Một trận đau nhức xương kịch liệt làm cho Lý Thanh Vân tỉnh lại từ hôn mê, dùng hết lực khí toàn thân mở mắt ra. Một khuôn mặt ân cần, khẩn trương, buồn vui của cha mẹ xuất hiện qua khe hở mí mắt, mơ hồ nghe được tiếng la khóc của họ.
- Tỉnh rồi, tỉnh rồi, con tôi đã tỉnh rồi, bác sĩ mau tới xem một chút ...
Tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, khiến cho tinh thần của Lý Thanh Vân hoảng hốt.
- Đây là đâu? Tôi làm sao vậy?
Không nhớ được nhiều lắm, chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng nổ đùng, đầu choáng váng, một đoạn tình cảnh đã xảy ra lóe lên trong đầu óc.
Sau đó, hắn lại lâm vào hôn mê.
...
Sau khi tốt nghiệp, Lý Thanh Vân ở thành phố Vân Hoang, công tác tại một công ty phần mềm cỡ trung, làm lập trình viên, chủ yếu là thiết kế trang web, vẫn luôn duy trì lĩnh vực này. Trên đường đi làm về, gặp núi lở, xe thương vụ của công ty bị một tảng đá lớn đè trúng ngay giữa đường lớn, đã xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng.
Sau đó ký ức chính là trống rỗng, dường như giãy dụa leo ra ngoài từ bên trong xe đã bị biến dạng, vừa bị đá vụn trên đỉnh núi lăn xuống không ngừng đập trúng, tựa hồ bị chôn sống, trong bóng đêm nghẹt thở.
Một lần nữa thanh tỉnh, nghe được cha mẹ đang cùng hộ sĩ thay thuốc tán gẫu. Nói mình phúc lớn mạng lớn, năng lực chữa lành vết thương cũng siêu cường, tay trái bị hòn đá đập đến máu thịt bầy nhầy, vốn tưởng rằng giữ không được, đã từng thương lượng qua cần phải cắt bỏ, không nghĩ tới đã kéo da non. Chỉ cần tỉnh lại, là có thể xuất viện được rồi.
Tay trái? Cần phải cắt? Đã khép lại? Lý Thanh Vân khẽ nhíu mày, nghe hộ sĩ vừa nói như vậy, hắn mới phát hiện chỗ cổ tay trái có chút dị thường, trong đau đớn mang theo xốp giòn ngứa, dường như có dị vật sinh trưởng ở trong thịt.
Hừ? Sự chú ý tập trung đến cổ tay trái, thân thể đột nhiên chấn động, một lực hút to lớn từ khối tảng đá sinh ra, đem thứ gì đó cực kỳ trọng yếu từ trong thân thể của mình rút đi.
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, liền phát hiện mình đi tới một cái không gian mông lung, bản thân mình bay lơ lửng giữa không trung, dưới chân là một mảnh ruộng nương đen thùi lùi, ước chừng ba bốn mẫu, chính giữa có một cái thủy đàm khói mù lượn lờ, mặt nước bóng loáng trong như gương, thần bí tịch mịch.
- Đây là địa phương nào? Tôi làm sao rồi? Chẳng lẽ tôi đã chết?
Nghĩ như vậy, hai gò má của Lý Thanh Vân càng thêm tái nhợt khó coi, không nhịn được hướng bốn phía quan sát.
Đây là một thế giới thu hẹp một mảnh u ám, ngoại trừ dưới chân đất và thủy đàm, cái gì cũng không thấy được.
- Đây là sự thật, đây là nước thật sao?
Tâm niệm vừa động, từ không trung trong nháy mắt hắn đã tới trên đất đen, hắn ngồi xổm xuống nắm lên một nắm đất, có sức nặng, có hương thơm phì nhiêu của đất, hết thảy thật chân thật.
Sau đó hắn lại tới bên đầm nước, bởi vì không khống chế được tốc độ, vèo một tiếng, vọt tới trong đầm nước. Hắn hoảng sợ, hú lên quái dị, nghĩ đến sẽ bị rớt vào trong đầm nước, lại phát hiện mình trôi lơ lửng trên mặt nước.
- Này...
Lý Thanh Vân bối rối, thời gian dài sinh sống làm một lập trình viên khiến cho đầu của hắn sinh ra một lượng xơ cứng nhất định.
- Nhất định mình đang nằm mơ, khẳng định đang nằm mơ. Cảnh trong mơ a, nhanh tạo ra một vị nữ thần đi, để tôi sùng bái!
Không phản ứng! Không gian vẫn như cũ yên tĩnh, vẫn không có một chút tức giận, không có một chút thanh âm.
- Không đúng, nhất định là chú ngữ nói sai rồi. Một lần nữa lảm nhảm: cảnh trong mơ a, nhanh biến ra một nữ thần tiếp khách đi!
- Vẫn không đúng sao? Đổi lại câu khác: Nữ thần a, nếu không ra, tôi liền đi ra ngoài á!
Vù! Góc nhìn vừa chuyển, Bản thân mình lại trở về bên trong một khối máu thịt quen thuộc, chính là thân thể của mình. Hắn đột nhiên mở mắt, giơ lên tay trái của mình. Phía trên có băng vải cuốn giống như xác ướp, không thấy được cái gì.
Dùng sức quá mạnh, đau đến mức há miệng:
- Oái! Chuyện gì xảy ra vậy?
- Ai, con thật sự tỉnh rồi? Chớ lộn xộn, đừng làm cho mình đau sẽ bất tỉnh nữa bây giờ, để mẹ đi gọi bác sĩ.
Nói xong, không đợi Lý Thanh Vân đáp lời, Trần Tú Chi liền vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, lớn tiếng gọi bác sĩ và hộ sĩ.
Nhìn thấy thân ảnh của mẹ lo lắng mừng rỡ, hắn dần dần an lòng, cảm thấy đây mới là thế giới chân thật, cảnh trong mơ là cái gì thật đáng ghét.
Thói quen quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện đây là một phòng giám hộ bệnh nặng, bên giường có cái nút gọi, nhưng họ là hộ nông dân vùng núi nên mẹ hắn hiển nhiên là không biết, vì vậy mới phải chạy ra phía ngoài gọi nhân viên y tế.
Với điều kiện kinh tế của nhà mình, khẳng định không thể ở trong phòng bệnh này, có lẽ là công ty bảo hiểm đứng ra lo liệu. Trên bàn có mấy hộp thực phẩm dinh dưỡng, còn có hai giỏ hoa quả, xem ra đã có người đến thăm mình.
Thân là lập trình viên, thực tế bạn bè không nhiều lắm, có thể có mấy người đến thăm mình, hắn đã thỏa mãn. Nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm nay, trên xe tính cả tài xế tổng cộng có tất cả năm người, không biết tình huống của những người khác như thế nào. Đang muốn tìm điện thoại di động, mẹ hắn đã dẫn theo bác sĩ trở lại, dường như đang bị bác sĩ dẫn đầu khiển trách cái gì.
Trần Tú Chi lúc ở nhà có tính cách cường thế, lúc này một câu cũng không dám nói, sụp mi thuận mắt đáp ứng, nói chuyện lấy lòng bác sĩ, chỉ cầu bác sĩ nhanh lên một chút khám cho con trai.
Nhìn thấy tóc hai bên thái dương của mẹ đã hoa râm mà bởi vì mình còn phải hạ mình nhỏ nhẹ với bác sĩ, khóe mắt Lý Thanh Vân có chút ươn ướt, bất mãn với thái độ của bác sĩ, hắn cũng biết không thể cáu kỉnh vào lúc này, nếu không mẹ sẽ càng thêm khó khăn.
Từ lúc vào trung học, thời gian nhìn thấy cha mẹ ngày càng ít hơn, bất tri bất giác, cha mẹ đã già nua, mà bản thân mình còn chưa từng có hiếu đạo, thật không phải là một đứa con trai tốt a, sau này phải dành nhiều thời gian bồi cha mẹ vậy.
Trải qua kiểm tra, thân thể Lý Thanh Vân đã không có gì đáng ngại, lập tức chuyển đến phòng bệnh bình thường. Thật ra hắn là muốn trực tiếp xuất viện, nhưng mẹ hắn nói cái gì cũng không đồng ý, nói là ở lại để quan sát theo dõi kiểm tra một chút.
Căn phòng bệnh bình thường này là phòng bốn người, có chút tranh cãi ầm ĩ, nhưng mà không khí lại tương đối khá. Mẹ hắn thấy hắn đã hết nguy hiểm, trên mặt cuối cùng cũng thấy nụ cười, kể cho hắn nghe tình hình lúc hắn hôn mê.
Lúc đó trên xe có năm người, chết ba người, Lý Thanh Vân và một gã kỹ thuật viên bị thương nặng. Khác biệt là Lý Thanh Vân trải qua cứu chữa, không có cắt bỏ bộ phận nào của cơ thể, đã khôi phục cơ bản khỏe mạnh. Mà người kia bị thương nặng đã cắt bỏ hai chân, trước mắt còn đang hôn mê, nghe bác sĩ nói, có khả năng biến thành người thực vật.
Còn một việc làm cho tâm tình Lý Thanh Vân trở nên nặng nề và phẫn nộ. Trong lúc hắn hôn mê, công ty đem hắn giao cho công ty bảo hiểm phụ trách, cũng không phái người đến thăm, mấy ngày hôm trước biết được cánh tay hắn không có cách nào khôi phục trong khoảng thời gian ngắn, đã sa thải hắn rồi.
Trần Tú Chi thấy con trai không vui, bận rộn an ủi:
- Công việc nguy hiểm như vậy, bọn họ không cho làm, ta cũng không cần. Xem con trận này gầy đấy, mẹ nhìn thật đau lòng. Thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày, vừa vặn nhân cơ hội trở về trong thôn dưỡng thương. À đúng rồi, cái anh phụ trách công ty của con nói, đã đem một tháng lương cuối cùng giải quyết chung với tiền thưởng chuyển cho con rồi. Mặt khác cho hai vạn tiền bồi thường, để cho mẹ ký tên vào một tờ… cái gì hiệp nghị đó.
- Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không sao, chẳng qua là cảm thấy công ty không có phúc hậu, khi dễ người đàng hoàng. Vậy thì quên đi, hết thảy đợi dưỡng thương khỏe rồi nói sau. Ngày mai xuất viện đi, trong nhà còn nhiều việc bề bộn, đừng để lỡ chánh sự. Cha ở nhà một mình không được, bận rộn không hết việc.
Đối với hiệp nghị đã ký qua, sợ mẹ lo lắng, nên hắn không nhắc lại chuyện này, hiểu rõ bị công ty lừa là được.
Nghe mẹ hắn nói đâu đâu về những chuyện phát sinh gần nhất, hắn đã biết hai ngày trước cha hắn đã về nhà, việc nhà nông đang bề bộn, chính là thời điểm đang vào vụ, không thể bỏ được.
Điện thoại di động trong tai nạn xe đã bị hư rồi, chỉ còn lại một cái xác hư, ở chỗ này cũng không liên lạc được bằng hữu. Nóng lòng, không để ý mẹ hắn phản đối, ngày thứ hai liền xuất viện. Công ty bảo hiểm phái người xử lý viện phí liên quan, sau đó từng người rời đi.
Lý Thanh Vân vội vã về nhà, chủ yếu muốn thí nghiệm không gian thần bí. Đã có đất, hắn đã nghĩ đến trồng chủng hoa mầu nào, cho dù sống và làm việc tại thành phố đã bao nhiêu năm, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn là một người nông dân, là nhà nông nhị đại trong truyền thuyết.
Tại thành phố Vân Hoang hắn thuê một căn phòng, có một ban công nhỏ. Trên ban công trồng đầy hoa cỏ, còn có chút cọng hoa tỏi non, thông, thậm chí còn có hai cây nhân sâm. Góc tường có một hồ cá thủy tinh nhỏ, bên trong có ba con cá vàng đã sắp chết đói, cái bụng nổi lềnh bềnh xoay quanh, nhiều lắm là còn một hơi.
Phòng khách và phòng ngủ sắp xếp rất loạn, còn có vài món quần áo nữ nhân, đều bị Trần Tú Chi không để mắt đến, sau khi dọn dẹp sơ qua, trực tiếp đem đám quần áo nữ nhân ném vào túi rác. Nằm viện mười mấy ngày, đừng nói đến thăm, ngay cả điện thoại cũng không có, nữ nhân như vậy không có cũng được.
Lý Thanh Vân âm thầm cười khổ, quan hệ giữa hắn và Tần Dao, không thể nói ai đúng ai sai, trước khi xảy ra chuyện đã náo loạn chia tay, hiện tại chỉ có chấp nhận sự thật mà thôi. Quần áo quan trọng cô ta đã sớm mang đi, còn lại chỉ có quần áo cũ không mặc nữa mới bị bỏ lại.
- Này, nhanh vào trong phòng nằm nghỉ một chút, chờ mẹ thu thập một chút rồi mẹ đi nấu cơm.
Trần Tú Chi vừa dọn dẹp vừa nói.
- Mẹ, không sao, con chỉ bị thương cánh tay, trên người và chân không một chút tổn thương. Trong bệnh viện đã ngủ mười mấy ngày, xương cốt đều mỏi.
Sớm biết bò ra ngoài sẽ bị đá rơi đập trúng cánh tay, đã núp ở trong xe không ra ngoài rồi. Nhưng... Phúc họa tương y, không ra ngoài thì sao có được một cái không gian kỳ dị nơi cổ tay chứ!
Nghĩ tới chỗ nầy, trong lòng hắn vẫn không đè nén được kích động, đứng ở hồ cá nhỏ, trái tim dần chìm vào tay trái chỗ có dị vật. Tâm thần bỗng chấn động, linh hồn tựa như bị rút đi, bản thân lại xuất hiện tại không gian mông lung.
- Làm sao đem được hồ cá vàng nhỏ mang vào trong hồ nước trong Không Gian bây giờ?
Tâm vừa nghĩ tới cá vàng nhỏ trong thế giới hiện thật, không ngờ linh hồn của bản thân mình trong nháy mắt xuất hiện ở trong thủy hang, dùng năng lượng cổ quái bao lấy hai con cá vàng, đảo mắt lại trở về không gian kỳ dị.
Lạch cạch! Hai con cá vàng nhỏ được ném vào thủy đàm! Vốn là nửa chết nửa sống, cá vàng đột nhiên tỉnh lại, vui sướng bơi lội tung tăng..., hưng phấn lượn qua lượn lại, tựa như đang uống nước, đâu còn rảnh rỗi phơi cái bụng?
- Đây là...
Lý Thanh Vân sửng sốt hồi lâu, nhớ lại quá trình vừa rồi đem cá vàng mang vào không gian kỳ dị, dường như tâm niệm vừa động liền hoàn thành. Sau khi hoàn thành, chỉ có tinh thần có chút ít mệt mỏi.
Vì quen thuộc quá trình vận chuyển, hắn đem mục tiêu nhắm ngay hai chậu nhân sâm nơi góc tối. Hai cây nhân sâm này mới được một năm, hắn mua được từ trên trang web Đào Bảo, mua mười mấy cây, cuối cùng chỉ sống được hai cây. Một năm trời chỉ mọc có ba nhánh lá, bởi vì trong chậu dinh dưỡng không đủ, yếu ớt như tùy thời đều khô héo.
Vèo! Vèo! Lý Thanh Vân vô cùng hăng hái, ngay cả cái chậu cũng dọn vào không gian kỳ dị. Chậu nhân sâm vừa đem đến trong đất đen ở không gian kỳ dị, hắn đã cảm thấy trước mắt tối sầm, mệt mỏi thiếu chút nữa té xỉu.
Trong không gian bây giờ hư ảo không bóng người, thật sự là vậy, hắn mềm nhũn ngồi ở trên nền đất đen, lau mồ hôi dày đặc trên mặt. Mùi mồ hôi dị thường gay mũi, có cổ mùi chua, rơi vào đường cùng, hắn thấy đầm nước có chút nước sạch, lấy xối trên người mình.
Xoạt! Lạnh như băng, thật sảng khoái, hắn không nhịn được đánh cái rùng mình, tất cả mùi lạ và mệt mỏi rất nhanh được tiêu trừ. Nước ở nơi này, quả thực là quỳnh tương linh dịch a!
Tắm có công dụng lớn như vậy, không biết uống thì như thế nào nhỉ? Nghĩ tới là làm, nhưng mà vô luận làm như thế nào đem nước hướng miệng uống nhưng cũng không uống được. Đối mặt với linh dịch, linh hồn hư ảo như si.
- Không thể uống hay không uống được? Quên đi, trước tiên đem nhân sâm trồng cho tốt, sau đó đem linh thủy tới thế giới bên ngoài, thử một chút xem có thể uống được hay không?
Mang theo nguyện vọng tốt đẹp, Lý Thanh Vân đem nhân sâm trồng vào trong đất đen.
- Tỉnh rồi, tỉnh rồi, con tôi đã tỉnh rồi, bác sĩ mau tới xem một chút ...
Tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, khiến cho tinh thần của Lý Thanh Vân hoảng hốt.
- Đây là đâu? Tôi làm sao vậy?
Không nhớ được nhiều lắm, chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng nổ đùng, đầu choáng váng, một đoạn tình cảnh đã xảy ra lóe lên trong đầu óc.
Sau đó, hắn lại lâm vào hôn mê.
...
Sau khi tốt nghiệp, Lý Thanh Vân ở thành phố Vân Hoang, công tác tại một công ty phần mềm cỡ trung, làm lập trình viên, chủ yếu là thiết kế trang web, vẫn luôn duy trì lĩnh vực này. Trên đường đi làm về, gặp núi lở, xe thương vụ của công ty bị một tảng đá lớn đè trúng ngay giữa đường lớn, đã xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng.
Sau đó ký ức chính là trống rỗng, dường như giãy dụa leo ra ngoài từ bên trong xe đã bị biến dạng, vừa bị đá vụn trên đỉnh núi lăn xuống không ngừng đập trúng, tựa hồ bị chôn sống, trong bóng đêm nghẹt thở.
Một lần nữa thanh tỉnh, nghe được cha mẹ đang cùng hộ sĩ thay thuốc tán gẫu. Nói mình phúc lớn mạng lớn, năng lực chữa lành vết thương cũng siêu cường, tay trái bị hòn đá đập đến máu thịt bầy nhầy, vốn tưởng rằng giữ không được, đã từng thương lượng qua cần phải cắt bỏ, không nghĩ tới đã kéo da non. Chỉ cần tỉnh lại, là có thể xuất viện được rồi.
Tay trái? Cần phải cắt? Đã khép lại? Lý Thanh Vân khẽ nhíu mày, nghe hộ sĩ vừa nói như vậy, hắn mới phát hiện chỗ cổ tay trái có chút dị thường, trong đau đớn mang theo xốp giòn ngứa, dường như có dị vật sinh trưởng ở trong thịt.
Hừ? Sự chú ý tập trung đến cổ tay trái, thân thể đột nhiên chấn động, một lực hút to lớn từ khối tảng đá sinh ra, đem thứ gì đó cực kỳ trọng yếu từ trong thân thể của mình rút đi.
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, liền phát hiện mình đi tới một cái không gian mông lung, bản thân mình bay lơ lửng giữa không trung, dưới chân là một mảnh ruộng nương đen thùi lùi, ước chừng ba bốn mẫu, chính giữa có một cái thủy đàm khói mù lượn lờ, mặt nước bóng loáng trong như gương, thần bí tịch mịch.
- Đây là địa phương nào? Tôi làm sao rồi? Chẳng lẽ tôi đã chết?
Nghĩ như vậy, hai gò má của Lý Thanh Vân càng thêm tái nhợt khó coi, không nhịn được hướng bốn phía quan sát.
Đây là một thế giới thu hẹp một mảnh u ám, ngoại trừ dưới chân đất và thủy đàm, cái gì cũng không thấy được.
- Đây là sự thật, đây là nước thật sao?
Tâm niệm vừa động, từ không trung trong nháy mắt hắn đã tới trên đất đen, hắn ngồi xổm xuống nắm lên một nắm đất, có sức nặng, có hương thơm phì nhiêu của đất, hết thảy thật chân thật.
Sau đó hắn lại tới bên đầm nước, bởi vì không khống chế được tốc độ, vèo một tiếng, vọt tới trong đầm nước. Hắn hoảng sợ, hú lên quái dị, nghĩ đến sẽ bị rớt vào trong đầm nước, lại phát hiện mình trôi lơ lửng trên mặt nước.
- Này...
Lý Thanh Vân bối rối, thời gian dài sinh sống làm một lập trình viên khiến cho đầu của hắn sinh ra một lượng xơ cứng nhất định.
- Nhất định mình đang nằm mơ, khẳng định đang nằm mơ. Cảnh trong mơ a, nhanh tạo ra một vị nữ thần đi, để tôi sùng bái!
Không phản ứng! Không gian vẫn như cũ yên tĩnh, vẫn không có một chút tức giận, không có một chút thanh âm.
- Không đúng, nhất định là chú ngữ nói sai rồi. Một lần nữa lảm nhảm: cảnh trong mơ a, nhanh biến ra một nữ thần tiếp khách đi!
- Vẫn không đúng sao? Đổi lại câu khác: Nữ thần a, nếu không ra, tôi liền đi ra ngoài á!
Vù! Góc nhìn vừa chuyển, Bản thân mình lại trở về bên trong một khối máu thịt quen thuộc, chính là thân thể của mình. Hắn đột nhiên mở mắt, giơ lên tay trái của mình. Phía trên có băng vải cuốn giống như xác ướp, không thấy được cái gì.
Dùng sức quá mạnh, đau đến mức há miệng:
- Oái! Chuyện gì xảy ra vậy?
- Ai, con thật sự tỉnh rồi? Chớ lộn xộn, đừng làm cho mình đau sẽ bất tỉnh nữa bây giờ, để mẹ đi gọi bác sĩ.
Nói xong, không đợi Lý Thanh Vân đáp lời, Trần Tú Chi liền vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, lớn tiếng gọi bác sĩ và hộ sĩ.
Nhìn thấy thân ảnh của mẹ lo lắng mừng rỡ, hắn dần dần an lòng, cảm thấy đây mới là thế giới chân thật, cảnh trong mơ là cái gì thật đáng ghét.
Thói quen quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện đây là một phòng giám hộ bệnh nặng, bên giường có cái nút gọi, nhưng họ là hộ nông dân vùng núi nên mẹ hắn hiển nhiên là không biết, vì vậy mới phải chạy ra phía ngoài gọi nhân viên y tế.
Với điều kiện kinh tế của nhà mình, khẳng định không thể ở trong phòng bệnh này, có lẽ là công ty bảo hiểm đứng ra lo liệu. Trên bàn có mấy hộp thực phẩm dinh dưỡng, còn có hai giỏ hoa quả, xem ra đã có người đến thăm mình.
Thân là lập trình viên, thực tế bạn bè không nhiều lắm, có thể có mấy người đến thăm mình, hắn đã thỏa mãn. Nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm nay, trên xe tính cả tài xế tổng cộng có tất cả năm người, không biết tình huống của những người khác như thế nào. Đang muốn tìm điện thoại di động, mẹ hắn đã dẫn theo bác sĩ trở lại, dường như đang bị bác sĩ dẫn đầu khiển trách cái gì.
Trần Tú Chi lúc ở nhà có tính cách cường thế, lúc này một câu cũng không dám nói, sụp mi thuận mắt đáp ứng, nói chuyện lấy lòng bác sĩ, chỉ cầu bác sĩ nhanh lên một chút khám cho con trai.
Nhìn thấy tóc hai bên thái dương của mẹ đã hoa râm mà bởi vì mình còn phải hạ mình nhỏ nhẹ với bác sĩ, khóe mắt Lý Thanh Vân có chút ươn ướt, bất mãn với thái độ của bác sĩ, hắn cũng biết không thể cáu kỉnh vào lúc này, nếu không mẹ sẽ càng thêm khó khăn.
Từ lúc vào trung học, thời gian nhìn thấy cha mẹ ngày càng ít hơn, bất tri bất giác, cha mẹ đã già nua, mà bản thân mình còn chưa từng có hiếu đạo, thật không phải là một đứa con trai tốt a, sau này phải dành nhiều thời gian bồi cha mẹ vậy.
Trải qua kiểm tra, thân thể Lý Thanh Vân đã không có gì đáng ngại, lập tức chuyển đến phòng bệnh bình thường. Thật ra hắn là muốn trực tiếp xuất viện, nhưng mẹ hắn nói cái gì cũng không đồng ý, nói là ở lại để quan sát theo dõi kiểm tra một chút.
Căn phòng bệnh bình thường này là phòng bốn người, có chút tranh cãi ầm ĩ, nhưng mà không khí lại tương đối khá. Mẹ hắn thấy hắn đã hết nguy hiểm, trên mặt cuối cùng cũng thấy nụ cười, kể cho hắn nghe tình hình lúc hắn hôn mê.
Lúc đó trên xe có năm người, chết ba người, Lý Thanh Vân và một gã kỹ thuật viên bị thương nặng. Khác biệt là Lý Thanh Vân trải qua cứu chữa, không có cắt bỏ bộ phận nào của cơ thể, đã khôi phục cơ bản khỏe mạnh. Mà người kia bị thương nặng đã cắt bỏ hai chân, trước mắt còn đang hôn mê, nghe bác sĩ nói, có khả năng biến thành người thực vật.
Còn một việc làm cho tâm tình Lý Thanh Vân trở nên nặng nề và phẫn nộ. Trong lúc hắn hôn mê, công ty đem hắn giao cho công ty bảo hiểm phụ trách, cũng không phái người đến thăm, mấy ngày hôm trước biết được cánh tay hắn không có cách nào khôi phục trong khoảng thời gian ngắn, đã sa thải hắn rồi.
Trần Tú Chi thấy con trai không vui, bận rộn an ủi:
- Công việc nguy hiểm như vậy, bọn họ không cho làm, ta cũng không cần. Xem con trận này gầy đấy, mẹ nhìn thật đau lòng. Thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày, vừa vặn nhân cơ hội trở về trong thôn dưỡng thương. À đúng rồi, cái anh phụ trách công ty của con nói, đã đem một tháng lương cuối cùng giải quyết chung với tiền thưởng chuyển cho con rồi. Mặt khác cho hai vạn tiền bồi thường, để cho mẹ ký tên vào một tờ… cái gì hiệp nghị đó.
- Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không sao, chẳng qua là cảm thấy công ty không có phúc hậu, khi dễ người đàng hoàng. Vậy thì quên đi, hết thảy đợi dưỡng thương khỏe rồi nói sau. Ngày mai xuất viện đi, trong nhà còn nhiều việc bề bộn, đừng để lỡ chánh sự. Cha ở nhà một mình không được, bận rộn không hết việc.
Đối với hiệp nghị đã ký qua, sợ mẹ lo lắng, nên hắn không nhắc lại chuyện này, hiểu rõ bị công ty lừa là được.
Nghe mẹ hắn nói đâu đâu về những chuyện phát sinh gần nhất, hắn đã biết hai ngày trước cha hắn đã về nhà, việc nhà nông đang bề bộn, chính là thời điểm đang vào vụ, không thể bỏ được.
Điện thoại di động trong tai nạn xe đã bị hư rồi, chỉ còn lại một cái xác hư, ở chỗ này cũng không liên lạc được bằng hữu. Nóng lòng, không để ý mẹ hắn phản đối, ngày thứ hai liền xuất viện. Công ty bảo hiểm phái người xử lý viện phí liên quan, sau đó từng người rời đi.
Lý Thanh Vân vội vã về nhà, chủ yếu muốn thí nghiệm không gian thần bí. Đã có đất, hắn đã nghĩ đến trồng chủng hoa mầu nào, cho dù sống và làm việc tại thành phố đã bao nhiêu năm, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn là một người nông dân, là nhà nông nhị đại trong truyền thuyết.
Tại thành phố Vân Hoang hắn thuê một căn phòng, có một ban công nhỏ. Trên ban công trồng đầy hoa cỏ, còn có chút cọng hoa tỏi non, thông, thậm chí còn có hai cây nhân sâm. Góc tường có một hồ cá thủy tinh nhỏ, bên trong có ba con cá vàng đã sắp chết đói, cái bụng nổi lềnh bềnh xoay quanh, nhiều lắm là còn một hơi.
Phòng khách và phòng ngủ sắp xếp rất loạn, còn có vài món quần áo nữ nhân, đều bị Trần Tú Chi không để mắt đến, sau khi dọn dẹp sơ qua, trực tiếp đem đám quần áo nữ nhân ném vào túi rác. Nằm viện mười mấy ngày, đừng nói đến thăm, ngay cả điện thoại cũng không có, nữ nhân như vậy không có cũng được.
Lý Thanh Vân âm thầm cười khổ, quan hệ giữa hắn và Tần Dao, không thể nói ai đúng ai sai, trước khi xảy ra chuyện đã náo loạn chia tay, hiện tại chỉ có chấp nhận sự thật mà thôi. Quần áo quan trọng cô ta đã sớm mang đi, còn lại chỉ có quần áo cũ không mặc nữa mới bị bỏ lại.
- Này, nhanh vào trong phòng nằm nghỉ một chút, chờ mẹ thu thập một chút rồi mẹ đi nấu cơm.
Trần Tú Chi vừa dọn dẹp vừa nói.
- Mẹ, không sao, con chỉ bị thương cánh tay, trên người và chân không một chút tổn thương. Trong bệnh viện đã ngủ mười mấy ngày, xương cốt đều mỏi.
Sớm biết bò ra ngoài sẽ bị đá rơi đập trúng cánh tay, đã núp ở trong xe không ra ngoài rồi. Nhưng... Phúc họa tương y, không ra ngoài thì sao có được một cái không gian kỳ dị nơi cổ tay chứ!
Nghĩ tới chỗ nầy, trong lòng hắn vẫn không đè nén được kích động, đứng ở hồ cá nhỏ, trái tim dần chìm vào tay trái chỗ có dị vật. Tâm thần bỗng chấn động, linh hồn tựa như bị rút đi, bản thân lại xuất hiện tại không gian mông lung.
- Làm sao đem được hồ cá vàng nhỏ mang vào trong hồ nước trong Không Gian bây giờ?
Tâm vừa nghĩ tới cá vàng nhỏ trong thế giới hiện thật, không ngờ linh hồn của bản thân mình trong nháy mắt xuất hiện ở trong thủy hang, dùng năng lượng cổ quái bao lấy hai con cá vàng, đảo mắt lại trở về không gian kỳ dị.
Lạch cạch! Hai con cá vàng nhỏ được ném vào thủy đàm! Vốn là nửa chết nửa sống, cá vàng đột nhiên tỉnh lại, vui sướng bơi lội tung tăng..., hưng phấn lượn qua lượn lại, tựa như đang uống nước, đâu còn rảnh rỗi phơi cái bụng?
- Đây là...
Lý Thanh Vân sửng sốt hồi lâu, nhớ lại quá trình vừa rồi đem cá vàng mang vào không gian kỳ dị, dường như tâm niệm vừa động liền hoàn thành. Sau khi hoàn thành, chỉ có tinh thần có chút ít mệt mỏi.
Vì quen thuộc quá trình vận chuyển, hắn đem mục tiêu nhắm ngay hai chậu nhân sâm nơi góc tối. Hai cây nhân sâm này mới được một năm, hắn mua được từ trên trang web Đào Bảo, mua mười mấy cây, cuối cùng chỉ sống được hai cây. Một năm trời chỉ mọc có ba nhánh lá, bởi vì trong chậu dinh dưỡng không đủ, yếu ớt như tùy thời đều khô héo.
Vèo! Vèo! Lý Thanh Vân vô cùng hăng hái, ngay cả cái chậu cũng dọn vào không gian kỳ dị. Chậu nhân sâm vừa đem đến trong đất đen ở không gian kỳ dị, hắn đã cảm thấy trước mắt tối sầm, mệt mỏi thiếu chút nữa té xỉu.
Trong không gian bây giờ hư ảo không bóng người, thật sự là vậy, hắn mềm nhũn ngồi ở trên nền đất đen, lau mồ hôi dày đặc trên mặt. Mùi mồ hôi dị thường gay mũi, có cổ mùi chua, rơi vào đường cùng, hắn thấy đầm nước có chút nước sạch, lấy xối trên người mình.
Xoạt! Lạnh như băng, thật sảng khoái, hắn không nhịn được đánh cái rùng mình, tất cả mùi lạ và mệt mỏi rất nhanh được tiêu trừ. Nước ở nơi này, quả thực là quỳnh tương linh dịch a!
Tắm có công dụng lớn như vậy, không biết uống thì như thế nào nhỉ? Nghĩ tới là làm, nhưng mà vô luận làm như thế nào đem nước hướng miệng uống nhưng cũng không uống được. Đối mặt với linh dịch, linh hồn hư ảo như si.
- Không thể uống hay không uống được? Quên đi, trước tiên đem nhân sâm trồng cho tốt, sau đó đem linh thủy tới thế giới bên ngoài, thử một chút xem có thể uống được hay không?
Mang theo nguyện vọng tốt đẹp, Lý Thanh Vân đem nhân sâm trồng vào trong đất đen.
/20
|