hật lâu sau, Niếp Ngân mới buông ra cô ra, bởi vì nụ hôn nồng nhiệt dễ chịu
mà khiến đôi môi của cô trở nên căng mọng mê người, hai má mềm mại cũng
nhiễm đỏ, ngẩng đầu, cô nhìn hắn, hai má họ gần sát vào nhau và hơi thở cũng
đan xen lại.
Thanh Nhi, em rất tốt, đây là sự thật. Hắn cười nhẹ, lại thương tiếc vỗ nhẹ lên
khuôn mặt cô: Bởi vì em thông minh, cho nên y học mới đạt được thành tích
cao, đúng vậy, có vài thiên kim nhà giàu là tiến sĩ mà em không thể bằng họ,
nhưng ngẫm lại xem, các cô gái đó có thành tích y học được như em sao?
Đừng lo về chuyện giao tiếp buôn bán, trên đời này không mấy người đàn ông
sẽ hy vọng vợ mình mỗi ngày đều ra ngoài xuất đầu lộ diện, ít nhất anh không
thích.
Lãnh Tang Thanh cắn môi, lẳng lặng nhìn hắn, cô thích nghe hắn nói, thích hắn
ôn nhu chăm chú nhìn cô, thích nhìn sâu vào trong đôi mắt hắn chỉ có mình cô.
Hắn nhẹ nhàng thở dài: Thanh Nhi, em phải biết rằng, anh yêu em vì em chính
là em, không phải người khác, người mà anh muốn lấy chính là Lãnh Tang
Thanh, không phải siêu nhân, hiểu chưa?
Hơi thở của Lãnh Tang Thanh trở nên càng ngày càng dồn dập, trái tim kinh
hoàng đập không ngừng nghỉ, hắn vừa nói cái gì cơ, hắn muốn lấy cô...
Như nhìn thấu lòng cô, đáy mắt Niếp Ngân mỉm cười: Thanh Nhi, em có thể
thật sự trở thành của anh, được không?
Tim Lãnh Tang Thanh thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, cô ngước mắt nhìn hắn.
Gả cho anh. Niếp Ngân nói kiên định ra ba chữ này.
Cô chỉ cảm thấy bị một cỗ lực hạnh phúc đang cấp tốc đánh cho cô ngất đi,
đầu óc nặng nề choáng váng, không biết là rất kích động hay là thế nào, nhưng
chỉ biết trong lúc nhất thời đó cô không nói được lời nào.
Ý cười trong đôi mắt Niếp Ngân càng sâu, nâng tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ
của cô: Sao vậy? Không muốn gả cho anh cũng không được.
Vì sao? Lãnh Tang Thanh hỏi ngây ngốc, cô đã mất đi năng lực tự hỏi.
Bởi vì anh đã sai người làm một chiếc nhẫn kim cương độc nhất vô nhị, nếu
em không gả cho anh, chuyện này truyền đi ra ngoài thì thể diện của anh để đâu
? Giọng nói Niếp Ngân rất nhẹ, nụ cười càng lúc càng dịu dàng.
Lãnh Tang Thanh vì ngạc nhiên mà miệng mở thật to, cơ hồ có thể nhét một
quả trứng gà vào, giọng nói vì kích động mà có chút lớn: Anh, sao anh làm
nhanh như vậy?
Niếp Ngân cười mà không nói.
A, em nhớ ra rồi! Lãnh Tang Thanh vỗ vỗ đầu một chút, trợn to hai mắt nhìn
hắn: Sáng nay anh nói sẽ đợi một thứ, chẳng lẽ chính là...
Nụ cười bên môi Niếp Ngân càng sâu.
Lãnh Tang Thanh bưng kín miệng, ánh mắt trừng thật to.
Dọa em choáng váng sao? Hắn nâng tay xoa xoa đầu cô, như cưng chịu một
con mèo nhỏ.
Lãnh Tang Thanh nuốt một ngụm nước miếng, nhìn hắn thật lâu, sau đó đột
nhiên ôm hắn: Người ta vui quá nên choáng váng đấy. Cô vui mừng, chính là
vui mừng, có thể gả cho hắn là tâm nguyên lớn nhất đời cô, hắn muốn lấy cô
chứ không cần các cô gái hiểu chuyện đời khác, đó cùng không phải là tình
cách ban đầu của cô.
Đứa ngốc. Niếp Ngân ôm sát cô, nụ cười tràn tới tận sâu trong đáy mắt.
——— ———— hoa lệ lệ phân cách tuyến ——— ————
Du thuyền đi dọc theo bờ biển xanh thẳm dần dần trở về tiểu đảo, cây cối xanh
um tươi tốt, hơi thở của biển cả làm không khí hỗn loạn dị thường, Niếp Ngân
đi xuống du thuyền trước, lại săn sóc bế Lãnh Tang Thanh xuống dưới, Lãnh
Tang Thanh thuận thế nghịch ngợm ôm lấy cổ hắn, cả người như vô vĩ hùng vui
cười vắt vẻo trên người hắn.
Quý nghịch ngợm. Tâm tình Niếp Ngân cũng vô cùng tốt, tay ở trên ngực mền
mại của cô vỗ một cái, vừa cười cười vừa nói.
Lãnh Tang Thanh bị thả xuống dưới, nhưng vẫn nói nũng nịu như cũ với Niếp
Ngân Em lại đói bụng rồi.
Vừa rồi quản gia nói đã làm cơm tốt, trở về có thể ăn. Niếp Ngân ôm cô vào
lòng, nói với cô đầy yêu thương.
Được. Lãnh Tang Thanh chủ động hôn một cái lên má hắn, giống như chú
chim nhỏ vui vẻ.
Ngân, chúng ta ——
Hừ! Lãnh Tang Thanh không kịp nói xong, khuôn mặt đang mỉm cười của
Niếp Ngân tự nhiên đối sắc, đứng tại chỗ, toàn bộ khuôn mặt đều nghiêm túc,
đôi mắt dịu dàng đã nhiễn ý lạnh.
Lãnh Tang Thanh ngậm miệng lại, tuy rằng cô không biết đã xảy ra chuyện gì,
nhưng không khó phát hiện biến hóa của Niếp Ngân, nhất là đôi con ngươi của
hắn sắc bén như cặp mắt chim ưng, hàn khí như con dao lạnh xoẹt qua, quanh
thể hắn tản ra sương lạnh.
Theo bản năng Lãnh Tang Thanh nhìn bốn phía, mọi vật vẫn như cũ, âm thanh
sóng biển truyền tới bên tai, so với lúc trước cũng không có gì khác nhau, đến
tột cùng cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô rất tin tưởng năng lực của
Niếp Ngân, nói vậy thì nhất định hắn là đã phát hiện ra cái gì đó.
Đi xuống phía sau anh đi. Hắn kéo Lãnh Tang Thanh về phía sau, khuôn mặt
đông lạnh nói.
Lãnh Tang Thanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải làm theo
mệnh lệnh của hắn trước đã.
Xe vẫn đứng trong cửa rừng như cũ, Niếp Ngân đưa Lãnh Tang Thanh vào xe
rồi đi thẳng về biệt thự, dọc theo đường đi khuôn mặt của hắn rất nghiên trang,
ánh mắt toát ra vẻ sắc bén, làm Lãnh Tang Thanh sợ hãi và lo lắng.
Lúc vào biệt thự, Lãnh Tang Thanh mới không thể không bội phục năng lực
cảnh giác của Niếp Ngân, đồng thời cũng làm cho tâm vị khách không mời mà
đến này khẩn trương.
Trước cửa biệt thự có một người đàn ông ngồi trên ghế, hắn mặc một bộ tây
trang tối màu, áo somi xa hoa xa đắt tiền làm lộ qua vẻ to lớn cường tráng của
hắn, nhìn hắn ngồi đó có vẻ nhàn nhã, đùi phải thon dài tao nhã vắt lên trên chân
trái, trong tay cầm một điếu xì gà, nhưng, vẻ mặt hắn thì lạnh như băng, khuôn
mặt điển trai như một tảng băng được con dao nhọn và nhỏ tỉ mỉ điêu khắc tạo
thành, tính cả cặp cắp mắt thâm thúy đầy ý lạnh kia tất cả đều làm người ta
không rét mà run.
Đứng bên người hắn là mười mấy tên hắc y nhân, nhìn qua đều là các đặc
huấn, nhưng xung quanh lại có hai, ba mười tên đặc công vậy quanh, đó là đặc
công của Niếp Ngân, nhóm đặc công như thấy địch lớn tất cả đang cầm súng
chĩa vào người đàn ông đó, nhóm vệ sĩ của người đàn ông kia tuy rằng không
có rút súng ra, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của họ thì không thể khinh
thường.
Trong chỗ đó, chỉ có một mình người đàn ông này mới là điểm uy hiếp vô cùng
lớn của nhóm đặc công, hắn ngồi trước cửa nhàn nhã hút xì gà, cho tới lúc, khi
Niếp Ngân đưa Lãnh Tang Thanh trở về, bạc môi của hắn mới chậm rãi nhếch
lên một chút, nhưng nụ cười này không đi vào đôi mắt.
Niếp Ngân tựa hồ đã sớm dự đoán được hắn sẽ tới, đôi mắt không hiện ra
kinh ngạc, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nhưng đôi mắt rét lạnh thì không kém
người đàn ông kia là bao.
Lãnh Tang Thanh nhìn thấy cảnh này thì ngẩn người ra, lập tức kinh ngạc nói:
Anh cả...
mà khiến đôi môi của cô trở nên căng mọng mê người, hai má mềm mại cũng
nhiễm đỏ, ngẩng đầu, cô nhìn hắn, hai má họ gần sát vào nhau và hơi thở cũng
đan xen lại.
Thanh Nhi, em rất tốt, đây là sự thật. Hắn cười nhẹ, lại thương tiếc vỗ nhẹ lên
khuôn mặt cô: Bởi vì em thông minh, cho nên y học mới đạt được thành tích
cao, đúng vậy, có vài thiên kim nhà giàu là tiến sĩ mà em không thể bằng họ,
nhưng ngẫm lại xem, các cô gái đó có thành tích y học được như em sao?
Đừng lo về chuyện giao tiếp buôn bán, trên đời này không mấy người đàn ông
sẽ hy vọng vợ mình mỗi ngày đều ra ngoài xuất đầu lộ diện, ít nhất anh không
thích.
Lãnh Tang Thanh cắn môi, lẳng lặng nhìn hắn, cô thích nghe hắn nói, thích hắn
ôn nhu chăm chú nhìn cô, thích nhìn sâu vào trong đôi mắt hắn chỉ có mình cô.
Hắn nhẹ nhàng thở dài: Thanh Nhi, em phải biết rằng, anh yêu em vì em chính
là em, không phải người khác, người mà anh muốn lấy chính là Lãnh Tang
Thanh, không phải siêu nhân, hiểu chưa?
Hơi thở của Lãnh Tang Thanh trở nên càng ngày càng dồn dập, trái tim kinh
hoàng đập không ngừng nghỉ, hắn vừa nói cái gì cơ, hắn muốn lấy cô...
Như nhìn thấu lòng cô, đáy mắt Niếp Ngân mỉm cười: Thanh Nhi, em có thể
thật sự trở thành của anh, được không?
Tim Lãnh Tang Thanh thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, cô ngước mắt nhìn hắn.
Gả cho anh. Niếp Ngân nói kiên định ra ba chữ này.
Cô chỉ cảm thấy bị một cỗ lực hạnh phúc đang cấp tốc đánh cho cô ngất đi,
đầu óc nặng nề choáng váng, không biết là rất kích động hay là thế nào, nhưng
chỉ biết trong lúc nhất thời đó cô không nói được lời nào.
Ý cười trong đôi mắt Niếp Ngân càng sâu, nâng tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ
của cô: Sao vậy? Không muốn gả cho anh cũng không được.
Vì sao? Lãnh Tang Thanh hỏi ngây ngốc, cô đã mất đi năng lực tự hỏi.
Bởi vì anh đã sai người làm một chiếc nhẫn kim cương độc nhất vô nhị, nếu
em không gả cho anh, chuyện này truyền đi ra ngoài thì thể diện của anh để đâu
? Giọng nói Niếp Ngân rất nhẹ, nụ cười càng lúc càng dịu dàng.
Lãnh Tang Thanh vì ngạc nhiên mà miệng mở thật to, cơ hồ có thể nhét một
quả trứng gà vào, giọng nói vì kích động mà có chút lớn: Anh, sao anh làm
nhanh như vậy?
Niếp Ngân cười mà không nói.
A, em nhớ ra rồi! Lãnh Tang Thanh vỗ vỗ đầu một chút, trợn to hai mắt nhìn
hắn: Sáng nay anh nói sẽ đợi một thứ, chẳng lẽ chính là...
Nụ cười bên môi Niếp Ngân càng sâu.
Lãnh Tang Thanh bưng kín miệng, ánh mắt trừng thật to.
Dọa em choáng váng sao? Hắn nâng tay xoa xoa đầu cô, như cưng chịu một
con mèo nhỏ.
Lãnh Tang Thanh nuốt một ngụm nước miếng, nhìn hắn thật lâu, sau đó đột
nhiên ôm hắn: Người ta vui quá nên choáng váng đấy. Cô vui mừng, chính là
vui mừng, có thể gả cho hắn là tâm nguyên lớn nhất đời cô, hắn muốn lấy cô
chứ không cần các cô gái hiểu chuyện đời khác, đó cùng không phải là tình
cách ban đầu của cô.
Đứa ngốc. Niếp Ngân ôm sát cô, nụ cười tràn tới tận sâu trong đáy mắt.
——— ———— hoa lệ lệ phân cách tuyến ——— ————
Du thuyền đi dọc theo bờ biển xanh thẳm dần dần trở về tiểu đảo, cây cối xanh
um tươi tốt, hơi thở của biển cả làm không khí hỗn loạn dị thường, Niếp Ngân
đi xuống du thuyền trước, lại săn sóc bế Lãnh Tang Thanh xuống dưới, Lãnh
Tang Thanh thuận thế nghịch ngợm ôm lấy cổ hắn, cả người như vô vĩ hùng vui
cười vắt vẻo trên người hắn.
Quý nghịch ngợm. Tâm tình Niếp Ngân cũng vô cùng tốt, tay ở trên ngực mền
mại của cô vỗ một cái, vừa cười cười vừa nói.
Lãnh Tang Thanh bị thả xuống dưới, nhưng vẫn nói nũng nịu như cũ với Niếp
Ngân Em lại đói bụng rồi.
Vừa rồi quản gia nói đã làm cơm tốt, trở về có thể ăn. Niếp Ngân ôm cô vào
lòng, nói với cô đầy yêu thương.
Được. Lãnh Tang Thanh chủ động hôn một cái lên má hắn, giống như chú
chim nhỏ vui vẻ.
Ngân, chúng ta ——
Hừ! Lãnh Tang Thanh không kịp nói xong, khuôn mặt đang mỉm cười của
Niếp Ngân tự nhiên đối sắc, đứng tại chỗ, toàn bộ khuôn mặt đều nghiêm túc,
đôi mắt dịu dàng đã nhiễn ý lạnh.
Lãnh Tang Thanh ngậm miệng lại, tuy rằng cô không biết đã xảy ra chuyện gì,
nhưng không khó phát hiện biến hóa của Niếp Ngân, nhất là đôi con ngươi của
hắn sắc bén như cặp mắt chim ưng, hàn khí như con dao lạnh xoẹt qua, quanh
thể hắn tản ra sương lạnh.
Theo bản năng Lãnh Tang Thanh nhìn bốn phía, mọi vật vẫn như cũ, âm thanh
sóng biển truyền tới bên tai, so với lúc trước cũng không có gì khác nhau, đến
tột cùng cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô rất tin tưởng năng lực của
Niếp Ngân, nói vậy thì nhất định hắn là đã phát hiện ra cái gì đó.
Đi xuống phía sau anh đi. Hắn kéo Lãnh Tang Thanh về phía sau, khuôn mặt
đông lạnh nói.
Lãnh Tang Thanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải làm theo
mệnh lệnh của hắn trước đã.
Xe vẫn đứng trong cửa rừng như cũ, Niếp Ngân đưa Lãnh Tang Thanh vào xe
rồi đi thẳng về biệt thự, dọc theo đường đi khuôn mặt của hắn rất nghiên trang,
ánh mắt toát ra vẻ sắc bén, làm Lãnh Tang Thanh sợ hãi và lo lắng.
Lúc vào biệt thự, Lãnh Tang Thanh mới không thể không bội phục năng lực
cảnh giác của Niếp Ngân, đồng thời cũng làm cho tâm vị khách không mời mà
đến này khẩn trương.
Trước cửa biệt thự có một người đàn ông ngồi trên ghế, hắn mặc một bộ tây
trang tối màu, áo somi xa hoa xa đắt tiền làm lộ qua vẻ to lớn cường tráng của
hắn, nhìn hắn ngồi đó có vẻ nhàn nhã, đùi phải thon dài tao nhã vắt lên trên chân
trái, trong tay cầm một điếu xì gà, nhưng, vẻ mặt hắn thì lạnh như băng, khuôn
mặt điển trai như một tảng băng được con dao nhọn và nhỏ tỉ mỉ điêu khắc tạo
thành, tính cả cặp cắp mắt thâm thúy đầy ý lạnh kia tất cả đều làm người ta
không rét mà run.
Đứng bên người hắn là mười mấy tên hắc y nhân, nhìn qua đều là các đặc
huấn, nhưng xung quanh lại có hai, ba mười tên đặc công vậy quanh, đó là đặc
công của Niếp Ngân, nhóm đặc công như thấy địch lớn tất cả đang cầm súng
chĩa vào người đàn ông đó, nhóm vệ sĩ của người đàn ông kia tuy rằng không
có rút súng ra, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của họ thì không thể khinh
thường.
Trong chỗ đó, chỉ có một mình người đàn ông này mới là điểm uy hiếp vô cùng
lớn của nhóm đặc công, hắn ngồi trước cửa nhàn nhã hút xì gà, cho tới lúc, khi
Niếp Ngân đưa Lãnh Tang Thanh trở về, bạc môi của hắn mới chậm rãi nhếch
lên một chút, nhưng nụ cười này không đi vào đôi mắt.
Niếp Ngân tựa hồ đã sớm dự đoán được hắn sẽ tới, đôi mắt không hiện ra
kinh ngạc, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nhưng đôi mắt rét lạnh thì không kém
người đàn ông kia là bao.
Lãnh Tang Thanh nhìn thấy cảnh này thì ngẩn người ra, lập tức kinh ngạc nói:
Anh cả...
/160
|