Editor: May
Tô Chi Niệm cứng đờ một lát, một giây sau, một tay ôm lấy eo Tống Thanh Xuân, một tay nâng đầu cô, hung hăng hôn đáp lại cô.
Hai người anh và cô, giống như là con thú nhỏ tuyệt vọng, dùng hết toàn lực hôn đối phương, gặm cắn đối phương, làn môi của anh và cô đều bị dây dưa mài rách, mùi máu tanh tản ra ở môi răng và đầu ngón tay của anh, nhưng anh và cô vẫn không có bất kỳ gì dấu vết muốn tách ra nào, ngược lại càng ôm chặt hơn, hôn càng sâu, giống như hận không thể cứ như vậy hút đối phương vào trong cơ thể, dung nhập vào xương máu.
Bọn họ hôn đến quyết tuyệt, hôn đến cực nóng, hôn đến... bi thương.
Nụ hôn của anh và cô, duy trì rất lâu rất lâu, mới ngừng lại.
Hơi thở của anh và cô đều rất không ổn định, bọn họ không hề nói gì, lòng hiểu mà không nói ôm chặt đối phương.
Pháo hoa đã tan mất, bờ biển khôi phục yên tĩnh, ngoại trừ nước biển và tiếng gió biển, không còn tiếng vang nào khác.
Ánh trăng chân trời, chiếu nhàn nhạt toàn bộ thế giới, kéo thân ảnh của anh và cô rất dài rất dài.
Thời gian tí tách lưu chuyển, trên bãi biển vốn là rất náo nhiệt, âm thanh dần dần bắt đầu nhỏ đi, không ít người đã rời đi, ngay cà tiếng xe nơi đường lớn Tân Hải không xa đều có vẻ hơi rải rác.
Nhưng anh và cô còn đang ôm ấp, không có bất kỳ dấu vết tách ra nào.
Nếu như có thể, cô và anh, thật rất hy vọng thời gian liền dừng lại như vậy.
Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc chính mình và Tô Chi Niệm yên tĩnh ôm nhau bao lâu, bỗng nhiên nơi xa truyền tới một giọng nữ: “Ông xã, mau nhìn, có sao băng!”
Theo sau đó có người kêu thét hưng phấn phối hợp theo: “Chao ôi, thật có sao băng, hơn nữa càng ngày càng nhiều nha...”
“Là mưa sao băng đó...”
Có thể là tiếng vang giọng nữ đó quá lớn, hấp dẫn tất cả du khách còn chưa rời khỏi bãi biển, mọi người đều nhìn về phía chân trời, sau đó tất cả mọi người đều kích động sôi trào lên theo.
“Thật là mưa sao băng kìa...”
“Chậc chậc, càng ngày càng nhiều, nhanh chụp ảnh đi...”
“A a a a, cậu biết không? Tớ lại có thể nhìn thấy mưa sao băng ở Hải Nam...”
Tống Thanh Xuân tựa vào trong lòng Tô Chi Niệm, không cầm lòng nổi cũng ngẩng đầu lên theo, thật giống như những người kia đã nói, trên chân trời biển cả, chảy xẹt qua một cái lại một cái.
Một giây sau Tống Thanh Xuân liền buông tay Tô Chi Niệm ra, hai tay tạo thành chữ thập, bày ra bộ dạng rất thành kính, trước khi cô chuẩn bị ước nguyện, cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đứng bất động, nhịn không được thúc giục một câu: “Tô Chi Niệm, anh cũng cầu nguyện đi!”
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, tuy rằng cảm thấy cách làm này của cô rất ấu trĩ, lại vẫn theo cô tùy ý ấu trĩ một lần, học bộ dáng của cô, hai tay cũng tạo thành chữ thập ở trước mặt.
Hai người yên lặng không tiếng động một lúc, Tống Thanh Xuân cầu nguyện xong, lúc mở to mắt, Tô Chi Niệm đã mở to mắt ra, đang ngửa đầu, nhìn sao băng không ngừng xẹt qua chân trời.
Đám người nơi không xa, vào lúc phấn khởi nhất, không biết là ai, đối diện biển cả và sao băng, kéo giọng cực lực hô một câu: “Triệu Hiểu Nhu, anh muốn cưới em làm vợ, cả đời không rời không bỏ, xin hỏi em có bằng lòng không?”
“Em bằng lòng!” Theo sau vang lên là một giọng nữ.
Những người khác giống như là chịu cảm nhiễm, cũng nối liền không dứt bắt đầu gọi lên theo, hơn nữa một tiếng còn vang hơn một tiếng.
“Tô Nam, em yêu anh!”
“Bà xã, anh sẽ không chọc em tức giận nữa!”
...
Tô Chi Niệm luôn nội liễm và lạnh nhạt, bỗng nhiên theo gió, đặt hai tay trên bờ môi, cũng hô to lên: “Tống Thanh Xuân, anh yêu em.”
Tô Chi Niệm cứng đờ một lát, một giây sau, một tay ôm lấy eo Tống Thanh Xuân, một tay nâng đầu cô, hung hăng hôn đáp lại cô.
Hai người anh và cô, giống như là con thú nhỏ tuyệt vọng, dùng hết toàn lực hôn đối phương, gặm cắn đối phương, làn môi của anh và cô đều bị dây dưa mài rách, mùi máu tanh tản ra ở môi răng và đầu ngón tay của anh, nhưng anh và cô vẫn không có bất kỳ gì dấu vết muốn tách ra nào, ngược lại càng ôm chặt hơn, hôn càng sâu, giống như hận không thể cứ như vậy hút đối phương vào trong cơ thể, dung nhập vào xương máu.
Bọn họ hôn đến quyết tuyệt, hôn đến cực nóng, hôn đến... bi thương.
Nụ hôn của anh và cô, duy trì rất lâu rất lâu, mới ngừng lại.
Hơi thở của anh và cô đều rất không ổn định, bọn họ không hề nói gì, lòng hiểu mà không nói ôm chặt đối phương.
Pháo hoa đã tan mất, bờ biển khôi phục yên tĩnh, ngoại trừ nước biển và tiếng gió biển, không còn tiếng vang nào khác.
Ánh trăng chân trời, chiếu nhàn nhạt toàn bộ thế giới, kéo thân ảnh của anh và cô rất dài rất dài.
Thời gian tí tách lưu chuyển, trên bãi biển vốn là rất náo nhiệt, âm thanh dần dần bắt đầu nhỏ đi, không ít người đã rời đi, ngay cà tiếng xe nơi đường lớn Tân Hải không xa đều có vẻ hơi rải rác.
Nhưng anh và cô còn đang ôm ấp, không có bất kỳ dấu vết tách ra nào.
Nếu như có thể, cô và anh, thật rất hy vọng thời gian liền dừng lại như vậy.
Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc chính mình và Tô Chi Niệm yên tĩnh ôm nhau bao lâu, bỗng nhiên nơi xa truyền tới một giọng nữ: “Ông xã, mau nhìn, có sao băng!”
Theo sau đó có người kêu thét hưng phấn phối hợp theo: “Chao ôi, thật có sao băng, hơn nữa càng ngày càng nhiều nha...”
“Là mưa sao băng đó...”
Có thể là tiếng vang giọng nữ đó quá lớn, hấp dẫn tất cả du khách còn chưa rời khỏi bãi biển, mọi người đều nhìn về phía chân trời, sau đó tất cả mọi người đều kích động sôi trào lên theo.
“Thật là mưa sao băng kìa...”
“Chậc chậc, càng ngày càng nhiều, nhanh chụp ảnh đi...”
“A a a a, cậu biết không? Tớ lại có thể nhìn thấy mưa sao băng ở Hải Nam...”
Tống Thanh Xuân tựa vào trong lòng Tô Chi Niệm, không cầm lòng nổi cũng ngẩng đầu lên theo, thật giống như những người kia đã nói, trên chân trời biển cả, chảy xẹt qua một cái lại một cái.
Một giây sau Tống Thanh Xuân liền buông tay Tô Chi Niệm ra, hai tay tạo thành chữ thập, bày ra bộ dạng rất thành kính, trước khi cô chuẩn bị ước nguyện, cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đứng bất động, nhịn không được thúc giục một câu: “Tô Chi Niệm, anh cũng cầu nguyện đi!”
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, tuy rằng cảm thấy cách làm này của cô rất ấu trĩ, lại vẫn theo cô tùy ý ấu trĩ một lần, học bộ dáng của cô, hai tay cũng tạo thành chữ thập ở trước mặt.
Hai người yên lặng không tiếng động một lúc, Tống Thanh Xuân cầu nguyện xong, lúc mở to mắt, Tô Chi Niệm đã mở to mắt ra, đang ngửa đầu, nhìn sao băng không ngừng xẹt qua chân trời.
Đám người nơi không xa, vào lúc phấn khởi nhất, không biết là ai, đối diện biển cả và sao băng, kéo giọng cực lực hô một câu: “Triệu Hiểu Nhu, anh muốn cưới em làm vợ, cả đời không rời không bỏ, xin hỏi em có bằng lòng không?”
“Em bằng lòng!” Theo sau vang lên là một giọng nữ.
Những người khác giống như là chịu cảm nhiễm, cũng nối liền không dứt bắt đầu gọi lên theo, hơn nữa một tiếng còn vang hơn một tiếng.
“Tô Nam, em yêu anh!”
“Bà xã, anh sẽ không chọc em tức giận nữa!”
...
Tô Chi Niệm luôn nội liễm và lạnh nhạt, bỗng nhiên theo gió, đặt hai tay trên bờ môi, cũng hô to lên: “Tống Thanh Xuân, anh yêu em.”
/1091
|