Editor: May
Tống Thanh Xuân có chút không dám tin tưởng quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Anh ấu trĩ mà lại tiếp khí đất (đây là từ ngôn ngữ phổ biến dùng để miêu tả hành động tự nhiên xuất phát từ nguyện vọng của mình) như vậy, là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Mà Tô Chi Niệm giống như là không phát hiện được gì, đối diện với sao băng chân trời, hò hét một lần rồi một lần: “Tống Thanh Xuân, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em...”
Tống Thanh Xuân ngưng mắt nhìn mặt nghiêng của Tô Chi Niệm một lả, cũng nâng tay lên, đặt trên bờ môi, dùng hết khí lực toàn thân lớn tiếng hò hét: “Tô Chi Niệm, em cũng yêu anh, em cũng yêu anh, em cũng yêu anh...”
Đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân gọi đến cổ họng khàn khàn, sức cùng lực kiệt, mới ngừng lại.
Sao băng chân trời bắt đầu trở nên ít đi, Tô Chi Niệm thở hồng hộc quay đầu, nhìn thoáng qua dung nhan ngửa đầu của Tống Thanh Xuân, sau đó quay đầu, theo tầm mắt của cô nhìn sao băng chân trời, tiếp tục mở miệng lặp lại lời nói mình hò hét vô số lần thêm lần nữa: “Tống Thanh Xuân, anh yêu em...”
Anh không đợi được cô hồi đáp, liền tự ý nói tiếp, tiếng nói anh rất thấp, chỉ có hai người anh và cô có thể nghe thấy: “... Anh là thật rất yêu em... Thật sự rất yêu anh...”
Khóe môi Tống Thanh Xuân cong lên một độ cong rất xinh đẹp, tầm mắt của cô nhìn chằm chằm sao băng chân trời, không có dời đi, cô “ừ” nặng nề một tiếng: “... Em cũng vậy, em cũng là thật rất yêu anh, thật sự rất yêu anh...”
Cô dừng lại, lại bổ sung một câu: “Tô Chi Niệm.”
Anh giống như cô, đều là nhìn chân trời, không có nhìn tới đối phương, sau khi anh trầm mặc thật lâu, lại mở miệng: “Tống Thanh Xuân, em biết nguyện vọng vừa rồi của anh là gì không?”
Tống Thanh Xuân giống như là biết cái gì đó, hô hấp hơi ngừng lại một chút, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm chân trời, lắc lắc đầu, không nói gì.
Gió biển thổi tới ào ào, thổi tóc Tô Chi Niệm đến rối một nùi, anh nhẹ chớp chớp mắt, nói tiếp: “Anh hy vọng Tống Thanh Xuân anh rất yêu, có thể luôn luôn ở trong thiên đường.”
Đáy mắt Tống Thanh Xuân có sương mù chậm rãi dâng lên, cô nỗ lực tăng khóe môi, vẫn không có nói chuyện, bởi vì cô biết, lời của anh còn chưa nói hết.
Tô Chi Niệm tiếp tục mở miệng, ngữ khí đặc biệt bình tĩnh: “Tống Thanh Xuân, em bằng lòng giúp anh thực hiện nguyện vọng này không?”
Tống Thanh Xuân há to miệng, ba chữ đơn giản “em bằng lòng”, lại không thể nào nói ra khỏi miệng.
“Tống Thanh Xuân, buông tha tình yêu với anh đi.”
Nước mắt theo gò má Tống Thanh Xuân, cũng không khắc chế được nữa, liền trượt xuống.
Tô Chi Niệm ngửa đầu, nhìn chân trời, vẫn là loại ngữ điệu không nhanh không chậm kia: “Tống Thanh Xuân, ở lại thiên đường của em đi, đừng giống như anh, hắc ám lại tội ác.”
Lực đạo tăng khóe môi lên của Tống Thanh Xuân có chút cứng đờ, nước mắt chảy càng mãnh liệt.
Gió bờ biển, bỗng nhiên trở nên hơi lớn, thổi hai người anh và cô giống như đứng không vững, lung la lung lay.
Sau khi Tô Chi Niệm nhìn chân trời một hồi lâu, mới chậm rãi phun ra câu nói sau cùng của mình: “Tống Thanh Xuân, trở về Bắc Kinh, kết hôn với Tần Dĩ Nam đi.”
Hốc mắt của Tống Thanh Xuân đã rất ướt át, lần nữa trở nên càng ướt nhuận, đầu cô nâng quá lâu, cần cổ đều có chút chua xót, cô nỗ lực để cho nét mặt lộ ra tươi cười càng xinh đẹp càng xán lạn, cô nhẹ nhàng gật gật đầu về phía chân trời, câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, nước mắt liền cuộn trào mãnh liệt rơi xuống, rất nhanh liền thấm ướt gò má của cô, ngữ điệu cô ổn định, nhẹ giọng nói: “Được.”
Tống Thanh Xuân có chút không dám tin tưởng quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Anh ấu trĩ mà lại tiếp khí đất (đây là từ ngôn ngữ phổ biến dùng để miêu tả hành động tự nhiên xuất phát từ nguyện vọng của mình) như vậy, là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Mà Tô Chi Niệm giống như là không phát hiện được gì, đối diện với sao băng chân trời, hò hét một lần rồi một lần: “Tống Thanh Xuân, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em...”
Tống Thanh Xuân ngưng mắt nhìn mặt nghiêng của Tô Chi Niệm một lả, cũng nâng tay lên, đặt trên bờ môi, dùng hết khí lực toàn thân lớn tiếng hò hét: “Tô Chi Niệm, em cũng yêu anh, em cũng yêu anh, em cũng yêu anh...”
Đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân gọi đến cổ họng khàn khàn, sức cùng lực kiệt, mới ngừng lại.
Sao băng chân trời bắt đầu trở nên ít đi, Tô Chi Niệm thở hồng hộc quay đầu, nhìn thoáng qua dung nhan ngửa đầu của Tống Thanh Xuân, sau đó quay đầu, theo tầm mắt của cô nhìn sao băng chân trời, tiếp tục mở miệng lặp lại lời nói mình hò hét vô số lần thêm lần nữa: “Tống Thanh Xuân, anh yêu em...”
Anh không đợi được cô hồi đáp, liền tự ý nói tiếp, tiếng nói anh rất thấp, chỉ có hai người anh và cô có thể nghe thấy: “... Anh là thật rất yêu em... Thật sự rất yêu anh...”
Khóe môi Tống Thanh Xuân cong lên một độ cong rất xinh đẹp, tầm mắt của cô nhìn chằm chằm sao băng chân trời, không có dời đi, cô “ừ” nặng nề một tiếng: “... Em cũng vậy, em cũng là thật rất yêu anh, thật sự rất yêu anh...”
Cô dừng lại, lại bổ sung một câu: “Tô Chi Niệm.”
Anh giống như cô, đều là nhìn chân trời, không có nhìn tới đối phương, sau khi anh trầm mặc thật lâu, lại mở miệng: “Tống Thanh Xuân, em biết nguyện vọng vừa rồi của anh là gì không?”
Tống Thanh Xuân giống như là biết cái gì đó, hô hấp hơi ngừng lại một chút, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm chân trời, lắc lắc đầu, không nói gì.
Gió biển thổi tới ào ào, thổi tóc Tô Chi Niệm đến rối một nùi, anh nhẹ chớp chớp mắt, nói tiếp: “Anh hy vọng Tống Thanh Xuân anh rất yêu, có thể luôn luôn ở trong thiên đường.”
Đáy mắt Tống Thanh Xuân có sương mù chậm rãi dâng lên, cô nỗ lực tăng khóe môi, vẫn không có nói chuyện, bởi vì cô biết, lời của anh còn chưa nói hết.
Tô Chi Niệm tiếp tục mở miệng, ngữ khí đặc biệt bình tĩnh: “Tống Thanh Xuân, em bằng lòng giúp anh thực hiện nguyện vọng này không?”
Tống Thanh Xuân há to miệng, ba chữ đơn giản “em bằng lòng”, lại không thể nào nói ra khỏi miệng.
“Tống Thanh Xuân, buông tha tình yêu với anh đi.”
Nước mắt theo gò má Tống Thanh Xuân, cũng không khắc chế được nữa, liền trượt xuống.
Tô Chi Niệm ngửa đầu, nhìn chân trời, vẫn là loại ngữ điệu không nhanh không chậm kia: “Tống Thanh Xuân, ở lại thiên đường của em đi, đừng giống như anh, hắc ám lại tội ác.”
Lực đạo tăng khóe môi lên của Tống Thanh Xuân có chút cứng đờ, nước mắt chảy càng mãnh liệt.
Gió bờ biển, bỗng nhiên trở nên hơi lớn, thổi hai người anh và cô giống như đứng không vững, lung la lung lay.
Sau khi Tô Chi Niệm nhìn chân trời một hồi lâu, mới chậm rãi phun ra câu nói sau cùng của mình: “Tống Thanh Xuân, trở về Bắc Kinh, kết hôn với Tần Dĩ Nam đi.”
Hốc mắt của Tống Thanh Xuân đã rất ướt át, lần nữa trở nên càng ướt nhuận, đầu cô nâng quá lâu, cần cổ đều có chút chua xót, cô nỗ lực để cho nét mặt lộ ra tươi cười càng xinh đẹp càng xán lạn, cô nhẹ nhàng gật gật đầu về phía chân trời, câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, nước mắt liền cuộn trào mãnh liệt rơi xuống, rất nhanh liền thấm ướt gò má của cô, ngữ điệu cô ổn định, nhẹ giọng nói: “Được.”
/1091
|