom người nói, Nay vì sinh nhật Di vương, nghe khúc thưởng vũ không phải là thú vị hơn sao? Tại hạ ngược lại có một hảo ý, vì Di vương thêm chút mới mẻ.
Nga? Sứ giả có hảo ý gì? Lãnh Hạo nghe nói có mới mẻ, rất là cao hứng.
Nghe nói Di quốc người người thiện xạ, tài bắn cung rất cao, không bằng cùng Kinh Tây so tài thế nào? Vừa nghe khúc thưởng vũ không phải càng thú vị sao?
Đúng là tốt! Lãnh Hạo vỗ án trầm trồ khen ngợi, lại cười nói, Bất quá khối này thoạt nhìn cậy mạnh, còn biết kéo cung bắn tên?
So thử sẽ biết thôi có phải không?
Hảo! Liền so tài một chút vậy! Di quốc người người thiện xạ, nam tử trong điện này ai cũng có thể tùy ý cho sứ giả chọn! Mặc kệ là ai thắng được người to lớn này! Lãnh Hạo rất là hưng phấn.
Vương Thượng! Thái hậu rốt cục nhịn không được lên tiếng quát dẹp đường, Đây là triều đình, không phải nơi ngươi có thể vui đùa!
Hảo! Nếu Di vương mở miệng, vậy tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh! Ai thua liền ghi vào sử sách!
Hảo! Ghi vào sử sách! Lãnh Hạo cao hứng, tiếp lời.
Tại hạ chọn hắn! Nam tử nhỏ, chỉ vào Lãnh Triệt!
Toàn bộ đại điện trong nháy mắt không tiếng động.
(Luna: Triệt ca bị điểm tên rồi > <)
Mọi người dự đoán kết quả một chút đi.
/106
|