Lãnh Thiên Dục ngoài ý muốn đi tới, giống như ngày xuân chợt nổi lên gió lạnh,
trận gió lạnh này mang theo không có độ ấm khiến người ta khiếp sợ, cơ hồ
làm cho cả tiểu đảo này đóng băng.
Mà khi Niếp Ngân xuất hiện, tựa hồ làm cho trận gió lạnh này càng thêm mãnh
liệt hơn.
Lãnh Tang Thanh thì sợ ngây người, cô thật không thể coi thường bản lãnh của
anh trai mình, chẳng những có thể tìm được cái tiểu đảo này, còn nhàn nhã tự
đắc xuất hiện ở trước mặt hai người bọn họ.
Trong lúc nhất thời, cô sợ tới mức không dám mở miệng nói gì, câm như hến.
Lãnh Thiên Dục đứng lên, tất cả đặc công xung quanh đều cảnh gác, hắn nhìn
nhìn, bạc môi chậm rãi gợi lên một nụ cười không có độ ấm Niếp Ngân,
người của ngươi dám nổ súng sao?
Niếp Ngân cũng cười cười, lại cười như là sương lạnh tháng chạp (tháng 12),
toát ra một cỗ hàn khí, hắn cũng đi lên trước, trong nháy mắt, tất cả vệ sĩ ở phía
sau Lãnh Thiên Dục đều vội vàng giơ súng lên, ngắm vào đầu hắn như nhìn
thấy kẻ địch lớn.
Đừng... Lãnh Tang Thanh sợ tới mức kinh hồn bạt vía, cô không rõ bản lĩnh
bắn súng của thủ hạ Niếp Ngân giỏi tới mức nào, nhưng cô rất hiểu thủ hạ của
anh mình, tuy anh cô mang đến ít người, nhưng đều là sát thủ tinh nhuệ của
Mafia, năng lực bắn tỉa của bọn họ rất mạnh, quan trọng hơn là, tất cả súng ống
trong tay bọn họ sử dụng đều do Cung thị tài phiệt chế tạo, nói cách khác,
Cung thị cứ chế tạo được súng ống tốt nào thì sẽ cung cấp cho Lãnh thị đầu
tiên.
Người Cung Quý Dương này luôn có sở thích ham mê về quân sự, hắn cứ phát
minh ra loại súng ống nào thì thường thường đều toàn là loại vũ khí mạnh nhất,
ngay cả đạn cũng vậy.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục đột nhiên dừng ở trên người Lãnh Tang Thanh, ánh
mắt chợt chuyển thành lạnh hơn.
Niếp Ngân cũng không dấu Lãnh Tang Thanh về phía sau, khuôn mặt bình tĩnh
không chút biến hóa nhìn Lãnh Thiên Dục, cười cười, Như vậy, người của
ngươi đâu?
Ánh mặt trời hạ xuống, bóng dáng của hai người đàn ông ngang nhau, khí thế
cũng đều bừng bừng.
Lãnh Thiên Dục hừ lạnh: Chủ thượng đại nhân Baby-M, ta thật đúng là coi
thường năng lực của ngươi, mười năm, ngươi lại có thế làm ra một chuyện mà
khiến ta không ngờ được.
Cùng lão đại so chiêu, chẳng lẽ chỉ có thể dùng dũng khí và lực lượng ?
Khuôn mặt của Niếp Ngân bình tĩnh.
Kỳ thật trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ, tất cả đều không được manh
ộng, thủ hạ của bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao một
người cũng là lão đại Mafia, còn một người kia là chủ thượng đại nhân của tổ
chức lớn nhất toàn cầu, bọn họ cũng từng giao đấu, kết quả là cả hai đều thiệt.
Lãnh Thiên Dục luôn không có nhiều nhẫn lại, đôi mắt hơi hơi hạ xuống, nhìn về
phía Lãnh Tang Thanh: Thanh Nhi, lại đây!
Toàn thân Lãnh Tang Thanh run lên, cô biết anh cô đang tức giận, chỉ không
nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành lớn như vậy, hít sâu một hơi, cô chần chờ đi
lên phía trước, vừa định đi lên, Niếp Ngân ở bên cạnh lại duỗi tay ra giữ cô lại,
kéo cô về phía sau.
Ngân... Cô nói rất nhỏ với hắn, ông trời, cô cũng không muốn vì mình là khiến
hai người này đánh nhanh, đối với cô mà nói, anh trai và Niếp Ngân đều là hai
người đàn ông rất quan trọng nhất.
Niếp Ngân! Lãnh Thiên Dục quát lạnh một tiếng, hàn ý trong đáy mắt càng
đậm.
Niếp Ngân lại nhếch môi không cho là đúng, nói thản nhiên một câu: Đừng làm
cô gái nhỏ khó xử chứ ?
Cô gái nhỏ trong miệng ngươi chính là em gái ta! Lãnh Thiên Dục cười lạnh,
hắn vạn vạn không nghĩ tới khi tìm được Thanh Nhi lại biết được chuyện đáng
ghế tởm này, em gái hắn lại sống bên cạnh cừu gia của nhà mình!
Niếp Ngân lại buồn cười nhíu mày: Đúng vậy, nhưng cô ấy cũng là vị hôn thể
của ta, cho nên, ngươi không thể mang cô ấy đi.
Vị hôn thê? Cuối cùng Lãnh Thiên Dục cũng không nhịn được mà cao giọng
quát, răng nanh vì cứa vào nhau mà kêu ken két.
Lãnh Tang Thanh sợ tới mức không dám nhìn hắn, ông trời, khuôn mặt này của
anh ấy là đang muốn giết người.
Thanh Nhi có thể gả cho ai cũng được, nhưng không thể gả cho ngươi! Lãnh
Thiên Dục quát lạnh một tiếng, sau đó rống giận nhìn về phía Lãnh Tang Thanh:
Em lại đây cho anh, nếu không qua đây, về sau em không cần biết đến người
anh này nữa!
Lãnh Tang Thanh không còn cách nào, đành phải kiên trì đi tới bên cạnh Lãnh
Thiên Dục, lần này Niếp Ngân không có ngăn cản cô, chỉ là không muốn cô khó
xử.
Sắc mặt Lãnh Thiên Dục thoáng dịu đi chút
Anh à, em rất... muốn ở bên anh ấy. Lãnh Tang Thanh đột nhiên nói một câu.
Sắc mặt đang dịu đi của Lãnh Thiên Dục lại đột nhiên chuyện lạnh.
Thanh Nhi. Niếp Ngân mở miệng, ý bảo Lãnh Tang Thanh không nên nói gì.
Lãnh Tang Thanh nghẹn miệng, vẻ mặt tủi thân.
Niếp Ngân nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, gằn từng tiếng hỏi, Anh muốn tôi làm
thế nào mời chịu gả Thanh Nhi ? Mười năm trước hắn và Lãnh Thiên Dục là
kẻ địch của nhau, cho nên đối với chuyện ai cao ai thấp hắn không nhượng bộ,
nhưng, Thanh Nhi là em gái của hắn, cho dù hắn là kẻ địch cũng được, Niếp
Ngân không muốn thì cùng phải kính hắn một phần.
Khi hắn nói xong câu này, nhóm đặc công đều quay mặt nhìn nhau, từ khi nào
chủ thượng đại nhân của bọn họ lại ăn nói nhường nhịn với Lãnh Thiên Dục
như vậy ?
Lãnh Tang Thanh cũng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Niếp Ngân, trong chốc lát lệ che
kín hốc mắt. Cô không rõ Niếp Ngân làm chủ thượng sẽ lãnh tuyệt đến mực
nào, cô rất rõ, khi đối mặt với Niếp môn vừa phức tạp vừa tạn nhẫn, hắn cũng
không bao giờ cúi đấu, mà nay ...
Cùng lúc đó, tựa hồ Lãnh Thiên Dục cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn giật mình
sửng sốt một chút, thật lâu sau ánh mắt hơn hơi chuyển, hừ lạnh một tiếng: Để
xem bản lĩnh của ngươi thế nào .
Hắn biết rõ, nếu Niếp Ngân và hắn cứng đấu cứng, vậy kết quả Niếp Ngân sẽ
bằng mọi cách mang Lãnh Tang Thanh đi, tuy rằng hắn mang theo thủ hạ Mafia
tinh nhuệ tới, nhưng những đảo đặc công này thì không thiếu, nếu thật sự đánh
nhau thì cả hai bọn họ sẽ đều thiệt giống như ngày trước.
Nhưng vào lúc này, hắn muốn dẫn Thanh Nhi đi, để Thanh Nhi và Niếp Ngân ở
bên nhau thì ngẫm lại thật buồn cười.
Niếp Ngân nghe vậy, nhếch môi cười: “Anh muốn thế nào?
Lãnh Thiên Dục nhìn hắn: Ta nghe nói, chủ thượng đại nhân đã luyện súng từ
nhỏ, mỗi ngày đều bắt mình phải bắn hai ngàn phát, cho nên mới luyện súng
được bách phát bách trúng, ta còn nghe nói, tay trái của ngươi so với tay phải
của ngươi còn lợi hại hơn, thế nào? Hôm nay ta thầm nghĩ muốn ngươi làm
phần lễ này.
Niếp Ngân lại cười cười: Lão đại quá khen, ai chẳng nói anh (các hạ) đang
luyện tập súng cũng rất vất vả, mỗi ngày hai ngàn phát đối với anh (các hạ) chỉ
là trò đùa thôi.
(phần xưng hô này là nhường nhịn nha, dù sao cưới LTT về thì cũng phải kêu
LTD là anh trai)
Lãnh Tang Thanh nghe hai người đàn ông này nói chuyện mà hít sâu một hơi,
nói thật, cô đối với chuyện anh mình được huấn luyện từ nhỏ cũng không biết rõ
lắm, nhưng cô biết rõ, mỗi ngày hai ngàn phát luyện súng chỉ khi rất buồn tẻ và
chán nản thậm chí là công tác gian khổ cũng làm được, có lẽ chỉ như vậy, mới
có thể rèn ra hai người đàn ông tuyệt vời này.
Lãnh Thiên Dục nhìn Niếp Ngân, bạc môi như đông lại: Nếu biết người biết ta,
chủ thượng nên hiểu được ta muốn quà mừng thế nào, thấy sao ? Ta muốn
nhìn, vị trí của Thanh Nhi trong lòng ngươi ở đâu?
trận gió lạnh này mang theo không có độ ấm khiến người ta khiếp sợ, cơ hồ
làm cho cả tiểu đảo này đóng băng.
Mà khi Niếp Ngân xuất hiện, tựa hồ làm cho trận gió lạnh này càng thêm mãnh
liệt hơn.
Lãnh Tang Thanh thì sợ ngây người, cô thật không thể coi thường bản lãnh của
anh trai mình, chẳng những có thể tìm được cái tiểu đảo này, còn nhàn nhã tự
đắc xuất hiện ở trước mặt hai người bọn họ.
Trong lúc nhất thời, cô sợ tới mức không dám mở miệng nói gì, câm như hến.
Lãnh Thiên Dục đứng lên, tất cả đặc công xung quanh đều cảnh gác, hắn nhìn
nhìn, bạc môi chậm rãi gợi lên một nụ cười không có độ ấm Niếp Ngân,
người của ngươi dám nổ súng sao?
Niếp Ngân cũng cười cười, lại cười như là sương lạnh tháng chạp (tháng 12),
toát ra một cỗ hàn khí, hắn cũng đi lên trước, trong nháy mắt, tất cả vệ sĩ ở phía
sau Lãnh Thiên Dục đều vội vàng giơ súng lên, ngắm vào đầu hắn như nhìn
thấy kẻ địch lớn.
Đừng... Lãnh Tang Thanh sợ tới mức kinh hồn bạt vía, cô không rõ bản lĩnh
bắn súng của thủ hạ Niếp Ngân giỏi tới mức nào, nhưng cô rất hiểu thủ hạ của
anh mình, tuy anh cô mang đến ít người, nhưng đều là sát thủ tinh nhuệ của
Mafia, năng lực bắn tỉa của bọn họ rất mạnh, quan trọng hơn là, tất cả súng ống
trong tay bọn họ sử dụng đều do Cung thị tài phiệt chế tạo, nói cách khác,
Cung thị cứ chế tạo được súng ống tốt nào thì sẽ cung cấp cho Lãnh thị đầu
tiên.
Người Cung Quý Dương này luôn có sở thích ham mê về quân sự, hắn cứ phát
minh ra loại súng ống nào thì thường thường đều toàn là loại vũ khí mạnh nhất,
ngay cả đạn cũng vậy.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục đột nhiên dừng ở trên người Lãnh Tang Thanh, ánh
mắt chợt chuyển thành lạnh hơn.
Niếp Ngân cũng không dấu Lãnh Tang Thanh về phía sau, khuôn mặt bình tĩnh
không chút biến hóa nhìn Lãnh Thiên Dục, cười cười, Như vậy, người của
ngươi đâu?
Ánh mặt trời hạ xuống, bóng dáng của hai người đàn ông ngang nhau, khí thế
cũng đều bừng bừng.
Lãnh Thiên Dục hừ lạnh: Chủ thượng đại nhân Baby-M, ta thật đúng là coi
thường năng lực của ngươi, mười năm, ngươi lại có thế làm ra một chuyện mà
khiến ta không ngờ được.
Cùng lão đại so chiêu, chẳng lẽ chỉ có thể dùng dũng khí và lực lượng ?
Khuôn mặt của Niếp Ngân bình tĩnh.
Kỳ thật trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ, tất cả đều không được manh
ộng, thủ hạ của bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao một
người cũng là lão đại Mafia, còn một người kia là chủ thượng đại nhân của tổ
chức lớn nhất toàn cầu, bọn họ cũng từng giao đấu, kết quả là cả hai đều thiệt.
Lãnh Thiên Dục luôn không có nhiều nhẫn lại, đôi mắt hơi hơi hạ xuống, nhìn về
phía Lãnh Tang Thanh: Thanh Nhi, lại đây!
Toàn thân Lãnh Tang Thanh run lên, cô biết anh cô đang tức giận, chỉ không
nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành lớn như vậy, hít sâu một hơi, cô chần chờ đi
lên phía trước, vừa định đi lên, Niếp Ngân ở bên cạnh lại duỗi tay ra giữ cô lại,
kéo cô về phía sau.
Ngân... Cô nói rất nhỏ với hắn, ông trời, cô cũng không muốn vì mình là khiến
hai người này đánh nhanh, đối với cô mà nói, anh trai và Niếp Ngân đều là hai
người đàn ông rất quan trọng nhất.
Niếp Ngân! Lãnh Thiên Dục quát lạnh một tiếng, hàn ý trong đáy mắt càng
đậm.
Niếp Ngân lại nhếch môi không cho là đúng, nói thản nhiên một câu: Đừng làm
cô gái nhỏ khó xử chứ ?
Cô gái nhỏ trong miệng ngươi chính là em gái ta! Lãnh Thiên Dục cười lạnh,
hắn vạn vạn không nghĩ tới khi tìm được Thanh Nhi lại biết được chuyện đáng
ghế tởm này, em gái hắn lại sống bên cạnh cừu gia của nhà mình!
Niếp Ngân lại buồn cười nhíu mày: Đúng vậy, nhưng cô ấy cũng là vị hôn thể
của ta, cho nên, ngươi không thể mang cô ấy đi.
Vị hôn thê? Cuối cùng Lãnh Thiên Dục cũng không nhịn được mà cao giọng
quát, răng nanh vì cứa vào nhau mà kêu ken két.
Lãnh Tang Thanh sợ tới mức không dám nhìn hắn, ông trời, khuôn mặt này của
anh ấy là đang muốn giết người.
Thanh Nhi có thể gả cho ai cũng được, nhưng không thể gả cho ngươi! Lãnh
Thiên Dục quát lạnh một tiếng, sau đó rống giận nhìn về phía Lãnh Tang Thanh:
Em lại đây cho anh, nếu không qua đây, về sau em không cần biết đến người
anh này nữa!
Lãnh Tang Thanh không còn cách nào, đành phải kiên trì đi tới bên cạnh Lãnh
Thiên Dục, lần này Niếp Ngân không có ngăn cản cô, chỉ là không muốn cô khó
xử.
Sắc mặt Lãnh Thiên Dục thoáng dịu đi chút
Anh à, em rất... muốn ở bên anh ấy. Lãnh Tang Thanh đột nhiên nói một câu.
Sắc mặt đang dịu đi của Lãnh Thiên Dục lại đột nhiên chuyện lạnh.
Thanh Nhi. Niếp Ngân mở miệng, ý bảo Lãnh Tang Thanh không nên nói gì.
Lãnh Tang Thanh nghẹn miệng, vẻ mặt tủi thân.
Niếp Ngân nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, gằn từng tiếng hỏi, Anh muốn tôi làm
thế nào mời chịu gả Thanh Nhi ? Mười năm trước hắn và Lãnh Thiên Dục là
kẻ địch của nhau, cho nên đối với chuyện ai cao ai thấp hắn không nhượng bộ,
nhưng, Thanh Nhi là em gái của hắn, cho dù hắn là kẻ địch cũng được, Niếp
Ngân không muốn thì cùng phải kính hắn một phần.
Khi hắn nói xong câu này, nhóm đặc công đều quay mặt nhìn nhau, từ khi nào
chủ thượng đại nhân của bọn họ lại ăn nói nhường nhịn với Lãnh Thiên Dục
như vậy ?
Lãnh Tang Thanh cũng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Niếp Ngân, trong chốc lát lệ che
kín hốc mắt. Cô không rõ Niếp Ngân làm chủ thượng sẽ lãnh tuyệt đến mực
nào, cô rất rõ, khi đối mặt với Niếp môn vừa phức tạp vừa tạn nhẫn, hắn cũng
không bao giờ cúi đấu, mà nay ...
Cùng lúc đó, tựa hồ Lãnh Thiên Dục cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn giật mình
sửng sốt một chút, thật lâu sau ánh mắt hơn hơi chuyển, hừ lạnh một tiếng: Để
xem bản lĩnh của ngươi thế nào .
Hắn biết rõ, nếu Niếp Ngân và hắn cứng đấu cứng, vậy kết quả Niếp Ngân sẽ
bằng mọi cách mang Lãnh Tang Thanh đi, tuy rằng hắn mang theo thủ hạ Mafia
tinh nhuệ tới, nhưng những đảo đặc công này thì không thiếu, nếu thật sự đánh
nhau thì cả hai bọn họ sẽ đều thiệt giống như ngày trước.
Nhưng vào lúc này, hắn muốn dẫn Thanh Nhi đi, để Thanh Nhi và Niếp Ngân ở
bên nhau thì ngẫm lại thật buồn cười.
Niếp Ngân nghe vậy, nhếch môi cười: “Anh muốn thế nào?
Lãnh Thiên Dục nhìn hắn: Ta nghe nói, chủ thượng đại nhân đã luyện súng từ
nhỏ, mỗi ngày đều bắt mình phải bắn hai ngàn phát, cho nên mới luyện súng
được bách phát bách trúng, ta còn nghe nói, tay trái của ngươi so với tay phải
của ngươi còn lợi hại hơn, thế nào? Hôm nay ta thầm nghĩ muốn ngươi làm
phần lễ này.
Niếp Ngân lại cười cười: Lão đại quá khen, ai chẳng nói anh (các hạ) đang
luyện tập súng cũng rất vất vả, mỗi ngày hai ngàn phát đối với anh (các hạ) chỉ
là trò đùa thôi.
(phần xưng hô này là nhường nhịn nha, dù sao cưới LTT về thì cũng phải kêu
LTD là anh trai)
Lãnh Tang Thanh nghe hai người đàn ông này nói chuyện mà hít sâu một hơi,
nói thật, cô đối với chuyện anh mình được huấn luyện từ nhỏ cũng không biết rõ
lắm, nhưng cô biết rõ, mỗi ngày hai ngàn phát luyện súng chỉ khi rất buồn tẻ và
chán nản thậm chí là công tác gian khổ cũng làm được, có lẽ chỉ như vậy, mới
có thể rèn ra hai người đàn ông tuyệt vời này.
Lãnh Thiên Dục nhìn Niếp Ngân, bạc môi như đông lại: Nếu biết người biết ta,
chủ thượng nên hiểu được ta muốn quà mừng thế nào, thấy sao ? Ta muốn
nhìn, vị trí của Thanh Nhi trong lòng ngươi ở đâu?
/160
|