Editor: May
Thật ra cũng chờ không được bao lâu đâu... Tống Tống cùng Tô Chi Niệm du ngoạn ở Lệ Giang, đến hiện tại vẫn còn chưa trở lại, sợ là sau khi trở lại Bắc Kinh, liền sẽ tới tìm anh giải trừ hôn ước đi?
Tần Dĩ Nam đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, nhưng sau khi Trình Thanh Thông im lặng một hồi, vẫn nửa tin nửa ngờ mở miệng, hỏi: “Anh... là muốn kết hôn... với tôi sao?”
“Ừ.” Tần Dĩ Nam gần như không chần chờ chút nào khẽ gật đầu, “Cưới cô.”
Nói xong, Tần Dĩ Nam liền quay đầu, nhìn sang hướng khác, không có chú ý đến Trình Thanh Thông trước mặt anh, sau khi nghe được anh nói hai chữ “Cưới cô”, đáy mắt có kinh hỉ chợt lóe lên.
Chẳng qua một giây sau, Trình Thanh Thông liền nhìn chằm chằm sườn mặt của Tần Dĩ Nam thất thần.
Không biết người đàn ông đang suy nghĩ gì, ánh mắt xa xôi, trên mặt luôn ôn tồn lễ độ của anh dâng lên một tầng bi thương như có như không.
Đáy lòng Trình Thanh Thông rầu rĩ đau một cái, theo hổ thẹn không thể đè giữ cuồn cuộn lên.
Anh là thích Tống tiểu thư đi? Bằng không tối hôm qua uống say, trong miệng sẽ không gọi đến đều là tên của Tống tiểu thư, nhưng anh thích Tống tiểu thư, lại bị cô chặn ngang một đao như vậy... Chỉ là, anh có thể lựa chọn không phụ trách mà...
Trình Thanh Thông cắn cắn khóe môi, nhịn không được nhẹ giọng mở miệng, hỏi ra nghi hoặc trong đáy lòng: “Anh... Vì sao muốn phụ trách? Anh...”
Thật ra Trình Thanh Thông muốn nói “Anh có thể không phụ trách”, chỉ là lời nói đến bờ môi, cô lại sợ chính mình thật nói như vậy, anh sẽ làm như vậy, cho nên lại nuốt trở vào.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm bầu trời sương mù xa xa, hơi chớp động lông mi hai cái, không nhìn Trình Thanh Thông, trực tiếp cho cô đáp án: “Là tôi uống say, phạm sai, đây đối với cô mà nói, đã rất ủy khuất, tôi nhất định phải phụ trách hành vi của mình.”
Ngữ điệu Tần Dĩ Nam ôn hòa, liền giống như là cái tát vang dội, hung hăng vung lên trên mặt Trình Thanh Thông, đánh đến gò má cô nóng lên, cô đến nhìn cũng không nhìn anh trực tiếp vội vàng quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thật ra cô nên phải vui mừng, Tần tiên sinh là một người đàn ông có lòng trách nhiệm, không giống như những người đàn ông trong thế giới vô biên kia, thích xem chơi đùa người khác thành trò chơi, sau khi kết thúc hoặc là cho tiền, hoặc là cho đồ quý giá, sau đó cắt đứt quan hệ, hai bên thoả thuận tiền bạc hàng hóa xong xuôi.
Nhưng mà, nhưng mà Tần Dĩ Nam có lòng trách nhiệm như vậy, khiến cho Trình Thanh Thông cảm thấy hổ thẹn.
Cả đời này của cô chưa từng làm qua người xấu, luôn đều cẩn thận đi làm một người tốt, nhưng cô không nghĩ tới, lần đầu tiên làm chuyện xấu trong cuộc đời mình, liền bắt nạt người hiền lành nhất như vậy...
Trình Thanh Thông càng nghĩ, đáy mắt càng chua nóng, cuối cùng cô rõ ràng trực tiếp đứng dậy từ trên ban công: “... Tôi đi đến công ty.”
Cô không đợi Tần Dĩ Nam hồi đáp, liền ôm quần áo trên ghế sofa lên, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Trình Thanh Thông thay xong quần áo, sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, cũng không dám tới gần bên cạnh Tần Dĩ Nam, cô lấy túi xách trên bàn trà, nói một câu “gặp lại sau”, liền nhanh chóng rời khỏi phòng.
Theo cửa bị một tiếng “cạch” nhẹ nhàng đóng lại, lúc này Tần Dĩ Nam mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc lâu nên đã có chút phiếm chua.
Lời anh vừa mới nói, đều là lời nói thật lòng, anh là thật muốn phụ trách, lần đầu tiên của một cô gái, bị anh vào lúc say rượu, coi thành thế thân đoạt đi, anh không có đạo lý không phụ trách.
Chỉ là, anh không nghĩ tới là, lần đầu tiên của mình, lại có thể không còn... dưới tình huống như vậy.
Thật ra cũng chờ không được bao lâu đâu... Tống Tống cùng Tô Chi Niệm du ngoạn ở Lệ Giang, đến hiện tại vẫn còn chưa trở lại, sợ là sau khi trở lại Bắc Kinh, liền sẽ tới tìm anh giải trừ hôn ước đi?
Tần Dĩ Nam đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, nhưng sau khi Trình Thanh Thông im lặng một hồi, vẫn nửa tin nửa ngờ mở miệng, hỏi: “Anh... là muốn kết hôn... với tôi sao?”
“Ừ.” Tần Dĩ Nam gần như không chần chờ chút nào khẽ gật đầu, “Cưới cô.”
Nói xong, Tần Dĩ Nam liền quay đầu, nhìn sang hướng khác, không có chú ý đến Trình Thanh Thông trước mặt anh, sau khi nghe được anh nói hai chữ “Cưới cô”, đáy mắt có kinh hỉ chợt lóe lên.
Chẳng qua một giây sau, Trình Thanh Thông liền nhìn chằm chằm sườn mặt của Tần Dĩ Nam thất thần.
Không biết người đàn ông đang suy nghĩ gì, ánh mắt xa xôi, trên mặt luôn ôn tồn lễ độ của anh dâng lên một tầng bi thương như có như không.
Đáy lòng Trình Thanh Thông rầu rĩ đau một cái, theo hổ thẹn không thể đè giữ cuồn cuộn lên.
Anh là thích Tống tiểu thư đi? Bằng không tối hôm qua uống say, trong miệng sẽ không gọi đến đều là tên của Tống tiểu thư, nhưng anh thích Tống tiểu thư, lại bị cô chặn ngang một đao như vậy... Chỉ là, anh có thể lựa chọn không phụ trách mà...
Trình Thanh Thông cắn cắn khóe môi, nhịn không được nhẹ giọng mở miệng, hỏi ra nghi hoặc trong đáy lòng: “Anh... Vì sao muốn phụ trách? Anh...”
Thật ra Trình Thanh Thông muốn nói “Anh có thể không phụ trách”, chỉ là lời nói đến bờ môi, cô lại sợ chính mình thật nói như vậy, anh sẽ làm như vậy, cho nên lại nuốt trở vào.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm bầu trời sương mù xa xa, hơi chớp động lông mi hai cái, không nhìn Trình Thanh Thông, trực tiếp cho cô đáp án: “Là tôi uống say, phạm sai, đây đối với cô mà nói, đã rất ủy khuất, tôi nhất định phải phụ trách hành vi của mình.”
Ngữ điệu Tần Dĩ Nam ôn hòa, liền giống như là cái tát vang dội, hung hăng vung lên trên mặt Trình Thanh Thông, đánh đến gò má cô nóng lên, cô đến nhìn cũng không nhìn anh trực tiếp vội vàng quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thật ra cô nên phải vui mừng, Tần tiên sinh là một người đàn ông có lòng trách nhiệm, không giống như những người đàn ông trong thế giới vô biên kia, thích xem chơi đùa người khác thành trò chơi, sau khi kết thúc hoặc là cho tiền, hoặc là cho đồ quý giá, sau đó cắt đứt quan hệ, hai bên thoả thuận tiền bạc hàng hóa xong xuôi.
Nhưng mà, nhưng mà Tần Dĩ Nam có lòng trách nhiệm như vậy, khiến cho Trình Thanh Thông cảm thấy hổ thẹn.
Cả đời này của cô chưa từng làm qua người xấu, luôn đều cẩn thận đi làm một người tốt, nhưng cô không nghĩ tới, lần đầu tiên làm chuyện xấu trong cuộc đời mình, liền bắt nạt người hiền lành nhất như vậy...
Trình Thanh Thông càng nghĩ, đáy mắt càng chua nóng, cuối cùng cô rõ ràng trực tiếp đứng dậy từ trên ban công: “... Tôi đi đến công ty.”
Cô không đợi Tần Dĩ Nam hồi đáp, liền ôm quần áo trên ghế sofa lên, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Trình Thanh Thông thay xong quần áo, sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, cũng không dám tới gần bên cạnh Tần Dĩ Nam, cô lấy túi xách trên bàn trà, nói một câu “gặp lại sau”, liền nhanh chóng rời khỏi phòng.
Theo cửa bị một tiếng “cạch” nhẹ nhàng đóng lại, lúc này Tần Dĩ Nam mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc lâu nên đã có chút phiếm chua.
Lời anh vừa mới nói, đều là lời nói thật lòng, anh là thật muốn phụ trách, lần đầu tiên của một cô gái, bị anh vào lúc say rượu, coi thành thế thân đoạt đi, anh không có đạo lý không phụ trách.
Chỉ là, anh không nghĩ tới là, lần đầu tiên của mình, lại có thể không còn... dưới tình huống như vậy.
/1091
|