Từ không gian kỳ dị trở lại thực tại, Lý Thanh Vân phát hiện một vấn đề. Mình ở trong không gian chơi đùa đã nửa ngày, mà mẫu thân vẫn còn ở trong phòng khách thu dọn đồ đạc, với tốc độ dọn dẹp của mẫu thân, cảm giác không có qua mấy phút.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Thời gian trong không gian và thực tế có khác biệt, thời gian tồn tại chênh lệch? Bất quá bây giờ không có thời gian suy tính những thứ này.
- Mẹ, mẹ nghỉ một lát đi, để con dọn dẹp cho.
Lý Thanh Vân áp chế nghi ngờ trong lòng, đi qua hỗ trợ.
- Nghỉ ngơi gì chứ, con bây giờ là bệnh nhân, đàng hoàng về phòng nằm nghỉ đi. Chờ thu thập xong, mẹ đi chợ mua chút thứ tốt, cho con bồi bổ thân thể, xem con đều gầy thành gì nha?
Trần Tú Chi càu nhàu tựa như oán trách, trong lời nói chứa đầy thương yêu, bộc lộ tình cảm trong lời nói.
Thật ra thân thể của Lý Thanh Vân cũng không yếu, cao gần một mét tám, lúc bình thường cũng chú ý rèn luyện, bắp thịt cũng không thiếu. Hoặc có thể chính vì bắp thịt tồn tại, khiến cho hắn có vẻ càng thêm gầy yếu. Dáng dấp cũng phù hợp thẩm mỹ quan của xã hội hiện đại, có vài phần khí chất minh tinh, không phải đã cua được bạn gái là hoa khôi ban ngoại ngữ đó sao.
- Mẹ, con đã hai mươi ba hai mươi bốn tuổi rồi, còn không thể chiếu cố bản thân mình được sao? Con đây không phải là gầy, là hình thể khỏe mạnh, người thành phố rất hứng thú với thể hình như con đấy.
Lý Thanh Vân giải thích.
- Đều gầy thành một bộ xương khô rồi, còn khỏe mạnh cái gì? Đi đi đi, ngồi qua một bên đi, không cần con hỗ trợ...
- Hèn chi lần trước con về nhà, chị nói con lười tay lười chân, thì ra đều là do mẹ nuông chiều đấy. Dọn dẹp cái phòng, mẹ cũng không cho làm.
- Ai biểu con của ta là sinh viên đại học duy nhất trong thôn đâu? Những chuyện lặt vặt này toàn bộ mẹ giúp con làm, trong lòng cũng vui a.
Thật ra hai năm qua cũng có người thi đậu trường đại học rồi, chỉ là mẹ luôn luôn kiêu ngạo cho rằng đậu chính quy mới là đại học chân chính a, đây cũng là chủ đề huyền diệu khó có được của bà ấy. Lý Thanh Vân biết đặc điểm này của bà, cũng chính vì theo ý bà, không hề tranh chấp chuyện này cùng bà.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lý Tú Chi vang lên. Đây là để dễ dàng liên lạc điện thoại với Lý Thanh Vân, bà mới nhịn đau sắm điện thoại di động. Điện thoại di động nói có vẻ tiện nghi, ưu đãi cũng nhiều, trong thôn chỉ có mấy bộ điện thoại di động, tất cả đều là nhắn tin.
Trần Tú Chi nhận điện thoại, ứng vài tiếng, đưa di động cho Lý Thanh Vân, nhắc nhở:
- Là Đại Hải gọi đấy, đứa bé này đối với con rất trượng nghĩa, trong lúc con hôn mê, đến thăm con hai ba lần đấy.
Lý Thanh Vân gật đầu, vừa nhận điện thoại chợt nghe tiếng nói rõ to của Hồ Đại Hải truyền ra:
- Tiểu Lý tử cậu không có ý tứ gì vậy, xuất viện cũng không nói cho ca ca đây biết một tiếng, làm hại ca ca lại chạy đến bệnh viện một chuyến. Tiểu Lý tử, cậu nói chuyện này làm sao bây giờ?
- Hải ca, Tể tướng ngài trong bụng có thể chống thuyền, tha cho tiểu đệ một lần này đi. Tại điện thoại di động của tiểu đệ bị hư chưa sửa, không có số điện thoại, hết thảy liên lạc đều không có. Được được được, đừng nói thỉnh cầu một lần, mời ca đi ăn tám mười lần cũng không ăn làm cho đệ nghèo được, đệ mới vừa có được hai vạn tiền bồi thường của công ty đây!
- Ha ha ha, ca ca ta không có ưu điểm gì lớn, chỉ có lòng dạ rộng lớn...
Hai người tám nhảm qua điện thoại, Trần Tú chi nói một tiếng với Lý Thanh Vân, sau đó xuống lầu đi mua thức ăn. Chợ bán thực phẩm ngay tại phụ cận tiểu khu, bà ấy cũng không sợ lạc đường.
Trong khi nói điện thoại Lý Thanh Vân để lộ ra ý tứ với Hồ Đại Hải là hắn sẽ trở về quê ở thôn núi dưỡng thương, Hồ Đại Hải hiểu được tình huống của hắn, cũng không nói thêm cái gì, ước định gặp mặt một lần trước khi hắn về quê, liền cúp điện thoại.
Hồ Đại Hải là bạn thời đại học của Lý Thanh Vân, bạn bè thân thiết cùng phòng ký túc xá, vốn là thi ngành vi tính, nhưng sáu tháng cuối năm, lại cứng rắn chuyển sang ngành kiến trúc hệ xây dựng. Đây không phải là hắn trâu bò, mà là cha hắn trâu bò a, từ nhỏ đã cố gắng, sau trở thành nhà đầu tư, nên yêu cầu đối với con cái cũng thay đổi cao lên.
Hàn huyên điện thoại làm cho miệng khô lưỡi khô, Lý Thanh Vân tìm cái chén sạch sẽ, muốn đem nước trong không gian đổ ra một ít. Thí nghiệm nửa ngày, rốt cuộc tìm được phương pháp thích hợp.
Rào rào! Nước từ trong ly tràn ra, nhanh chóng ngưng lại.
Tay quá mạnh, còn không khống chế được lượng nước lớn nhỏ ít nhiều.
Trong ly, chất nước trong suốt, tản ra sáng bóng mê người.
- Ảo giác, nhất định là ảo giác. Nước chính là nước, nào có cái gì sáng bóng mê người!
Trong lòng Lý Thanh Vân không ngừng lẩm bẩm, thử uống một hớp nhỏ.
Nước trong đàm trong Không Gian cá vàng không chết, nước này khẳng định là không có độc, nhưng không xác định được hậu quả sau khi uống, cho nên phải cẩn thận một chút, uống từng ngụm từng ngụm, thử xem lượng thích hợp có thể uống.
Một ngụm đi xuống, vị trong sạch ngọt lành, ngoại trừ mùi vị không tệ, thân thể không có phản ứng gì khác. Sau khi đem một chén nước uống cạn sạch toàn bộ, mới phát giác được bụng có tiếng xì xào vang lên, trên làn da nổi lên một tầng mồ hôi.
- Chỉ như vậy? Không phải uống một ngụm liền thay đổi thành thần tiên? Tổn thương trên cánh tay cũng không có lập tức lành? Thật làm cho ta quá thất vọng rồi!
Nháy nháy đôi mắt, lòng tham của Lý Thanh Vân không đủ, đồng thời cũng an lòng một ít.
Nếu quả như xuất hiện chuyện lạ, uống một hớp làm người chết, một ngụm sinh Bạch Cốt, một ngụm thành thần tiên, hắn có thể sẽ hoài nghi mình có phải bị bệnh thần kinh hay không.
Nhưng mà điều kỳ diệu vẫn phải có một chút chứ, đem tầng mồ hôi trên người lau sạch, thân thể giống như nhẹ đi hai lạng, không nói ra được cảm thụ, bắp thịt trên thân thể càng thêm cường tráng, tinh thần tăng lên mười phần, quét hết u ám do bị thương làm hai gò má hư nhược tái nhợt.
Lý Thanh Vân cũng bất kể có tác dụng hay không, trong lòng cảm thấy tốt nên uống thêm một chén, bất quá lần này hiệu quả yếu hơn.
- Sau này mỗi ngày uống một chén đi, tích tiểu thành đại, có thể làm cho thân thể có chỗ tốt là được, coi như chức năng tính là thức uống đi.
Nghĩ như vậy, lại chuẩn bị cho mẹ hắn một ly. Một người vui không bằng nhiều người vui, có thứ tốt, tuyệt đối không thể quên cha mẹ, bạn thân.
Rất nhanh Trần Tú Chi đã trở lại, vừa vào cửa liền hướng con trai oán hận nói:
- Trong thành thứ gì cũng thật đắt đỏ, còn không tươi tốt. Con xem một chút con gà này này, tất cả đều là thức ăn gia súc nuôi lớn đấy, thịt không chắc gì hết. Này mấy con cá trích cũng không được, lờ đờ, không có tươi sống như bắt từ tự nhiên. Chờ chúng ta trở về nhà, để cho cha con đi lưới, bắt cá ngoài thiên nhiên cho con bổ thân thể.
- Mẹ, trong thành thứ gì cũng như vậy, người nhiều, thức ăn thiên nhiên tinh khiết hoang dã sao đủ để ăn? Mà mùi vị quả thật khó ăn, so sánh với món ăn thôn quê ở trấn Thanh Long của chúng ta, một trên trời một dưới đất a. Nào, trước nghỉ một lát, uống miếng nước.
Lý Thanh Vân nhận lấy đồ trên tay mẹ, đem ly nước trong không gian vừa chuẩn bị xong lúc nãy đưa cho bà.
Trần Tú Chi uống một hớp, ánh mắt lập tức sáng ngời:
- Này, nước này uống thật ngon, so với nước ở sơn tuyền quê chúng ta đều tốt. Nhớ lúc còn nhỏ ta cùng ông ngoại con vào núi sâu săn thú, tại đỉnh Liên Hoa Phong uống được nước suối cũng không ngon như nước này!
Lý Thanh Vân nghe được mẫu thân tán dương, lập tức cao hứng lên:
- Mẹ cảm thấy uống ngon là được, sau này sẽ chuẩn bị cho mẹ nhiều một chút.
- Nước này ở đâu ra? Trong thành thị bán mấy chai nước, cũng không có mùi này?
Sau khi uống xong, Trần Tú Chi nghi ngờ, không nhịn được hỏi.
- Ách... Cái này... Là Hồ Đại Hải tặng cho con một chai, nói là nước ngoài nhập về. Nhà hắn có tiền, mẹ cũng biết mà. Sớm biết nước này uống ngon, con đã đòi nhiều hơn mấy chai rồi.
Dưới tình thế cấp bách, lại không muốn bại lộ không gian thần bí, không thể làm gì khác hơn là đem Hồ Đại Hải làm bia đỡ đạn, dù sao Hải ca lòng dạ rộng rãi, sẽ không tính toán chuyện này.
- Thì ra là nước nhập từ nước ngoài, trách không được uống ngon như vậy. Mẹ nếm thử một chút là được rồi, không được phiền toái Đại Hải nữa.
- Không sao, hắn là đại phú hào, nhà đầu tư đều có tiền, lấy của hắn mấy chai nước uống là chuyện nhỏ. Để con vào núi săn mấy con thú rừng làm mấy món ăn thôn quê bồi thường cho hắn.
- Ai... Cũng được.
Với tính cách của Trần Tú Chi, là sợ phiền toái người khác, sợ thiếu người khác nhân tình. Nhưng mà nước uống này thật tốt, sau khi uống xong, lỗ chân lông nở ra thật thư giãn, hơi đổ mồ hôi, từ trong đáy lòng thật thư thả.
Cuối cùng cũng giải thích qua sự việc không gian rồi, cho dù giải thích người khác cũng không nhất định tin, không được còn bị người khác nghi là bị bệnh tâm thần. Chờ trước khi tìm hiểu rõ lai lịch của không gian, Lý Thanh Vân không có ý định tiết lộ với bất kỳ người nào.
Về tới phòng ngủ, Lý Thanh Vân đem đồ vật đơn giản thu thập một chút, sau đó mở máy vi tính ra, trực tiếp vào trang web Đào Bảo mua hạt giống thực vật. Có một số hạt giống thực vật đặc thù tại thành phố Vân Hoang không mua được, tại Đào Bảo đặt hàng rất tiện lợi. Hơn một trăm mầm hạt giống nhân sâm, chỉ cần ba mươi NDT, cộng thêm phí chuyển phát nhanh, tổng cộng là năm mươi NDT.
Hai ngày nữa trở về quê rồi, nhà mướn này cũng sẽ trả lại, cho nên hắn viết địa chỉ giao hàng là Lý gia trại trấn Thanh Long thành phố Vân Hoang. Ngoại trừ hạt giống nhân sâm, còn có một số hạt giống khác như là cây ăn quả và hoa cỏ.
Mua đồ xong, Lý Thanh Vân mới nhớ tới sự việc điện thoại di động, trong một đống tạp vật tìm ra một cái điện thoại di động Nokia cũ, đem sim bỏ vào. Mở máy, kiểm tra, hết thảy bình thường. Đinh đinh đinh đinh... Nhận được một đống tin nhắn, có tin nhắn công tác, cũng có tin nhắn bạn bè gởi tới tin tức hỏi thăm.
Có chúc mau hồi phục, có không nói thẳng, còn có mấy bằng hữu quan hệ thân thiết cần trả lời điện thoại, cũng mời bọn họ ngày mai ăn một bữa cơm. Một là cảm tạ, hai là mở tiệc cáo biệt, lần này trở về thôn, không biết khi nào trở lại nữa. Nếu như không gian thần bí đặc biệt không tệ, nói không chừng hắn liền chuyên tâm làm tiểu nông dân, đủ loại rau dưa và trái cây, dưỡng cá, không bao giờ trở về thành phố đi làm nữa.
Ngày thứ hai tụ hội chỉ có sáu bảy người, với tính cách đặc biệt trai mới lớn của Lý Thanh Vân, tăng thêm tính cách thuộc về lập trình viên mạt rệp, có thể lăn lộn với vài bạn bè thân thiết đã là không dễ. Về phần bạn nữ, quên đi, có thể cua được Tần Ngọc đơn thuần là vận may. Nhưng mà theo tình hình bạn xấu tiết lộ, là Tần Ngọc theo đuổi hắn.
Nhưng mà Tần Ngọc giờ đã thuộc loại bạn gái cũ, trên bàn rượu cũng đều tránh cái đề tài này, sau cuộc nhậu say mèm, mấy người đều cáo biệt.
Từ thành phố Vân Hoang đến trấn Thanh Long không có xe tốc hành, phải đi ngang qua huyện thành đổi xe, xuất phát từ sáng sớm, ngồi xe đến trời tối, mới nhìn thấy bóng dáng trấn Thanh Long.
Lý Thanh Vân nhìn thấy ngọn núi vô cùng quen thuộc, hơi thở có mùi thơm ngát của cỏ cây, hai gò má mệt mỏi toát ra nụ cười vui vẻ. Từ khi đi ra từ trong núi lớn là một hài tử, về tới núi lớn, có thể đó mới là lựa chọn tốt nhất.
Đường núi vô cùng xóc nảy, cũng vô cùng nguy hiểm, đi đường núi ban đêm là thứ cấm kỵ. May mắn từ trong huyện đến trong trấn, tài xế rất quen thuộc đường núi, kinh nghiệm đi đường núi rất phong phú, do đó mới dám đi một đoạn đường này vào ban đêm.
- Phúc Oa a, trời tối rồi, trấn trên cách xa nhà chúng ta bảy tám dặm đường núi, không dễ đi, đêm nay mình ở lại nhà ông bà nội con ha?
Trần Tú Chi hướng về phía Lý Thanh Vân đang ngẩn người ngắm phong cảnh nói to lên.
Phúc Oa là tên thường gọi của Lý Thanh Vân. Ở nhà, Trần Tú chi chỉ gọi Yêu nhi , ở bên ngoài liền gọi nhũ danh của hắn. Về phần đại danh, đó là người ngoài kêu.
- Mấy tháng không gặp ông bà nội rồi, vừa lúc đi gặp họ một chút, một hồi đi siêu thị trấn trên mua chút ít lễ vật.
Lý Thanh Vân đáp lời, ô tô đã dừng lại, mười mấy hành khách tán gẫu, chậm rì rì xuống xe. Cũng có tiếng kêu la tài xế, để cho hắn nhanh lên một chút đem xe hành lí trên đỉnh xe tháo xuống.
Ông nội Lý Thanh Vân là một Lão Trung Y có danh tiếng, tại trấn trên mở tiệm thuốc tại nhà, áo cơm vừa ý, còn có một ít lợi nhuận. Học phí đại học của Lý Thanh Vân có một nửa là ông nội trả giúp hắn đấy, điển hình của một người sống trên núi, cả đời không đi xa ra khỏi nhà.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Thời gian trong không gian và thực tế có khác biệt, thời gian tồn tại chênh lệch? Bất quá bây giờ không có thời gian suy tính những thứ này.
- Mẹ, mẹ nghỉ một lát đi, để con dọn dẹp cho.
Lý Thanh Vân áp chế nghi ngờ trong lòng, đi qua hỗ trợ.
- Nghỉ ngơi gì chứ, con bây giờ là bệnh nhân, đàng hoàng về phòng nằm nghỉ đi. Chờ thu thập xong, mẹ đi chợ mua chút thứ tốt, cho con bồi bổ thân thể, xem con đều gầy thành gì nha?
Trần Tú Chi càu nhàu tựa như oán trách, trong lời nói chứa đầy thương yêu, bộc lộ tình cảm trong lời nói.
Thật ra thân thể của Lý Thanh Vân cũng không yếu, cao gần một mét tám, lúc bình thường cũng chú ý rèn luyện, bắp thịt cũng không thiếu. Hoặc có thể chính vì bắp thịt tồn tại, khiến cho hắn có vẻ càng thêm gầy yếu. Dáng dấp cũng phù hợp thẩm mỹ quan của xã hội hiện đại, có vài phần khí chất minh tinh, không phải đã cua được bạn gái là hoa khôi ban ngoại ngữ đó sao.
- Mẹ, con đã hai mươi ba hai mươi bốn tuổi rồi, còn không thể chiếu cố bản thân mình được sao? Con đây không phải là gầy, là hình thể khỏe mạnh, người thành phố rất hứng thú với thể hình như con đấy.
Lý Thanh Vân giải thích.
- Đều gầy thành một bộ xương khô rồi, còn khỏe mạnh cái gì? Đi đi đi, ngồi qua một bên đi, không cần con hỗ trợ...
- Hèn chi lần trước con về nhà, chị nói con lười tay lười chân, thì ra đều là do mẹ nuông chiều đấy. Dọn dẹp cái phòng, mẹ cũng không cho làm.
- Ai biểu con của ta là sinh viên đại học duy nhất trong thôn đâu? Những chuyện lặt vặt này toàn bộ mẹ giúp con làm, trong lòng cũng vui a.
Thật ra hai năm qua cũng có người thi đậu trường đại học rồi, chỉ là mẹ luôn luôn kiêu ngạo cho rằng đậu chính quy mới là đại học chân chính a, đây cũng là chủ đề huyền diệu khó có được của bà ấy. Lý Thanh Vân biết đặc điểm này của bà, cũng chính vì theo ý bà, không hề tranh chấp chuyện này cùng bà.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lý Tú Chi vang lên. Đây là để dễ dàng liên lạc điện thoại với Lý Thanh Vân, bà mới nhịn đau sắm điện thoại di động. Điện thoại di động nói có vẻ tiện nghi, ưu đãi cũng nhiều, trong thôn chỉ có mấy bộ điện thoại di động, tất cả đều là nhắn tin.
Trần Tú Chi nhận điện thoại, ứng vài tiếng, đưa di động cho Lý Thanh Vân, nhắc nhở:
- Là Đại Hải gọi đấy, đứa bé này đối với con rất trượng nghĩa, trong lúc con hôn mê, đến thăm con hai ba lần đấy.
Lý Thanh Vân gật đầu, vừa nhận điện thoại chợt nghe tiếng nói rõ to của Hồ Đại Hải truyền ra:
- Tiểu Lý tử cậu không có ý tứ gì vậy, xuất viện cũng không nói cho ca ca đây biết một tiếng, làm hại ca ca lại chạy đến bệnh viện một chuyến. Tiểu Lý tử, cậu nói chuyện này làm sao bây giờ?
- Hải ca, Tể tướng ngài trong bụng có thể chống thuyền, tha cho tiểu đệ một lần này đi. Tại điện thoại di động của tiểu đệ bị hư chưa sửa, không có số điện thoại, hết thảy liên lạc đều không có. Được được được, đừng nói thỉnh cầu một lần, mời ca đi ăn tám mười lần cũng không ăn làm cho đệ nghèo được, đệ mới vừa có được hai vạn tiền bồi thường của công ty đây!
- Ha ha ha, ca ca ta không có ưu điểm gì lớn, chỉ có lòng dạ rộng lớn...
Hai người tám nhảm qua điện thoại, Trần Tú chi nói một tiếng với Lý Thanh Vân, sau đó xuống lầu đi mua thức ăn. Chợ bán thực phẩm ngay tại phụ cận tiểu khu, bà ấy cũng không sợ lạc đường.
Trong khi nói điện thoại Lý Thanh Vân để lộ ra ý tứ với Hồ Đại Hải là hắn sẽ trở về quê ở thôn núi dưỡng thương, Hồ Đại Hải hiểu được tình huống của hắn, cũng không nói thêm cái gì, ước định gặp mặt một lần trước khi hắn về quê, liền cúp điện thoại.
Hồ Đại Hải là bạn thời đại học của Lý Thanh Vân, bạn bè thân thiết cùng phòng ký túc xá, vốn là thi ngành vi tính, nhưng sáu tháng cuối năm, lại cứng rắn chuyển sang ngành kiến trúc hệ xây dựng. Đây không phải là hắn trâu bò, mà là cha hắn trâu bò a, từ nhỏ đã cố gắng, sau trở thành nhà đầu tư, nên yêu cầu đối với con cái cũng thay đổi cao lên.
Hàn huyên điện thoại làm cho miệng khô lưỡi khô, Lý Thanh Vân tìm cái chén sạch sẽ, muốn đem nước trong không gian đổ ra một ít. Thí nghiệm nửa ngày, rốt cuộc tìm được phương pháp thích hợp.
Rào rào! Nước từ trong ly tràn ra, nhanh chóng ngưng lại.
Tay quá mạnh, còn không khống chế được lượng nước lớn nhỏ ít nhiều.
Trong ly, chất nước trong suốt, tản ra sáng bóng mê người.
- Ảo giác, nhất định là ảo giác. Nước chính là nước, nào có cái gì sáng bóng mê người!
Trong lòng Lý Thanh Vân không ngừng lẩm bẩm, thử uống một hớp nhỏ.
Nước trong đàm trong Không Gian cá vàng không chết, nước này khẳng định là không có độc, nhưng không xác định được hậu quả sau khi uống, cho nên phải cẩn thận một chút, uống từng ngụm từng ngụm, thử xem lượng thích hợp có thể uống.
Một ngụm đi xuống, vị trong sạch ngọt lành, ngoại trừ mùi vị không tệ, thân thể không có phản ứng gì khác. Sau khi đem một chén nước uống cạn sạch toàn bộ, mới phát giác được bụng có tiếng xì xào vang lên, trên làn da nổi lên một tầng mồ hôi.
- Chỉ như vậy? Không phải uống một ngụm liền thay đổi thành thần tiên? Tổn thương trên cánh tay cũng không có lập tức lành? Thật làm cho ta quá thất vọng rồi!
Nháy nháy đôi mắt, lòng tham của Lý Thanh Vân không đủ, đồng thời cũng an lòng một ít.
Nếu quả như xuất hiện chuyện lạ, uống một hớp làm người chết, một ngụm sinh Bạch Cốt, một ngụm thành thần tiên, hắn có thể sẽ hoài nghi mình có phải bị bệnh thần kinh hay không.
Nhưng mà điều kỳ diệu vẫn phải có một chút chứ, đem tầng mồ hôi trên người lau sạch, thân thể giống như nhẹ đi hai lạng, không nói ra được cảm thụ, bắp thịt trên thân thể càng thêm cường tráng, tinh thần tăng lên mười phần, quét hết u ám do bị thương làm hai gò má hư nhược tái nhợt.
Lý Thanh Vân cũng bất kể có tác dụng hay không, trong lòng cảm thấy tốt nên uống thêm một chén, bất quá lần này hiệu quả yếu hơn.
- Sau này mỗi ngày uống một chén đi, tích tiểu thành đại, có thể làm cho thân thể có chỗ tốt là được, coi như chức năng tính là thức uống đi.
Nghĩ như vậy, lại chuẩn bị cho mẹ hắn một ly. Một người vui không bằng nhiều người vui, có thứ tốt, tuyệt đối không thể quên cha mẹ, bạn thân.
Rất nhanh Trần Tú Chi đã trở lại, vừa vào cửa liền hướng con trai oán hận nói:
- Trong thành thứ gì cũng thật đắt đỏ, còn không tươi tốt. Con xem một chút con gà này này, tất cả đều là thức ăn gia súc nuôi lớn đấy, thịt không chắc gì hết. Này mấy con cá trích cũng không được, lờ đờ, không có tươi sống như bắt từ tự nhiên. Chờ chúng ta trở về nhà, để cho cha con đi lưới, bắt cá ngoài thiên nhiên cho con bổ thân thể.
- Mẹ, trong thành thứ gì cũng như vậy, người nhiều, thức ăn thiên nhiên tinh khiết hoang dã sao đủ để ăn? Mà mùi vị quả thật khó ăn, so sánh với món ăn thôn quê ở trấn Thanh Long của chúng ta, một trên trời một dưới đất a. Nào, trước nghỉ một lát, uống miếng nước.
Lý Thanh Vân nhận lấy đồ trên tay mẹ, đem ly nước trong không gian vừa chuẩn bị xong lúc nãy đưa cho bà.
Trần Tú Chi uống một hớp, ánh mắt lập tức sáng ngời:
- Này, nước này uống thật ngon, so với nước ở sơn tuyền quê chúng ta đều tốt. Nhớ lúc còn nhỏ ta cùng ông ngoại con vào núi sâu săn thú, tại đỉnh Liên Hoa Phong uống được nước suối cũng không ngon như nước này!
Lý Thanh Vân nghe được mẫu thân tán dương, lập tức cao hứng lên:
- Mẹ cảm thấy uống ngon là được, sau này sẽ chuẩn bị cho mẹ nhiều một chút.
- Nước này ở đâu ra? Trong thành thị bán mấy chai nước, cũng không có mùi này?
Sau khi uống xong, Trần Tú Chi nghi ngờ, không nhịn được hỏi.
- Ách... Cái này... Là Hồ Đại Hải tặng cho con một chai, nói là nước ngoài nhập về. Nhà hắn có tiền, mẹ cũng biết mà. Sớm biết nước này uống ngon, con đã đòi nhiều hơn mấy chai rồi.
Dưới tình thế cấp bách, lại không muốn bại lộ không gian thần bí, không thể làm gì khác hơn là đem Hồ Đại Hải làm bia đỡ đạn, dù sao Hải ca lòng dạ rộng rãi, sẽ không tính toán chuyện này.
- Thì ra là nước nhập từ nước ngoài, trách không được uống ngon như vậy. Mẹ nếm thử một chút là được rồi, không được phiền toái Đại Hải nữa.
- Không sao, hắn là đại phú hào, nhà đầu tư đều có tiền, lấy của hắn mấy chai nước uống là chuyện nhỏ. Để con vào núi săn mấy con thú rừng làm mấy món ăn thôn quê bồi thường cho hắn.
- Ai... Cũng được.
Với tính cách của Trần Tú Chi, là sợ phiền toái người khác, sợ thiếu người khác nhân tình. Nhưng mà nước uống này thật tốt, sau khi uống xong, lỗ chân lông nở ra thật thư giãn, hơi đổ mồ hôi, từ trong đáy lòng thật thư thả.
Cuối cùng cũng giải thích qua sự việc không gian rồi, cho dù giải thích người khác cũng không nhất định tin, không được còn bị người khác nghi là bị bệnh tâm thần. Chờ trước khi tìm hiểu rõ lai lịch của không gian, Lý Thanh Vân không có ý định tiết lộ với bất kỳ người nào.
Về tới phòng ngủ, Lý Thanh Vân đem đồ vật đơn giản thu thập một chút, sau đó mở máy vi tính ra, trực tiếp vào trang web Đào Bảo mua hạt giống thực vật. Có một số hạt giống thực vật đặc thù tại thành phố Vân Hoang không mua được, tại Đào Bảo đặt hàng rất tiện lợi. Hơn một trăm mầm hạt giống nhân sâm, chỉ cần ba mươi NDT, cộng thêm phí chuyển phát nhanh, tổng cộng là năm mươi NDT.
Hai ngày nữa trở về quê rồi, nhà mướn này cũng sẽ trả lại, cho nên hắn viết địa chỉ giao hàng là Lý gia trại trấn Thanh Long thành phố Vân Hoang. Ngoại trừ hạt giống nhân sâm, còn có một số hạt giống khác như là cây ăn quả và hoa cỏ.
Mua đồ xong, Lý Thanh Vân mới nhớ tới sự việc điện thoại di động, trong một đống tạp vật tìm ra một cái điện thoại di động Nokia cũ, đem sim bỏ vào. Mở máy, kiểm tra, hết thảy bình thường. Đinh đinh đinh đinh... Nhận được một đống tin nhắn, có tin nhắn công tác, cũng có tin nhắn bạn bè gởi tới tin tức hỏi thăm.
Có chúc mau hồi phục, có không nói thẳng, còn có mấy bằng hữu quan hệ thân thiết cần trả lời điện thoại, cũng mời bọn họ ngày mai ăn một bữa cơm. Một là cảm tạ, hai là mở tiệc cáo biệt, lần này trở về thôn, không biết khi nào trở lại nữa. Nếu như không gian thần bí đặc biệt không tệ, nói không chừng hắn liền chuyên tâm làm tiểu nông dân, đủ loại rau dưa và trái cây, dưỡng cá, không bao giờ trở về thành phố đi làm nữa.
Ngày thứ hai tụ hội chỉ có sáu bảy người, với tính cách đặc biệt trai mới lớn của Lý Thanh Vân, tăng thêm tính cách thuộc về lập trình viên mạt rệp, có thể lăn lộn với vài bạn bè thân thiết đã là không dễ. Về phần bạn nữ, quên đi, có thể cua được Tần Ngọc đơn thuần là vận may. Nhưng mà theo tình hình bạn xấu tiết lộ, là Tần Ngọc theo đuổi hắn.
Nhưng mà Tần Ngọc giờ đã thuộc loại bạn gái cũ, trên bàn rượu cũng đều tránh cái đề tài này, sau cuộc nhậu say mèm, mấy người đều cáo biệt.
Từ thành phố Vân Hoang đến trấn Thanh Long không có xe tốc hành, phải đi ngang qua huyện thành đổi xe, xuất phát từ sáng sớm, ngồi xe đến trời tối, mới nhìn thấy bóng dáng trấn Thanh Long.
Lý Thanh Vân nhìn thấy ngọn núi vô cùng quen thuộc, hơi thở có mùi thơm ngát của cỏ cây, hai gò má mệt mỏi toát ra nụ cười vui vẻ. Từ khi đi ra từ trong núi lớn là một hài tử, về tới núi lớn, có thể đó mới là lựa chọn tốt nhất.
Đường núi vô cùng xóc nảy, cũng vô cùng nguy hiểm, đi đường núi ban đêm là thứ cấm kỵ. May mắn từ trong huyện đến trong trấn, tài xế rất quen thuộc đường núi, kinh nghiệm đi đường núi rất phong phú, do đó mới dám đi một đoạn đường này vào ban đêm.
- Phúc Oa a, trời tối rồi, trấn trên cách xa nhà chúng ta bảy tám dặm đường núi, không dễ đi, đêm nay mình ở lại nhà ông bà nội con ha?
Trần Tú Chi hướng về phía Lý Thanh Vân đang ngẩn người ngắm phong cảnh nói to lên.
Phúc Oa là tên thường gọi của Lý Thanh Vân. Ở nhà, Trần Tú chi chỉ gọi Yêu nhi , ở bên ngoài liền gọi nhũ danh của hắn. Về phần đại danh, đó là người ngoài kêu.
- Mấy tháng không gặp ông bà nội rồi, vừa lúc đi gặp họ một chút, một hồi đi siêu thị trấn trên mua chút ít lễ vật.
Lý Thanh Vân đáp lời, ô tô đã dừng lại, mười mấy hành khách tán gẫu, chậm rì rì xuống xe. Cũng có tiếng kêu la tài xế, để cho hắn nhanh lên một chút đem xe hành lí trên đỉnh xe tháo xuống.
Ông nội Lý Thanh Vân là một Lão Trung Y có danh tiếng, tại trấn trên mở tiệm thuốc tại nhà, áo cơm vừa ý, còn có một ít lợi nhuận. Học phí đại học của Lý Thanh Vân có một nửa là ông nội trả giúp hắn đấy, điển hình của một người sống trên núi, cả đời không đi xa ra khỏi nhà.
/20
|